CHƯƠNG XXIII: ĐÊM GIÁNG SINH


Không khí đêm Giáng Sinh bao trùm khắp con phố với sự rộn ràng và ấm áp. Bên ngoài, trời se lạnh, làn gió đông nhẹ thoảng qua khiến mọi hơi thở như có thể thấy được. Dưới ánh đèn vàng, xanh, đỏ nhấp nháy lung linh, những ngôi nhà lấp lánh trong màu sắc lễ hội. Tiếng nhạc Giáng Sinh vui tai vang lên từ xa, hòa cùng những tiếng cười ríu rít của lũ trẻ đang háo hức đợi ông già Noel xuất hiện. Bầu không khí trở nên nhộn nhịp và ấm áp lạ kỳ.

Trong căn nhà nhỏ của bà Hà, Đăng và Hùng cùng nhau chuẩn bị bàn ăn cho bữa tiệc Giáng Sinh gia đình. Đăng cẩn thận sắp xếp từng món ăn lên bàn, thỉnh thoảng quay sang nhắc nhở Hùng về vị trí của đĩa và ly. Cả hai đều khoác lên mình những chiếc áo len màu đỏ, cùng nụ cười rạng rỡ ánh lên sự háo hức.

"Anh Hùng này, có cần thắp thêm nến cho lung linh hơn không?" Đăng hỏi nhỏ, ánh mắt cậu nhìn Hùng đầy yêu thương.

Hùng mỉm cười gật đầu, hướng theo giọng nói của Đăng để với lấy hộp nến. "Ừ, phải thêm chút ánh sáng cho ấm cúng. Đêm nay phải thật hoàn hảo chứ."

Ánh nến ấm áp được thắp lên, hòa cùng ánh đèn lấp lánh, khiến căn phòng nhỏ trở nên thật lung linh, ấm áp. Cả hai đứng lặng một lúc, ngắm nhìn bàn ăn đã được chuẩn bị tươm tất, lòng tràn đầy cảm giác bình yên. Đêm Giáng Sinh dường như trở nên đặc biệt hơn khi họ cùng nhau chuẩn bị tất cả.

Cửa chợt mở, bà Hà bước vào với nụ cười rạng ngời, đôi tay bà ôm một chiếc khăn len ấm áp. Vừa nhìn thấy bà, Đăng vui mừng reo lên:

"Mẹ về rồi! Tụi con đợi mẹ mãi đấy!"

Hùng cũng khẽ cười, bước tới gần bà: "Mẹ đã hứa sẽ về đúng giờ mà. Giáng Sinh sẽ không trọn vẹn nếu thiếu mẹ."

Bà Hà nhìn hai người, nụ cười càng rạng rỡ hơn. "Mẹ cũng rất mong chờ đêm nay, nhìn hai đứa chuẩn bị mà mẹ vui lắm."

Cả ba ngồi xuống bàn, ánh nến lung linh phản chiếu qua những chiếc ly thủy tinh, tạo nên một không gian ấm áp và gần gũi. Tiếng cười nói rộn ràng vang lên khắp căn phòng, từng món ăn truyền đi hơi ấm và tình yêu thương. Bầu không khí đêm Giáng Sinh thật đầm ấm, như kết nối trái tim của cả ba người lại gần nhau hơn, tạo nên một khoảnh khắc khó quên. Đăng nhanh nhẹn rót rượu vào ly, rồi nâng ly lên, mỉm cười:

"Chúc mừng Giáng Sinh cả nhà mình. Đây là lần đầu tiên con được đón Giáng Sinh bên mẹ và Hùng, con thật sự hạnh phúc."

Bà Hà nhìn cậu đầy yêu thương, giơ ly lên đáp lại: "Mẹ cũng rất vui, Đăng à. Có các con ở đây, mẹ cảm thấy như mình có một gia đình trọn vẹn."

Hùng cũng khẽ mỉm cười, rồi đùa nhẹ nhàng: "Giáng Sinh mà có quà là mẹ vui nhất thôi nhỉ?"

Bà Hà bật cười, trêu lại: "Cả con nữa chứ! Có quà là vui như trẻ con ấy."

Cả ba cười vang, tiếng cười hòa cùng với tiếng nhạc Giáng Sinh êm dịu. Những câu chuyện nhỏ về kỷ niệm, về những món quà ước mong ngày bé lần lượt được chia sẻ, làm cho bữa tối càng thêm ấm áp. Họ cảm nhận rõ ràng tình yêu và sự quan tâm mà mỗi người dành cho nhau, và khoảnh khắc ấy trở thành một kỷ niệm khó quên trong lòng mỗi người.

Sau bữa ăn ấm cúng, bà Hà mỉm cười dịu dàng, đứng dậy và mang ra một xấp thiệp Giáng Sinh cùng những chiếc bút màu sắc. Bà đặt lên bàn, ánh mắt lấp lánh niềm vui khi nhìn hai người trước mặt.

"Mẹ nghĩ rằng... năm nay chúng ta hãy cùng nhau viết thiệp Giáng Sinh, chúc cho nhau những điều tốt đẹp nhất, và để cầu mong một năm mới thật bình yên, an lành," bà nói, giọng nói chan chứa tình cảm.

Đăng với tay lấy một chiếc thiệp, cầm bút lên rồi mỉm cười nhìn Hùng. "Anh thử viết cùng em nhé," cậu nói, giọng dịu dàng nhưng không giấu nổi sự hứng khởi.

Hùng khẽ gật đầu, bàn tay cậu nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng dẫn dắt từng nét bút đầu tiên. Dù hiện tại đôi mắt không thể nhìn thấy gì cả, nhưng với sự giúp đỡ của Đăng, anh cảm nhận từng chữ mình đang viết như những lời gửi gắm chân thành từ trái tim. Cả hai cùng viết dòng đầu tiên: "Mong rằng trong năm tới, chúng ta sẽ cùng nhau đi thật nhiều nơi, cùng nhau trải qua những ngày tháng bình yên."

Bà Hà nhìn hai đứa với ánh mắt dịu dàng, rồi viết lên tấm thiệp của riêng mình: "Chỉ cần các con luôn mạnh khỏe, trọn vẹn niềm vui, bình yên là đủ." Bà lặng lẽ cầu nguyện rằng cuộc đời sẽ mãi bao dung với những người con của mình, để họ có thể sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.

Họ lần lượt trao cho nhau những tấm thiệp, từng câu chữ đong đầy tình yêu thương và sự quan tâm, chân thành và ấm áp. Đăng đọc những dòng chữ bà Hà đã viết, lòng cậu như dâng tràn một niềm vui nhẹ nhàng, thanh thản. Từ khi bên Hùng và bà Hà, Đăng mới cảm nhận được sự trọn vẹn của một gia đình thực sự.

"Mẹ ơi," Đăng khẽ nói, nắm lấy tay bà Hà, "Con sẽ trân trọng từng giây phút bên mẹ và Hùng. Con thật lòng cảm ơn mẹ đã đón nhận con."

Bà Hà siết chặt tay Đăng, mỉm cười với đôi mắt đã ngấn lệ, "Mẹ cũng cảm ơn con đã đến với mẹ và Hùng."

Bên cạnh đó, Hùng nắm lấy tay Đăng thật chặt, cảm giác như sự kết nối giữa họ ngày càng thêm sâu sắc. "Anh và em, mình sẽ cùng nhau đi hết con đường phía trước, được không Đăng?" Hùng khẽ hỏi.

Đăng mỉm cười, gật đầu đáp lại, ánh mắt lấp lánh như ẩn chứa bao lời chưa nói.

Trong ánh sáng dịu dàng của ngọn nến và sắc đèn Giáng Sinh, ba người bên nhau, cùng sẻ chia những ước nguyện tốt đẹp cho tương lai. Những tấm thiệp trao nhau, từng dòng chữ nắn nót, đã hóa thành lời nguyện cầu chân thành nhất, hứa hẹn cho một năm mới tràn đầy yêu thương, bình an, và sự gắn kết thiêng liêng của một gia đình.

Sau khi treo hết thiệp Giáng Sinh lên cây thông, không khí ấm áp càng trở nên đậm đà và ấm cúng hơn. Cả ba người ngồi quây quần bên nhau trong ánh đèn vàng rực rỡ, gương mặt ai cũng ngập tràn niềm vui.

Hùng khẽ quay sang Đăng, tay cầm lấy một chiếc hộp nhỏ, được trang trí bằng nơ đỏ đơn giản nhưng đầy tinh tế. "Đây là món quà anh muốn tặng em," Hùng nói khẽ, đôi mắt anh ánh lên niềm hạnh phúc.

Đăng mỉm cười, cẩn thận mở nắp hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay bạc sáng bóng. Vẻ đẹp giản dị nhưng sắc sảo của chiếc vòng khiến cậu không khỏi xúc động. Bà Hà bật cười khi thấy Đăng nhìn chiếc vòng, bà kể với giọng vui vẻ: "Hùng nhà mình đã đòi mẹ phải đi cùng cho bằng được để chọn quà cho con đấy, Đăng. Hai mẹ con phải đi hết nửa ngày mới tìm ra chiếc vòng này."

Đăng nhìn Hùng, lòng tràn ngập niềm xúc động. "Cảm ơn anh, thật sự rất đẹp." Cậu khẽ nắm tay Hùng, như muốn nói lên sự biết ơn sâu sắc của mình.

Đến lượt Đăng, cậu lấy từ dưới cây thông một chiếc hộp gỗ nhỏ, được trang trí tinh tế với một chiếc nơ màu xanh nhạt, nhẹ nhàng đặt vào tay Hùng. "Món quà này dành cho anh," Đăng nói, giọng cậu nhẹ nhưng đầy chân thành.

Hùng mở hộp ra, bên trong là một chiếc hộp nhạc nhỏ xinh, làm bằng gỗ sáng màu với bề mặt mịn màng và những đường vân gỗ tự nhiên. Ngón tay anh khẽ sờ qua bề mặt chiếc hộp. Anh có thể cảm nhận được mặt trên của hộp được khắc hình bông tuyết, cùng những ngôi sao nhỏ lấp lánh tỏa ra như ánh sáng dịu dàng của đêm Giáng Sinh. Quanh thân hộp, các hoa văn chạm nổi uốn lượn tinh xảo, tạo cảm giác cổ điển mà vẫn ấm áp.

Hùng chậm rãi quay dây cót, rồi giai điệu êm dịu vang lên, như hòa cùng không khí Giáng Sinh ấm áp. Âm thanh dịu dàng ấy ngân nga trong không gian, như dẫn dắt cả ba người trở về những ký ức tươi đẹp và hy vọng cho tương lai. Bà Hà nhìn hai người, nụ cười rạng ngời trên môi, ánh mắt bà ánh lên sự yêu thương và tự hào.

Rồi bà Hà với tay lấy hai chiếc hộp màu đỏ và xanh, trao cho Đăng và Hùng. "Đây là quà của mẹ dành cho hai đứa." Đăng và Hùng mở quà, bên trong là hai chiếc áo len ấm áp, được đan tỉ mỉ và cẩn thận.

"Mẹ đã chuẩn bị những chiếc áo này từ sớm," bà nói, ánh mắt bà dịu dàng. "Mẹ chỉ mong hai con sẽ luôn ấm áp, không chỉ về thể xác mà còn trong tâm hồn. Cả hai đã mang đến cho mẹ những niềm vui lớn lao, món quà này là để mẹ cảm ơn và chúc phúc cho hai con."

Không gian ấm áp đầy ắp tiếng cười và niềm hạnh phúc, khi cả ba người trao đổi quà cho nhau. Bỗng nhiên, tiếng chuông cửa vang lên từ bên ngoài. Hùng khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nói với mẹ: "Mẹ ơi, đó là món quà mà con và Đăng muốn dành tặng mẹ."

Bà Hà hơi ngạc nhiên, nhưng rồi theo Hùng và Đăng ra mở cửa. Một nhiếp ảnh gia đứng trước cửa, mỉm cười thân thiện và chào ba người. Cả ba nhanh chóng cùng nhau chụp những bức ảnh gia đình đầu tiên bên cây thông Giáng Sinh, trong ánh đèn ấm áp và nụ cười rạng ngời trên môi.

Đêm Giáng Sinh ấy, từng bức ảnh đều ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ của một gia đình tràn đầy yêu thương và sự ấm áp. Đây sẽ là những bức ảnh mà bà Hà trân trọng và lưu giữ, bởi trong đó không chỉ có hình ảnh, mà còn có niềm vui và sự gắn kết mãi mãi của ba người.

Sau khi chụp xong tấm ảnh gia đình, ba người ngồi quây quần bên nhau trong phòng khách, không gian ấm áp ngập tràn không khí Giáng Sinh. Ánh đèn trên cây thông nhấp nháy dịu dàng, phản chiếu trên những món quà, tạo nên khung cảnh thật bình yên.

Bà Hà nhìn Hùng và Đăng, ánh mắt bà đong đầy sự yêu thương và tự hào. "Nhìn hai đứa vui vẻ bên nhau, mẹ cảm thấy như cuộc sống này thật trọn vẹn. Có các con bên cạnh, mỗi ngày của mẹ đều tràn ngập niềm vui. Mẹ chỉ mong rằng, dù có chuyện gì xảy ra, hai đứa vẫn luôn ở bên nhau, chăm sóc và yêu thương nhau. Mẹ sẽ luôn ở đây, là chỗ dựa cho hai đứa."

Nghe lời bà Hà, cả Hùng và Đăng đều cảm thấy ấm áp. Đăng khẽ siết tay Hùng, đôi mắt cậu lấp lánh. Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống. Cả ba người nhìn nhau, nụ cười bất ngờ hiện lên trên môi. Đăng kéo Hùng ra ngoài mái hiên, nơi họ vẫn thường đứng cùng nhau.

Đứng dưới mái hiên quen thuộc, ba người cùng nhau ngắm tuyết rơi. Không gian yên tĩnh, chỉ có những bông tuyết trắng tinh lặng lẽ phủ lên mặt đất, tạo nên bức tranh Giáng Sinh thật đẹp. Hùng khẽ hít vào hơi lạnh trong lành của đêm đông, cảm giác như từng bông tuyết đang đọng lại trên đôi bàn tay ấm áp của Đăng.

Đăng, Hùng và bà Hà đứng dưới mái hiên, ngắm nhìn những bông tuyết trắng xóa nhẹ nhàng phủ lên từng ngọn cỏ, đọng lại trên những bụi hoa trong vườn. Những bông hoa vẫn đang ngủ yên, chờ đợi mùa xuân để khoe sắc, nay được khoác lên mình chiếc áo trắng tinh khôi của mùa đông, tựa như những đốm sáng lấp lánh trong đêm.

Cơn gió khẽ thổi qua, làm chiếc chuông gió nơi mái hiên kêu leng keng, tạo nên âm thanh êm ái, ngân nga hòa cùng tiếng cười nói rộn rã của trẻ con ngoài phố đang phấn khích vì tuyết rơi. Trên cao, những bông tuyết trắng tinh khôi phản chiếu sắc đỏ, xanh từ ánh đèn Giáng Sinh, làm cả không gian như bừng sáng trong khung cảnh huyền diệu.

Bà Hà mỉm cười nhìn hai đứa con bên cạnh, lắng nghe âm thanh của những khoảnh khắc an lành này, cảm nhận tình yêu và niềm vui lan tỏa. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ như chậm lại, chỉ còn lại ba người họ, giữa trời đất, hòa mình trong đêm Giáng Sinh yên bình và rực rỡ.

Bà Hà tiến đến bên hai người, lặng lẽ đứng bên cạnh và khẽ nói: "Chúng ta đều đã trải qua rất nhiều thử thách, nhưng mẹ tin rằng tương lai phía trước sẽ thật tươi sáng. Hãy luôn trân trọng những khoảnh khắc bình yên này nhé."

Không gian tĩnh lặng nhưng đầy tình cảm gia đình. Rồi bà Hà từ từ bước về phía cây đàn đặt trong phòng khách, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên từng phím đàn. Giai điệu êm ái vang lên, hòa quyện cùng cảnh tuyết rơi bên ngoài. Bà vừa đàn, ánh mắt bà dõi theo Hùng và Đăng đang đứng bên nhau, đôi môi hai cậu nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc.

Âm nhạc dịu dàng, tiếng cười khẽ của Hùng và Đăng hòa vào nhau, tạo nên một đêm Giáng Sinh tuyệt vời. Dưới mái hiên nhà, ba người chia sẻ những ước vọng cho năm mới và nguyện ước rằng, bất kể có chuyện gì xảy ra, gia đình này sẽ luôn bên nhau, cùng vượt qua mọi khó khăn.

___

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip