CHƯƠNG XXXIII: NƠI THỜI GIAN DỪNG LẠI

Một buổi sáng, ánh nắng nhẹ nhàng len qua khung cửa sổ, phủ lên gian phòng nhỏ một màu vàng ấm áp. Đăng cố gắng không để lộ sự mệt mỏi khi thức dậy, nhưng từng cơn đau nhẹ từ ngực lan ra khắp cơ thể khiến cậu không thể giấu được vẻ yếu ớt trong từng bước đi. Cậu khẽ xoa ngực, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự đau đớn. Ánh mắt cậu nhìn Hùng, thấy anh vẫn còn đang ngủ say, Đăng mỉm cười nhẹ nhàng, tự nhủ rằng chỉ cần được ở bên Hùng thêm một ngày nữa, mọi nỗi đau cũng có thể chịu đựng được.

Đăng đi ra ngoài phòng khách, cố giữ nét mặt tươi tỉnh khi nhìn thấy bà Hà đã thức dậy và chuẩn bị bữa sáng. Bà khẽ nhìn cậu, ánh mắt đầy sự quan tâm nhưng không giấu được vẻ lo lắng. Bà nhận ra những thay đổi nhỏ trong từng bước đi và cách Đăng che giấu sự mệt mỏi. Nhìn bóng dáng gầy gò của Đăng, lòng bà như thắt lại, nhưng bà cũng không dám nói ra nỗi lo sợ đang âm ỉ trong lòng.

Trong bữa sáng, Đăng vẫn trò chuyện vui vẻ với Hùng và bà Hà, cười đùa như không có chuyện gì xảy ra. Cậu kể về những kế hoạch nhỏ cho tương lai, về những nơi cả ba có thể đến vào mùa hè. Hùng lắng nghe, đôi mắt anh sáng lên, không hề hay biết rằng những lời nói của Đăng là để che giấu nỗi đau đang dần xâm chiếm cơ thể.

Tuy nhiên, bà Hà không thể ngăn được sự bất an trong lòng. Đôi lúc bà bắt gặp Đăng khẽ nhíu mày, đặt tay lên ngực, vẻ mặt thoáng hiện lên nét đau đớn. Bà chỉ muốn lên tiếng hỏi, muốn cậu chia sẻ với bà, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Đăng, bà đành im lặng, để giữ không khí yên bình và vui vẻ cho cả nhà.

Những ngày này, bà Hà luôn chú ý đến từng cử chỉ của Đăng, lòng bà đầy lo lắng khi thấy cậu chịu đựng trong im lặng, che giấu mọi nỗi đau để giữ cho gia đình được bình yên. Dù đau đớn, Đăng vẫn gắng gượng, vẫn dành cho bà và Hùng những khoảnh khắc vui vẻ, cố gắng khiến mọi thứ trở nên tươi sáng hơn, như thể điều đó có thể xua tan đi bóng tối đang lặng lẽ phủ xuống cuộc sống của họ.

Bà Hà hiểu rõ điều đó, và sự thấu hiểu khiến nỗi đau trong lòng bà càng trở nên sâu sắc hơn.

Buổi sáng hôm sau, Đăng thức dậy sớm hơn thường lệ, tự tay chuẩn bị một bữa sáng đơn giản nhưng đầy đủ cho Hùng. Cậu lặng lẽ ngắm nhìn Hùng ngồi xuống bàn ăn, cảm nhận sự bình yên của khoảnh khắc này. Dù trong lòng mang nhiều nỗi lo, Đăng vẫn mỉm cười dịu dàng, cố gắng giữ cho mọi thứ thật vui vẻ, như thể không có điều gì đáng lo ngại.

Cậu cẩn thận bày biện từng món ăn, khéo léo giấu đi sự mệt mỏi. Mỗi khi Hùng hỏi han, ánh mắt có chút lo lắng, Đăng chỉ cười, lắc đầu trấn an. "Em khỏe mà, chỉ là dạo này hơi bận rộn nên có chút thiếu ngủ thôi. Không sao đâu, anh đừng lo nhé."

Hùng khẽ nhíu mày, tập trung lắng nghe từng cử động và hơi thở của Đăng. Anh không bỏ sót những lần Đăng thở hắt ra khẽ khàng hay những khoảnh khắc cậu im lặng, cố gắng điều hòa nhịp thở. Dù vậy, Hùng không dám hỏi nhiều, một phần tin vào những lời trấn an của Đăng, phần khác vì mỗi khi ở cạnh anh, Đăng luôn tỏ ra vui vẻ, tươi tắn như thường.

Để xua đi những lo lắng của Hùng, Đăng thường kể những câu chuyện nhỏ nhặt đời thường mà cả hai đã trải qua, khiến Hùng bật cười và tạm quên đi những suy nghĩ nặng nề. Có lần, giữa một câu chuyện, Hùng bất ngờ hỏi: "Em có chắc là không sao chứ? Dạo này anh cảm nhận em thường hay mệt mỏi lắm đó..."

Đăng mỉm cười, giọng cậu trầm ấm, đầy dịu dàng và kiên định. "Em vẫn khỏe mà, anh đừng lo. Ở cạnh anh, em thấy mọi mệt mỏi đều tan biến."

Hùng ngồi lặng yên, lòng vẫn còn chút băn khoăn, nhưng nghe giọng nói tràn đầy yêu thương của Đăng, anh dần tin vào lời cậu. Khẽ gật đầu, anh nắm lấy tay Đăng, không hay biết rằng Đăng đang âm thầm giấu đi những cơn đau và mệt mỏi chỉ để mình không phải lo lắng.

Cứ như thế, Đăng tiếp tục tận dụng những khoảnh khắc ngắn ngủi còn lại để làm Hùng vui. Những nụ cười của Hùng, những ánh mắt hạnh phúc và bình yên của anh đã trở thành nguồn động viên, là sức mạnh giúp Đăng vượt qua từng cơn đau, từng giây phút mệt mỏi. Cậu chỉ mong rằng, từng phút giây này sẽ mãi lưu lại trong tâm trí Hùng, để rồi khi thời gian trôi qua, những ký ức tươi đẹp sẽ là điều mà Hùng luôn nhớ đến, thay vì nỗi đau và sự mất mát.

Trong gian bếp nhỏ ấm áp, tiếng cười nói rộn ràng vang lên khi Đăng, Hùng và bà Hà cùng nhau chuẩn bị nguyên liệu làm bánh quy. Bà Hà dịu dàng hướng dẫn từng bước, cẩn thận đặt từng thứ vào tay Hùng, còn Đăng thì đứng bên cạnh, nhẹ nhàng giải thích từng bước như một người thầy kiên nhẫn.

"Anh Hùng, đây là bột mì. Mình sẽ đong đủ rồi trộn cùng bơ và đường," Đăng khẽ nói, bàn tay cậu chạm nhẹ lên tay Hùng để giúp anh cảm nhận kết cấu của bột. Hùng khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú dù không thấy rõ nhưng có thể cảm nhận được sự tươi vui trong từng giọng nói và âm thanh xung quanh.

Khi bơ đã được trộn đều với bột, Đăng nhẹ nhàng dẫn tay Hùng khuấy đều hỗn hợp. Hùng cười tươi, đùa: "Anh có thể đoán rằng mình đang làm món bánh quy ngọt nhất thế giới, nhờ có em giúp đấy."

Bà Hà bật cười, giọng bà pha chút vui vẻ và hài hước: "Chắc chắn rồi, nhưng đừng có mà thêm quá nhiều đường nhé! Mẹ không muốn ăn món bánh biến thành kẹo đâu."

Họ cùng cười, không khí trong căn bếp trở nên vui vẻ và ấm cúng. Đăng tỉ mỉ hướng dẫn Hùng tạo hình từng chiếc bánh, còn bà Hà thì nhắc nhở từng chút một, cẩn thận giúp hai người điều chỉnh lượng bột cho phù hợp. Hùng có chút lúng túng ban đầu, nhưng với sự kiên nhẫn của Đăng và bà Hà, anh nhanh chóng quen tay và thậm chí còn có những sáng tạo riêng, thêm vài mẫu hình vuông và hình tròn cho đĩa bánh.

"Mấy cái này là của anh làm đó, anh đặt tên là 'bánh quy không hoàn hảo'," Hùng nói, giọng anh đầy tự hào pha chút hóm hỉnh.

Đăng không nhịn được cười: "Không hoàn hảo nhưng rất độc đáo! Em chắc chắn đây sẽ là mẻ bánh ấn tượng nhất của nhà mình."

Khi những chiếc bánh được xếp ngay ngắn trên khay, cả ba cùng đưa vào lò nướng. Trong lúc chờ bánh chín, họ ngồi quây quần bên nhau, bàn tay Đăng vẫn nắm chặt tay Hùng, ánh mắt bà Hà dịu dàng nhìn hai đứa con trai của mình, cảm nhận sự bình yên bao trùm cả gia đình. Những khoảnh khắc giản dị, cùng nhau chờ đợi mẻ bánh nướng, nói cười và đùa giỡn, khiến thời gian như ngưng đọng.

Khi mẻ bánh quy đầu tiên hoàn thành, mùi thơm ngào ngạt của bơ và đường lan tỏa khắp gian bếp. Đăng cẩn thận lấy khay bánh ra, chia từng chiếc cho bà Hà và Hùng. Hùng cầm chiếc bánh lên, khẽ cười, cảm nhận độ giòn trong tay, rồi chậm rãi nếm thử.

"Ngon thật!" Hùng vui vẻ nói, giọng anh đầy phấn khởi. "Dù không hoàn hảo như em làm, nhưng anh vẫn cảm thấy mẻ bánh này tuyệt vời."

Bà Hà nhìn hai đứa con trai, ánh mắt bà tràn đầy niềm tự hào và tình thương. Trong khoảnh khắc bình yên này, bà chỉ mong thời gian có thể ngừng lại, để bà mãi được ngắm nhìn niềm vui trong mắt Đăng và Hùng, để họ có thể mãi mãi sống trong sự bình an và hạnh phúc bên nhau.

Ánh chiều buông xuống dịu dàng phủ lên con phố nhỏ một màu vàng ấm áp. Những tán cây ven đường đung đưa theo từng cơn gió nhẹ, tạo thành âm thanh xào xạc êm đềm như lời thì thầm của thiên nhiên. Bầu trời trên cao ngả dần sang màu cam hồng nhạt, từng áng mây trôi lững lờ, ánh lên sắc hoàng hôn rực rỡ, tạo nên bức tranh hoàn hảo cho buổi chiều bình yên.

Đăng nắm tay Hùng, cùng anh bước chầm chậm trên con phố quen thuộc. Đôi bàn tay đan chặt vào nhau, không cần lời nói, chỉ là sự hiện diện bên cạnh nhau cũng đủ để cả hai cảm thấy bình yên. Những bước chân đều đặn dẫn họ đến trạm xe cũ, nơi cả hai thường ngồi lại sau mỗi buổi dạo chơi, như một nơi để chia sẻ những câu chuyện thường ngày, những niềm vui nhỏ bé mà cả hai cùng trân trọng.

Gió chiều khẽ lướt qua, mang theo hương hoa nhẹ nhàng từ những chậu cây nhỏ ven đường. Hùng hít sâu một hơi, khẽ mỉm cười khi cảm nhận được hương vị quen thuộc của buổi hoàng hôn. Đăng dịu dàng dắt anh ngồi xuống băng ghế tại trạm xe, nơi mà mọi thứ dường như vẫn vẹn nguyên, yên ả như thuở ban đầu.

"Anh Hùng," Đăng lên tiếng, giọng cậu trầm ấm, như hòa cùng nhịp đập của khoảnh khắc yên bình. "Anh có nhớ những lần chúng ta ngồi ở đây, nhìn phố phường lên đèn, ngắm từng chiếc xe qua lại không?"

Hùng khẽ gật đầu, đôi mắt anh dường như sáng lên, dù không thể thấy rõ mọi thứ xung quanh nhưng từng kỷ niệm như vẫn hiện hữu rõ nét trong tâm trí. "Nhớ chứ. Anh còn nhớ lần đầu em dẫn anh đến đây, chúng ta cùng ngồi kể cho nhau nghe về những ước mơ, những hoài bão xa xôi. Giờ nghĩ lại, cứ như mọi thứ mới chỉ vừa hôm qua thôi..."

Đăng mỉm cười, ánh mắt cậu dịu dàng dõi theo từng áng mây trôi. Buổi chiều tà yên ả, khung cảnh xung quanh như cũng lắng đọng, lặng yên để dành riêng khoảnh khắc này cho hai người. Trong ánh sáng nhẹ nhàng của hoàng hôn, Hùng ngồi bên cạnh cậu, vẫn bình thản và an nhiên như ngày nào, nhưng giờ đây, Đăng cảm thấy lòng mình có chút gì đó xót xa.

"Anh à," Đăng khẽ siết tay anh, giọng nói cậu lắng xuống, như muốn khắc sâu từng lời vào khoảnh khắc này, "Dù mai này có thế nào, chỉ cần chúng ta vẫn có thể ngồi bên nhau, cùng chia sẻ những điều giản dị như hôm nay, em cũng thấy mãn nguyện rồi."

Hùng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt bàn tay lên tay Đăng, đáp lại bằng một nụ cười bình yên. Trong cơn gió chiều thoảng qua, cả hai ngồi bên nhau, cảm nhận từng khoảnh khắc như từng nhịp đập của cuộc sống. Cả con phố dường như cũng chậm lại, nhường chỗ cho sự bình lặng, như thể chỉ dành riêng cho họ.

Phía xa, mặt trời dần khuất sau những hàng cây, để lại bầu trời loang màu tím biếc và ánh vàng cam nhạt. Đăng khẽ dựa vào vai Hùng, ánh mắt cậu nhìn xa xăm nhưng tràn đầy sự bình yên và yêu thương. Từng cơn gió nhẹ vẫn tiếp tục thổi qua, mang theo những kỷ niệm, những yêu thương khắc sâu, như một lời nhắc nhở rằng mỗi giây phút này đều quý giá biết bao.

Đêm ấy, căn nhà nhỏ vốn yên bình bỗng chốc trở nên nặng nề và đầy căng thẳng. Sau khi kết thúc một ngày dài với bao nụ cười và khoảnh khắc bình yên, Đăng bắt đầu thấy hơi choáng váng khi trở về phòng. Cậu khẽ dựa vào tường, cảm nhận cơn đau nhói lan từ ngực, mỗi nhịp đập như một lời nhắc nhở rõ ràng về tình trạng sức khỏe của mình. Cố nén đi cơn đau, cậu vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi khi Hùng từ phòng bên gọi vọng sang.

Nhưng rồi cơn đau bất ngờ trở nên dữ dội hơn, khiến Đăng không thể nào giữ được sự bình tĩnh nữa. Đôi chân cậu bủn rủn, cơ thể từ từ mất đi sự cân bằng, và trước khi cậu có thể cất tiếng gọi tên Hùng hay bà Hà, cả người Đăng khụy xuống sàn nhà.

Tiếng động bất ngờ vang lên, phá tan sự tĩnh lặng. Bà Hà chạy nhanh về phía phòng Đăng, đôi mắt bà hoảng loạn khi thấy cậu nằm gục trên sàn, khuôn mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt. "Đăng! Đăng ơi!" Bà hốt hoảng gọi, tay khẽ lay vai cậu trong sự lo sợ. Cùng lúc đó, Hùng cũng nghe thấy tiếng động và vội vã lần theo hướng dẫn của bà Hà để đến bên Đăng.

Cả ba người nhanh chóng rời nhà và lên xe đi đến bệnh viện. Dọc đường, bà Hà không ngừng cầu nguyện, đôi tay bà siết chặt, ánh mắt lo lắng không rời khỏi hình ảnh yếu ớt của Đăng. Hùng ngồi bên cạnh, đôi mắt đong đầy sự lo sợ dù anh không biết rõ tình trạng thực sự của Đăng là gì, chỉ cảm nhận được sự bất an lan tỏa trong lòng.

Tại bệnh viện, đèn trong phòng cấp cứu sáng lên, và Đăng được đưa vào ngay lập tức. Bà Hà và Hùng ngồi bên ngoài phòng, lòng họ căng thẳng như dây đàn bị kéo đến giới hạn. Mỗi giây trôi qua càng khiến họ thêm lo lắng, từng ánh đèn đỏ nhấp nháy trên cửa phòng cấp cứu khiến không khí càng thêm ngột ngạt.

Một lúc lâu sau, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu bước ra, nét mặt nghiêm trọng và có chút e ngại khi nhìn bà Hà và Hùng. Ông nhẹ nhàng đưa tay ra dấu muốn nói chuyện riêng với người nhà của Đăng. Nhận thấy nét mặt lo lắng và câu nói đầy ý nghĩa của bác sĩ, Hùng muốn đứng dậy theo, nhưng bà Hà nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh, giọng trấn an: "Con ở đây đợi nhé, để mẹ nói chuyện với bác sĩ."

Hùng khẽ gật đầu, đôi môi mím chặt, lòng anh ngổn ngang với những suy nghĩ và cảm xúc không thể nào diễn tả.

Bà Hà bước theo bác sĩ vào phòng làm việc, không khí trong căn phòng kín bỗng chốc trở nên nặng nề. Bác sĩ mời bà ngồi xuống rồi thở dài, ánh mắt ông ánh lên sự tiếc nuối và lo lắng.

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng tình trạng của bệnh nhân đang rất nguy cấp. Bệnh tim của cậu ấy đã tiến triển nặng hơn so với những lần kiểm tra trước. Chúng tôi đã xử lý để giữ lại nhịp tim cho cậu ấy tạm thời, nhưng... về lâu dài, việc duy trì sức khỏe ổn định là rất khó khăn."

Nghe những lời nói ấy, lòng bà Hà chùng xuống, ánh mắt bà run rẩy. "Bác sĩ... còn hy vọng nào cho con trai tôi không? Có cách nào cứu được con trai tôi không?" Giọng bà khẩn cầu, như muốn bám víu lấy chút hy vọng mong manh còn lại.

Bác sĩ khẽ lắc đầu, giọng trầm buồn, nhưng không giấu nổi sự tiếc nuối. "Nếu phát hiện sớm hơn, có thể phẫu thuật đã là một giải pháp, dù tỷ lệ thành công không cao. Nhưng giờ... bệnh đã tiến triển quá xa, và cơ thể của Đăng đang dần suy yếu. Chúng tôi chỉ có thể duy trì tình trạng tạm ổn, còn về việc điều trị dứt điểm... thật sự là bất khả thi."

Nghe từng lời bác sĩ, bà Hà không thể nào kìm nổi dòng nước mắt. Bà cố nén tiếng nấc, khẽ lấy tay lau nước mắt nhưng lòng như muốn vụn vỡ. Trong lòng bà, nỗi đau lớn nhất không phải là sự thật khốc liệt của bệnh tình Đăng, mà là việc biết rằng thời gian dành cho con trai mình đang dần ngắn lại.

Bác sĩ nhìn bà Hà, giọng ông dịu đi như muốn chia sẻ nỗi đau cùng bà. "Nếu cậu ấy có nguyện vọng đặc biệt nào... cô nên cố gắng hoàn thành cho cậu ấy. Đăng là một người kiên cường và mạnh mẽ. Đôi khi, sự hỗ trợ tinh thần là điều quan trọng nhất chúng ta có thể làm lúc này."

Bà Hà khẽ gật đầu, lòng thầm hứa sẽ cố gắng mang lại những gì đẹp đẽ và bình yên nhất cho Đăng trong quãng thời gian còn lại. Bà đứng dậy, cảm ơn bác sĩ rồi quay trở về với Hùng, ánh mắt bà nặng trĩu nhưng gắng giữ lại vẻ bình tĩnh để trấn an con trai.

Ngoài hành lang, Hùng vẫn ngồi đó, đôi tay siết chặt thành nắm, ánh mắt đầy lo âu. Nhìn thấy bà Hà trở lại, anh khẽ đứng dậy, giọng lo lắng: "Mẹ, Đăng... Đăng có sao không?"

Bà Hà mỉm cười nhẹ, cố giấu đi nỗi lo trong lòng, vỗ nhẹ vai Hùng. "Con yên tâm, Đăng sẽ được chăm sóc tốt nhất. Giờ điều chúng ta có thể làm là cầu nguyện cho cậu ấy, để Đăng có thể vượt qua giai đoạn khó khăn này."

Hùng khẽ gật đầu, nắm lấy tay bà Hà, lòng vẫn ngập tràn nỗi sợ hãi, nhưng anh không ngờ rằng, đằng sau vẻ bình tĩnh của mẹ, có những nỗi đau và sự thật mà bà đang phải gánh chịu một mình.

___

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip