"Mê Cung Máu" - Kết thúc phó bản đầu tiên

Khi màn đêm buông xuống, nuốt chửng những tia sáng cuối cùng của ngày, cả nhóm 12 người lặng lẽ di chuyển đến tầng hầm ký túc xá cũ. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở, mỗi bước chân đều mang theo sự thận trọng và nỗi sợ hãi tột độ.

Mùi tử khí nồng nặc xộc vào mũi ngay khi họ đặt chân xuống bậc thang cuối cùng, khiến tất cả phải nín thở. Mùi ẩm mốc, mùi xác thịt đang phân hủy, và một thứ mùi tanh tưởi, ghê rợn hòa quyện vào nhau, tạo thành một không khí đặc quánh, khó thở. Ánh đèn pin của họ quét qua một không gian rộng lớn, tối tăm, và rồi, tất cả đều chết lặng.

"Trời... đất... ơi..." Song Luân lắp bắp, giọng anh nghẹn lại trong cổ họng.

Trước mắt họ là một cảnh tượng không thể tin nổi. Những chiếc hòm gỗ mục nát, vô số chiếc hòm, được chất đống lên nhau thành những bức tường ghê rợn, cao ngất, lấp đầy cả căn phòng. Chúng được xếp chồng lên nhau một cách hỗn loạn, một số bị sứt mẻ, để lộ ra những mảnh xương khô trắng hếu bên trong. Mùi thi thể đang phân hủy bốc lên nồng nặc, khiến không khí trở nên đặc quánh, tưởng chừng như có thể sờ thấy được.

"Đây là một nghĩa địa ngầm!"

Phong Hào che miệng, cố nén tiếng nôn ọe. Thái Sơn ôm chặt bạn trai, đôi mắt anh trợn tròn vì kinh hãi.

Quang Trung nôn khan, anh bám chặt lấy cánh tay Thái Ngân, không dám nhìn thẳng vào những chiếc hòm.

"Hắn... hắn ta đã giết bao nhiêu người chứ?"

  Thái Ngân gương mặt tái mét, anh không nói nên lời.

  Hoàng Hùng rọi đèn pin xuống nền đất, nơi một trận pháp khổng lồ được vẽ bằng máu khô, những đường nét ngoằn ngoèo, uốn lượn như những con rắn độc đang bò trườn. Trung tâm của trận pháp là một chiếc quan tài đá lớn, được chạm khắc những hình thù kỳ dị, bên trong là những thi thể đã hóa thành xác ướp, da dẻ khô quắt, đôi mắt trũng sâu, vô hồn.

"Đây là Trận Pháp Luyện Thi!" Hải Đăng thốt lên, giọng đầy phẫn nộ và kinh hãi.

"Lão ta đang luyện thi! Biến những sinh viên vô tội thành những con rối, những tang thi phục vụ cho mục đích tà đạo của lão!"

Anh Tú với sự nhạy bén của anh đối với những năng lượng huyền bí đã giúp anh nhận ra sự đáng sợ của trận pháp này.

"Đây là một trận pháp cấm tối cao. Nó cần rất nhiều linh hồn và thể xác để duy trì sức mạnh. Lão ta đã dùng xác của những sinh viên bị giết để luyện ra những con tang thi hùng mạnh!"

Tuấn Tài nhìn vào những chiếc hòm chất đầy phòng, rồi nhìn xuống trận pháp ghê rợn.

"Vậy là... tất cả những sinh viên mất tích, bị giết... đều trở thành vật hiến tế cho lão ta?"

"Chỉ cần nhìn những cái hòm này thôi cũng đủ biết lão ta đã gây ra bao nhiêu tội ác."

Anh Quân nói, giọng anh đầy căm phẫn.

"Hắn đã lợi dụng ngôi trường này, biến nó thành nơi hành quyết và luyện tà thuật giúp hắn nâng cao thực lực"

Đột nhiên, từ một góc khuất của căn phòng, một tiếng động yếu ớt vang lên, như tiếng cào cấu trên gỗ. Mọi người lập tức quay lại, ánh mắt cảnh giác.

"Có cái gì đó ở đằng kia!" Thành An thì thầm.

Ánh đèn pin của Hoàng Hùng rọi vào góc khuất, và rồi, tất cả đều nín thở. Một chiếc hòm gỗ khẽ động đậy, rồi từ từ bật nắp. Từ bên trong, một bàn tay khô héo, xương xẩu, với những móng tay dài sắc nhọn thò ra. Theo sau là một cái đầu trọc lóc, đôi mắt đỏ ngầu, và một nụ cười ghê rợn xuất hiện. Đó là một con tang thi vừa được "thức tỉnh".

"Chúng ta phải đi!" Hoàng Hùng nói, giọng anh trầm xuống.

"Nơi này quá nguy hiểm. Chúng ta đã có đủ bằng chứng"

Cả nhóm vội vã rút lui khỏi tầng hầm, tiếng bước chân thình thịch của con tang thi vừa "thức tỉnh" vang vọng phía sau lưng họ. Cảnh tượng kinh hoàng đó, cùng với mùi tử khí nồng nặc, sẽ ám ảnh họ mãi mãi.

Trở về phòng, 12 người đều kiệt sức, tinh thần suy sụp. Cả đêm đó, không ai ngủ được. Những hình ảnh kinh hoàng về những cái xác trương phình, những bộ não bị phong ấn, những chiếc hòm chất đầy xác chết, và trận pháp luyện thi ghê rợn cứ ám ảnh trong tâm trí họ.

"Vậy là... tất cả đã rõ ràng" Kim Long thở dài, vẻ mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt đầy căm hận.

"Lão hiệu trưởng không chỉ là một kẻ giết người, hắn là một con quỷ dùng tà thuật để thao túng cả ngôi trường này"

Anh Quân siết chặt tay Kim Long.

"Hắn ta đã dùng thủ thuật tâm lí để những học sinh tự sát, hoặc cưỡng ép họ quan hệ tình dục, làm việc dưới trướng khi đã biết quá nhiều việc. Sau đó, hắn dùng thể xác đó để luyện bùa, dấn thân vào tà đạo, ép linh hồn lẫn thể xác của họ cống hiến cho lão quyền lực, sức mạnh và tài chính. Hoặc là tự nguyện, hoặc là cưỡng ép, khống chế mọi người trong trường"

"Và bây giờ, hắn muốn chúng ta trở thành nạn nhân tiếp theo" Thái Ngân nói, thở dài thườn thượt.

Hoàng Hùng đứng dậy, ánh mắt anh kiên định hơn bao giờ hết.

"Chỉ có một cách để kết thúc vòng luẩn quẩn này: giết chết hiệu trưởng. Nhiệm vụ phó bản của chúng ta xem như thành công nếu chúng ta tiêu diệt được hắn"

Hải Đăng gật đầu, khuôn mặt anh lộ rõ sự quyết tâm.

"Chúng ta sẽ lén lút đột nhập vào phòng hắn, và kết liễu hắn bằng một nhát dao"

Tuấn Tài nhìn về phía Hùng và Đăng.

"Hai đứa em là thầy pháp, nên gánh vai trò dẫn đầu. Còn bọn anh sẽ hỗ trợ hết sức. Dù không có phép, nhưng bọn anh có bùa hai đứa cho cộng với sức mạnh của những người bình thường"

Thành An lo lắng nuốt khan.

"Dù sợ, nhưng chúng ta không thể lùi bước, cố gắng hết mình sẽ qua thôi!"

Song Luân và Anh Tú cũng đã sẵn sàng.

"Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng. Dù chỉ có sức người, chúng ta cũng sẽ không bỏ cuộc"

Thái Sơn và Phong Hào cũng gật đầu đồng tình.

"Cùng lắm là chết. Nhưng chết cũng phải chết một cách thật ngầu và có ý nghĩa!"

Thái Ngân và Quang Trung cũng siết chặt tay nhau, thể hiện sự đồng lòng.

Kế hoạch đã được vạch ra. Với một quyết tâm sắt đá, cả 12 người chờ đợi thời khắc thích hợp để hành động.

Khi màn đêm buông xuống, nuốt chửng những tia sáng cuối cùng của ngày, cả nhóm 12 người lặng lẽ di chuyển đến phòng hiệu trưởng. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở, mỗi bước chân đều mang theo sự thận trọng và nỗi sợ hãi tột độ.

"Mọi người đã sẵn sàng chưa?"

Hoàng Hùng thì thầm, nắm chặt thanh kiếm đồng tiền trong tay.

Hải Đăng gật đầu, ánh mắt sắc lạnh. "Chỉ một nhát"

Anh Quân và Kim Long đi sát bên Hoàng Hùng và Hải Đăng, sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào. Tuấn Tài và Thành An, Thái Ngân và Quang Trung, Thái Sơn và Phong Hào, Song Luân và Anh Tú cũng đều giữ khoảng cách vừa phải, vũ khí đơn giản trong tay, ánh mắt cảnh giác quét khắp hành lang tối om.

Cánh cửa phòng hiệu trưởng không khóa. Vừa mở tung, một luồng khí lạnh lẽo, tanh nồng mùi máu và lưu huỳnh xộc thẳng vào mũi họ. Ngay lập tức, những biểu tượng kỳ lạ tỏa ra từ nền nhà, từ những bức tường, tạo thành một luồng sáng đen và đỏ đan xen, xoáy tròn, hút lấy cả 12 người vào trung tâm.

"Trúng bẫy rồi!" Hoàng Hùng hét lên, anh lập tức đưa tay tạo một ấn chú bảo vệ.

Giữa trận pháp, hiệu trưởng xuất hiện, khoác trên mình bộ áo bào đen tuyền, đôi mắt đỏ ngầu như máu, khuôn mặt biến dạng vì nụ cười quỷ dị. Lão ta không nói gì, chỉ cất lên một tiếng cười khằng khặc ghê rợn, rồi thân thể lão ta bay vút lên, xuyên qua trần nhà, lên thẳng tầng thượng cao nhất của trường.

"Các ngươi tưởng dễ dàng giết được ta sao?"

Giọng lão ta vang vọng khắp căn phòng, đầy sự độc ác và chế giễu, như tiếng ma quỷ từ địa ngục vọng về.

"Những con rối của ta, giết chết bọn chúng rồi mang về tầng hầm!"

Từ bên ngoài, tiếng bước chân thình thịch, tiếng gầm gừ ghê rợn vang lên. Hàng loạt sinh viên và giảng viên, với đôi mắt vô hồn, gương mặt tái mét, cơ thể bị biến dạng một cách đáng sợ, cùng những xác chết từ tầng hầm, giờ đã biến thành tang thi gớm ghiếc, thân hình trương phình, da thịt mục nát, với những móng tay dài sắc nhọn và hàm răng đen sì, xông vào tấn công. Cả căn phòng trở thành một chiến trường đẫm máu.

"Đăng, trận pháp bảo vệ!" Hoàng Hùng ra lệnh, ngay lập tức tay anh bắt đầu vẽ những phù chú trong không khí, những ánh sáng vàng nhạt bao quanh 10 người còn lại, tạo thành một vòng tròn bảo vệ kiên cố.

Hải Đăng nhanh chóng tạo ra một kết giới pháp thuật, một bức tường vô hình vững chắc, ôm trọn lấy những người bạn của mình. Anh hét lên: "Mọi người, giữ vững trận pháp! Đừng để chúng phá vỡ kết giới!"

Trong khi Hoàng Hùng và Hải Đăng trực tiếp đối đầu với hiệu trưởng bằng bùa chú và trận pháp, 10 người còn lại, được bảo vệ trong kết giới, cố gắng cầm chân những sinh viên, giảng viên bị điều khiển và lũ tang thi gớm ghiếc đang điên cuồng lao vào tấn công. Họ chỉ có sức mạnh thể chất và bùa bình an trên người.

Anh Quân vung tay, thanh sắt trong tay đẩy lùi những xác sống đang lao tới, khiến chúng ngã nhào. Kim Long, dù không có sức mạnh nhiều như anh em, nhưng lại tinh ý nhìn thấy điểm yếu của những sinh viên bị điều khiển, anh dùng những vật nhỏ ném vào mắt chúng, khiến chúng chao đảo.

"Đừng để chúng đến gần!"

Thái Ngân, vẫn cố gắng giữ vững tinh thần. Anh dùng chiếc đèn pin nặng trịch đập vào đầu những con tang thi đang cố gắng vươn tay vào trong kết giới.

Quang Trung, với sự nhanh nhẹn và khéo léo của mình, liên tục di chuyển để né tránh và dùng những cú đá mạnh mẽ vào chân tang thi, làm chậm bước tiến của chúng.

"Cố lên Hùng! Đăng! Hai đứa con của má!"

Thái Sơn và Phong Hao phối hợp ăn ý. Thái Sơn dùng thanh chắn giường ở kí túc ra sức để xô đẩy, giữ khoảng cách với lũ tang thi. Phong Hào với sự nhanh nhẹn vượt trội, dùng những cú đá đẩy lùi những con tang thi đang cố gắng xuyên thủng kết giới.

"Cố lên Sơn, anh sẽ bảo kê cậu!"

Song Luân và Anh Tú cũng chiến đấu dũng mãnh. Song Luân dùng tốc độ và sức mạnh của mình để chặn đứng những con tang thi xông vào, anh dùng một đoạn sắt vụn nhặt được làm vũ khí. Anh Tú, dù chưa thể dùng bùa chú thành thạo, nhưng đã ghi nhớ được một vài công thức đơn giản từ cuốn sách tà thuật, anh cố gắng vẽ những ký hiệu trấn yểm lên nền đất, dù không gây sát thương lớn nhưng cũng khiến những con tang thi phải dè chừng.

"Thầy pháp trẻ đâu phải dạng vừa!"

Tuấn Tài và Thành An, dù không có năng lực thi pháp hay bùa chú, nhưng lại là những người có tinh thần chiến đấu cao nhất. Họ liên tục tìm cách hỗ trợ đồng đội, thu hút sự chú ý của kẻ thù để Hùng và Đăng có thời gian tập trung vào hiệu trưởng. Tuấn Tài dùng một chiếc ghế gỗ ném về phía những con tang thi, Thành An hét lớn để đánh lạc hướng chúng.

Cuộc chiến diễn ra khốc liệt. Hoàng Hùng và Hải Đăng, dù tài giỏi, vẫn còn trẻ và non kinh nghiệm trong những trận chiến tà thuật lớn như thế này. Hiệu trưởng, với sức mạnh tích lũy từ hàng trăm linh hồn và những nghi lễ tà ác, không ngừng tung ra những đòn tấn công kinh hoàng.

Lão ta bay lượn trên không trung, những luồng năng lượng đen tối bắn ra từ tay lão, va chạm với ánh sáng pháp thuật của Hùng và Đăng, tạo ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc, khiến cả căn phòng rung chuyển.

"Sức mạnh của các ngươi còn quá non nớt!"

Lão ta gầm lên, tiếng cười điên dại vang vọng khắp nơi. "Các ngươi sẽ chỉ là những con rối tiếp theo trong tay của ta!"

Hoàng Hùng, dù bị những vết thương rỉ máu trên người, vẫn cố gắng gượng dậy.

"Không đời nào để lão ta tiếp tục làm hại người vô tội!"

Anh tập trung toàn bộ năng lượng, đôi mắt anh lóe lên những tia sáng vàng rực rỡ, anh bắt đầu vẽ một trận pháp lớn hơn, phức tạp hơn trên không trung.

Hải Đăng, dù thân thể đã kiệt sức, vẫn cắn chặt răng, dồn toàn bộ sức lực vào việc duy trì kết giới bảo vệ. Anh biết, chỉ cần kết giới bị phá vỡ, mọi người sẽ gặp nguy hiểm.

"Đây là tất cả những gì chúng ta có, Hùng! Mau lên!"

Những con tang thi và sinh viên bị điều khiển càng lúc càng đông, chúng lao vào kết giới như những con thú đói khát, liên tục cào cấu, đấm đá, khiến kết giới rung chuyển dữ dội. Mọi người bên trong kết giới đều đã kiệt sức, những vết thương bắt đầu rỉ máu, nhưng họ vẫn không ngừng chiến đấu, bằng sức mạnh ý chí và sự đoàn kết.

Với một đòn chí mạng cuối cùng, Hoàng Hùng và Hải Đăng cùng tung ra đòn tấn công mạnh nhất mà họ có. Một luồng ánh sáng chói lòa mang theo sức mạnh của những phù chú cổ xưa, kết hợp với năng lượng từ những linh hồn bị giam cầm trong đồng xu vàng (mà Hải Đăng đã hấp thụ được một phần năng lượng từ đó khi tiếp xúc ban nãy), xuyên thẳng qua màn chắn ma thuật của hiệu trưởng.

Lão ta hét lên một tiếng đau đớn, tiếng hét xé toạc màn đêm, kinh hoàng đến tột độ. Thân thể lão ta rung chuyển dữ dội, bắt đầu tan biến vào hư vô, như một làn khói đen kịt. Trận pháp của lão ta bắt đầu rạn nứt, những con rối của lão ta cũng ngừng hoạt động, đổ rạp xuống sàn, trở lại trạng thái vô tri vô giác. Mùi tanh hôi nồng nặc của tử khí tan biến, thay vào đó là một mùi hương dịu nhẹ của sự thanh lọc.

Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, nhưng thân thể ai nấy đều rã rời, những vết thương do cuộc chiến để lại rỉ máu. Hùng Huỳnh và Hải Đăng Doo, hai người đã chiến đấu trực diện với hiệu trưởng, bị thương nặng nhất, nằm gục xuống, hơi thở thoi thóp.

"Đăng! Hùng!" Kim Long và Anh Quân lao tới, ánh mắt đầy xót xa.
Thái Ngân và Quang Trung vội vã đỡ lấy hai người, kiểm tra vết thương. Tuấn Tài và Thành An cũng chạy đến, vẻ mặt lo lắng.

"Chúng ta... đã làm được..." Hoàng Hùng nói, dù giọng anh vẫn còn yếu ớt, nhưng một nụ cười rạng rỡ hiện trên môi. Hải Đăngkhẽ gật đầu, nở một nụ cười nhẹ nhõm, rồi cả hai bất tỉnh.

Ánh sáng rực rỡ bỗng bao trùm căn phòng, và khi ánh sáng dịu đi, cả 12 người bỗng thấy mình quay trở lại phòng khách của căn biệt thự hoang. Mọi thứ vẫn y nguyên như lúc họ xuất hồn, nhưng giờ đây, không còn cảm giác ghê rợn, nặng nề nữa. Căn biệt thự, từ một nơi ma ám, giờ đã trở thành nơi trú ẩn an toàn của họ.

Mọi người nhìn nhau, ánh mắt vừa mừng rỡ, vừa có chút hoang mang. Cuộc chiến vừa rồi quá chân thực, quá kinh hoàng.

"Chúng ta... thoát rồi sao?" Thái Sơn hỏi, giọng vẫn còn run rẩy chưa tin.

"Phó bản đầu tiên đã hoàn thành."

Hoàng Hùng nói, dù giọng anh vẫn còn yếu ớt, nhưng ánh mắt anh đã trở lại vẻ kiên định thường ngày. Hải Đăng khẽ gật đầu, nở một nụ cười nhẹ nhõm, nhưng vẫn dựa vào Hùng.

Bỗng nhiên, một vật gì đó xuất hiện trên tay Tuấn Tài. Anh mở lòng bàn tay ra, đó là một cuốn sổ cũ kỹ, bọc da, đã ố vàng theo thời gian.

"Một quyển nhật ký..." Tuấn Tài thì thầm, lật mở những trang đầu tiên.

"Nhật ký của hiệu trưởng. Nó ghi lại toàn bộ những nghi lễ, những công thức luyện tà thuật và cả những cái tên nạn nhân của hắn!"

Cùng lúc đó, trên tay Anh Quân, một chiếc nón thầy pháp bằng vải đen tuyền, với những đường thêu kỳ lạ, xuất hiện. Chiếc nón toát ra một luồng khí lạnh lẽo nhưng đầy uy lực.

"Một chiếc nón thầy pháp?" Anh Quân ngạc nhiên.

"Là của lão hiệu trưởng?" Anh đội thử lên đầu, và ngay lập tức, một luồng năng lượng mạnh mẽ chạy khắp cơ thể anh, những kiến thức về bùa chú và trận pháp bất chợt hiện lên trong tâm trí anh. Anh Quân, người trước giờ chỉ có sức mạnh và sự nhạy bén, giờ đây đã sở hữu được một phần khả năng pháp thuật.

Hoàng Hùng và Hải Đăng nhìn nhau, một nụ cười hiểu ý hiện trên môi.

"Đây là phần thưởng của phó bản đầu tiên." Hoàng Hùng nói.

"Quyển nhật ký chứa đựng bí mật về những tà thuật của lão, sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn về thế giới này. Và chiếc nón này... nó là một pháp khí mạnh mẽ, giờ đã thuộc về Anh Quân, có thể giúp chúng ta trong những phó bản tiếp theo"

Hai vật phẩm, một là lời giải đáp cho những tội ác, một là chìa khóa cho những sức mạnh tiềm ẩn, nằm gọn trong tay họ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip