CHƯƠNG XIV: NƠI BÌNH YÊN TRỞ LẠI

Tiếng máy móc trong phòng bệnh đột ngột vang lên những âm thanh chói tai, báo hiệu điều gì đó đang xảy ra. Đăng giật mình đứng dậy, trái tim cậu đập mạnh trong lồng ngực. Cậu nhìn qua cửa kính thấy các bác sĩ vội vã chạy vào, và trong khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh cậu trở nên mờ mịt. Cậu đứng như chết lặng, đôi chân không nhúc nhích được, chỉ có nỗi sợ hãi không ngừng lớn lên trong lòng.

Bà ngoại... điều cậu luôn lo sợ giờ đang trở thành sự thật.

Đăng gần như đứng không vững, mọi âm thanh xung quanh dường như mờ nhạt đi, chỉ còn tiếng máy móc liên tục vang lên. Bàn tay cậu run lên khi cậu nắm lấy cánh cửa, muốn lao vào trong nhưng lại bị một y tá nhẹ nhàng ngăn lại. "Chúng tôi đang cố gắng hết sức, xin cậu hãy đợi ở ngoài."

Thời gian dường như kéo dài vô tận, từng giây từng phút đều khiến trái tim Đăng nghẹn lại. Cậu ngồi xuống ghế, hai tay ôm đầu, mắt nhắm chặt lại nhưng hình ảnh bà nằm trên giường bệnh không ngừng hiện lên trong tâm trí. Mọi thứ như xoay tròn, cậu không thể nghĩ gì khác ngoài nỗi sợ mất đi người thân yêu duy nhất còn lại của mình.

Cánh cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ bước ra với vẻ mặt nghiêm trọng, và chỉ cần nhìn ánh mắt của ông, Đăng đã hiểu rằng điều tồi tệ nhất đã xảy ra. Bầu không khí như đông cứng lại, cả thế giới xung quanh cậu trở nên mờ mịt. Cậu đứng đó, mắt mở to, nhưng mọi thứ dường như đang chao đảo, không còn gì có thể giữ cậu vững vàng được nữa.

"Chúng tôi đã làm mọi thứ có thể... nhưng bà cậu không qua khỏi."

Lời nói của bác sĩ như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Đăng, khiến cậu không thở nổi. Cả cơ thể cậu như bị khóa chặt, không thể di chuyển hay phản ứng gì. Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng, lòng ngực nặng trĩu, nỗi đau bắt đầu lan ra khắp cơ thể, như thể cậu đang chìm dần vào một cơn ác mộng không lối thoát.

"Bà..." Đăng thốt ra từ đó duy nhất, giọng nói của cậu gần như bị bóp nghẹt bởi sự tuyệt vọng. Đôi môi cậu run rẩy, những giọt nước mắt bất giác lăn dài trên má. Cậu không thể tin được những gì vừa nghe, dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng giây phút đối diện với sự thật này, cậu hoàn toàn sụp đổ.

Bên trong căn phòng bệnh, những thiết bị y tế im lặng, không còn tiếng bíp bíp quen thuộc từ máy đo nhịp tim. Không gian xung quanh trở nên u ám, lạnh lẽo. Căn phòng nhỏ giờ đây chỉ còn lại sự tĩnh lặng chết chóc, nơi bà cậu đang nằm đó, nhưng không còn hơi thở nào phát ra từ cơ thể gầy guộc của bà nữa.

"Không... không thể nào..." Đăng lắc đầu, cậu lùi lại một bước, đôi chân cậu dường như mất đi sức lực. Mọi thứ xung quanh bắt đầu xoay mòng mòng, không khí trở nên ngột ngạt, không còn chỗ cho cậu thở. Cảm giác đau đớn và trống rỗng tràn ngập, cậu cảm thấy mình đang mất đi mọi thứ.

Căn bệnh viện rộng lớn giờ đây như thu nhỏ lại, chỉ còn lại Đăng đứng giữa không gian tĩnh mịch đó, với nỗi đau bao trùm. Ánh đèn neon trên trần sáng nhưng lạnh lẽo, những bức tường màu trắng trở nên vô hồn. Tiếng bước chân của bác sĩ dần xa, chỉ còn lại cậu và thực tại phũ phàng.
Cậu tiến lại gần giường bệnh, đôi chân nặng trĩu như bị kéo xuống bởi một sức nặng vô hình. Đăng chạm vào tay bà, nhưng làn da bà lạnh buốt, không còn hơi ấm mà cậu từng cảm nhận được. Mọi thứ như sụp đổ trong khoảnh khắc đó. Đăng quỳ xuống bên giường, đôi vai rung lên trong tiếng nấc nghẹn ngào.

"Bà... bà đừng bỏ con..." Đăng thốt lên, giọng nói của cậu vỡ vụn, những giọt nước mắt cứ thế tuôn trào, không còn kiểm soát được nữa.

Cả căn phòng giờ đây chỉ còn lại tiếng khóc của Đăng, vang vọng trong không gian yên lặng đến đáng sợ. Không còn ai để an ủi cậu, không còn bàn tay bà dịu dàng vỗ về như những ngày thơ ấu. Đăng cảm thấy như mình đã mất tất cả, và sự đau đớn ấy, dù biết rằng không thể tránh khỏi, nhưng vẫn khiến cậu cảm thấy không thể chịu đựng nổi.

Bầu trời xám xịt phủ lên khung cảnh tang lễ một không khí u buồn, tĩnh lặng. Những tán cây ngoài sân nghiêng mình theo từng cơn gió nhẹ, như thể thiên nhiên cũng đang lặng lẽ chia buồn cùng Đăng. Không gian xung quanh tang lễ đơn giản và vắng vẻ. Không có những hàng dài khách viếng hay người thân đến tiễn biệt, vì trong gia đình, bà là người thân duy nhất của Đăng. Những người đến viếng chỉ là hàng xóm, vài người quen biết, và vài người bạn thân thiết của Đăng, đủ để giữ cho tang lễ không quá cô quạnh.

Bên trong nhà, tiếng niệm kinh vang lên đều đặn, trầm buồn, hòa cùng những tiếng nấc nghẹn ngào từ những người đến chia buồn. Đăng đứng gần bàn thờ bà, đôi mắt cậu đỏ hoe, và khuôn mặt dường như mất đi sức sống. Từ khi bà qua đời, cậu không còn là chính mình, như một chiếc vỏ rỗng đang cố gắng giữ cho tang lễ diễn ra suôn sẻ, nhưng tinh thần cậu đã gục ngã từ lâu.

Trong một góc khuất của tang lễ, Hùng đứng lặng lẽ, đôi mắt vô hồn nhưng trong lòng anh lại chứa đầy những cảm xúc không thể nói thành lời. Hùng biết rằng mình không thể giúp được gì nhiều trong hoàn cảnh này, nhưng anh vẫn muốn đến, vẫn muốn ở cạnh Đăng, dù chỉ để lắng nghe và sẻ chia nỗi đau cùng cậu. Trước khi đến, Hùng đã xin phép mẹ mình, bà Hà, và dù bà lo lắng cho tình trạng của anh, bà cũng đồng ý vì hiểu rõ tình cảm Hùng dành cho Đăng.

Trong không gian tĩnh lặng ấy, Hùng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần. Một giọng nói trầm, nhẹ vang lên bên cạnh anh: "Anh là Hoàng Hùng đúng không?"

Hùng quay đầu về phía giọng nói, dù không thể nhìn thấy, nhưng sự hiện diện của người lạ khiến anh khẽ nhíu mày. Người đó không chờ lâu mà tự giới thiệu ngay: "Em là Đăng Dương, bạn thân của Hải Đăng."

Hùng khẽ gật đầu. "Vâng, anh là Hoàng Hùng. Rất vui được gặp em, dù trong hoàn cảnh này."

Đăng Dương nhìn Hùng một chút, rồi khẽ mỉm cười dù nụ cười ấy vẫn chất chứa sự buồn bã: "Em đã nghe Đăng kể nhiều điều về anh, nhưng tới hôm nay mới được gặp mặt trực tiếp. Cảm ơn anh vì đã đến."

Hùng không nói gì nhiều, chỉ im lặng gật đầu, lòng anh cảm thấy nặng nề. Anh có thể cảm nhận rõ sự đau đớn trong lòng Đăng, và biết rằng dù mình có làm gì, cũng không thể thay đổi được sự thật đau lòng này. Nhưng dù thế, Hùng vẫn quyết tâm ở bên cạnh cậu, chia sẻ cùng cậu từng khoảnh khắc khó khăn này.

Đăng Dương tiếp tục nói, giọng cậu dịu dàng nhưng cũng có chút khích lệ: "Đăng có lẽ đang trải qua quãng thời gian tồi tệ nhất trong cuộc đời. Cậu ấy sẽ không nói nhiều, nhưng em biết là Đăng rất coi trọng sự hiện diện của anh. Cậu ấy cần anh, Hùng."

Lời nói của Đăng Dương khiến Hùng khẽ cúi đầu, lòng trĩu nặng nhưng cũng cảm thấy một sự khích lệ âm thầm. Anh biết rằng dù có đứng im lặng ở một góc lễ tang, sự hiện diện của anh cũng đủ để Đăng cảm thấy bớt cô đơn.

Bên trong nhà, tang lễ vẫn tiếp diễn, nhưng không gian xung quanh Hùng và Đăng Dương như chìm vào một thế giới riêng, nơi những cảm xúc không lời vẫn âm thầm được thấu hiểu.

Sau khi tang lễ kết thúc, không gian ngôi nhà của Đăng chìm vào sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Những chiếc ghế trống trải, bàn thờ vẫn còn nghi ngút khói hương, và bầu không khí lạnh lẽo như phủ lên mọi thứ một màu xám u ám. Không còn tiếng người, không còn tiếng nói chuyện, chỉ còn lại sự im lặng kéo dài.

Đăng ngồi trên ghế, mắt cậu vô hồn nhìn vào bàn thờ bà, nơi bức ảnh của bà đang lặng lẽ nhìn xuống cậu. Dù mọi người đã về, cậu vẫn ngồi đó, không nói lời nào, không khóc thêm nữa, chỉ có sự trống rỗng bao trùm lấy cậu. Cảm giác như toàn bộ thế giới của cậu đã sụp đổ hoàn toàn, không còn gì để bám víu. Bà là người duy nhất mà cậu có, là chỗ dựa tinh thần cuối cùng, và giờ đây khi bà không còn, Đăng thấy mình lạc lối trong cuộc sống.

Trong đầu Đăng, lời hứa của bà trước đây vẫn vang vọng. Bà đã từng hứa sẽ đến dự lễ tốt nghiệp của cậu, bà đã nói rằng dù bà có mệt đến đâu, bà vẫn sẽ ngồi ở hàng ghế đầu để nhìn thấy cháu mình bước lên bục nhận bằng. Đó là giây phút mà cả bà và Đăng đều mong chờ. Thế nhưng giờ đây, giấc mơ nhỏ bé đó đã vụt tắt cùng với hơi thở cuối cùng của bà. Cậu sẽ tốt nghiệp, nhưng sẽ không còn ai đứng chờ ở cửa, không còn ai nắm lấy tay cậu và tự hào về cậu như trước nữa.

Ngày nào Đăng cũng từng nghe thấy tiếng bà gọi cậu mỗi sáng, từng thấy bà cặm cụi trong căn bếp nhỏ. Những kỷ niệm về bà cứ dội về trong tâm trí cậu, nhưng giờ tất cả chỉ còn là quá khứ. Căn nhà không còn hơi ấm của bà, không còn những bữa ăn cậu và bà cùng ngồi, không còn tiếng cười, và giờ đây nó chỉ là một không gian trống rỗng.

Đăng rời khỏi bàn thờ, đôi chân nặng trĩu bước vào căn phòng nhỏ của bà. Căn phòng vẫn còn nguyên vẹn như khi bà còn ở đó, chiếc giường nhỏ với tấm chăn bà từng dùng, những quyển sách cũ bà từng đọc cho cậu nghe. Đăng đứng giữa phòng, mắt cậu dán chặt vào chiếc giường trống, lòng ngực như bị bóp nghẹt.

"Bà..." Cậu thì thầm, nhưng không ai đáp lại. Cậu không thể kìm được nước mắt, đôi vai run lên từng hồi khi cậu gục xuống bên cạnh giường, bàn tay siết chặt tấm chăn cũ của bà.

Sự đau đớn lấn át mọi thứ, và cậu cảm thấy mình như một đứa trẻ lạc lõng, không biết đi về đâu. Đăng nằm trên sàn, cuộn mình lại, cảm nhận sự trống trải, sự mất mát. Từng tiếng nấc nghẹn lại trong lồng ngực, và nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cậu không biết làm sao để tiếp tục, không biết làm sao để đối diện với thực tại tàn nhẫn này.

Thời gian dường như ngừng trôi trong căn nhà lạnh lẽo ấy, không có gì thay đổi ngoài nỗi đau cứ ngày càng xâm chiếm tâm trí Đăng. Cậu không còn muốn ăn, không còn muốn làm gì ngoài việc ngồi lặng lẽ bên bàn thờ bà, đôi mắt đỏ hoe nhìn vào bức ảnh bà như mong đợi một điều kỳ diệu.

Sau khi tang lễ kết thúc, Đăng trở nên im lặng hơn bao giờ hết. Cậu rút lui khỏi cuộc sống, hầu như không nói chuyện với ai. Những người hàng xóm đến thăm cũng không biết nói gì ngoài việc ngồi một lúc rồi ra về, để lại Đăng một mình với nỗi buồn. Căn nhà vốn dĩ nhỏ bé giờ lại trở nên rộng lớn và cô quạnh vô cùng.

Cậu không muốn gặp ai, không muốn nói chuyện với ai, và dường như thế giới bên ngoài đã không còn tồn tại trong mắt cậu nữa. Đăng chỉ biết ngồi lặng im, nhìn vào bức ảnh của bà, và cố gắng tìm lại chút hơi ấm từ những kỷ niệm đã qua.

Những ngày sau tang lễ, Đăng gần như biến mất khỏi cuộc sống của Hùng. Cậu không còn đến nhà làm việc như trước, và mọi cuộc gọi của Hùng đều chỉ được đáp lại bằng sự im lặng. Lòng Hùng như bị siết chặt bởi lo lắng, anh không biết Đăng đang trải qua những gì, nhưng anh hiểu rõ rằng Đăng chắc chắn đang đối diện với nỗi đau lớn nhất trong đời mình.

Một ngày nọ, Hùng quyết định không thể ngồi yên nữa. Dù anh không biết liên lạc với bất kỳ ai để hỏi thăm về tình hình của Đăng, anh vẫn muốn đến thăm cậu, muốn chắc chắn rằng Đăng không hoàn toàn gục ngã trong bóng tối của nỗi mất mát. Hùng nắm chặt chiếc gậy dẫn đường, rồi lên xe đến nhà Đăng với sự hướng dẫn của tài xế.

Khi xe dừng lại ở đầu con hẻm nhỏ, Hùng bước xuống và lần theo lối đi hẹp, nơi mà những bức tường loang lổ phủ rêu hiện lên mờ nhạt trong trí nhớ. Căn nhà của Đăng nằm sâu trong con hẻm vắng lặng, một nơi vốn đã quen thuộc nhưng giờ đây lại bao trùm bởi không khí tĩnh mịch. Càng bước sâu vào hẻm, Hùng càng cảm nhận rõ sự cô quạnh và yên ắng nơi này, từng bước chân như nặng nề hơn.

Đến trước cửa nhà Đăng, đôi tay Hùng khẽ run lên khi chạm vào chuông cửa. Tiếng chuông vang lên trong không gian vắng lặng của con hẻm, từng hồi chuông như nhịp đập trái tim anh, đầy lo lắng và sốt ruột. Anh không biết Đăng có muốn gặp mình không, nhưng anh phải thử, phải biết rằng Đăng vẫn ổn, dù chỉ là một chút.

Cánh cửa nhỏ mở ra, và Đăng xuất hiện. Gương mặt cậu xanh xao, đôi mắt trũng sâu và đôi môi nhợt nhạt. Ánh mắt mà Hùng từng nhớ, ánh mắt từng tỏa sáng sự sống động, giờ đây chỉ còn lại sự mệt mỏi và trống rỗng. Sự im lặng giữa họ càng làm rõ hơn sự suy sụp của Đăng.

"Hùng... sao anh lại đến đây?" Đăng hỏi, giọng cậu khẽ run, như thể cậu vừa cố gắng giữ mình không vỡ vụn. Đôi mắt cậu chứa đầy sự bất ngờ nhưng cũng lẩn khuất nỗi tuyệt vọng mà cậu đang cố che giấu.

Hùng không trả lời ngay, chỉ tiến lại gần hơn, rồi nhẹ nhàng nói: "Anh lo cho em, Đăng. Em không trả lời điện thoại của anh, và anh không muốn em phải đối mặt với nỗi đau này một mình."

Đăng cúi đầu, im lặng. Cậu không nói gì, nhưng đôi vai cậu hơi rung lên, đôi tay nắm chặt lại như thể đang giữ chặt điều gì đó trong lòng. Không nói thêm lời nào, cậu lùi lại một bước để Hùng có thể bước vào nhà.

Cả hai ngồi xuống trong sự im lặng nặng nề. Căn nhà của Đăng giờ đây lạnh lẽo hơn bao giờ hết, không còn hơi ấm của người thân, chỉ còn lại khói hương lặng lẽ trên bàn thờ. Không gian nhỏ bé, quen thuộc này giờ trở nên xa lạ với Đăng, đầy ắp những ký ức nhưng không còn ai để chia sẻ. Hùng ngồi đó, cảm nhận sự tĩnh lặng phủ đầy căn phòng, cảm nhận nỗi đau sâu thẳm trong trái tim Đăng.

"Em biết anh lo cho em," Đăng nói sau một hồi im lặng, giọng cậu nhỏ, yếu ớt như thể mọi năng lượng trong cơ thể đã cạn kiệt. "Nhưng... em không biết phải làm sao nữa. Tất cả đã kết thúc rồi. Không còn ai ở bên em nữa."

Đăng ngước nhìn bàn thờ của bà, bức ảnh bà đang mỉm cười dịu dàng như thể đang nhìn cậu từ xa. Nhưng nụ cười ấy chỉ còn lại trong bức ảnh, còn người từng dành cả cuộc đời yêu thương và chăm sóc cho cậu đã mãi mãi ra đi. Từng lời của Đăng vang lên đầy sự tuyệt vọng, như thể cậu đang buông xuôi trước sự tàn nhẫn của cuộc đời.

Hùng lắng nghe, cảm nhận từng lời nói thấm vào lòng mình. Anh khẽ nghiêng đầu, rồi vươn tay ra, tìm lấy bàn tay Đăng. Bàn tay ấy, vốn dĩ từng mạnh mẽ và chắc chắn, giờ run rẩy trong tay anh. Hùng nhẹ nhàng siết chặt, cố truyền đi hơi ấm và sự kiên định, dù biết rằng lời nói có lẽ không đủ để xoa dịu nỗi đau của Đăng lúc này.

"Đăng à, anh hiểu cảm giác của em lúc này. Nhưng em không một mình đâu. Anh ở đây. Anh sẽ luôn ở đây."

Đăng cúi đầu, bàn tay cậu run lên trong tay Hùng. Cậu không thể kiềm chế được nữa, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Những giọt nước mắt mà cậu đã cố gắng giấu kín giờ trào ra, cuốn theo tất cả nỗi đau và tuyệt vọng mà cậu đã cố giữ lại trong lòng. "Nhưng làm sao em có thể tiếp tục được, Hùng? Làm sao em có thể sống tiếp khi mà người quan trọng nhất với em đã ra đi? Em không biết phải làm gì nữa..."

Giọng nói của Đăng vỡ vụn, đầy sự đau khổ và bối rối. Cậu cảm thấy mình như đang trôi dạt giữa biển khơi, không còn phương hướng, không còn ai để bám víu.

Hùng lặng lẽ nghe Đăng nói, trái tim anh như nghẹn lại. Anh biết cảm giác này, cảm giác khi tất cả hy vọng dường như bị vùi lấp trong bóng tối. Anh khẽ nói, giọng anh trầm ấm nhưng đầy sự kiên định: "Chẳng phải em đã từng nói với anh rằng dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn có thể tìm thấy điều tươi sáng hơn ở phía trước hay sao?"

Đăng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Hùng. Cậu nhớ lại những lời mình từng nói với anh, khi cậu giúp anh vượt qua nỗi đau mất đi thị lực. Câu nói ấy giờ đây vang vọng trong tâm trí cậu, nhưng Đăng cảm thấy mình không thể áp dụng điều đó cho chính mình. Cậu đã nói với Hùng rằng anh có thể bước tiếp, nhưng giờ đây, khi chính mình phải đối diện với mất mát, cậu lại không biết phải bước đi thế nào.

"Em đã giúp anh, Đăng. Em đã giúp anh tìm lại ánh sáng trong những ngày tăm tối nhất của cuộc đời anh," Hùng tiếp tục, giọng anh dịu dàng nhưng mạnh mẽ. "Và giờ đây, anh muốn giúp em làm điều đó. Anh biết rằng điều này rất khó khăn, nhưng em không phải đối diện với nó một mình. Em đã từng là điểm tựa cho anh tìm lại ánh sáng của cuộc đời, và giờ đây anh muốn mình sẽ là điểm tựa cho em vượt qua khó khăn lúc này."

Đăng không nói gì, chỉ nhìn Hùng, cảm nhận sự chân thành trong từng lời anh nói. Đôi mắt Hùng dù không thể thấy gì, nhưng trái tim anh vẫn cảm nhận được nỗi đau của Đăng. Sự hiện diện của Hùng, cái nắm tay ấm áp của anh, dần dần xoa dịu nỗi đau trong lòng cậu. Cậu nhận ra rằng Hùng không chỉ là một người chăm sóc mà còn là người luôn bên cạnh cậu, sẵn sàng giúp cậu đối diện với tất cả những khó khăn trong cuộc sống.

Nhưng lúc này, mọi lời nói dường như không còn đủ để diễn tả cảm xúc trong lòng Đăng. Cậu nhìn Hùng thêm một giây nữa, rồi bất ngờ lao vào vòng tay anh. Cậu ôm chặt lấy Hùng, như thể tìm kiếm nơi trú ẩn trong cơn bão cảm xúc đang cuộn trào trong lòng mình. Đăng vùi mặt vào bờ vai Hùng, nước mắt lại tuôn rơi, nhưng lần này không chỉ vì nỗi đau mà còn vì cậu cảm thấy được giải thoát, được an ủi. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ Hùng, cảm giác như sự cô độc trong lòng cậu đã được xoa dịu phần nào.

Hùng hơi bất ngờ trước hành động của Đăng, nhưng anh nhanh chóng vòng tay qua lưng cậu, ôm cậu thật chặt. Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ôm lấy Đăng, để cậu dựa vào anh, cảm nhận rằng anh luôn ở đây, sẽ luôn ở bên cậu. Cả hai người ngồi đó, không còn khoảng cách, không còn những lời cần phải nói. Cái ôm ấy chính là lời hứa của Hùng, rằng anh sẽ luôn là bờ vai để Đăng dựa vào.

Đăng khóc nức nở, cậu không còn giữ nổi sự mạnh mẽ nữa. Cậu khóc như một đứa trẻ, để tất cả nỗi buồn và nỗi đau trào ra khỏi lồng ngực. Bàn tay cậu siết chặt lấy áo của Hùng, như thể cậu sợ rằng nếu buông ra, tất cả sẽ vỡ vụn.

"Em... em sẽ cố gắng..." Đăng khẽ nói trong tiếng nấc, giọng cậu không còn nghẹn ngào vì đau đớn, mà pha lẫn một chút hy vọng. "Vì anh... em sẽ cố gắng."

Hùng siết chặt vòng tay hơn, cảm nhận được sự dũng cảm mà Đăng đang cố gắng lấy lại. Dù cả hai không nói thêm gì nữa, nhưng cái ôm này chứa đựng tất cả những điều mà họ cần phải biết. Họ sẽ cùng nhau vượt qua, như đã từng hứa hẹn. Và trong khoảnh khắc đó, Đăng cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.

Sau khi cuộc trò chuyện lắng xuống, cả hai ngồi trong im lặng một lúc lâu. Đăng khẽ ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, nhận ra bóng tối bắt đầu bao phủ bên ngoài. Ánh chiều tà yếu ớt hắt lên những bức tường của căn nhà, làm nổi bật sự tĩnh lặng và u buồn của không gian. Trời đã gần tối, và Đăng chợt nhận ra rằng Hùng không thể về nhà vào giờ này.

"Trời tối rồi," Đăng khẽ lên tiếng, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng vẫn còn chút mệt mỏi. "Anh ở lại nhà em đêm nay được không? Không tiện để anh về giờ này."

Hùng ngẩng đầu, bất ngờ trước lời đề nghị của Đăng. Anh biết Đăng ít khi mở lòng, và lời mời này như một dấu hiệu cho thấy Đăng đang bắt đầu tin tưởng anh hơn, muốn giữ anh lại để không cảm thấy cô đơn. Không suy nghĩ nhiều, Hùng nhẹ nhàng gật đầu, đôi môi anh khẽ nở một nụ cười nhỏ.

"Được thôi, anh sẽ ở lại," Hùng trả lời. "Nhưng để anh gọi báo cho mẹ trước đã."

Hùng bấm số gọi cho bà Hà. Chỉ vài tiếng chuông vang lên, bà đã nhấc máy, giọng nói của bà có chút lo lắng.

"Hùng, con đi đâu cả ngày mà không báo cho mẹ vậy?" Bà Hà hỏi, giọng đầy bất ngờ và thoáng chút trách móc.

"Con xin lỗi mẹ, con đến thăm Đăng... Con không báo trước vì lo cho Đăng. Em ấy... không ổn lắm, mẹ à," Hùng khẽ giải thích, trong khi mắt anh hướng về phía Đăng đang ngồi trầm ngâm. "Con sẽ ở lại đây đêm nay để bầu bạn với Đăng. Mẹ yên tâm nhé."

Bà Hà im lặng một lúc, rồi bà nhẹ nhàng thở dài. Bà hiểu lý do con trai mình đến đây, nhưng vẫn không khỏi lo lắng khi Hùng rời khỏi nhà mà không báo trước. Dù vậy, bà cũng tin tưởng vào quyết định của Hùng, đặc biệt khi biết Đăng đang cần sự giúp đỡ.

"Được rồi, con ở lại chăm sóc cho Đăng nhé. Nhưng nhớ giữ an toàn, có gì báo mẹ ngay," bà Hà dặn dò, giọng bà pha chút lo lắng, nhưng bà biết Hùng đã đưa ra quyết định đúng đắn.

"Con biết rồi mẹ, cảm ơn mẹ."

Cúp máy, Hùng quay lại nhìn Đăng, đôi mắt anh tuy không thể thấy nhưng có thể cảm nhận được sự nhẹ nhõm phần nào trong lòng Đăng. "Anh sẽ ở lại đây với em đêm nay, Đăng. Đừng lo," Hùng nhẹ nhàng nói.

Đăng chỉ khẽ gật đầu, cảm giác an tâm và được chia sẻ bắt đầu len lỏi vào lòng cậu. Cả hai lặng lẽ chuẩn bị cho buổi tối sắp tới, không cần quá nhiều lời, chỉ có sự hiện diện của Hùng đã đủ làm dịu đi nỗi cô đơn mà Đăng đang trải qua.

Buổi sáng hôm sau, ánh nắng yếu ớt len qua những khe cửa nhỏ, chiếu vào căn phòng đầy tĩnh lặng. Đăng mở mắt, cảm giác mệt mỏi vẫn còn đè nặng trên cơ thể, nhưng hôm nay cậu không cảm thấy hoàn toàn gục ngã như những ngày trước. Cậu khẽ quay đầu, thấy Hùng vẫn đang nằm ngủ bên cạnh, hơi thở đều đặn và gương mặt bình yên dưới ánh nắng vàng nhẹ.

Hùng nằm nghiêng, đôi tay gác hờ lên người như thể ngay cả trong giấc ngủ, anh vẫn đang sẵn sàng bảo vệ Đăng. Khuôn mặt anh hiện lên sự thư thái, đôi mắt nhắm nghiền và đôi môi khẽ hé, dáng vẻ ấy toát lên một sự yên bình mà Đăng hiếm khi thấy ở Hùng. Từng tia nắng buổi sớm chiếu nhẹ qua cửa sổ, phủ lên khuôn mặt Hùng một lớp sáng dịu dàng, khiến mọi thứ trở nên thật yên ả.

Đăng ngắm nhìn Hùng trong giây lát, lòng cậu dâng lên một cảm giác biết ơn không thể nói thành lời. Sau tất cả, Hùng vẫn ở đây, bên cạnh cậu, không rời bỏ. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ sự hiện diện của Hùng, và dù nỗi đau mất mát vẫn còn đó, Đăng biết rằng mình không còn phải đối diện với nó một mình nữa.

Cậu khẽ ngồi dậy, cảm nhận không khí yên bình lạ thường. Sau những ngày dài chìm đắm trong nỗi đau, hôm nay, dù mất mát vẫn còn đó, nhưng cậu nhận ra rằng mình có thể hít thở sâu hơn một chút, có thể bắt đầu đối diện với hiện thực mà không còn cảm giác quá đau đớn như trước.

Một lát sau, Hùng cũng tỉnh dậy, cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Đôi mắt anh tuy không thể nhìn thấy, nhưng anh biết rằng Đăng đang ngồi bên cạnh, và cậu đã bắt đầu cảm nhận lại cuộc sống một cách nhẹ nhàng hơn. "Em có thấy khá hơn chút nào không?" Hùng khẽ hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.

Đăng gật đầu, không cần nói gì thêm. Cậu biết rằng mình không thể phủ nhận nỗi đau về sự ra đi của bà, nhưng nhờ có Hùng, cậu bắt đầu nhận ra rằng nỗi đau không phải là điều duy nhất cậu còn. Cuộc sống của cậu không thể kết thúc chỉ vì mất mát này, còn có những người như Hùng đang ở bên cạnh cậu, sẵn sàng giúp cậu vượt qua.

Cả buổi sáng đó, Hùng và Đăng ngồi cùng nhau, trò chuyện về những ký ức của bà. Đăng kể cho Hùng nghe về những lần bà dạy cậu cách nấu ăn, cách bà luôn nhắc nhở cậu phải cố gắng học hành để có tương lai tốt hơn. Khi kể về bà, giọng Đăng lúc đầu vẫn còn nghẹn ngào, nhưng dần dần, cậu cảm thấy sự nhẹ nhõm. Những ký ức về bà không còn làm cậu đau lòng đến nghẹn thở nữa, mà thay vào đó, là sự biết ơn vì đã có khoảng thời gian tuyệt vời với bà.

"Khi bà còn sống, em luôn lo sợ ngày bà sẽ rời xa em," Đăng khẽ nói, đôi mắt nhìn xa xăm. "Nhưng giờ thì em hiểu rằng bà sẽ luôn ở đây, trong những ký ức của em."

Hùng ngồi lặng lẽ nghe Đăng nói, đôi môi anh khẽ nở một nụ cười nhẹ. Anh biết rằng Đăng đã bắt đầu đối mặt với nỗi đau một cách khác, không còn né tránh mà là chấp nhận nó, và điều đó khiến anh cảm thấy yên lòng hơn. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Đăng như một lời động viên thầm lặng.

"Em sẽ ổn thôi, Đăng. Em là một người mạnh mẽ, và anh biết em sẽ vượt qua được," Hùng khẽ nói, giọng anh đầy sự tin tưởng.

Những ngày sau đó, Đăng dần lấy lại nhịp sống của mình. Cậu bắt đầu dọn dẹp lại căn nhà, cất đi những thứ liên quan đến tang lễ, và giữ lại những kỷ vật của bà trong một góc trang trọng. Cậu trở lại với công việc, bắt đầu mở lòng hơn với cuộc sống xung quanh. Mặc dù đôi khi nỗi nhớ về bà vẫn ùa về, nhưng Đăng không còn cảm thấy quá suy sụp. Cậu biết rằng mình phải tiếp tục sống, vì bà, vì Hùng và vì chính bản thân mình.

Buổi tối nọ, khi cả hai ngồi ngoài hiên nhà, Đăng nhìn lên bầu trời đầy sao, tâm hồn cậu dường như được giải thoát khỏi những nỗi đau đã đeo bám suốt những ngày qua. Gió thổi nhẹ làm rung những chiếc chuông gió mà cậu từng treo ngoài hiên, tạo nên âm thanh vang vọng, như một lời nhắc nhở rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn.

"Em đã từng nghĩ mình sẽ không thể vượt qua được chuyện này," Đăng nói, mắt vẫn dõi theo những vì sao trên bầu trời. "Nhưng giờ em hiểu rằng, dù mất mát vẫn còn đó, cuộc sống vẫn phải tiếp tục."

Hùng khẽ gật đầu, nắm lấy tay Đăng một lần nữa. "Đúng vậy, và anh tin em sẽ tìm thấy hạnh phúc một lần nữa."

Đăng khẽ mỉm cười, lần đầu tiên sau nhiều ngày, nụ cười của cậu không chỉ là sự gượng ép mà là sự thanh thản thực sự. Cậu biết rằng mình đã vượt qua được một trong những thử thách lớn nhất của cuộc đời, và với Hùng ở bên, cậu tin rằng mình sẽ mạnh mẽ hơn, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì sắp tới.

___

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip