CHƯƠNG XV: BỨC TRANH CỦA CHÚNG TA
Những ngày sau tang lễ của bà, Đăng dần quay trở lại với cuộc sống thường ngày. Mỗi sáng khi thức dậy, ánh nắng dịu dàng chiếu qua ô cửa sổ, làm căn phòng nhỏ trở nên ấm áp hơn. Dù nỗi mất mát vẫn hiện diện, nhưng nhờ sự động viên của Hùng, cậu đã không còn chìm sâu trong nỗi buồn như trước. Những ký ức đẹp về bà vẫn vương vấn trong tâm trí cậu, nhưng giờ đây, chúng mang lại cho Đăng cảm giác ấm áp, như thể bà vẫn đang dõi theo cậu.
Mỗi ngày, Đăng vẫn tiếp tục công việc chăm sóc Hùng. Dù đôi khi trái tim cậu còn nặng trĩu, nhưng cậu đã bắt đầu cảm nhận được rằng, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Hùng cũng nhận ra sự thay đổi này ở Đăng – ánh mắt cậu không còn u ám, mà dần trở nên bình lặng hơn.
Chiều hôm ấy, sau một cơn mưa rào cuối ngày, bầu trời trong xanh mở ra trước mắt, mang theo những làn gió mát lạnh. Mặt đất còn ẩm ướt, nhưng trên cao, những đám mây trắng bồng bềnh trôi nhẹ, bao phủ cả không gian trong một sắc xanh dịu dàng. Nắng nhẹ nhàng rải xuống khu vườn nhỏ, khiến những bông hoa hướng dương mới trồng khẽ lung lay trong gió. Tiếng chuông gió trên hiên nhà khẽ ngân vang, hòa cùng tiếng lá cây xào xạc, tạo nên một khung cảnh thanh bình đến lạ thường.
Đăng và Hùng ngồi trên ghế ngoài hiên, lặng lẽ ngắm nhìn không gian yên bình sau những ngày mưa bão. Đăng khẽ tựa lưng vào ghế, hít sâu cảm nhận hương thơm của đất sau mưa, đôi mắt cậu dõi theo từng đợt gió thoảng qua. Trên khuôn mặt cậu, sự bình yên đã dần hiện diện, thay thế cho những nét buồn bã ban đầu.
Hùng khẽ nghiêng đầu hỏi: "Em có nghĩ nhiều về bà không?"
Đăng im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. "Em vẫn nghĩ đến bà mỗi ngày. Nhưng em biết bà không muốn em cứ mãi chìm trong đau khổ. Bà luôn dạy em phải mạnh mẽ, dù có chuyện gì xảy ra." Đôi mắt cậu nhìn xa xăm về phía chân trời, nơi những tia nắng vàng rực rỡ chiếu qua lớp mây trắng, tạo nên một khung cảnh rực rỡ nhưng thanh bình.
Hùng cũng ngẩng lên nhìn theo hướng đó, khẽ mỉm cười. "Em mạnh mẽ hơn anh nhiều, Đăng. Sau tất cả, em vẫn tiếp tục tiến về phía trước."
Đăng mỉm cười nhẹ. "Nhờ có anh thôi. Em cũng không biết nếu không có anh thì em sẽ thế nào nữa."
Cả hai im lặng một lúc, chỉ có tiếng chuông gió ngân lên nhẹ nhàng. Không gian xung quanh họ như lặng đi, chỉ còn lại sự tĩnh lặng của chiều muộn và bầu trời xanh thẳm. Đăng cảm nhận được sự bình yên, ấm áp từ sự hiện diện của Hùng. Cậu biết rằng, dù nỗi mất mát vẫn còn, nhưng cùng với Hùng, cậu có thể vượt qua nó và tiếp tục sống.
Buổi sáng hôm ấy, trời trong xanh, không khí mát mẻ, ánh nắng nhẹ chiếu xuống làm lấp lánh những giọt sương còn đọng trên lá. Đăng quyết định ra vườn chăm sóc lại những luống hoa mà cậu và Hùng đã trồng. Mảnh vườn nhỏ phía sau nhà Hùng, dù không lớn, nhưng với Đăng nó lại rất yên bình và thân thuộc. Cậu cúi xuống, bắt đầu tỉa lại những chiếc lá vàng, nhổ bớt cỏ dại, và chăm sóc cho mấy cây hướng dương đã bắt đầu lớn mạnh, vươn cao hơn so với những bụi oải hương bên cạnh.
Hùng bước ra hiên, tay cầm chiếc gậy dẫn đường, rồi hỏi: "Em đang làm gì ngoài đó vậy?"
Đăng đứng thẳng dậy, nhìn về phía Hùng và mỉm cười: "Em đang chăm lại mấy cây hoa hướng dương thôi. Ra đây với em đi, để anh xem chúng lớn thế nào rồi."
Hùng hơi ngần ngại nhưng rồi cũng nhờ Đăng dẫn lối. Đăng nắm tay anh, giúp anh đi đến khu vườn nhỏ, rồi nhẹ nhàng đặt tay Hùng lên một cây hướng dương. "Anh thử cảm nhận xem, mấy cây hướng dương này vươn cao lắm rồi, khỏe mạnh lắm anh à."
Hùng khẽ cúi xuống, chạm vào thân cây. "Thật à? Chúng chắc khỏe thế này thì em chăm tốt thật."
"Em chỉ tưới nước với nhổ cỏ thôi, chúng tự lớn mà," Đăng cười nhẹ, rồi quay lại tỉa tiếp vài chiếc lá vàng trên mấy bụi oải hương bên cạnh.
Trong lúc Đăng bận rộn, Hùng với tay lấy chiếc bình tưới gần đó. "Anh muốn tưới cho chúng nữa," Hùng nói, tìm cách dùng bình nước.
Nhưng khi Hùng bắt đầu tưới, Đăng bật cười nhẹ khi thấy Hùng tưới hơi quá tay. Cậu bước lại gần, khẽ chạm vào tay Hùng: "Anh tưới nhiều quá rồi, mấy cây này không cần nhiều nước thế đâu."
"Anh tưới có nhiều quá không đấy?" Hùng cau mày, nhưng môi vẫn thoáng một nụ cười.
"Anh tưới thế này chắc chết ngập mất thôi!" Đăng vừa nói vừa giả vờ rên rỉ, như thể đám hoa tội nghiệp đang cầu cứu. Cả hai cười phá lên, tiếng cười giòn tan trong không khí mát lành.
Đăng đẩy nhẹ vai Hùng, nhưng không ngờ Hùng nắm lấy tay cậu kéo lại, khiến Đăng mất thăng bằng một chút. Cả hai cùng cười lớn. "Anh Hùng, đừng có làm em ngã xuống đây chứ," Đăng vừa nói vừa cố gắng đứng vững, khuôn mặt đầy vẻ hờn dỗi nhưng ánh mắt lại sáng bừng lên sự vui tươi.
"Chứ ai bảo em trêu anh trước," Hùng bật cười, đôi mắt tuy không nhìn thấy nhưng vẫn ánh lên nét tinh nghịch.
Sau một hồi đùa giỡn, cả hai cùng ngồi xuống, lặng lẽ ngắm khu vườn nhỏ sau khi được chăm sóc kỹ lưỡng. Gió nhẹ thổi qua, lay động những bông hoa hướng dương và oải hương. Tiếng chuông gió vang lên khe khẽ, tạo nên một không gian bình yên và dịu dàng.
Đăng khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi, cảm nhận sự yên bình này. "Mấy bông hoa này, chắc bà sẽ thích lắm," cậu nói khẽ, giọng đầy sự trầm ngâm nhưng nhẹ nhàng hơn trước.
Hùng chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh, bàn tay anh khẽ chạm vào vai Đăng như một lời an ủi. Cả hai không nói gì thêm, chỉ đơn giản ngồi bên nhau, tận hưởng khoảnh khắc yên bình trong khu vườn nhỏ.
Buổi sáng hôm ấy, sau khi chăm sóc xong vườn hoa, Đăng quyết định lên phòng vẽ của Hùng để dọn dẹp một chút. Căn phòng đã lâu không có ai động đến, bụi phủ mờ trên các giá vẽ và bàn làm việc. Đăng lấy chổi quét nhẹ nhàng khắp phòng, từng hạt bụi nhỏ bay lên theo mỗi chuyển động của cậu. Khi dọn đến góc phòng, Đăng dừng lại trước một bức tranh còn dang dở đang đặt trên giá. Những nét vẽ cẩn thận nhưng vẫn còn thiếu vài chi tiết cuối cùng. Cậu biết đây là bức tranh mà Hùng đã bỏ lại kể từ sau tai nạn, bức tranh chưa bao giờ được hoàn thiện.
Đăng đứng ngắm bức tranh hồi lâu, trong đầu nảy ra một ý tưởng. "Sao mình không giúp anh ấy hoàn thành nhỉ?" Cậu nghĩ thầm, rồi tiếp tục quét dọn cho đến khi căn phòng sạch sẽ và sáng sủa trở lại.
Đến giờ trưa, Đăng cùng Hùng ngồi ăn cơm. Trong không khí yên bình của buổi trưa, Đăng nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:
"Anh Hùng, bức tranh mà anh vẽ dở trong phòng vẽ... Anh có định hoàn thành nó không?"
Hùng hơi khựng lại khi nghe nhắc đến bức tranh. Anh im lặng một chút, đôi tay khẽ đặt xuống bàn, như đang chìm vào suy nghĩ. "Bức tranh đó... Anh đã định hoàn thành từ lâu. Nhưng từ khi tai nạn xảy ra, anh không nghĩ mình có thể vẽ tiếp được nữa."
Đăng nhìn Hùng, giọng cậu dịu dàng nhưng kiên quyết: "Nếu anh muốn, em có thể giúp anh hoàn thành nó. Anh có thể chỉ dẫn em, và em sẽ thay anh vẽ nốt. Đó cũng là một cách để anh tiếp tục theo đuổi đam mê của mình."
Hùng im lặng hồi lâu, dường như anh đang cân nhắc. Nhưng rồi anh mỉm cười nhẹ nhàng. "Được rồi, anh tin em. Cùng hoàn thành nó nhé."
Buổi chiều, cả hai cùng nhau lên phòng vẽ. Đăng đặt bảng vẽ và màu sẵn sàng, rồi kéo chiếc ghế đến bên Hùng. Cậu đưa cọ và màu cho anh, còn mình thì ngồi bên cạnh, sẵn sàng làm theo chỉ dẫn.
"Anh muốn dùng màu xanh lơ cho bầu trời, pha với chút trắng để tạo cảm giác nhẹ nhàng. Em pha màu giúp anh đi," Hùng khẽ nói, ánh mắt anh tuy không nhìn thấy gì nhưng vẫn đong đầy sự tập trung và cẩn thận.
Căn phòng ngập tràn ánh nắng chiều, những tia nắng vàng nhẹ nhàng hắt qua cửa sổ, chiếu xuống bàn vẽ và những dụng cụ bừa bộn. Đăng cẩn thận pha màu, cảm nhận làn gió nhẹ thổi qua khung cửa sổ để mở, mang theo mùi hương oải hương dịu ngọt từ khu vườn phía sau. Không gian trở nên ấm áp và đầy cảm xúc, như thể mọi thứ đang cùng hòa quyện vào nhau.
Đăng đặt cọ lên tranh theo chỉ dẫn của Hùng. Mỗi nét vẽ được Hùng tưởng tượng ra trong tâm trí và truyền đạt lại cho Đăng, như thể đôi mắt của anh đã được thay bằng sự cảm nhận tinh tế qua từng lời nói. Cậu khéo léo thực hiện từng chi tiết, cảm nhận từng đường cọ mềm mại trên bức tranh, từng nhịp vẽ như đồng điệu với cơn gió mát rượi lùa qua. Ánh nắng chiếu lên bức tranh đang dần hoàn thiện, tạo ra một vẻ lung linh mà cả hai có thể cảm nhận dù mỗi người một cách.
"Phía bên phải, em vẽ thêm mấy cánh hoa oải hương, giống như những bụi hoa mà mình trồng ngoài vườn," Hùng tiếp tục chỉ dẫn, giọng anh trở nên nhẹ nhàng và bình thản hơn, hòa cùng tiếng lá cây xào xạc ngoài kia.
Đăng cười khẽ, vừa vẽ vừa nói: "Mấy bụi oải hương ngoài vườn chắc sẽ vui lắm khi thấy mình vẽ chúng đấy." Mùi hương hoa từ bên ngoài khẽ phảng phất trong không gian, khiến tâm trạng cả hai thêm thoải mái, như thể mọi thứ đã tìm lại được sự cân bằng sau những ngày mưa bão.
Cả hai cùng cười nhẹ, không gian trong phòng vẽ bỗng trở nên ấm áp và dễ chịu hơn. Bức tranh dần được hoàn thiện, từng nét vẽ là sự kết nối sâu sắc giữa họ. Đăng không chỉ giúp Hùng hoàn thành bức tranh, mà còn giúp anh tìm lại niềm vui đã mất từ lâu. Những đường nét cuối cùng trên tranh chính là lời chứng minh cho việc họ đã cùng nhau vượt qua nhiều nỗi đau và khó khăn, cùng nhau xây dựng lại những điều tốt đẹp.
Khi bức tranh dần hoàn thiện, Đăng lùi lại một chút, ngắm nhìn thành quả của họ. "Em nghĩ nó đẹp lắm, anh Hùng ạ," cậu khẽ nói, giọng đầy sự tự hào.
Hùng không nhìn thấy, nhưng anh cảm nhận được sự hoàn hảo trong từng nét vẽ. "Cảm ơn em, Đăng. Không có em, anh đã chẳng bao giờ hoàn thành được nó."
Đột nhiên, Hùng nghĩ đến một điều. "Đăng à, mình hãy cùng ký tên lên bức tranh này nhé. Vì nó không phải là bức tranh của riêng anh, mà là bức tranh của chúng ta."
Đăng nhìn Hùng, ánh mắt cậu sáng lên với sự phấn khởi. "Đúng vậy, em và anh đã cùng nhau tạo hoàn thành nó. Tên của chúng ta sẽ mãi mãi gắn liền với nhau qua bức tranh này."
Họ cùng nhau ký tên bên dưới bức tranh, tạo ra một khoảnh khắc ý nghĩa, khắc ghi một phần trong hành trình chữa lành của cả hai.
Một buổi chiều, khi ánh nắng bắt đầu dịu xuống, Đăng và Hùng ngồi bên bàn ăn, thưởng thức những món ăn mà Đăng đã chuẩn bị. Mùi hương thơm ngon từ các món ăn len lỏi vào không gian, mang lại cảm giác ấm cúng và thân thuộc. Hùng nghe tiếng thìa va chạm với bát, cảm nhận không khí yên bình xung quanh, lòng anh thấy nhẹ nhõm khi thấy Đăng ăn uống ngon miệng hơn trước.
"Đăng này," Hùng khẽ lên tiếng, "Sao em lại chọn học về ngành Y tế công cộng vậy?"
Đăng dừng lại một chút, đặt đũa xuống, đôi mắt cậu ánh lên sự lấp lánh. "Em muốn giúp đỡ những người gặp khó khăn, giống như bà đã làm cho em," cậu nói, giọng có phần hồi hộp. "Bà luôn dạy em rằng giúp đỡ người khác chính là cách để mình tìm thấy hạnh phúc."
Hùng gật đầu, nụ cười trên môi trở nên rộng hơn. "Đó là một lựa chọn tuyệt vời. Em có năng lực và trái tim rộng mở, chắc chắn em sẽ làm được."
"Nhưng em cũng lo lắng lắm," Đăng thở dài, ánh mắt cậu có chút xa xăm. "Cảm giác như mình chưa đủ tự tin để đối diện với những thách thức mới. Sau những gì đã xảy ra, em không biết liệu mình có thể giữ vững động lực hay không."
Hùng lắng nghe, giọng anh nhẹ nhàng và đầy thấu hiểu. "Nhìn em bây giờ, anh thấy em đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trước đây. Em đã vượt qua nỗi đau mất mát, và điều đó đã giúp em trưởng thành hơn. Anh tin em có thể làm được."
Nghe những lời động viên của Hùng, Đăng cảm thấy chút tự tin bắt đầu quay trở lại. "Cảm ơn anh, Hùng. Em sẽ cố gắng. Dù có khó khăn đến đâu, em muốn tiếp tục bước đi vì những điều mà bà đã dạy và vì những người mà em yêu thương."
"Đúng vậy," Hùng mỉm cười, ánh mắt anh tuy không nhìn thấy nhưng vẫn toát lên sự ủng hộ. "Anh sẽ luôn ở đây bên em. Đừng ngần ngại chia sẻ ước mơ và dự định của mình với anh. Mình sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn."
Đăng cảm nhận được sự ấm áp từ lời nói của Hùng, trái tim cậu tràn đầy sự biết ơn. Cậu biết rằng, với Hùng bên cạnh, cậu không còn cô đơn trong cuộc chiến của mình nữa.
Sau bữa ăn, Đăng bắt đầu lên kế hoạch cho những bước đi tiếp theo của mình. Cậu lấy giấy ra, viết những mục tiêu mà mình muốn đạt được, từ việc hoàn thành chương trình học cho đến việc xin thực tập tại các cơ sở y tế. Những con chữ hiện lên trên trang giấy như một dấu hiệu cho sự bắt đầu mới, một động lực để Đăng tiếp tục bước đi.
"Đăng, em không cần phải một mình trong việc này," Hùng nhẹ nhàng nói, cảm nhận được những trăn trở trong lòng Đăng. "Nếu em cần, anh có thể giúp em tìm kiếm thông tin hoặc hỗ trợ em trong những việc cần thiết khác. Anh có thể nghe những gì em nói và cùng nhau tìm hướng đi."
"Cảm ơn anh," Đăng đáp lại, đôi mắt cậu lấp lánh niềm tin mới. "Em thực sự rất biết ơn khi có anh bên cạnh."
Đêm đã buông xuống, không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng và bình yên. Ánh trăng sáng vằng vặc, soi chiếu mọi vật trong khu vườn nhỏ, tạo nên những mảng sáng tối đan xen vào nhau. Bầu trời rực rỡ với hàng triệu vì sao lấp lánh, như những viên ngọc quý tỏa sáng trên nền vải đen của đêm huyền ảo.
Đăng và Hùng ngồi bên hiên nhà, lưng tựa vào tường, tận hưởng không khí trong lành của buổi tối. Một làn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương thơm ngọt ngào từ những đoá hoa oải hương và hoa hướng dương trong vườn, lấp đầy không gian bằng một cảm giác dễ chịu. Tiếng chuông gió leng keng nhẹ nhàng ngân lên, hòa cùng tiếng côn trùng rả rích, tạo thành một bản giao hưởng tự nhiên của đêm khuya.
Màn sương mỏng bắt đầu buông xuống, tạo nên một lớp áo mỏng bao phủ khu vườn, làm cho không gian trở nên huyền ảo hơn. Đăng nhìn lên bầu trời, ánh mắt cậu ánh lên sự say mê khi ngắm nhìn những vì sao. Cảm giác bình yên len lỏi vào lòng cậu, như thể mọi nỗi lo âu và căng thẳng đã tan biến.
Hùng ngồi bên cạnh, lắng nghe tiếng gió thổi qua, cảm nhận sự mát mẻ của đêm. Anh không nhìn thấy, nhưng từng âm thanh, từng hương vị xung quanh đều hiện lên rõ nét trong tâm trí. Cảm giác gần gũi với Đăng khiến lòng anh ấm áp. Dưới ánh trăng, cả hai đều cảm nhận được sự gắn kết mạnh mẽ, như thể giữa họ có một sợi dây vô hình, nối liền tâm hồn và trái tim.
Không cần nói nhiều, cả hai ngồi đó, chia sẻ không gian yên bình và khoảnh khắc tĩnh lặng của cuộc sống. Đăng cảm thấy một sự thôi thúc bất ngờ, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay Hùng, cảm nhận độ ấm từ lòng bàn tay anh. Hùng nắm chặt lại, đôi bàn tay họ đan vào nhau, như một lời hứa rằng dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, họ sẽ luôn bên cạnh nhau.
Trong khoảnh khắc này, Đăng cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, như thể những gánh nặng dần được buông bỏ. Cậu nhận ra rằng, bên cạnh Hùng, cậu không chỉ tìm thấy sự an ủi mà còn cảm nhận được một mối liên kết sâu sắc, như một điều gì đó mới mẻ và đầy hy vọng đang hình thành giữa họ. Cảm giác ấm áp trong lòng Đăng không chỉ đến từ sự an ủi mà còn từ niềm tin rằng tình cảm của họ có thể vượt qua những thử thách đã qua.
Buổi tối trôi qua trong bầu không khí yên bình, ánh trăng vẫn rực rỡ chiếu sáng khu vườn, tạo nên những mảng sáng lung linh trên nền đất. Đăng và Hùng vẫn ngồi bên hiên, thưởng thức sự tĩnh lặng và cảm nhận niềm vui nhỏ nhoi từ khoảnh khắc bên nhau.
Đăng cảm thấy lòng mình tràn đầy sự an tâm. Những ngày qua, cậu đã dần dần tìm lại niềm tin và động lực để bước tiếp. Sự hiện diện của Hùng, những cuộc trò chuyện giản dị và những giây phút chia sẻ đã mang lại cho cậu sức mạnh để vượt qua nỗi đau mất mát. Cậu nhìn Hùng, lòng đầy biết ơn. Hùng cũng đã giúp cậu tìm lại ánh sáng, dù là những ánh sáng nhỏ nhoi trong những ngày tăm tối nhất.
Trong khi tiếng côn trùng rả rích và gió nhẹ thổi qua, Đăng nhận ra một điều quan trọng. Dù cuộc sống có thể khắc nghiệt, nhưng bên cạnh những người mình yêu thương, mọi thứ đều có thể trở nên tốt đẹp hơn. Cậu thầm cảm ơn bà đã luôn dạy bảo cậu về tình yêu thương và sự chia sẻ, và giờ đây, cậu quyết tâm sống theo những giá trị đó.
Hùng quay sang Đăng, gương mặt anh rạng rỡ dưới ánh trăng. "Cảm ơn em đã ở bên anh, Đăng. Anh thực sự không biết mình sẽ ra sao nếu không có em."
Đăng chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Cậu cảm nhận được sự gắn kết giữa họ ngày càng mạnh mẽ. Dù cả hai còn nhiều điều phải đối mặt, nhưng trong khoảnh khắc này, họ biết rằng mình không còn cô đơn.
Cả hai tiếp tục ngồi bên hiên, chìm trong không gian yên tĩnh của đêm, cùng nhau nhìn lên bầu trời đầy sao. Họ hiểu rằng một hành trình mới đang chờ đợi họ, với những khó khăn và niềm vui phía trước. Và điều quan trọng nhất là họ sẽ luôn ở bên nhau, cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
___
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip