CHƯƠNG III: HAI MẢNH GHÉP LẠC NHỊP


Buổi sáng hôm sau, ánh nắng chói chang của ngày mới xuyên qua cửa sổ lớp học, nhưng tâm trí Đăng vẫn còn suy nghĩ tới những lời mà Hùng nói ngày hôm qua với cậu. Cậu không trách Hùng, chỉ cảm thấy mơ hồ về công việc mà mình sắp đảm nhận. Khi tiết học kết thúc, Đăng Dương rủ Hải Đăng đi chơi bóng rổ ở sân bóng của trường. Cậu suy nghĩ giây lát rồi đồng ý, vì dù sao cũng mấy tuần rồi cậu không có thời gian chơi bóng với thằng bạn thân, hy vọng những động tác ném bóng sẽ giúp cậu tạm quên đi mọi suy nghĩ lộn xộn.

Trên sân bóng, Đăng nhảy lên, ném bóng một cách dứt khoát. Quả bóng bay thẳng vào rổ, tạo nên âm thanh rộn rã quen thuộc. Đăng Dương bước tới, vỗ nhẹ vào vai Đăng, mỉm cười tinh nghịch.

"Dạo này trông mày có vẻ mệt mỏi. Có chuyện gì không?" Dương hỏi, đôi mắt dò xét nhận ra ngay sự đăm chiêu của bạn mình.

Đăng ném bóng lại cho Dương, ngồi xuống bên cạnh sân, dùng tay lau mồ hôi. "Bà ngoại tao dạo này không được khỏe. Cả ngày lo tiền thuốc men, học phí... làm tao thấy hơi áp lực."

Đăng Dương nhíu mày, ngừng lại một lúc như đang suy nghĩ. "Bà mày vẫn chưa khỏe hẳn à?"

Đăng khẽ lắc đầu. "Bà yếu hơn rồi, nhưng bà vẫn cố làm mọi thứ một mình. Tao cũng muốn kiếm thêm tiền để lo cho bà."

Đăng Dương hiểu ra vấn đề, vừa ném bóng vừa nói: "Công việc chăm sóc mà cô tao giới thiệu sao rồi, mày quyết định thế nào?"

Đăng bắt lấy bóng, dừng lại một chút trước khi đáp. "Tao sẽ nhận công việc đó," cậu nói, giọng đầy kiên định nhưng vẫn còn chút lo lắng ẩn sâu. "Tao cần tiền để lo cho bà. Học phí cũng đến hạn rồi."

Đăng Dương gật gù, vừa chơi bóng vừa lắng nghe. "Mày chắc chứ? Công việc đó không hề dễ đâu. Tao nghe nói Hùng khá khó tính sau khi mất thị lực."

Đăng thở dài, ném bóng lại. "Tao không có nhiều lựa chọn. Bà cần thuốc, và tao không muốn bà phải lo lắng thêm về chuyện tiền bạc. Tao sẽ thử."

Đăng Dương khựng lại, đôi mắt sâu lắng. "Ừ, tao hiểu. Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn." Cậu cười nhẹ, một nụ cười khích lệ. "Dù sao cũng chúc mày may mắn với công việc mới này."

Buổi chiều, tại căn nhà rộng lớn của Huỳnh Hoàng Hùng, căn phòng của anh vẫn chìm trong sự im lặng tuyệt đối. Hùng ngồi một mình trong phòng, không gian xung quanh như bị nén lại bởi bầu không khí lạnh lẽo. Mặc dù không thể nhìn thấy, Hùng vẫn cảm nhận được sự cô đơn quấn lấy từng ngóc ngách của căn phòng này. Mọi thứ dường như đều im lìm, chỉ còn lại âm thanh của chính hơi thở anh vang vọng trong không gian.

Hùng tựa người vào ghế, đôi tay anh nắm chặt thành ghế, cảm nhận sự lạnh lẽo của gỗ. Anh nhắm mắt lại, không phải để thư giãn, mà là để tránh xa những suy nghĩ về cuộc sống sau vụ tai nạn. Trong bóng tối vĩnh viễn này, anh không còn cảm nhận được ánh sáng, mà chỉ có sự trống rỗng đang dần nhấn chìm mọi cảm giác. Mỗi khi anh nhớ lại những ngày còn có thể nhìn thấy thế giới đầy màu sắc, lòng anh lại càng thêm đau đớn. Bây giờ, anh chỉ có bóng tối và sự im lặng.

Một lúc sau, có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, phá tan sự tĩnh mịch. Bà Thanh Hà mở cửa bước vào, mang theo luồng gió dịu dàng nhưng cũng nặng nề với những mối lo của người mẹ.

"Con trai, hôm nay mẹ về rồi," bà nói, giọng dịu dàng nhưng mệt mỏi. "Con sao rồi? Sức khỏe thế nào?"

Hùng ngồi trên ghế, khuôn mặt bình thản, nhưng bên trong là một cơn sóng ngầm của sự chối bỏ. Anh không trả lời ngay, chỉ nghe thấy tiếng động nhẹ của mẹ khi bà tiến lại gần. "Vẫn như cũ thôi. Con không cần ai chăm sóc cả, mẹ không cần phải thuê người chăm sóc cho con đâu." anh nói, giọng lạnh lùng.

Bà Hà thở dài, ngồi xuống bên cạnh anh. "Mẹ biết con không muốn ai ở đây, nhưng Đăng là một cậu bé tốt, mẹ đã tìm hiểu rất kỹ rồi. Cậu ta có thể giúp con trong những lúc mẹ không có nhà."

Hùng lắc đầu, giọng anh có phần gay gắt hơn. "Con không cần ai cả. Con có thể tự lo được."

"Mẹ biết con mạnh mẽ," bà Hà nói, tay nhẹ nhàng đặt lên vai Hùng. "Nhưng có những việc con không thể làm một mình. Mẹ không muốn thấy con đau khổ thêm nữa."

Hùng im lặng, trong lòng vẫn quằn quại với cảm giác bất lực mà anh luôn cố che giấu. Anh không muốn là gánh nặng, không muốn người khác phải nhìn mình trong trạng thái yếu đuối này. Nhưng sâu thẳm, anh cũng cảm nhận được sự cô đơn đang ngày một dày đặc hơn quanh anh.

"Mẹ đã nói chuyện với Đăng. Cậu ấy sẽ quay lại. Mẹ hy vọng con sẽ cho cậu ấy một cơ hội." bà Hà nhẹ nhàng nhắc lại trước khi rời khỏi phòng, để lại Hùng với những suy nghĩ lẫn lộn.

Bà Hà rời khỏi phòng con trai, tâm trạng nặng nề. Xuống bếp, bà mở tủ lấy ấm trà, rót nước sôi vào chiếc cốc thủy tinh, rồi thả vài lá trà xanh vào. Hơi nóng từ ly trà bốc lên, nhưng cũng không làm tan đi nỗi lo trong lòng bà.

Bà Hà ngồi xuống bàn ăn, mắt dõi theo những vệt nắng trải dài trên sàn nhà. Tâm trí bà đầy trăn trở về Hùng và sự bướng bỉnh của cậu. Thời gian qua, bà chứng kiến con trai mình thu mình lại, từ chối mọi sự giúp đỡ, và điều đó khiến bà đau lòng.

Khi đang chìm trong dòng suy nghĩ, tiếng bước chân khẽ vang lên từ phía cửa bếp. "Bà Hà, tôi có chuyện muốn nói..." Giọng cô giúp việc cất lên, ngập ngừng.

Bà Hà ngẩng lên, nhìn thấy cô giúp việc đang đứng đó, vẻ mặt lộ rõ nét lo lắng. Cô là người đã ở bên cạnh bà nhiều năm, tuổi tác cũng ngang bà, luôn chăm chỉ và tận tụy. "Có chuyện gì vậy?" Bà Hà hỏi, nhẹ nhàng.

Cô giúp việc lưỡng lự một chút, rồi nói: "Dạo này mẹ tôi gọi lên bảo con gái tôi dưới quê bị bệnh. Tôi tính xin phép bà cho tôi về quê làm việc để tiện chăm sóc mẹ và cháu. Tôi dự định sẽ nghỉ vào tháng sau, sau khi sắp xếp xong mọi việc ở đây."

Bà Hà thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng gật đầu. "Tôi hiểu, cô đã làm việc vất vả quá rồi. Tháng sau cô mới nghỉ đúng không?"

"Dạ, tôi muốn thu xếp công việc cho ổn trước khi nghỉ. Chỉ là... tôi không muốn để bà lo lắng."

Bà Hà mỉm cười nhẹ nhàng. "Tôi rất cảm kích sự tận tụy của cô bấy lâu nay. Cô cứ về quê chăm sóc gia đình, không cần phải bận tâm quá nhiều về chuyện ở đây."

Cô giúp việc thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không giấu nổi nét lo lắng. "Còn về chuyện của cậu Hùng... sau khi việc đó xảy ra, tôi thấy dạo này cậu ấy ít nói, ít ra ngoài, và cũng không chịu tiếp xúc với ai cả..."

Bà Hà khẽ thở dài, tay vẫn cầm chặt ly trà. "Tôi cũng lo lắm. Nó không chịu nhận sự giúp đỡ của ai, kể cả Hải Đăng, cậu chăm sóc mà tôi mới mời về. Tôi sợ rằng nếu cứ tiếp tục như thế này, nó sẽ tự làm khổ mình hơn."

Cô giúp việc trầm ngâm một lúc. "Có lẽ cậu ấy cần thêm thời gian. Mất mát này thật quá lớn đối với cậu ấy."

Bà Hà gật đầu, đôi mắt vẫn hướng ra cửa sổ, nơi ánh sáng le lói xuyên qua. Cả hai người chìm vào im lặng, suy nghĩ về những gì sắp tới.

Khi trở về nhà vào cuối ngày, Đăng mở cửa và thấy một cảnh tượng quen thuộc. Bà ngoại cậu đang đứng trong bếp, loay hoay bên bếp lửa với những nguyên liệu đơn giản. Dù bà đã già và sức khỏe không còn như trước, bà vẫn thích tự tay nấu những bữa cơm cho cả hai.

Đăng bước vào, bỏ cặp xuống và tiến tới. "Bà, để con làm cho." cậu nói, nhẹ nhàng đỡ lấy cái muỗng trong tay bà.

Bà ngoại quay lại, mỉm cười yếu ớt. "Không sao đâu con. Bà vẫn còn làm được."

Đăng cười nhẹ, kéo ghế ra cho bà ngồi. "Bà ngồi nghỉ đi, để con nấu. Con muốn bà phải nghỉ ngơi."

Bà ngoại khẽ thở dài nhưng vẫn chịu ngồi xuống, để Đăng lo liệu phần còn lại. Trong khi đứng bếp, Đăng vừa nấu vừa nghĩ về những gì sắp đến. Cuộc sống mới, công việc mới, và những thử thách mà cậu sẽ phải đối mặt. Nhưng trên tất cả, cậu biết mình phải mạnh mẽ để chăm lo cho bà.

Khi đã nấu xong bữa tối, Đăng ngồi xuống bàn, ngắm nhìn bà mình thưởng thức món ăn do cậu tự tay chuẩn bị. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống căn bếp nhỏ, nhưng trong lòng Đăng vẫn không khỏi dậy lên những nỗi lo lắng về tương lai.

Cậu nhìn bà, đôi mắt đầy sự mệt mỏi nhưng vẫn luôn cố gắng tươi cười để che giấu. Đăng biết bà không muốn cậu lo lắng, nhưng cậu cảm nhận rõ ràng gánh nặng đè lên vai mình ngày càng lớn. Học hành, công việc, tiền thuốc cho bà... và giờ là cả trách nhiệm chăm sóc cho Hoàng Hùng – một người mà cậu chỉ vừa mới gặp, và lại còn từ chối sự giúp đỡ của cậu.

Đăng thở dài nhẹ nhàng, cố gắng không để bà nghe thấy. Liệu cậu có đủ kiên nhẫn để đối mặt với Hoàng Hùng không? Và quan trọng hơn, liệu cậu có thể giúp Hùng vượt qua sự cô độc và nỗi đau của mình không? Hùng có vẻ như đã dựng nên một bức tường quá kiên cố, mà Đăng không biết liệu mình có đủ sức mạnh để phá bỏ hay không.

"Chắc mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi..." Cậu tự nhủ, dù trong lòng vẫn còn ngổn ngang bao suy nghĩ.

Nhìn ra cửa sổ, ánh trăng mờ ảo hắt qua ô kính, Đăng biết rằng hành trình trước mắt sẽ chẳng hề dễ dàng. Nhưng vì bà, vì những trách nhiệm cậu đang gánh vác, cậu không thể bỏ cuộc.

Trước khi đi ngủ, Đăng lại lặng lẽ ngồi xuống cạnh bà, cầm lấy tay bà và khẽ nói: "Con sẽ cố gắng, bà ạ."

___

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip