CHƯƠNG IV: LỐI NHỎ VỀ KÝ ỨC
Sau giờ tan học, khuôn viên trường đại học tấp nập người qua lại. Những nhóm sinh viên cười nói rôm rả, tỏa ra một bầu không khí đầy sức sống. Hải Đăng đứng ở cổng trường, nhìn ngắm cảnh tượng ấy một lúc, rồi rút điện thoại ra gọi về nhà.
"Cháu đây bà, hôm nay cháu sẽ về muộn một chút," Đăng nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự lo lắng. "Bà nhớ ăn cơm đúng giờ, rồi uống thuốc đầy đủ nhé."
Ở đầu dây bên kia, giọng bà ngoại vang lên, trầm ấm và dịu dàng. "Bà biết rồi, cháu không cần phải lo lắng cho bà nhiều như vậy đâu. Chỉ cần cháu làm việc tốt và chăm sóc cho bản thân mình là được."
Đăng mỉm cười, nhưng vẫn không thể che giấu sự lo lắng trong lòng. "Cháu biết bà tự lo được, nhưng cháu vẫn lo lắm. Bà nhớ nghỉ ngơi theo lời bác sĩ dặn nhé."
Bà ngoại khẽ cười, tiếng cười ấm áp như xua tan đi mọi lo âu. "Ừ, bà sẽ nghe lời cháu. Cháu yên tâm làm việc đi, đừng lo lắng nhiều quá."
Đăng thở phào, cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút. "Vâng, cháu sẽ cố gắng. Bà ở nhà cẩn thận nhé."
"Bà biết rồi. Cháu đi làm cẩn thận đấy." bà ngoại nói, giọng tràn đầy yêu thương.
Đăng cúp máy, nhìn điện thoại một lúc rồi bỏ vào túi. Trong lòng cậu vẫn còn đôi chút lo lắng, nhưng cậu biết mình phải hoàn thành công việc mới này thật tốt, không chỉ vì bản thân mà còn vì bà ngoại nữa.
Hải Đăng bước lên chuyến xe buýt quen thuộc, tiến về nhà của Hùng. Cậu biết rằng hôm nay sẽ không dễ dàng hơn hôm qua, nhưng cậu cũng hiểu mình cần kiên nhẫn. Để bước vào thế giới của Hùng, Đăng phải thật cẩn trọng.
Khi đến nơi, Đăng bước vào nhà, cô giúp việc vẫn còn ở đó, chào cậu bằng nụ cười nhẹ nhàng. "Cậu đến rồi, Hùng đang ở trên phòng," cô nói.
"Vâng, cảm ơn cô," Đăng gật đầu, sau đó cởi giày và tiến lên cầu thang.
Phòng của Hùng vẫn như lần đầu tiên cậu tới, cánh cửa khép hờ, bên trong là không gian tối tăm, lạnh lẽo và yên tĩnh. Đăng gõ cửa nhẹ nhàng rồi mở ra, bước vào một cách chậm rãi. Hùng vẫn ngồi ở trên giường, vẫn quay mặt về phía cửa sổ, như đang chờ đợi ai đó. Anh hỏi mà không quay lại, "Mẹ về sớm vậy sao?"
Đăng khựng lại một chút, rồi cất giọng. "Là tôi, Hải Đăng."
Không khí trong phòng dường như chùng xuống ngay lập tức. Hùng thở dài, quay lại với sự lạnh lùng như lần đầu. "Là cậu sao? Tôi không cần ai chăm sóc cả, tôi đã nói rồi mà."
Hải Đăng đứng đó, giữ sự bình tĩnh trong giọng nói. "Tôi chỉ muốn giúp anh, dù chỉ là một chút."
"Giúp?" Hùng cười nhạt. "Cậu không thể hiểu được đâu. Ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi, tôi muốn ở một mình."
Đăng im lặng nhìn Hùng, cố gắng đọc được những suy nghĩ ẩn sâu trong đôi mắt vô hồn của anh, nhưng không thể. Cậu thở dài, biết rằng giờ không phải lúc thích hợp để tiếp tục nói chuyện. "Được, tôi sẽ ra ngoài. Nếu anh cần gì, tôi ở ngay bên ngoài."
Cậu quay người, bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại. Đăng đứng ngoài cửa phòng một lúc, trong lòng nặng nề. Cậu hiểu Hùng đang phải trải qua một thời kỳ khó khăn, nhưng cậu không thể xâm nhập vào thế giới của anh một cách vội vàng. Phải kiên nhẫn, phải từ từ.
Đang mải suy nghĩ, Đăng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía sau. Cậu quay lại, nhìn thấy mẹ Hùng, bà Huỳnh Thanh Hà, đang bước lên cầu thang với vẻ mặt lo lắng.
"Chào cháu, Hải Đăng, Hùng nó vẫn vậy sao?" Bà Hà hỏi, giọng dịu dàng nhưng ẩn chứa sự mệt mỏi.
"Vâng, anh ấy vẫn không muốn tiếp nhận sự giúp đỡ của cháu," Đăng đáp, hơi lúng túng. "Nhưng cháu sẽ cố gắng thêm."
Bà Hà mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng trong đôi mắt là sự ưu tư sâu thẳm. "Cảm ơn cháu. Hùng trước đây là một người rất yêu đời và đam mê vẽ tranh. Nhưng sau tai nạn... nó đã thay đổi hoàn toàn."
Bà Hà khẽ gật đầu và mời Đăng: "Cháu cùng cô xuống lầu nhé. Cô vừa mới pha một ít trà, chúng ta có thể vừa uống vừa nói chuyện."
Đăng gật đầu, đi cùng bà Hà xuống cầu thang. Khi đến phòng khách, bà Hà rót một tách trà ấm và đưa cho Đăng. "Mời cháu dùng trà, có thể dễ dàng trò chuyện hơn," bà nói với nụ cười nhẹ nhàng.
Cả hai ngồi xuống ghế, Đăng cảm thấy không khí thoải mái hơn. Bà Hà tiếp tục câu chuyện, ánh mắt bà lộ rõ sự dịu dàng và mở lòng.
"Cháu có thể hỏi điều này không, trước khi bị mất thị lực, Hùng là người như thế nào?"
Bà Hà thở dài, ánh mắt xa xăm như đang nhớ lại những ký ức xa xôi. "Hùng là tất cả những gì cô có sau khi bố nó qua đời. Khi cô mang thai, gia đình bên nội không chấp nhận, vì họ cho rằng cô chỉ là một nghệ sĩ nghèo hèn, không xứng đáng. Cha của Hùng, mặc dù rất yêu cô, nhưng đã chọn cách rời bỏ thế giới này, để lại cô một mình nuôi Hùng khôn lớn. Khi ông ấy ra đi, thậm chí ông còn không biết rằng cô đang mang thai Hùng."
Bà dừng lại một chút, như thể đang chìm vào dòng ký ức. "Hùng từ nhỏ đã rất yêu màu sắc, yêu sự sống. Những bức tranh của nó luôn rực rỡ, đầy màu sắc và sự sáng tạo. Cô vẫn nhớ khi nó lần đầu tiên cầm cọ vẽ, ánh mắt nó lấp lánh như tìm thấy cả một thế giới mới."
Bà Hà khẽ mỉm cười khi nhớ về bức tranh đầu tiên mà Hùng đã vẽ. "Bức tranh đầu tiên của nó, cháu biết không, là vẽ cô đang ngồi chơi piano. Hùng rất thích nghe cô chơi đàn, và mỗi khi cô ngồi trước cây đàn, nó lại chăm chú ngồi bên cạnh. Trong bức tranh ấy, nó đã vẽ cô với nét mặt rạng rỡ, như đang tỏa sáng dưới ánh đèn sân khấu. Hùng từng nói rằng nó muốn một lần được xem cô tỏa sáng trên sân khấu, và cô biết đó là hình ảnh đẹp đẽ mà nó luôn giữ trong lòng."
Ánh mắt bà Hà ánh lên sự tự hào khi nhớ về quá khứ. "Lần đầu tiên Hùng đoạt giải thưởng về hội họa là khi nó học cấp hai. Đó là một cuộc thi hội họa toàn thành phố, và bức tranh của nó đã khiến ban giám khảo phải trầm trồ. Cô còn nhớ rõ cái ngày nó nhận giải, nó vui sướng chạy về nhà khoe với cô, trên tay cầm chiếc cúp nhỏ. Ánh mắt nó lúc ấy rạng ngời như chứa cả bầu trời hy vọng. Từ đó, Hùng luôn mơ ước có một ngày được tổ chức triển lãm tranh của riêng mình, để chia sẻ những tác phẩm của nó với mọi người."
Bà ngừng lời, ánh mắt xa xăm như đang nhớ về một kỷ niệm đẹp đẽ. "Hùng rất thích hoa hướng dương và hoa oải hương. Cả khu vườn ngoài sân nhà, nó tự tay trồng rất nhiều hướng dương. Nó nói rằng hướng dương luôn hướng về phía mặt trời rực rỡ, như cách mà nó luôn muốn sống tích cực và tràn đầy năng lượng. Còn oải hương, mặc dù không thể trồng được ở đây, nhưng hầu như lúc nào trong phòng nó cũng có một chậu oải hương nhỏ. Nó thích mùi hương nhẹ nhàng và thanh khiết của hoa, như một chút lãng mạn mà nó muốn giữ cho riêng mình."
Bà Hà nói với giọng trầm buồn, nhưng trong đó vẫn còn đọng lại sự tự hào và yêu thương dành cho con trai. "Bây giờ, những bức tranh đó và những giấc mơ của nó... cô chỉ hy vọng một ngày nó có thể tìm lại được niềm đam mê của mình."
Đăng chăm chú lắng nghe, hình dung ra một Hùng hoàn toàn khác với con người lạnh lùng, xa cách mà cậu đã gặp. Anh ấy đã từng là một người đầy năng lượng và đam mê, nhưng giờ chỉ còn lại vỏ bọc của sự cô độc và tuyệt vọng.
"Vậy nên, khi nó mất đi thị lực, mọi thứ như sụp đổ," bà Hà nói, giọng nghẹn lại. "Nó đã từng yêu cuộc sống này biết bao, nhưng giờ nó không còn tin vào gì nữa."
Đăng im lặng, lòng trĩu nặng. Cậu hiểu rằng công việc của mình sẽ khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng. Cậu không chỉ đơn thuần là một người chăm sóc, mà còn phải là người kéo Hùng trở lại với cuộc sống.
Đột nhiên, một tiếng động vang lên từ trên lầu, làm cả Đăng và bà Hà giật mình. Là tiếng đổ vỡ, như âm thanh của thủy tinh rơi xuống sàn nhà.
Bà Hà hốt hoảng nhìn lên, đôi mắt lo lắng. "Là phòng của Hùng!"
Đăng không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức chạy lên lầu theo bà Hà. Một cảm giác bất an xâm chiếm tâm trí cậu, như thể sắp có chuyện gì đó không hay xảy ra.
___
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip