CHƯƠNG XX: LỜI THA THỨ CUỐI CÙNG
Khi Đăng và Hùng bước vào phòng bệnh, không gian dường như lắng đọng lại. Ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu lên giường bệnh, nơi ba của Đăng – ông Đỗ Khải Hoàng – đang nằm. Gương mặt ông xanh xao và mệt mỏi, đôi mắt nhắm hờ. Bên cạnh giường là bà Thu và một cô gái trẻ, với nét mặt khá giống ba cậu.
Bà Thu nhìn thấy Đăng, trên gương mặt bà hiện rõ niềm vui và sự nhẹ nhõm. "Đăng, cuối cùng con cũng đến," bà khẽ nói, giọng bà đầy xúc động. "Cô rất mừng."
Đăng gật đầu chào bà Thu, rồi ánh mắt cậu dừng lại trên cô gái trẻ đứng bên cạnh. Bà Thu nhanh chóng giới thiệu: "Đây là Hương Nhi, em gái của con. Nó đang theo học thiết kế thời trang thành phố này luôn."
Đăng hơi khựng lại. Đây là lần đầu tiên cậu gặp Hương Nhi. Cô gái này chính là em gái cùng cha khác mẹ của cậu sao? Trước đây cậu chưa từng biết rằng mình còn có một người em gái. Hương Nhi mỉm cười ngượng ngùng, rồi nhẹ nhàng chào anh trai: "Chào anh Đăng."
Đăng khẽ mỉm cười đáp lại, ánh mắt cậu dịu dàng nhưng cũng không giấu nổi sự lạ lẫm. "Chào em. Em học thiết kế thời trang à? Vậy chắc là em bận lắm nhỉ?"
Hương Nhi khẽ gật đầu, đôi mắt cô lấp lánh niềm vui. "Dạ, em cũng có nhiều bài tập thực hành lắm, nhưng em thích lắm. Với lại, trường cũng gần nhà nên em vẫn có thể chăm sóc ba khi cần."
Đăng khẽ gật đầu. Cậu cảm nhận được sự dịu dàng và hiếu thảo trong lời nói của Hương Nhi. Cả hai nói chuyện với nhau thêm về cuộc sống, về việc học hành của cô. Cậu nhận ra Hương Nhi có một cuộc sống khá ổn định và hạnh phúc với gia đình nhỏ của cô.
Khi Đăng và Hương Nhi vừa kết thúc cuộc trò chuyện ngắn, bà Thu quay sang nhìn Hùng, lúc này vẫn đang đứng im lặng bên cạnh Đăng. Ánh mắt bà có chút tò mò nhưng cũng rất nhẹ nhàng. "Cậu đây là ai vậy, Đăng?"
Nghe câu hỏi của bà Thu, Đăng hơi ngập ngừng trong giây lát, nhưng rồi cậu nắm lấy tay Hùng, khẽ mỉm cười và nói với giọng đầy chân thành: "Dạ, đây là anh Hoàng Hùng, người yêu của con."
Bà Thu thoáng bất ngờ, nhưng rồi bà khẽ gật đầu, trên môi nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Cô hiểu rồi. Cảm ơn Hùng vì đã ở bên cạnh Đăng, nhất là trong những lúc thế này."
Hùng khẽ cúi đầu, giọng anh trầm nhưng đầy lịch sự: "Dạ, cháu sẽ luôn ở bên Đăng. Cháu mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn cho cả gia đình."
Trong suốt cuộc trò chuyện, Hùng lặng lẽ ngồi bên cạnh Đăng, không nói gì. Anh chỉ chăm chú lắng nghe, bàn tay anh vẫn nắm chặt lấy tay Đăng, như muốn truyền đi sự ủng hộ và an ủi cho cậu. Đăng thỉnh thoảng quay sang nhìn Hùng, cảm thấy sự hiện diện của anh khiến mình vững tâm hơn.
Sau một lúc trò chuyện, ba Đăng khẽ cựa mình trên giường bệnh. Tiếng cử động nhẹ của ông thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng. Bà Thu vội đứng dậy, nhẹ nhàng bước tới bên giường chồng mình.
"Anh tỉnh rồi," bà nói khẽ, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng dịu dàng.
Đăng đứng bên cạnh Hùng, lòng cậu như thắt lại khi nhìn thấy ba mình trong tình trạng như vậy. Ông Đỗ Khải Hoàng, người mà cậu chưa từng gặp lại suốt những năm tháng trưởng thành, giờ đây nằm đó, yếu ớt và mệt mỏi. Khuôn mặt ông hốc hác, đôi mắt nhắm hờ, và dáng vẻ mệt mỏi khiến Đăng không khỏi xót xa.
Bà Thu nhẹ nhàng khẽ nói: "Anh Hoàng, Đăng đến thăm anh này." Rồi bà quay sang Hương Nhi, khẽ gật đầu ra hiệu cho con gái cùng bà ra khỏi phòng để tạo không gian riêng tư cho hai ba con.
Hương Nhi đứng dậy, nhìn Đăng với ánh mắt đầy cảm thông. "Anh cứ nói chuyện với ba đi nhé. Em và mẹ ra ngoài một lát."
Sau khi hai người bước ra ngoài, căn phòng chỉ còn lại Đăng, Hùng và ông Khải Hoàng. Không khí im lặng bao trùm, chỉ còn tiếng máy thở khe khẽ phát ra đều đặn. Đăng tiến lại gần giường, tim cậu đập mạnh. Cậu không biết phải bắt đầu thế nào. Đối diện với ba mình sau nhiều năm xa cách, mọi cảm xúc trong lòng Đăng như đang hỗn loạn.
Khi Đăng định mở lời, ông Khải Hoàng khẽ mở mắt. Ánh nhìn của ông mờ nhạt, yếu ớt nhưng vẫn nhận ra được hình dáng của cậu con trai. Ông khẽ mấp máy môi, giọng nói khàn đặc vì mệt mỏi: "Đăng... có phải... con đó không?"
Đăng nắm chặt tay Hùng để lấy lại bình tĩnh, rồi cậu gật đầu, giọng nghẹn ngào: "Dạ, là con đây."
Ông Khải Hoàng nhìn Đăng một lúc, đôi mắt ông chợt ánh lên một tia sáng của sự tiếc nuối và hối hận. "Con... lớn quá rồi... Ba xin lỗi..."
Khi ánh mắt của ông Khải Hoàng dừng lại trên khuôn mặt của Đăng, dường như thời gian gần 20 năm qua chẳng thể làm phai mờ hình ảnh của đứa con trai trong tâm trí ông. Dù Đăng đã trưởng thành, nhưng những đường nét trên gương mặt cậu vẫn gợi lại hình ảnh của đứa trẻ năm xưa.
"Con vẫn như vậy... Chỉ là trưởng thành hơn..." Ông Khải Hoàng khẽ nói, ánh mắt ông chứa đầy sự tiếc nuối. "Ba xin lỗi vì đã bỏ rơi con... Ba thật sự không có tư cách gì để nói những lời này..."
Nghe những lời yếu ớt từ miệng ba mình, Đăng không thể kiềm chế được cảm xúc. Những nỗi đau, những lần cậu tự hỏi về ba mình trong suốt quãng thời gian trưởng thành nay như vỡ òa. Đăng cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói của cậu run rẩy: "Con đã từng rất giận ba... Rất giận..."
Ông Khải Hoàng khẽ thở dài, khó khăn lắm mới có thể nhấc bàn tay yếu ớt của mình lên, như muốn với tới Đăng. Đăng nắm lấy tay ba mình, cảm nhận sự lạnh lẽo và yếu ớt từ làn da của ông. "Ba biết... ba không đáng được tha thứ... Nhưng ba thực sự rất nhớ con..."
Đăng im lặng, lòng cậu đầy những cảm xúc khó tả. Cậu đã chờ đợi cuộc gặp này từ rất lâu, nhưng khi đối diện với ba mình, mọi lời trách móc dường như nghẹn lại trong cổ họng.
Hít một hơi sâu, Đăng khẽ hỏi, giọng cậu đầy sự kiềm chế: "Tại sao ba lại ra đi? Tại sao lại bỏ lại con và mẹ như vậy?"
Ông Khải Hoàng nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén những cảm xúc đã chôn sâu trong lòng suốt gần hai thập kỷ. Giọng ông yếu ớt, nhưng từng lời nói ra như một sự trút bỏ gánh nặng. "Ba đã sai... sai rất nhiều, Đăng à. Khi đó, ba còn quá trẻ. Áp lực từ công việc, từ cuộc sống cứ dồn dập đổ xuống, khiến ba cảm thấy mình như đang chìm trong bóng tối. Công ty ba làm việc gặp khó khăn, rồi những khoản nợ không ngừng đè nặng lên vai. Ba đã cố gắng, đã tìm mọi cách để trụ vững, nhưng tất cả dường như chỉ vô ích."
Ông dừng lại một chút, giọng ông nghẹn ngào khi nhớ về những ngày tháng đó. "Mỗi ngày về nhà, ba cảm thấy mình thất bại. Cảm giác ấy ám ảnh ba, khiến ba không dám đối mặt với mẹ con, không dám nhìn vào mắt con... Lúc đó, ba đã nghĩ rằng mình không đủ khả năng để làm trụ cột cho gia đình, không đủ sức để bảo vệ mẹ con. Ba đã sợ hãi... sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, mẹ con sẽ phải chịu khổ vì ba. Ba không dám để mẹ con nhìn thấy ba sa sút như thế nào, không dám để con biết ba là một người đàn ông bất lực."
Ông thở dài, đôi mắt nhắm lại như để kìm nén những giọt nước mắt đang trực trào. "Khi công ty phá sản, ba mất hết tất cả, ba chẳng còn gì ngoài sự hối hận. Đáng lẽ ra, ba nên tìm cách giải quyết, nên đối mặt với vấn đề, nhưng lúc đó ba chỉ nghĩ đến việc trốn tránh. Ba cảm thấy việc rời đi sẽ giúp mẹ con không bị vướng vào những khó khăn của ba nữa... Nhưng ba đã sai. Rất sai."
Ông Khải Hoàng ngừng một lúc, lấy lại hơi thở. "Ba nghĩ mình có thể bắt đầu lại ở một nơi khác, nhưng sự trống rỗng và tội lỗi cứ bám lấy ba không buông. Ba đã cố quên, cố sống tiếp, nhưng từng ngày, hình ảnh con và mẹ cứ hiện về, nhắc nhở ba về những gì mình đã đánh mất. Ba đã sống trong sự hối hận đó suốt gần 20 năm qua."
Lúc này, đôi mắt ông ướt đẫm, giọng nói run run. "Ba không xứng đáng để xin con tha thứ. Ba không xứng đáng được gọi là ba của con. Nhưng trước khi rời đi, ba chỉ mong có thể gặp lại con một lần, để nói với con những điều này. Để con biết rằng ba chưa bao giờ quên mẹ con, chưa bao giờ ngừng hối hận về những gì đã xảy ra."
Ông Khải Hoàng hít một hơi sâu, giọng nói dịu đi, như đang hồi tưởng lại những ký ức cũ. "Sau khi rời khỏi gia đình, ba lang thang một thời gian dài... không biết mình phải đi đâu, phải làm gì. Lúc ấy, ba gần như đã mất phương hướng, chỉ muốn trốn chạy khỏi tất cả những sai lầm và áp lực mà ba đã tạo ra. Trong những ngày tháng đó, ba đã gặp Ngọc Thu."
Ông khẽ cúi đầu, ánh mắt như dõi theo những ký ức đang dần hiện ra. "Bà ấy... là người đã giúp ba vực dậy. Bà ấy không biết quá khứ của ba, không biết ba đã từng rời bỏ một gia đình. Bà ấy chỉ thấy một người đàn ông đang lạc lối, và bà đã ở bên cạnh, lắng nghe ba. Nhờ sự kiên nhẫn và thấu hiểu của bà ấy, ba dần tìm lại được động lực để sống tiếp."
Ông dừng lại một lúc, đôi mắt như chìm vào dòng hồi ức. "Ba đã quyết định bắt đầu lại từ đầu, cố gắng làm lại cuộc đời, nhưng... ba không bao giờ quên được con và mẹ. Dù ba có cố gắng thế nào, hình ảnh của hai người vẫn luôn ở trong tâm trí ba. Ba không có can đảm để quay lại, để đối diện với sự thật, và ba đã chọn tiếp tục sống trong sự trốn tránh."
Ông Hoàng quay mặt đi một chút, giọng ông trở nên yếu ớt hơn. "Ngọc Thu là một người tốt, bà ấy không đáng phải chịu đựng những gánh nặng từ quá khứ của ba. Khi con gái chúng ta, Hương Nhi, chào đời, ba đã thề sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm cũ. Nhưng những ký ức về mẹ con và con... vẫn luôn ở đây, không bao giờ biến mất."
Đăng ngồi bên giường bệnh của ba mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ông. Sau khi nghe ba kể về lý do bỏ đi, cậu không thể giữ bình tĩnh nữa. Mọi cảm xúc chất chứa suốt bao năm qua đột nhiên bùng nổ.
"Ba nói rằng ba sợ hãi, rằng ba không đủ khả năng gánh vác gia đình..." Giọng Đăng khàn đi vì xúc động, ánh mắt cậu tối sầm lại. "Nhưng ba có biết mẹ đã phải gánh vác gia đình như thế nào không? Mẹ đã phải làm mọi việc để lo cho con và bà ngoại. Bà thì yếu dần, còn con thì chưa đủ lớn để giúp gì cả."
Đăng siết chặt tay, cảm giác như mọi nỗi đau trong những năm qua đột ngột trỗi dậy. "Ba có biết, sau khi ba đi, cả nhà phải sống thế nào không? Mỗi đêm con đều tự hỏi tại sao ba lại bỏ rơi chúng con. Con đã nghĩ con không đủ tốt để ba ở lại, rằng con chẳng là gì đối với ba!"
Nước mắt Đăng bắt đầu tuôn rơi, từng câu từng chữ như nghẹn lại trong cổ họng. "Mẹ mất khi con mới 5 tuổi, còn ba thì ở đâu? Khi bà ngoại nằm trên giường bệnh, ba ở đâu? Lúc con một mình đối diện với nỗi cô đơn, ba đã ở đâu? Ba không biết con đã phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn đâu!"
Giọng Đăng trở nên run rẩy, cảm xúc dồn nén bao năm như một cơn bão vỡ òa: "Có những đêm, con nghe thấy mẹ khóc một mình, cố nén tiếng nấc vì sợ con nghe thấy. Mẹ đã khóc vì bất lực, vì kiệt sức, vì phải một mình nuôi con và chăm sóc bà ngoại. Con chỉ là một đứa trẻ, con không biết làm gì, chỉ biết đứng nhìn mà chẳng thể giúp mẹ được gì."
Những giọt nước mắt mặn chát lăn dài trên khuôn mặt Đăng, từng ký ức đau đớn hiện lên rõ ràng trong đầu. "Ba có biết cảm giác của con lúc đó không? Ba bỏ mặc chúng con, còn mẹ thì cô đơn trong bóng tối, một mình đối diện với cuộc sống khắc nghiệt. Còn ba... ba đã ở đâu? Ba sống bên một người phụ nữ khác, để lại chúng con trong cảnh khốn khổ."
Đăng không thể kiểm soát nổi bản thân nữa. Giọng cậu trở nên to hơn, đầy sự uất ức, run rẩy vì cảm xúc: "Ba bỏ đi và để lại con với một đống nỗi đau, những ký ức về một người ba chẳng bao giờ quay lại! Đến tận bây giờ, con vẫn không thể hiểu nổi tại sao ba lại làm vậy. Tại sao mẹ con con phải chịu đựng trong khi ba lại có thể sống hạnh phúc ở nơi khác?"
Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Ông Đỗ Khải Hoàng nằm đó, lặng người không nói được lời nào, đôi mắt ông ướt đẫm sự hối hận, nhưng những giọt nước mắt của ông không thể xóa đi những vết thương sâu sắc trong lòng Đăng.
Hùng ngồi bên cạnh, cảm nhận được nỗi đau mà Đăng đang trải qua. Anh khẽ vươn tay ra, nhẹ nhàng siết lấy tay Đăng. "Đăng, bình tĩnh lại đi em," Hùng nói khẽ, giọng anh như một lời an ủi dịu dàng.
Sự hiện diện của Hùng như một điểm tựa giúp Đăng dần bình tĩnh hơn. Cậu thở dài, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào. Nhưng cậu vẫn không thể giấu đi sự tổn thương đã hằn sâu trong lòng. Những nỗi đau ấy không dễ dàng biến mất, dù cậu có cố gắng thế nào đi nữa.
Không gian trong phòng bệnh yên lặng, chỉ còn lại Đăng và ba cậu. Cảm xúc dâng trào trong lòng Đăng, nhưng cậu vẫn giữ im lặng một lúc lâu. Ông Hoàng nhìn con trai với đôi mắt đẫm nước, giọng ông khàn khàn vì mệt mỏi và hối hận.
"Ba biết, ba đã làm tổn thương con... Tất cả những năm tháng qua, ba không thể ngừng nghĩ về điều đó. Ba thật sự xin lỗi vì đã bỏ đi khi con và mẹ cần ba nhất. Ba đã hèn nhát... Ba không đủ can đảm để đối mặt với trách nhiệm của mình."
Đăng im lặng lắng nghe, đôi mắt cậu dường như chùng xuống trước những lời hối lỗi của người đàn ông trước mặt. Ông Hoàng ngẩng đầu lên, đôi mắt ông ngấn nước nhưng ánh lên sự chân thành sâu sắc. "Ba biết... Dù bây giờ ba có nói gì, hay làm gì, cũng không thể thay đổi được quá khứ. Ba cũng không dám đòi hỏi con phải tha thứ cho ba... Ba không có tư cách làm điều đó."
Ông dừng lại, giọng nghẹn lại vì xúc động. "Chỉ việc con chấp nhận đến gặp ba hôm nay thôi, ba đã thấy hạnh phúc hơn rồi. Con không biết điều đó ý nghĩa với ba như thế nào đâu..."
Đăng cảm thấy trái tim mình thắt lại. Mọi đau khổ trong quá khứ, những năm tháng cậu phải chịu đựng, dường như hiện về rõ ràng hơn bao giờ hết. Nhưng cùng lúc đó, cậu nhận ra sự hối hận của ba mình là thật. Ông Hoàng không mong đợi sự tha thứ, chỉ muốn con trai mình lắng nghe và thấu hiểu những gì ông đã trải qua.
Trong khoảnh khắc ấy, Đăng không biết phải phản ứng thế nào. Nỗi đau quá khứ vẫn còn hằn sâu, nhưng ánh mắt chân thành của ông Hoàng đã khiến cậu dao động. Cậu quay sang Hùng, người đã âm thầm ngồi lặng lẽ suốt từ đầu, dõi theo từng diễn biến với đôi mắt đầy cảm thông.
Hùng nhẹ nhàng đặt tay lên vai Đăng, giọng nói ấm áp nhưng đầy kiên định vang lên: "Đăng, có lẽ điều ba em cần nhất lúc này không chỉ là sự tha thứ... mà còn là cơ hội cuối cùng để sửa chữa những sai lầm trong quá khứ. Đôi khi tha thứ không phải là để cho người khác, mà còn để cho chính bản thân mình được bình yên hơn."
Đăng nhìn Hùng trong giây lát, đôi mắt cậu ánh lên sự cảm kích. Lời nói của Hùng như một ánh sáng dẫn đường trong cơn bão cảm xúc hỗn loạn mà cậu đang trải qua. Cậu quay lại nhìn ba mình, người đàn ông mà cậu đã oán hận suốt bao nhiêu năm.
Hít một hơi thật sâu, Đăng cất giọng, hơi run rẩy vì cảm xúc vẫn chưa thể ổn định: "Con không biết liệu con có thể tha thứ hoàn toàn cho ba hay không... Nhưng con hiểu, nếu con cứ giữ mãi nỗi hận này, người đau khổ nhất cuối cùng lại là chính con."
Ông Hoàng không nói gì, chỉ gật đầu, nước mắt từ từ lăn xuống gò má già nua của ông. "Ba cảm ơn con... chỉ cần con chấp nhận nghe ba nói như hôm nay thôi, ba đã mãn nguyện rồi."
Bầu không khí trong phòng bệnh lắng lại, yên ắng nhưng không còn ngột ngạt như trước. Trong sự im lặng đó, mối quan hệ giữa Đăng và ba mình dường như đã bắt đầu có những dấu hiệu của sự hàn gắn, dù chưa hoàn toàn trọn vẹn. Nhưng nhờ sự hiện diện và lời khuyên của Hùng, Đăng đã tìm thấy sức mạnh để mở lòng mình, bước đầu đi tới sự tha thứ.
Sau khi nói ra hết những gì đã dồn nén bấy lâu nay, Đăng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như có một luồng năng lượng mới trong lòng mình. Cậu nhận ra rằng thời gian của ba không còn nhiều, và chính điều đó đã khiến cậu suy nghĩ về những gì thật sự quan trọng trong cuộc sống. Đăng nhìn ông Hoàng nằm trên giường bệnh, đôi mắt ông đượm buồn nhưng lại sáng lên khi thấy con trai.
Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu rọi lên gương mặt của ông Hoàng, khiến ông như được bao bọc trong một ánh hào quang ấm áp. Cơn gió nhẹ lùa vào phòng, mang theo hơi thở mới mẻ, như muốn xoa dịu nỗi buồn trong không khí.
"Ba, con muốn ở bên ba trong những ngày này," Đăng nói, giọng cậu kiên quyết nhưng cũng đầy dịu dàng. "Con muốn chăm sóc ba, muốn dành thời gian bên ba... để bù đắp cho những năm tháng đã mất."
Ông Hoàng ngạc nhiên nhìn Đăng, sự xúc động lan tỏa trong không khí. "Đăng, con thật sự muốn làm vậy sao? Ba không muốn làm gánh nặng cho con..."
"Ba không phải gánh nặng," Đăng cắt lời, "Ba là ba của con. Con muốn ở đây để chăm sóc ba, để cho ba biết rằng con vẫn yêu ba, mặc cho mọi chuyện đã xảy ra."
Cảm xúc dâng trào, Đăng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống, tựa như cuộc sống vẫn tiếp tục trôi đi. Cậu không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào nữa. "Con muốn bù đắp cho những mất mát trong quá khứ. Con muốn có những kỷ niệm với ba, dù là ít ỏi."
Ông Hoàng nghẹn ngào, nhưng nụ cười trên môi ông phản ánh sự hạnh phúc chưa từng có. "Ba không xứng đáng với sự tha thứ và tình yêu của con. Nhưng nếu con thực sự muốn làm vậy, ba sẽ rất biết ơn."
Một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi thơm của những đóa hoa ngoài vườn, như chúc phúc cho quyết định của Đăng. Trong lòng cậu, một cảm giác bình yên dần lan tỏa. Cậu biết rằng không thể thay đổi quá khứ, nhưng cậu có thể tạo ra những khoảnh khắc mới trong hiện tại.
"Ba ơi," Đăng bỗng mỉm cười, "chúng ta sẽ cùng nhau làm một bữa ăn thật ngon nhé! Con biết ba thích món canh chua mà mẹ thường nấu."
Ông Hoàng nhìn Đăng, ánh mắt ông lấp lánh, như trẻ lại sau những năm tháng. "Thật sao? Ba chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một bữa ăn cùng con. Ba rất muốn!"
Khi bà Thu và Hương Nhi quay lại phòng bệnh, Đăng chia sẻ quyết định của mình. "Con sẽ ở đây cùng với ba. Con muốn chăm sóc ba trong thời gian này."
Bà Thu nhìn Đăng với ánh mắt tự hào, trong khi Hương Nhi, cô em gái cùng cha khác mẹ, không giấu nổi sự ngạc nhiên và kính trọng. "Em sẽ giúp anh," Hương Nhi nói, giọng đầy nhiệt huyết. "Chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc ba! Chúng ta có thể tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho ba!"
Sự đoàn kết của cả gia đình, mặc dù vẫn còn mới mẻ, lại khiến Đăng cảm thấy ấm áp. Cậu biết rằng dù những ngày tháng phía trước có khó khăn, nhưng với sự hỗ trợ của Hùng, bà Thu, và Hương Nhi, cậu sẽ không phải đơn độc.
Sau khi rời bệnh viện, không khí bên ngoài trở nên trong lành hơn, như một lời chào mừng cho những quyết định mới mà Đăng vừa thực hiện. Bước ra khỏi cổng bệnh viện, Đăng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như thể một gánh nặng đã được trút bỏ. Hùng đi bên cạnh, sự im lặng không còn nặng nề, mà giờ đây được thay thế bằng một cảm giác ấm áp.
"Đăng, em làm rất tốt," Hùng lên tiếng, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cậu. "Quyết định này thật sự quan trọng, không chỉ cho ba em mà cũng cho chính em."
Đăng gật đầu, lòng tràn đầy cảm xúc. "Em chỉ muốn có cơ hội để hàn gắn, để làm lại từ đầu với ba. Dù điều đó khó khăn, nhưng em cảm thấy cần phải làm điều gì đó."
Hùng mỉm cười, sự ủng hộ trong ánh mắt anh khiến Đăng thấy tự tin hơn. "Điều đó thật đáng trân trọng. Anh luôn ở đây bên em, bất kể em cần gì."
Khi cả hai tìm một góc nhỏ trong công viên gần đó để ngồi lại, Đăng ngả đầu lên vai Hùng, tận hưởng sự bình yên trong khoảnh khắc này. Cảm giác ấm áp từ Hùng lan tỏa trong cậu, khiến mọi lo lắng, sợ hãi dường như tan biến.
"Hùng, em cảm thấy như vừa lấy lại được một phần cuộc sống của mình," Đăng nói, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. "Mặc dù mọi thứ chưa hoàn hảo, nhưng em biết rằng mình không đơn độc nữa."
Hùng khẽ vuốt tóc Đăng, ánh mắt anh đầy chân thành. "Em không bao giờ đơn độc. Anh sẽ luôn ở đây để lắng nghe em, để ủng hộ em. Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua."
"Cảm ơn anh," Đăng mỉm cười, trong lòng cậu tràn đầy sự biết ơn. "Em không biết mình có thể làm gì nếu không có anh bên cạnh."
Cả hai ngồi trong im lặng, thưởng thức vẻ đẹp của những chiếc lá xanh rì rào trong gió. Cảm giác như những ngày tháng khó khăn đã bắt đầu phai nhòa, nhường chỗ cho những hi vọng mới. Đăng biết rằng con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách, nhưng với Hùng bên cạnh, cậu cảm thấy sẵn sàng để đối mặt với mọi thứ.
"Chúng ta sẽ làm một bữa tiệc nhỏ cho ba, đúng không?" Hùng hỏi, ánh mắt anh lấp lánh một cách vui vẻ.
"Đúng vậy! Em sẽ mời cả bà và Hương Nhi nữa," Đăng nói, lòng tràn đầy hào hứng. "Mọi người sẽ cùng nhau tạo ra những kỷ niệm đẹp!"
Ánh nắng chiều nhảy múa qua những tán cây, mang đến một cảm giác tươi mới cho không gian xung quanh. Đăng và Hùng đã tìm thấy một lối đi mới, một khởi đầu mới cho mối quan hệ gia đình và tình yêu của họ. Họ cùng nhau hướng về tương lai, với quyết tâm mạnh mẽ và tình yêu bền chặt.
___
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip