CHƯƠNG XXXI: HÀNH TRÌNH VỀ TRÁI TIM

Trong làn sương mỏng vẫn chưa tan hết, bầu trời vùng cao hiện lên một sắc xanh trong vắt, từng tia nắng ban mai len qua tán cây, chiếu rọi xuống đất những đốm sáng lấp lánh như những giọt sương trong vườn cây. Tiếng chim rừng vang vọng từ những cành cao, tiếng suối từ xa đổ về thành một bản hòa tấu thiên nhiên, tạo nên bầu không khí thanh khiết và yên bình đến lạ.

Hùng đứng yên, để mặc làn gió mát rượi lướt qua khuôn mặt, lòng dâng lên một cảm giác bình yên và nhẹ nhàng. Cạnh anh, Đăng khẽ nghiêng đầu, vừa nhìn quanh vừa miêu tả cảnh vật cho Hùng, ánh mắt sáng bừng như trẻ thơ khám phá ra một thế giới mới. "Anh Hùng, trời sáng rồi, nắng nhẹ lắm, cứ như cả khu làng đang chìm trong một giấc mơ. Mấy cây cao phía xa còn lấp lánh sương, đẹp lắm..."

Hùng mỉm cười, khẽ gật đầu. Những lời Đăng nói như vẽ lên trong tâm trí anh một bức tranh sớm mai của vùng núi, êm đềm và dịu dàng.

Một lát sau, tiếng cười vang vọng của nhóm bạn Pháp Kiều vang lên khắp sân làng, đánh thức cả ngôi làng nhỏ trong không khí đầy sôi nổi. Pháp Kiều vẫy tay gọi Đăng và Hùng, giọng cậu hào hứng: "Mau lại đây nào, chúng ta đang lên kế hoạch cho ngày hôm nay đấy! Nhìn mà xem, hôm nay có cả mặt trời rực rỡ ủng hộ chúng ta nữa rồi!"

Mọi người trong đoàn nhanh chóng tập trung lại, từng khuôn mặt ánh lên sự phấn khởi và nhiệt huyết. Phong Hào cười tươi, bàn tay vỗ nhẹ vai Pháp Kiều, trêu đùa: "Chỉ mới sáng sớm mà em đã có năng lượng thế này, không khéo lũ trẻ thấy còn phải học theo!"

Pháp Kiều cười khì, rồi với vẻ mặt hào hứng, cậu bắt đầu chia sẻ kế hoạch của mình: "Hôm nay chúng ta sẽ tổ chức một số trò chơi cho các em nhỏ nhé! Sẽ có trò đuổi bắt, nhảy dây, và cả thi vẽ tranh nữa. Chúng ta có thể chơi cả buổi sáng, đảm bảo bọn nhỏ sẽ có một ngày vui hết mình!"

Đám bạn xung quanh hào hứng gật đầu, mỗi người đều sẵn sàng nhận nhiệm vụ. Đăng Dương khẽ bước tới, nở nụ cười đầy ấm áp: "Anh và Đăng sẽ phụ trách buổi tư vấn sức khỏe cho người dân ở đây. Sẽ có một buổi hướng dẫn cơ bản về cách giữ vệ sinh, chăm sóc bản thân và cả các lưu ý trong ăn uống, giúp mọi người nâng cao sức khỏe."

Đăng tiếp lời, giọng anh đầy tự tin: "Chúng ta sẽ cố gắng hỗ trợ mọi người bằng những kiến thức thực tế nhất có thể. Hy vọng có thể góp phần giúp cải thiện sức khỏe nơi đây."

Hùng lắng nghe từng lời của mọi người, lòng anh ấm áp khi cảm nhận được niềm đam mê và sự tận tâm từ tất cả bạn bè xung quanh. Khung cảnh vùng núi cao, tiếng nói cười thân mật, và cảm giác gần gũi khiến anh như quên đi mọi muộn phiền.

Khi mọi người phân chia xong công việc, Đăng khẽ nắm tay Hùng, thì thầm: "Anh thấy không, nơi này không chỉ đẹp mà còn chứa đựng biết bao tình cảm. Em vui vì anh đã đồng ý đi cùng em, để cùng nhau trải nghiệm những điều ý nghĩa như thế này."

Hùng gật đầu, cảm nhận lòng mình tràn đầy niềm vui và sự xúc động, anh đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, thầm biết ơn chuyến đi và cả tình cảm mà Đăng đã mang đến trong cuộc sống của anh. Buổi sáng vùng cao tĩnh lặng, nhưng đầy hứa hẹn, từng tia nắng dịu dàng soi sáng cho hành trình ý nghĩa mà họ sắp bước qua cùng nhau.

Khi các em nhỏ tụ tập xung quanh, Đăng khẽ nở nụ cười ấm áp, ánh mắt sáng lên niềm hào hứng. Cậu cúi xuống ngang tầm mắt với các em, bắt đầu buổi hướng dẫn một cách nhẹ nhàng: "Nào, hôm nay anh sẽ chỉ cho các em cách rửa tay đúng cách để phòng tránh bệnh nhé! Ai trong chúng ta cũng muốn có sức khỏe thật tốt, phải không nào?"

Lũ trẻ reo lên hào hứng, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử chỉ của Đăng. Để giúp các em dễ hiểu, Đăng dùng những từ ngữ đơn giản, vừa nói vừa làm mẫu từng bước: "Trước tiên, mình xoa đều xà phòng lên cả hai tay, rồi chà lòng bàn tay vào nhau. Tiếp theo là chà mu bàn tay... không quên chà kỹ từng ngón tay nữa nhé!"

Để buổi học thêm phần thú vị, Đăng khéo léo kết hợp vào vài câu đố vui về vệ sinh cá nhân, khiến các em càng thêm phấn khích. "Các em biết không, nếu mình không rửa tay sạch sẽ trước khi ăn, điều gì sẽ xảy ra nhỉ?" Một bé gái nhỏ nhắn nhanh nhảu giơ tay, ánh mắt ngây thơ sáng lên: "Sẽ bị đau bụng đúng không ạ?" Đăng gật đầu, mỉm cười tán thưởng: "Đúng rồi! Nếu mình không rửa tay kỹ, vi khuẩn có thể khiến mình bị bệnh đó."

Cứ mỗi bước Đăng chỉ dẫn, các em nhỏ đều làm theo với sự thích thú. Tiếng cười rộn rã vang lên khi các em thi nhau chà xát tay, mỗi người đều cố làm cho sạch nhất. Không khí vui vẻ lan tỏa khắp không gian, Đăng không chỉ giảng dạy mà còn tận dụng từng cơ hội để trò chuyện gần gũi với các em, xóa tan khoảng cách giữa họ.

Từ xa, Hùng lặng lẽ lắng nghe từng lời Đăng giảng giải, cảm nhận niềm đam mê và sự tận tâm của cậu dành cho công việc này. Nhìn thấy Đăng tỏa sáng, cậu nở nụ cười nhẹ nhàng, lòng dâng lên một niềm tự hào sâu sắc. Đối với Hùng, Đăng không chỉ là người yêu mà còn là một người cống hiến hết mình, mang lại sự thay đổi và niềm vui cho những người xung quanh.

Trong lúc lũ trẻ đang hào hứng chơi trò nhảy dây và đuổi bắt dưới sự giám sát của nhóm tình nguyện, một bé trai khoảng bảy tuổi vô tình vấp ngã. Em ngã xuống đất, tay và đầu gối bị trầy xước, và em òa lên khóc vì đau. Nhận thấy tình huống, Đăng ngay lập tức chạy lại, ánh mắt cậu đầy sự tập trung và lo lắng.

Đăng nhẹ nhàng cúi xuống ngang tầm mắt em nhỏ, giọng nói dịu dàng và trấn an: "Không sao đâu em, mình sẽ xử lý vết thương này nhanh thôi nhé." Vừa nói, cậu vừa mở túi dụng cụ sơ cứu mang theo, lấy bông và dung dịch khử trùng. Các em nhỏ xung quanh tò mò ngừng chơi, đứng quây lại thành vòng tròn nhỏ, chăm chú nhìn từng hành động của Đăng.

"Anh sẽ rửa sạch vết thương trước nhé, có thể hơi xót một chút thôi," Đăng nói, giọng nhẹ nhàng như một lời thì thầm an ủi. Em nhỏ cố gắng cắn môi chịu đựng, đôi mắt ngân ngấn nước nhưng đã dần bình tĩnh hơn nhờ giọng nói ấm áp của Đăng. Cậu tiếp tục băng bó cẩn thận, tỉ mỉ như một người anh trai lo lắng cho đứa em nhỏ của mình, khiến bọn trẻ xung quanh tròn mắt khâm phục.

Sau khi băng xong, Đăng quay sang đám trẻ, giảng giải từng bước xử lý khi gặp phải vết thương nhỏ, để nếu không có người lớn bên cạnh, các em cũng biết cách chăm sóc bản thân. Cậu khuyến khích từng bé nhắc lại các bước xử lý để nhớ kỹ hơn: "Đầu tiên là gì nào? Rửa sạch vết thương nhé! Sau đó là dùng gì để sát khuẩn? Đúng rồi, dùng cồn hoặc dung dịch sát khuẩn!"

Các bậc phụ huynh đứng gần đó, nhìn thấy sự tận tâm của Đăng và kiến thức cậu truyền đạt, đều tỏ rõ sự yên tâm, lòng tin tưởng trong ánh mắt họ càng được củng cố. Họ thấy rằng chuyến thiện nguyện này không chỉ mang đến những món quà vật chất mà còn là những bài học thực tế quý giá, giúp bọn trẻ hiểu thêm về cách tự chăm sóc bản thân.

Đăng nhấc cậu bé lên, cười động viên: "Giỏi lắm, em là một chiến binh dũng cảm đấy! Nhớ những gì anh dạy để sau này có thể giúp đỡ các bạn khác nữa nhé." Em nhỏ nhìn Đăng với ánh mắt ngưỡng mộ, nét mặt bừng sáng vì niềm tự hào. Không chỉ các em nhỏ mà cả phụ huynh cũng cảm thấy an tâm khi có một người tận tình và chu đáo như Đăng đồng hành trong chuyến đi này.

Buổi chiều hôm đó, khi ánh nắng đã dịu bớt và không khí trong lành phủ khắp ngôi làng, một nhóm phụ huynh cùng con nhỏ tụ tập quanh Đăng, gương mặt họ ánh lên sự tò mò và mong muốn lắng nghe những chia sẻ bổ ích từ đoàn thiện nguyện.

Một người mẹ lên tiếng trước, giọng pha chút lo lắng: "Cậu Đăng ơi, ở đây trời lạnh nhiều, trẻ con dễ bị ho và cảm cúm lắm. Em có cách nào giúp bọn trẻ tăng sức đề kháng không?"

Đăng mỉm cười, lắng nghe từng câu hỏi với sự chăm chú, sau đó cậu từ tốn giải thích, giọng nói rõ ràng và ấm áp: "Đúng là vào mùa đông, các bé cần giữ ấm thật tốt. Nếu có thể, các cô chú hãy cho bé mặc thêm áo len, đội mũ và quàng khăn khi ra ngoài, đặc biệt là che kín cổ để tránh gió lạnh. Về ăn uống, ngoài việc đảm bảo đủ chất dinh dưỡng, các cô chú có thể bổ sung những thực phẩm giàu vitamin C như cam, chanh, hoặc những loại rau xanh, để giúp tăng cường sức đề kháng cho các bé."

Một phụ huynh khác ngập ngừng hỏi thêm: "Còn khi bé bị ho thì nên làm gì hả Đăng?"

Đăng kiên nhẫn chia sẻ, "Khi các bé ho, đầu tiên là phải giữ ấm vùng cổ và ngực cho bé. Nếu tình trạng không nghiêm trọng, cô chú có thể thử một số cách dân gian, như nước mật ong ấm pha với chanh, để làm dịu họng. Tuy nhiên, nếu bé ho dai dẳng và kèm theo sốt, nên đưa bé đi khám bác sĩ để được tư vấn tốt nhất nhé."

Pháp Kiều và Đăng Dương cũng nhiệt tình tham gia hỗ trợ, đưa ra một số gợi ý thêm về cách chăm sóc trẻ trong thời tiết lạnh, đồng thời giải đáp một vài thắc mắc khác từ các bậc phụ huynh. Pháp Kiều hào hứng nói: "Để giữ ấm tay chân cho trẻ, các cô chú có thể cho bé đeo găng tay và tất ấm. À, nhớ cho trẻ uống nước ấm thay vì nước lạnh nhé, điều này giúp giữ nhiệt độ cơ thể ổn định hơn."

Đăng Dương đứng cạnh, cũng góp thêm lời: "Và đừng quên khuyến khích các bé rửa tay thường xuyên, đặc biệt là trước khi ăn và sau khi chơi bên ngoài. Đây là một cách rất quan trọng để ngăn ngừa vi khuẩn gây bệnh."

Những bậc phụ huynh lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật gù, ánh mắt họ tràn đầy niềm tin và sự biết ơn. Không khí quanh họ trở nên thân thiện và ấm áp, tựa như buổi chuyện trò thân mật của những người bạn lâu ngày gặp lại, cùng chia sẻ và học hỏi từ nhau.

Sau khi trả lời từng câu hỏi, Đăng nhìn các phụ huynh, khẽ nở nụ cười động viên: "Chúng cháu rất vui vì có thể góp chút sức nhỏ trong việc chăm sóc sức khỏe cho các bé. Nếu có thêm bất kỳ thắc mắc nào, các cô chú cứ tìm đến chúng cháu, chúng cháu sẽ luôn sẵn lòng giúp đỡ."

Mọi người cảm thấy gắn bó và tin tưởng hơn vào nhóm tình nguyện, lòng họ như được sưởi ấm bởi sự tận tâm và chân thành của Đăng và các thành viên trong đoàn.

Buổi chiều, khi ánh nắng đã bớt gay gắt và không khí dịu lại, nhóm tình nguyện bắt đầu phân chia công việc để sửa sang lại lớp học. Những thành viên có thể lực tốt như Phong Hào, Thái Sơn, Thành An và Minh Hiếu bắt đầu quét dọn, sơn lại tường và sắp xếp lại bàn ghế. Còn Hùng, Pháp Kiều, cùng với hai cô bạn Huyền My và Hoàng Mỹ, lại chọn cách gần gũi với các em nhỏ qua một hoạt động thật đặc biệt: vẽ tranh.

Hùng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh lũ trẻ, mỉm cười và nhẹ nhàng hướng dẫn các em cách pha màu: "Các em có thể trộn màu xanh với màu vàng để tạo ra màu xanh lá đấy. Và nếu thêm chút màu trắng, màu sẽ sáng hơn, giống như màu của những ngọn cây vào mùa xuân vậy."

Pháp Kiều đứng cạnh Hùng, cười tinh nghịch và pha trò để các em cảm thấy thoải mái hơn. "Này các em, chúng ta sẽ vẽ tự do nhé! Vẽ bất kỳ thứ gì mình thích, kể cả những con vật chỉ có trong trí tưởng tượng, có khi còn độc đáo hơn cả tranh của anh Hùng đấy!"

Một vài em nhỏ ngại ngùng nhưng cũng bắt đầu nhúng cọ vào màu và vẽ những đường nét đơn giản trên giấy. Bàn tay nhỏ xinh cầm cây cọ, chấm nhẹ lên giấy từng vệt màu, tạo thành những bông hoa và ngôi nhà nhỏ nhắn. Hùng nhẹ nhàng hỏi các em về những ý tưởng trong tranh, lắng nghe từng câu trả lời vui tươi mà ngây thơ của chúng. Huyền My ngồi xuống bên cạnh một em nhỏ, dịu dàng khen ngợi: "Ôi, bông hoa của em đẹp quá! Em có thể vẽ thêm vài chiếc lá nữa nhé, để hoa trông càng sinh động hơn."

Hoàng Mỹ cũng không kém phần sôi nổi, cô cười tươi, hướng dẫn một em khác vẽ ngôi nhà. "Em vẽ thêm khói bay từ ống khói này, nhìn giống một ngôi nhà thật sự đấy!" Giọng cô nhẹ nhàng, khuyến khích và đầy sự động viên, khiến các em tự tin hơn trong từng nét vẽ của mình.

Hùng lắng nghe từng tiếng cười và lời trò chuyện của các em, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp và yên bình. Anh khẽ mỉm cười, dù không nhìn thấy những bức tranh đang dần hình thành trước mắt, nhưng qua từng lời miêu tả của Kiều và tiếng reo vui của các em nhỏ, anh cảm nhận được vẻ đẹp chân thực mà nghệ thuật đem lại. Nghệ thuật không chỉ là những bức tranh tĩnh lặng mà còn là một cây cầu kết nối mọi người lại gần nhau hơn, giúp anh chia sẻ niềm vui và yêu thương.

Pháp Kiều đứng bên cạnh, thỉnh thoảng lại giả vờ nhăn nhó hay ngạc nhiên để chọc cười các em. "Này này, ai vẽ anh với cái mũi dài thế này? Trông anh chẳng khác gì con gấu hết!" Tiếng cười rộn vang lên, khiến không gian lớp học ngập tràn niềm vui.

Nhìn từng bức tranh ngây thơ, những nét vẽ còn vụng về nhưng chứa đựng biết bao tình cảm và sự háo hức của lũ trẻ, Hùng thấy lòng mình nhẹ nhàng, như được tiếp thêm nguồn năng lượng mới. Anh nhận ra rằng, nghệ thuật không chỉ là thứ để chiêm ngưỡng mà còn là một cách để kết nối và lan tỏa yêu thương.

Trong lúc Hùng đang lắng nghe tiếng cười rộn ràng của các em nhỏ xung quanh, anh cảm nhận có một bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng chạm vào cánh tay mình. Hùng quay sang, mỉm cười, khẽ hỏi, "Có chuyện gì vậy em?"

Một giọng nói trong trẻo, có chút ngại ngùng vang lên. "Anh Hùng ơi, em vẽ một bức tranh... Em muốn anh xem thử và nói xem anh có thích không."

Hùng mỉm cười, đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng. "Em có thể kể cho anh nghe bức tranh đó có gì không? Anh không nhìn thấy, nhưng anh sẽ hình dung qua lời em kể."

Cô bé hít một hơi sâu, giọng nói đầy hào hứng. "Dạ, em vẽ một ngôi nhà nhỏ nằm trên đồi, xung quanh có nhiều cây cỏ. Phía trước nhà là một chú chó mà em yêu quý, còn trên bầu trời thì có ông mặt trời cười và những đám mây đang bay."

Hùng khẽ gật đầu, nụ cười nhẹ nhàng trên môi. "Anh thấy được rồi. Ngôi nhà đó thật đẹp, và thật may mắn vì có chú chó và cả bầu trời xanh mát ở bên cạnh. Em vẽ rất tuyệt, anh thích bức tranh của em lắm."

Cô bé bật cười, đôi mắt lấp lánh niềm vui. "Cảm ơn anh Hùng! Em muốn vẽ ngôi nhà giống nhà của em, vì em yêu ngôi nhà của mình lắm. Và em cũng thích anh nữa!"

Lời nói ngây thơ của cô bé khiến Hùng không khỏi xúc động. Anh khẽ xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng đáp, "Cảm ơn em. Anh cũng rất vui khi được gặp em và nhìn thấy tình yêu em dành cho ngôi nhà qua bức tranh. Em hãy luôn giữ tình yêu và niềm vui này trong lòng nhé."

Cô bé nắm chặt tay Hùng, rồi nhanh chóng chạy đi khoe bức tranh với bạn bè, để lại Hùng với một cảm giác ấm áp len lỏi trong tim. Anh nhận ra rằng, qua từng bức tranh ngây thơ, từng lời nói chân thành, mình cũng tìm thấy niềm vui và sự kết nối sâu sắc với những tâm hồn trong sáng nơi đây.

Khi buổi hướng dẫn vẽ tranh cho các em đang diễn ra sôi nổi, Pháp Kiều chợt nhận ra đã hết giấy vẽ. Em đứng dậy đi về phía xe để lấy thêm đồ dùng, nhưng ngay khi vừa bước ra khỏi khu vực lớp học, Kiều nhìn thấy Đăng đang đứng một mình trong góc, tay ôm lấy ngực, gương mặt thoáng hiện nét đau đớn.

Kiều lập tức tiến lại gần, lo lắng hỏi nhỏ, "Anh Đăng, anh sao vậy? Có phải không khỏe không?"

Đăng giật mình khi nhận ra sự có mặt của Kiều, cậu cố gượng cười, khẽ lắc đầu như để trấn an. "Không sao đâu, chỉ là... anh hơi tức ngực một chút thôi."

Pháp Kiều không yên tâm, ánh mắt anh đầy sự quan tâm và lo lắng. "Nếu không khỏe thì anh nhớ nói với mọi người nha, đừng cố quá. Chúng ta ở đây để giúp người khác, nhưng trước tiên anh phải biết chăm sóc bản thân chứ."

Đăng lúng túng một chút, rồi cậu khẽ thở dài, giọng nói trở nên trầm ngâm. "Anh không sao đâu. Em đừng lo. Cảm ơn em đã quan tâm."

Pháp Kiều đặt tay lên vai Đăng, nhìn cậu bằng ánh mắt chân thành. "Em hiểu, nhưng hãy nhớ cẩn thận đó nha."

Đăng khẽ gật đầu, cảm nhận sự ấm áp từ sự quan tâm của Kiều. "Ừ, anh sẽ cẩn thận mà. Cảm ơn em nhiều, Kiều."

Kiều mỉm cười, vỗ nhẹ vai Đăng, rồi cả hai cùng quay lại với những công việc đang chờ đợi. Nhưng trong lòng Kiều vẫn giữ một chút băn khoăn, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn dõi theo Đăng với sự lo lắng thầm lặng.

Cuối buổi vẽ, Hùng nhẹ nhàng xoa đầu một em nhỏ, giọng anh trầm ấm, đầy cảm xúc: "Các em đã vẽ rất đẹp. Cảm ơn các em đã chia sẻ những bức tranh này với anh. Nghệ thuật thật sự là điều kỳ diệu, phải không nào?"

Pháp Kiều vỗ vai Hùng, nở nụ cười rạng rỡ, "Đúng rồi, có khi chuyến đi này lại giúp tụi nhỏ tìm ra sở thích mới là vẽ tranh đấy anh Hùng. Biết đâu, mai mốt sẽ có họa sĩ nổi tiếng từ ngôi làng này thì sao!"

Cả nhóm bật cười, tiếng cười giòn tan hòa cùng ánh chiều tà, để lại những kỷ niệm khó phai trong lòng từng người, đặc biệt là với Hùng và các em nhỏ – những tâm hồn đang dần tìm thấy sự gắn kết đặc biệt qua những bức tranh.

Đêm ấy, không gian núi rừng tĩnh lặng bỗng trở nên náo nhiệt và rộn ràng hơn bao giờ hết. Dưới ánh sáng từ bếp lửa bập bùng, mọi người quây quần bên nhau, tiếng nói cười vang vọng khắp nơi, hòa vào không khí mộc mạc và chân thành của buổi tiệc chia tay.

Những món ăn đặc sản vùng cao được bà con chuẩn bị kỹ lưỡng, từ thịt nướng xiên thơm lừng đến những món rau rừng xào xanh mướt, mùi hương mộc mạc, nồng nàn như gói trọn cả tinh túy của đất trời nơi đây. Đăng và Hùng ngồi giữa mọi người, vừa thưởng thức vừa trò chuyện rôm rả, nghe những câu chuyện về đời sống núi rừng, về những phong tục, tập quán của người dân, cảm giác gần gũi như người trong nhà.

Pháp Kiều sôi nổi dẫn đầu các trò chơi, đôi lúc còn giả giọng để chọc lũ trẻ cười ngặt nghẽo. Đăng Dương cùng các bạn nhiệt tình tham gia, không ngại bày ra những điệu nhảy ngẫu hứng dưới ánh lửa. Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò vang lên không dứt, những giây phút vui đùa như giúp xua tan mọi mệt nhọc, làm cho đêm tiệc thêm ấm áp và sôi nổi.

Phía bên kia, trưởng làng dẫn đầu một nhóm người dân trong làng cùng hòa giọng trong bài hát dân gian của núi rừng, âm điệu mộc mạc, nhịp điệu dồn dập mà da diết như cất lên từ lòng đất. Đăng nắm chặt tay Hùng, giọng khẽ thì thầm bên tai anh, giảng giải từng lời hát, từng ý nghĩa chất chứa bên trong, giúp Hùng cảm nhận sâu sắc hơn vẻ đẹp bình dị mà quý giá của con người và mảnh đất này.

Hùng lắng nghe, cảm nhận từng nhịp đập của hơi thở núi rừng và lòng người, như dòng chảy ngấm vào tâm hồn anh, mang đến một cảm giác thư thái, nhẹ nhàng mà sâu sắc. Anh cảm nhận từng ánh mắt thân thương, từng nụ cười ấm áp của người dân nơi đây, như một dòng sông chảy mãi trong lòng, làm anh thêm trân trọng khoảnh khắc này.

Khi bài hát dần lắng xuống, trưởng làng nâng chén rượu trên tay, ánh mắt ông rực sáng trong ánh lửa: "Cảm ơn các cháu đã đến đây. Chúng ta không có nhiều, chỉ có tấm lòng và chút quà giản dị gửi tặng. Mong rằng các cháu sẽ luôn nhớ về nơi này."

Đăng cũng nâng chén rượu, lòng dâng trào xúc động. Cậu nhẹ nhàng đáp lời, mắt ánh lên niềm biết ơn: "Chúng cháu cảm ơn tình cảm nồng hậu của bà con. Được cùng mọi người sẻ chia, giúp đỡ là niềm hạnh phúc lớn nhất của chúng cháu trong chuyến đi này."

Tiếng cười nói lại tiếp tục rôm rả, những điệu nhảy vòng tròn đơn giản mà chan chứa tình cảm bắt đầu, ai cũng hòa mình vào, không còn khoảng cách hay rào cản. Hùng và Đăng cũng nhập cuộc, bàn tay Hùng nắm chặt tay Đăng trong nhịp điệu nhẹ nhàng, mắt anh ánh lên niềm hạnh phúc khi cảm nhận từng bước nhảy cùng Đăng, cùng mọi người, cùng mảnh đất mà họ đã lưu giữ những kỷ niệm khó quên.

Đêm ấy, dưới bầu trời đầy sao, tiếng cười, tiếng hát, và niềm vui hòa quyện vào hơi thở của núi rừng, để lại trong lòng mọi người những ký ức ấm áp và một tình cảm sâu đậm không thể phai mờ.

Buổi sáng cuối cùng nơi núi rừng, ánh bình minh dịu nhẹ trải dài trên từng cánh đồng bậc thang, sương mờ lững lờ trôi, ôm trọn lấy ngôi làng bé nhỏ. Cả đoàn tình nguyện cùng nhau chuẩn bị hành lý, thu dọn đồ đạc, nhưng trong lòng ai cũng mang theo một chút bịn rịn không nỡ rời xa.

Người dân trong làng đã tập trung đông đủ tại lối ra, khuôn mặt họ ánh lên niềm xúc động. Những cái bắt tay thật chặt, những cái ôm thật lâu như để lại trong tim nhau chút tình cảm sâu đậm, chút hương vị ấm áp của núi rừng. Những ánh mắt lấp lánh và những nụ cười chân thành làm cho không khí buổi chia tay càng thêm thân thiết.

Khi Đăng vừa bước lên xe, một em nhỏ bất ngờ chạy tới, cầm trên tay một bó hoa dại đủ sắc màu, đôi mắt trong trẻo nhìn Đăng và giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định, "Em cảm ơn anh Đăng đã dạy em cách giữ gìn sức khỏe. Em hứa sẽ làm theo những gì anh nói và sẽ kể cho mọi người nghe để ai cũng khỏe mạnh."

Đăng cúi xuống, nở nụ cười thật hiền và đón lấy bó hoa từ đôi tay bé nhỏ. Cậu khẽ xoa đầu em, ánh mắt chan chứa niềm yêu thương và cảm động. "Cảm ơn em nhé, món quà của em anh sẽ giữ mãi. Em nhớ giữ gìn sức khỏe và ngoan nhé. Lần sau anh quay lại, anh muốn thấy em thật khỏe mạnh và vui vẻ."

Ngay lúc đó, một cô bé khác e dè bước tới trước mặt Hùng, hai tay cô bé nâng một bức tranh nhỏ do chính tay mình vẽ. Trên bức tranh, cảnh núi rừng trập trùng hiện lên cùng hình ảnh những người bạn thiện nguyện vui tươi, nắm tay nhau dưới bầu trời xanh. Hùng cẩn thận sờ qua bức tranh, mỉm cười và nói lời cảm ơn chân thành, lòng anh dâng lên một cảm giác ấm áp không gì sánh được.

"Anh Hùng ơi," cô bé ngập ngừng, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy sự tin tưởng, "Em tặng anh bức tranh này nè, chính tay em vẽ đó. Dù anh không thể nhìn thấy, em tin anh vẫn cảm nhận được vẻ đẹp của nơi này, đúng không ạ?"

Hùng gật đầu, khẽ cười, đáp lời: "Cảm ơn em đã cho anh thấy vẻ đẹp của nơi đây. Anh sẽ luôn nhớ đến em và mọi người trong làng."

Khi cả đoàn lên xe, tiếng vẫy tay chào từ xa của người dân làng vẫn còn mãi, ánh mắt lưu luyến và những lời chúc bình an theo chân đoàn thiện nguyện. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, để lại phía sau khung cảnh yên bình của núi rừng. Đăng ngồi cạnh Hùng, khẽ nắm lấy tay anh, ánh mắt nhìn về phía xa như muốn lưu giữ từng khoảnh khắc nơi này.

Trên đường về, Đăng và Hùng thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài, tận hưởng cảnh sắc núi đồi hùng vĩ, nhớ lại từng kỷ niệm đáng nhớ của chuyến đi. Đăng tựa đầu vào vai Hùng, khẽ thì thầm: "Chuyến đi này thật sự ý nghĩa, đúng không anh? Em thấy mình đã làm được điều gì đó cho mọi người, và em thấy hạnh phúc lắm."

Hùng khẽ mỉm cười, ánh mắt anh ngập tràn niềm vui và sự thỏa mãn. "Phải, anh cũng cảm thấy vậy. Những kỷ niệm nơi đây sẽ là hành trang quý giá, và anh biết mình sẽ còn nghĩ đến chúng mỗi khi nhớ về những ngày tháng này."

Trong lòng cả hai, những hình ảnh của núi rừng, tiếng cười trong trẻo của các em nhỏ, ánh mắt cảm động của người dân làng vẫn còn vẹn nguyên. Chuyến đi không chỉ là một hành trình đến vùng cao mà còn là hành trình về trái tim, nơi họ tìm thấy niềm vui, ý nghĩa và cả những giá trị sâu sắc trong cuộc sống.

___

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip