CHƯƠNG XXVIII: THE STARRY NIGHT

Một buổi sáng cuối tuần yên tĩnh, ánh nắng dịu dàng lọt qua khung cửa sổ, phủ lên không gian bếp một màu sáng ấm áp. Đăng đang tất bật chuẩn bị cho bữa trưa, mùi thơm từ những món ăn lan tỏa, hòa cùng không khí tĩnh lặng của căn nhà. Hùng ngồi trên ghế ở phòng khách, lắng nghe tiếng TV vang lên, từng mẩu tin tức lần lượt được phát đi.

Bỗng nhiên, một bản tin đặc biệt thu hút sự chú ý của Hùng. Giọng nói trầm ấm của phát thanh viên vang lên: "Sắp tới, Trung tâm Triển lãm Thành phố sẽ tổ chức buổi triển lãm Nghệ thuật và Ánh sáng Van Gogh – một hành trình trải nghiệm những tác phẩm hội họa kinh điển qua ánh sáng và không gian tương tác. Đây là dịp để công chúng cảm nhận tác phẩm của Van Gogh theo cách mới lạ, đắm chìm trong thế giới màu sắc đầy xúc cảm của ông..."

Nghe đến tên Van Gogh, trái tim Hùng bỗng đập nhanh hơn. Van Gogh luôn là một trong những tượng đài hội họa lớn nhất trong lòng anh, là người nghệ sĩ mà anh ngưỡng mộ vì sự mạnh mẽ và lòng yêu nghệ thuật bất tận, bất chấp những thử thách và nỗi cô đơn trong cuộc sống.

Hùng quay về phía bếp, khẽ cất giọng gọi Đăng: "Đăng này, sắp tới có triển lãm Van Gogh ở Trung tâm Triển lãm Thành phố đấy. Em đi cùng với anh có được không?"

Đăng hơi ngạc nhiên khi thấy Hùng chủ động rủ mình. Cậu gật đầu, nụ cười thoáng trên môi: "Dĩ nhiên là được rồi. Chỉ cần anh muốn thì em sẽ đi cùng anh đến bất cứ đâu. Đây sẽ là cơ hội tuyệt vời để mình cùng thưởng thức những tác phẩm của một hoạ sĩ nổi tiếng, theo một cách khác biệt. Em sẽ lên kế hoạch cho chuyến đi nhé."

Nhìn nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt Hùng, Đăng cảm nhận rõ niềm khao khát nghệ thuật của anh – một niềm đam mê vẫn luôn rực cháy, dù thời gian hay khó khăn có làm mờ đôi mắt anh. Chuyến đi này không chỉ đơn thuần là một buổi triển lãm, mà còn là dịp để họ cùng nhau khám phá, cùng bước vào thế giới của một người nghệ sĩ vĩ đại.

Ngày diễn ra buổi triển lam , Hùng và Đăng cùng nhau bắt chuyến xe đến Trung tâm Triển lãm Thành phố. Không khí buổi sáng dịu mát, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua những tán cây, tạo thành từng vệt sáng vàng trên mặt đất, như một tấm màn thêu đan bằng ánh sáng và bóng râm. Hùng nắm chặt tay Đăng, trong lòng không giấu nổi sự hồi hộp và mong chờ.

Khi bước vào không gian triển lãm, Hùng lập tức cảm nhận được sự khác biệt. Căn phòng rộng lớn tràn ngập ánh sáng vàng dịu dàng, làm nổi bật những sắc màu rực rỡ từ các tác phẩm nghệ thuật. Đăng nhìn quanh, khẽ miêu tả cho Hùng nghe khung cảnh xung quanh: "Anh Hùng này, các bức tranh của Van Gogh đang được trình chiếu khắp nơi. Không gian ở đây huyền ảo lắm – ánh sáng vàng từ đèn chiếu lên từng bức tranh, tạo cảm giác như những màu sắc đang nhảy múa trong không khí."

Một tiếng nhạc du dương vang lên, kết hợp cùng ánh sáng lung linh từ những bức họa, như dẫn dắt mọi người vào thế giới nghệ thuật của Van Gogh – nơi những mảng màu xanh thẳm, vàng rực, đỏ tươi hòa quyện, như tái hiện lại nỗi cô đơn nhưng đầy sức sống của người nghệ sĩ.

Đăng tiếp tục miêu tả cho Hùng, giọng cậu nhẹ nhàng, đầy cảm xúc: "Anh này, ở phía trước bức tranh 'Đêm đầy sao' đang được trình chiếu. Bầu trời đêm ấy được vẽ với những đường xoáy mạnh mẽ và màu xanh thẳm. Những vì sao sáng lấp lánh, và phía dưới là ngôi làng yên bình, như thể đối lập với cái rực rỡ trên cao..."

Hùng lặng lẽ lắng nghe, cảm nhận từng lời miêu tả của Đăng len lỏi vào tâm trí mình, như những mảng màu sống động dần hiện ra trong trí tưởng tượng. Anh chậm rãi nói, giọng như chứa đựng một niềm xúc động sâu lắng: "Đêm đầy sao, nó không chỉ là một bầu trời. Màu xanh ấy là sự tĩnh lặng, là bóng tối mà Van Gogh từng chìm đắm... nhưng những ngôi sao lại là điểm sáng, là ước mơ và niềm hy vọng. Anh luôn muốn tự tay mình vẽ lại bầu trời ấy, để có thể cảm nhận rõ hơn tâm tư của ông."

Đăng siết nhẹ tay Hùng, lặng thinh nghe những lời của anh. Trong không gian huyền ảo ấy, họ cùng nhau chia sẻ một phần tâm hồn của người nghệ sĩ vĩ đại – qua âm nhạc, ánh sáng, và qua cả những cảm xúc đang tràn ngập nơi trái tim họ.

Không gian triển lãm ngập tràn trong sắc màu và âm thanh, mỗi bước chân tiến sâu vào bên trong như dẫn họ đến gần hơn với thế giới nội tâm của Van Gogh. Đăng dắt Hùng đi từng bước chậm rãi, để anh có thể lắng nghe rõ từng giai điệu nhạc nền vang lên khắp không gian. Những tiếng nhạc piano nhẹ nhàng, sâu lắng, đan xen với những nốt trầm của đàn cello, như gợi lên khung cảnh những đêm tĩnh mịch đầy sao mà Van Gogh đã từng vẽ.

"Anh Hùng này," Đăng thì thầm, "bức 'Hoa Hướng Dương' được chiếu bên phải, ánh vàng rực rỡ phủ khắp bức tường. Mỗi bông hoa, từng cánh hoa, như bừng sáng với sức sống mãnh liệt..."

Hùng khẽ mỉm cười, đôi mắt anh khép hờ như để hình dung mọi thứ qua giọng miêu tả của Đăng. "Anh luôn yêu bức 'Hoa Hướng Dương'... Màu vàng ấy không chỉ là sắc hoa, mà còn là ước mơ về ánh sáng và sự sống. Van Gogh đã vẽ không ngừng nghỉ, dường như muốn giữ mãi những khoảnh khắc sống động ấy giữa những ngày tháng cô đơn."

Họ tiếp tục đi, từng bức tranh được trình chiếu theo chiều dài của hành lang. Ánh sáng dịu dàng của đèn chiếu làm nổi bật những nét vẽ mạnh mẽ, đầy xúc cảm. Đăng miêu tả lại bức "Những người ăn khoai tây," nơi những nét cọ thô mộc, đầy sức nặng, khắc họa lên cuộc sống khốn khó của những người dân nghèo.

"Bức tranh này... chẳng phải là về cái đẹp, mà là về sự chân thực. Van Gogh dùng màu sắc ảm đạm, tối tăm để diễn tả sự vất vả, nỗi nhọc nhằn... Đôi khi anh cũng cảm nhận như mình đang dùng những mảng màu ấy trong cuộc đời mình vậy," Hùng thổ lộ, giọng anh nghẹn ngào, như lạc vào những góc khuất mà chính bản thân anh cũng không muốn nhìn thẳng vào.

Đăng nhìn Hùng, cảm nhận rõ rệt sự đồng điệu giữa người nghệ sĩ trước mặt mình và Van Gogh. Cậu khẽ siết tay anh, như muốn nói rằng cậu sẽ luôn ở bên cạnh, cùng anh vượt qua mọi thử thách.

Họ đứng yên giữa không gian ngập tràn ánh sáng và màu sắc, từng mảng màu như tan ra, hòa vào giai điệu nhạc du dương, đưa Hùng vào một thế giới mà anh luôn khao khát được chạm tới. Thế giới ấy, dù đầy đau thương và cô độc, vẫn luôn rực rỡ với niềm đam mê, như ánh sáng của những ngôi sao mãi lung linh giữa bầu trời đêm.

Trong không gian triển lãm đầy ánh sáng và sắc màu, Đăng dẫn Hùng tiến vào từng khu vực, nơi những tác phẩm của Van Gogh được tái hiện một cách sống động và chân thực. Bầu không khí nghệ thuật bao trùm lấy họ, như một dòng chảy cuốn cả hai vào thế giới của Van Gogh – nơi mà cảm xúc, màu sắc và những nỗi niềm sâu thẳm hòa quyện, vẽ lên bức tranh tâm hồn đầy phức tạp của một người nghệ sĩ cô đơn nhưng say mê sáng tạo.

Họ bước vào khu vực "Đêm Đầy Sao" – căn phòng tràn ngập sắc xanh đậm xen lẫn ánh sáng lung linh của những ngôi sao vàng nhạt trên bầu trời. Trần nhà phủ một màu xanh thẳm với các vệt trắng xoáy như cuốn hút người xem vào một vòng xoáy không dứt của bầu trời đêm. Đăng nắm tay Hùng, khẽ miêu tả: "Những ngôi sao, từng điểm sáng đơn độc giữa màn đêm, tạo thành một vòng xoáy lớn... tựa như anh đang lạc trong đêm tối nhưng vẫn có những tia sáng le lói dẫn đường. Van Gogh đã từng nói, ông ấy muốn chết như một ngôi sao vì nó là dấu ấn cuối cùng của ông giữa bầu trời đêm mênh mông."

Hùng nghe từng lời, lòng trào dâng một cảm giác đồng điệu lạ lùng. Trong bầu không khí ấy, dường như anh có thể cảm nhận được sự mâu thuẫn trong lòng Van Gogh, giữa mong muốn được tỏa sáng và nỗi sợ hãi khi bị lãng quên trong màn đêm. Hùng khẽ siết tay Đăng, lặng lẽ nói, "Có lẽ... chính ông ấy cũng đang tìm kiếm một nơi thuộc về mình, dù cho đó là giữa hàng ngàn vì sao xa xăm."

Đăng không nói thêm, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Anh hiểu rằng Hùng không chỉ đơn thuần thưởng thức nghệ thuật, mà đang thực sự sống cùng cảm xúc mà Van Gogh đã gửi gắm trong từng nét cọ.

Cả hai tiếp tục bước vào phòng triển lãm "Cà phê vỉa hè trong đêm." Căn phòng được tái hiện tựa một góc quán cà phê ấm cúng giữa màn đêm huyền bí. Ánh đèn vàng dịu trải khắp không gian, tạo cảm giác gần gũi nhưng cũng đầy bí ẩn. Đăng miêu tả cảnh vật xung quanh, giọng cậu trầm ấm: "Quán cà phê dưới bầu trời đêm, ánh đèn vàng bao phủ cả góc phố... Có chút gì đó ấm áp, nhưng lại không giấu nổi sự cô độc."

Hùng khẽ nhắm mắt, lặng người cảm nhận từng lời miêu tả của Đăng. Cảnh tượng ấy như gợi lên hình ảnh của chính anh – một người dường như đã quen với màn đêm cô tịch, nhưng luôn tìm thấy một góc bình yên trong lòng người mà mình yêu thương. Anh mỉm cười, khẽ thì thầm với Đăng, "Cảm giác như anh đang cùng em ngồi ở quán cà phê ấy, dù chỉ có một ánh đèn nhỏ nhưng vẫn ấm áp đủ để cả hai cùng tựa vào nhau."

Đăng quay sang nhìn Hùng, đôi mắt sáng lên niềm hạnh phúc, đôi môi anh khẽ nở nụ cười ấm áp.

Rời khỏi góc cà phê vắng lặng, Đăng dẫn Hùng đến không gian triển lãm "Hoa Hướng Dương." Căn phòng bừng sáng bởi sắc vàng rực rỡ từ những đóa hoa hướng dương lớn tràn ngập không gian. Dưới ánh đèn vàng, từng cánh hoa vàng óng như muốn tỏa sáng rực rỡ nhất, như thể mang đến một nguồn năng lượng tích cực cho cả căn phòng.

"Hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời," Đăng miêu tả, giọng cậu dịu dàng mà ấm áp. "Van Gogh đã dùng chúng để tượng trưng cho hy vọng, cho niềm vui và khát khao sống. Những đóa hoa này rực rỡ và kiên cường, giống như ai đó em biết..." Đăng khẽ dừng lại, nụ cười nhẹ hiện trên môi khi cậu quay sang nhìn Hùng.

Hùng lặng người, cảm giác trái tim mình như tan chảy khi nghe những lời ấy. Anh hiểu rằng Đăng đang nói về chính anh – người đã mang đến cho anh ánh sáng, giúp anh vượt qua những ngày tháng tăm tối nhất. Khẽ nắm tay Đăng, Hùng cảm thấy như mình đang đứng giữa vườn hướng dương ấy, một mình nhưng không hề cô độc, bởi anh có Đăng – đóa hoa tươi sáng và mạnh mẽ nhất trong đời anh.

Hai người tiếp tục di chuyển qua khu vực "Cánh Đồng Lúa Mì." Căn phòng ngập tràn sắc vàng ấm áp, như một bức tranh vẽ nên khung cảnh thanh bình của những ngày hè. Đăng kể cho Hùng về cánh đồng lúa mì mênh mông, từng bông lúa chín vàng trải dài dưới bầu trời xanh thẳm, tạo cảm giác ấm no và bình yên. Hùng khẽ nhắm mắt, tưởng tượng mình đang đứng giữa cánh đồng ấy, cảm nhận từng làn gió thoảng qua, mang theo hương thơm của đất và lúa mì.

Cuối cùng, Đăng dẫn Hùng vào không gian của "Hoa Diên Vĩ" và "Hoa Hạnh Nhân." Căn phòng được bao phủ bởi sắc xanh tím dịu dàng của hoa diên vĩ và sắc trắng thanh nhã của những đóa hoa hạnh nhân. Đăng nhẹ nhàng mô tả từng chi tiết: "Những bông diên vĩ với sắc xanh tím sâu lắng, như muốn truyền tải nỗi buồn và sự dịu dàng. Còn hoa hạnh nhân lại trắng ngần, thanh khiết, như mong ước về sự khởi đầu mới, một niềm hy vọng trong sáng và giản dị."

Nghe từng lời Đăng nói, Hùng như thấy cả tâm hồn mình được bao bọc bởi sự yên bình và thanh thản. Anh khẽ nắm lấy tay Đăng, giọng anh trầm ấm, đong đầy cảm xúc: "Mỗi bông hoa, mỗi màu sắc, mỗi đường nét đều chứa đựng một phần tâm hồn của Van Gogh. Nhờ em, anh cảm thấy như mình đã thực sự bước vào thế giới của ông, trải qua những cảm xúc mà ông đã sống và thở bằng cả trái tim."

Trong không gian ngập tràn màu sắc, ánh sáng và cảm xúc ấy, cả hai lặng lẽ đứng bên nhau. Đăng không nói gì thêm, chỉ khẽ siết chặt bàn tay Hùng, để anh cảm nhận sự đồng điệu giữa hai tâm hồn. Trái tim cả hai hòa vào nhịp đập của không gian nghệ thuật này – một không gian nơi mọi cảm xúc được hòa quyện, nơi mà dù không nhìn thấy, Hùng vẫn cảm nhận rõ rệt những rung động của thế giới nghệ thuật đầy màu sắc này.

Trong không gian êm đềm của triển lãm, Hùng và Đăng dừng lại trước bức tranh "Người đàn ông đang ngồi buồn bã." Không gian xung quanh họ chìm trong sự tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng vang của những lời kể về cuộc đời Van Gogh - một người nghệ sĩ tài hoa nhưng luôn mang trong mình nỗi cô đơn sâu thẳm, cái cảm giác trống rỗng và những bóng tối không tên luôn bủa vây. Ông tìm cách truyền tải cảm xúc đó qua từng nét vẽ, để mỗi tác phẩm đều như một tiếng thở dài của tâm hồn, chứa đựng sự bất an, khát khao và những tia sáng nhỏ bé len lỏi giữa cuộc đời tối tăm.

Âm thanh nhạc nền vang lên khe khẽ. Hùng lắng nghe và cảm nhận từng câu hát như đang thấm vào từng nhịp đập trái tim anh:

"Chợt nhận ra cảm xúc ấy trong anh cứ rối bời
Nhìn sâu vào bức tự hoạ lệ cứ rơi
Take it away, take it away, just take it away..."

Hùng đắm mình vào từng lời hát, để mặc những cảm xúc len lỏi vào tâm hồn. Anh thấy mình cũng như Van Gogh, luôn loay hoay trong những khoảng tối riêng. Hồi lâu, anh khẽ thì thầm với Đăng, giọng pha chút xúc động, "Van Gogh từng nói rằng, 'Bên trong tâm hồn tôi có điều gì đó sáng rực, nhưng dường như không bao giờ thoát ra được.' Anh hiểu được nỗi khổ tâm của ông ấy, cái cảm giác mà có lẽ cả đời mình ông vẫn mãi lạc lõng giữa bóng tối sâu thẳm..."

"Ngồi cafe, vẫn lung linh trong đêm cứ thêm dài
Ghi dòng tâm trí anh gửi đến ai
Don't take it away, take it away
Don't take it away..."

Đăng lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt dịu dàng và sâu thẳm như một biển trời bao dung, chứa đựng tất cả sự đồng cảm và thấu hiểu. Cậu khẽ nắm lấy tay Hùng, ngón tay siết nhẹ như muốn truyền thêm sức mạnh, thêm niềm tin. Trong đôi mắt Đăng là cả một sự bao dung và kiên định, một lời an ủi không thành tiếng nhưng đủ để làm dịu đi những mảnh vụn tổn thương còn sót lại trong lòng Hùng.

"Thầm mong anh thấy điều trong mắt em
Để ánh dương thôi chẳng hoá đêm đen
Dẫu biết nhưng sao thật khó để bước một bước xa anh..."

Đăng nhẹ nhàng đáp lại, giọng trầm nhưng đầy ấm áp, "Em tin rằng ai cũng có một ánh sáng của riêng mình. Chỉ cần anh muốn, chỉ cần anh không ngừng tìm kiếm, thì rồi nó sẽ đến. Dù cho ánh sáng đó có nhỏ bé thế nào, thì nó vẫn đủ sức xua tan bóng tối."

Hùng quay sang Đăng, khẽ cười, cảm thấy trái tim ấm áp và an yên hơn bao giờ hết. "Đăng à, có lẽ em chính là ánh sáng mà anh vẫn tìm kiếm. Em đã đến và mang theo hơi ấm, giúp anh thấy được vẻ đẹp của cuộc sống này... như một ngọn đèn le lói nhưng không bao giờ tắt, soi rọi vào góc khuất mà anh từng nghĩ mình sẽ mãi mãi chìm đắm trong đó."

"Chất chứa trong em ngàn lời chẳng thế nói ra
Tựa ánh ban mai sáng rọi từng ưu phiền
Cảm xúc em đâu hay nào vẫn còn đầy
Nhìn về khi đó, em chẳng thể ngờ
Mọi điều người trao chỉ hoá cơn mơ
Tân sâu tâm ý, xa rời là khi
Người giấu riêng ai..."

Đăng mỉm cười, ánh mắt ánh lên niềm tin và sự kiên định. Cậu siết lấy tay Hùng thêm lần nữa, như một lời hứa không cần nói thành lời. "Vậy thì anh hãy vẽ, hãy theo đuổi ước mơ của mình. Hãy biến những nỗi đau thành sức mạnh, để ánh sáng đó không bao giờ lụi tắt. Em sẽ luôn ở đây, bên anh."

"Chẳng thể đổ lỗi cho cuộc sống khó khăn
Vì anh thấy đâu cần đổi khác
Chỉ là vẫn trong thời khắc của anh
Liệu có là vô nghĩa
Và với mỗi bức anh vẫn đang vẽ nên
Liệu anh có nên bỏ hết đi?
Quán cafe, bình hoa chỉ để
Lại những xót xa..."

Khoảnh khắc ấy, giữa ánh sáng ấm áp của phòng triển lãm và bức tranh thấm đượm nỗi cô đơn của Van Gogh, Hùng và Đăng lặng lẽ cảm nhận sự đồng điệu sâu sắc với người nghệ sĩ ấy. Họ không chỉ đứng đó như hai người yêu nghệ thuật mà còn là hai tâm hồn đã tìm thấy nhau, thấu hiểu nhau. Hùng nhận ra rằng mình không còn đơn độc, rằng giờ đây anh đã có Đăng, người sẽ mãi là ngọn đèn dẫn lối trong cuộc sống mà anh sẽ không bao giờ phải bước đi một mình nữa.

Giữa không gian nghệ thuật ngập tràn ánh sáng dịu nhẹ của những ngôi sao lơ lửng, Hùng và Đăng đứng cạnh nhau, yên lặng mà đầy sâu sắc. Ánh sáng mờ ảo từ triển lãm chiếu rọi lên gương mặt họ, tạo nên một khung cảnh mơ hồ nhưng đầy cảm xúc, như thể chính họ cũng đang trở thành một phần của bức tranh ấy — một bức tranh lặng lẽ về tình yêu, về những con người lạc lối đã tìm thấy nhau.

Hùng khẽ siết tay Đăng, cảm nhận làn da ấm áp của cậu, như một nguồn sức mạnh âm thầm mà anh không bao giờ ngờ tới. Anh ngước nhìn Đăng, đôi mắt tuy vô hồn nhưng lấp lánh niềm xúc động, không giấu được tình yêu đong đầy mà anh muốn gửi gắm. "Cảm ơn em... vì đã đưa anh đến đây, vì đã bước vào cuộc đời anh, và vì đã cho anh thấy thế nào là ý nghĩa của việc tồn tại," giọng anh nhẹ như thì thầm, nhưng ẩn chứa biết bao điều sâu xa.

Đăng im lặng, không đáp lại bằng lời. Thay vào đó, cậu nhẹ nhàng kéo Hùng vào vòng tay mình, một cái ôm thật chặt, như muốn truyền đi tất cả sự an ủi, sự đồng cảm, và cả lời hứa hẹn cho những ngày tháng về sau. Họ đứng đó, giữa ánh sáng êm dịu, cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc khi cả thế giới dường như biến mất, chỉ còn lại nhịp đập trái tim họ hòa chung một nhịp.

Hùng khẽ nhắm mắt lại, để mặc cảm xúc chảy tràn, một phần nào đó trong anh đã tìm thấy bình yên, một sự thanh thản mà anh chưa từng có. Anh mỉm cười, khẽ nói, "Em là nguồn cảm hứng lớn nhất của anh, Đăng. Không chỉ trong nghệ thuật mà cả trong cuộc đời này. Nhờ có em, anh cảm thấy mọi thứ có ý nghĩa hơn, mọi nỗi buồn cũng dịu dàng hơn."

Đăng lùi lại chút, đôi mắt sâu thẳm, chứa đựng sự thấu hiểu và cả một niềm thương yêu vô bờ. Cậu chạm nhẹ vào khuôn mặt Hùng, mỉm cười đầy âu yếm, giọng nói nhẹ nhàng, "Em cũng đã tìm thấy một điều quý giá trong anh, Hùng. Có lẽ chúng ta sinh ra để gặp nhau, để chia sẻ cùng nhau những buồn vui, những khoảng tối và cả ánh sáng." Cậu ngừng một chút, rồi siết chặt tay Hùng, ánh mắt dịu dàng mà kiên định, "Em sẽ luôn ở đây, bên anh. Hãy để mọi nỗi đau và tổn thương anh từng trải qua biến thành sức mạnh, thành niềm tin để cùng em bước tiếp."

Trong khoảnh khắc ấy, giữa bầu không gian nghệ thuật đầy cảm hứng, họ nhìn sâu vào mắt nhau, không cần thêm lời nói nào. Họ đã khắc ghi tình yêu này, không chỉ bằng những lời hứa ngọt ngào, mà bằng cả sự thấu hiểu lặng lẽ, sự đồng điệu trong tâm hồn đã cùng nhau vượt qua mọi thử thách.

Hùng ngắm nhìn Đăng thêm một lần nữa, ánh mắt ngập tràn niềm biết ơn và hạnh phúc. "Cùng nhau, anh tin rằng chúng ta sẽ vượt qua mọi thứ," anh thì thầm, như một lời hứa, như một định mệnh mà cả hai đã sẵn sàng bước vào.

Trên đường rời khỏi triển lãm, không gian đêm dần bao trùm, nhưng với Hùng và Đăng, sự tĩnh lặng ấy lại như vỗ về, chứa đựng một niềm bình yên ngọt ngào. Những ánh đèn đường vàng ấm áp dọc theo con phố như những vì sao trên mặt đất, chúng lấp lánh, tạo nên những vệt sáng huyền ảo trên nền đá lạnh lẽo. Đăng chậm rãi dắt Hùng bước đi, lòng ngập tràn cảm xúc sau buổi triển lãm vừa qua. Gió đêm nhẹ nhàng lùa qua những tán cây, mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa cỏ, như một bản nhạc dịu êm hòa quyện cùng nhịp bước chân của họ.

Sau một lúc im lặng, cậu nhẹ nhàng hỏi, "Hùng này, buổi triển lãm hôm nay... anh thấy thế nào?"

Hùng khẽ mỉm cười, nghiêng đầu về phía Đăng, giọng anh trầm ấm nhưng vẫn mang chút nghẹn ngào: "Dù anh không còn thấy được mọi thứ như trước, nhưng... nhờ em, anh vẫn cảm nhận được cái đẹp của nghệ thuật, từng nét, từng sắc màu... Anh có thể tưởng tượng ra mọi thứ qua cách em kể, qua cách em miêu tả đầy chi tiết. Điều đó... khiến anh càng khao khát có một ngày nào đó được có triển lãm của riêng mình."

Khi ánh sáng của những ngọn đèn vàng hắt lên khuôn mặt Hùng, Đăng có thể nhìn thấy niềm khao khát và sự hy vọng trong mắt anh. Nghe những lời từ sâu thẳm trong lòng Hùng, Đăng siết nhẹ bàn tay anh, như muốn truyền đi sức mạnh và sự ủng hộ. Đôi mắt cậu ánh lên niềm quyết tâm, giọng nói chậm rãi nhưng chắc chắn, "Anh không cô đơn đâu, Hùng. Em sẽ luôn ở đây, bên cạnh anh. Chúng ta sẽ cùng nhau vẽ nên những giấc mơ, cùng xây dựng những hy vọng. Dù con đường phía trước còn nhiều thử thách, nhưng nếu chúng ta đi cùng nhau, em tin rằng mọi thứ đều có thể."

Một làn gió mát lạnh lướt qua, mang theo hơi ẩm từ những chiếc lá xanh rì, nhẹ nhàng chạm vào làn da Hùng và Đăng. Hùng cảm nhận hơi ấm từ đôi tay Đăng, sự chân thành trong ánh mắt cậu. Anh mỉm cười, lòng ngập tràn niềm hy vọng mới. "Cảm ơn em, Đăng. Có em bên cạnh, anh biết mình sẽ không dừng lại. Chúng ta sẽ vẽ nên những tác phẩm không chỉ của riêng mình, mà còn là của cả một tương lai mà cả hai cùng hướng tới."

Họ tiếp tục bước đi, tay trong tay, bước qua những ngọn đèn vàng ấm áp chiếu rọi cả một đoạn đường dài phía trước. Bầu trời đêm trong xanh, nơi những vì sao lấp lánh như những viên ngọc quý, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp của vũ trụ. Trong lòng Hùng và Đăng, tương lai không còn là một khoảng trống vô định, mà là một con đường đầy hy vọng, nơi hai người sẽ cùng nhau viết tiếp câu chuyện của họ, để tình yêu và những ước mơ mãi mãi tỏa sáng như ánh sao đêm.


"Thứ lỗi cho em về những gì anh đã trải qua
Thật khó khi em đành buông tay
Vẽ tình yêu ấy lên một khung tranh đã cũ..."

___

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip