CHƯƠNG XXXIV: LỜI HỨA!?
Đăng từ từ mở mắt, nhận ra ánh sáng nhạt nhòa từ cửa sổ hắt vào căn phòng bệnh yên tĩnh. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu tưởng mình đang mơ, rằng tất cả những mệt mỏi và đau đớn chỉ là một giấc mộng thoáng qua. Nhưng cảm giác nặng nề trên cơ thể nhanh chóng kéo cậu về thực tại. Cậu không còn ở phòng ICU nữa, mà đã được chuyển ra phòng bệnh thường để tiếp tục theo dõi.
Ngay bên cạnh giường, Hùng ngồi im lặng, đôi bàn tay run rẩy nhẹ nhàng nắm lấy tay Đăng. Mặc dù không nhìn thấy được cậu, Hùng vẫn có thể cảm nhận rõ từng hơi thở yếu ớt, mệt mỏi của Đăng. Từng cử động nhỏ của Đăng đều khiến lòng anh quặn đau, vì anh hiểu rằng Đăng đang kiệt sức hơn những gì cậu thể hiện.
Hùng giữ chặt tay Đăng, cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng lòng anh vẫn dâng trào những cảm xúc lo lắng không thể giấu giếm. Để trấn an Hùng, Đăng khẽ nở một nụ cười yếu ớt, đôi môi nhợt nhạt cố gắng hé lên chút an ủi: "Em vẫn ổn mà... anh đừng lo."
Câu nói nhẹ nhàng ấy khiến Hùng rùng mình. Anh hít một hơi thật sâu, cảm thấy tim mình thắt lại khi biết rằng Đăng đang gắng gượng cười dù đau đớn. Cảm giác bất lực ùa đến, nhưng anh cố giữ giọng bình tĩnh, dịu dàng hỏi: "Em có đau không? Em có cần gì không... cứ nói với anh, nhé."
Đăng lắc đầu chậm rãi, ánh mắt dõi về phía Hùng như muốn trấn an anh. Cậu biết Hùng đang kiệt quệ vì lo lắng cho mình, và điều cuối cùng cậu muốn là làm anh thêm phiền lòng. "Em không sao mà. Chỉ là... hơi mệt một chút thôi," Đăng thì thầm, giọng cậu yếu ớt nhưng vẫn cố tỏ ra vững vàng.
Hùng lặng người đi, cảm giác bất lực tràn ngập trong tâm trí. Anh ngồi đó, nắm chặt tay Đăng như muốn truyền cho cậu chút sức mạnh, dù biết điều đó chẳng làm thay đổi được gì. Đôi mắt mờ mịt của Hùng nhìn về hướng Đăng, như thể anh có thể thấy được hình bóng của người mình yêu qua xúc cảm và âm thanh. Trong khoảnh khắc, Hùng ước gì bản thân có thể làm được nhiều hơn, có thể gánh hết những đau đớn của Đăng lên mình.
Cả hai người cùng im lặng trong khoảnh khắc ấy, tiếng máy đo nhịp tim vang lên nhè nhẹ, nhịp điệu đều đặn như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng rằng thời gian vẫn đang trôi qua, dù họ muốn giữ chặt từng giây phút này mãi mãi.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa khẽ vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng bệnh. Hùng đứng dậy, ra hiệu cho Đăng biết có người đến thăm. Cánh cửa mở ra, và Pháp Kiều cùng Đăng Dương bước vào, trên tay họ là một giỏ quà nhỏ với vài món đồ nhẹ nhàng, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho Đăng trong những ngày khó khăn này.
"Anh Đăng!" Pháp Kiều lên tiếng, nở một nụ cười rạng rỡ nhưng trong đôi mắt vẫn ánh lên sự lo lắng. "Anh thấy đỡ hơn chưa?"
Đăng gật đầu nhẹ, mỉm cười đáp lại, dù cơ thể vẫn còn rất yếu. "Cũng đỡ nhiều rồi. Cảm ơn hai em đã đến thăm."
Pháp Kiều và Đăng Dương kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt họ chứa đầy tình cảm thân thiết. Để xua tan bầu không khí nặng nề, Đăng Dương bắt đầu phá lên cười, trêu đùa nhẹ nhàng với Đăng, như thể muốn khiến cậu quên đi phần nào những đau đớn.
"Mày ốm yếu vầy mà vẫn cười được ha?" Đăng Dương nhướng mày nhìn Đăng, cố nén đi nỗi lo hiện rõ trên khuôn mặt. "Có phải lâu lắm rồi không thấy mặt tao nên nhớ mà phát bệnh không? Đã vậy thì để tao kể lại mấy câu chuyện cũ cho mày vui, nghe cho đỡ nhớ nha."
Đăng mỉm cười nhẹ, cảm giác ấm áp khi thấy Đăng Dương vẫn giữ thái độ lạc quan và vui vẻ. "Mày kể đi, để tao nghe mà thấy đỡ mệt đây này," cậu đùa lại, giọng khẽ nhưng chứa đầy sự thân tình.
Đăng Dương liền bắt đầu nhắc về lần cả nhóm rủ nhau đi chơi xa, lúc đó Đăng đã bất ngờ cứu cả nhóm khỏi một tình huống dở khóc dở cười khi Pháp Kiều làm rơi hành lý xuống suối. Pháp Kiều bật cười, vừa ngượng vừa hài hước kể lại: "Lúc đó em tưởng tiêu luôn rồi, ai ngờ anh Đăng lại bình tĩnh đến lạ, còn kéo cả bọn ra để khỏi lội nước ướt hết đồ đạc."
Tiếng cười khẽ vang lên trong căn phòng bệnh, không lớn nhưng đủ để xua đi phần nào cảm giác căng thẳng. Đăng nghe họ kể, thấy mình như trở về với những kỷ niệm hồn nhiên, vô tư, nơi mà mọi người vẫn đùa giỡn bên nhau, chẳng lo lắng về ngày mai. Cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, như một tia sáng le lói giữa cơn mệt mỏi.
Sau một lúc, Pháp Kiều ngồi im, ánh mắt nhìn thẳng vào Đăng, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu. Giọng nói cô trầm ấm nhưng đầy quyết tâm: "Anh sẽ qua khỏi thôi, Đăng. Anh đã luôn mạnh mẽ như vậy mà, không gì có thể làm khó anh đâu."
Đăng Dương cũng gật đầu, ánh mắt kiên định: "Mày còn nợ bọn tao nhiều lắm, biết không? Nên tốt nhất là khỏe nhanh lên. Bọn tao không có để mày trốn đâu."
Những lời nói giản dị ấy làm tim Đăng chùng lại. Cậu biết bản thân đang yếu hơn bao giờ hết, nhưng nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt của Pháp Kiều và Đăng Dương, cậu như được tiếp thêm chút sức mạnh, như thể niềm tin của họ sẽ giúp cậu chống chọi thêm một ngày nữa.
Đêm buông xuống, mang theo bầu không khí yên tĩnh và có chút nặng nề. Căn phòng bệnh trở nên lặng lẽ hơn khi ánh đèn đường bên ngoài chỉ le lói qua lớp cửa kính mờ. Ánh sáng yếu ớt ấy làm căn phòng như bị chìm vào một không gian riêng biệt, cách xa thế giới bên ngoài. Hùng ngồi bên cạnh giường, không rời mắt khỏi Đăng dù chỉ một giây. Đôi mắt anh đỏ hoe vì lo lắng và mất ngủ, những quầng thâm hằn rõ trên khuôn mặt, nhưng vẫn kiên trì ngồi đó, nắm chặt bàn tay Đăng, như sợ chỉ cần buông tay là sẽ mất đi điều quý giá nhất.
Đăng nằm im, cảm nhận từng hơi thở chậm rãi của mình. Cậu cố gắng nhắm mắt để ngủ, nhưng mỗi khi mở mắt ra, hình ảnh Hùng ngồi cạnh, im lặng và kiên nhẫn đợi cậu, lại khiến cậu không thể nào dứt ra được. Một lần nữa, Đăng nhắm mắt lại, cố gắng nở một nụ cười dù trong lòng ngổn ngang nhiều suy nghĩ.
"Anh đừng lo, em vẫn ổn mà," Đăng khẽ nói, giọng nhỏ nhưng chứa đầy sự trấn an, như muốn làm dịu đi nỗi bất an trong lòng Hùng. Dù biết sức mình đã suy yếu, Đăng vẫn muốn Hùng cảm thấy yên lòng, muốn khoảnh khắc này là sự nhẹ nhàng và ấm áp.
Cả hai không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng trao nhau một ánh mắt, một nụ cười nhẹ. Trong sự tĩnh lặng ấy, dường như không cần đến lời nói, chỉ cần sự hiện diện bên nhau là đã đủ, như thể cả thế giới ngoài kia chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Sau một lúc im lặng, Đăng khẽ nói về những kỷ niệm giữa họ, những ngày tháng bình yên và hạnh phúc khi cùng nhau chia sẻ từng khoảnh khắc nhỏ nhặt. "Nhớ lần đầu tiên em chỉ anh nấu món ăn không?" Đăng mỉm cười, giọng đầy hoài niệm. "Hôm đó em đã làm đổ cả thau rau củ, còn anh thì cứ lóng ngóng mãi không biết phải làm sao."
Hùng mỉm cười theo, mắt nhắm lại như để hồi tưởng. "Ừ, anh nhớ chứ. Cả hai đứa mình đều vụng về, nhưng nhờ có em mà gian bếp hôm đó tràn ngập tiếng cười."
Hai người tiếp tục kể về những ngày tháng bên nhau, từng khoảnh khắc vui buồn, từng niềm vui nhỏ bé họ đã trải qua. Như một cuốn phim tua chậm, những ký ức ấy lần lượt hiện về, tạo nên một sợi dây gắn kết vô hình, đan xen trong căn phòng bệnh u buồn nhưng cũng tràn đầy tình yêu.
Hùng nắm chặt tay Đăng hơn, không muốn rời xa, như thể hy vọng qua đêm nay, mọi đau đớn sẽ biến mất, và Đăng sẽ trở lại như trước. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cậu biết thời gian của Đăng đang dần cạn kiệt.
Trong màn đêm tĩnh lặng của căn phòng bệnh, cả hai cùng chìm vào những ký ức về thời gian đã qua. Đăng chậm rãi nhớ lại từng khoảnh khắc, từ những ngày đầu tiên khi họ gặp nhau. Đó là khi Hùng vừa trải qua tai nạn, mắt đã mất đi ánh sáng, còn Đăng khi ấy vẫn chỉ là một người chăm sóc xa lạ, lặng lẽ giúp Hùng quen với cuộc sống mới.
"Anh nhớ không, những ngày đầu em cứ lóng ngóng, không biết cách nào để giúp anh cảm thấy thoải mái?" Đăng khẽ cười, giọng trầm ấm vang lên trong màn đêm, cố gắng làm cho bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. "Anh còn bảo em vụng về, cứ làm anh thêm mệt."
Hùng cũng bật cười theo, cảm nhận được sự thân thuộc và yên bình khi nhắc lại những kỷ niệm ấy. "Vụng về nhưng cũng nhờ em mà anh mới không cảm thấy cô độc. Mỗi ngày có em bên cạnh, mọi thứ bỗng nhẹ nhàng hơn rất nhiều."
Hùng nhớ về những lần hai người cùng ngồi trong phòng vẽ, nơi anh chậm rãi hướng dẫn Đăng cách phân biệt từng loại dụng cụ, từng nét vẽ dù bản thân không còn có thể thấy. Thời gian ấy, Đăng trở thành đôi mắt của Hùng, người lặng lẽ chỉ đường và chia sẻ từng khoảnh khắc nhỏ nhặt. Những kỷ niệm ấy, dù đơn sơ, đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cả hai.
Dẫu Hùng vẫn chưa hay biết về tình trạng sức khỏe của Đăng, anh vẫn cảm nhận được điều gì đó mong manh và quý giá trong khoảnh khắc này, như thể mỗi giây phút bên nhau đều đáng được trân trọng hơn bao giờ hết. Hùng xiết nhẹ tay Đăng, cố gắng truyền đi thông điệp rằng dẫu có chuyện gì xảy ra, anh vẫn ở đây, cùng Đăng đối mặt với mọi điều.
"Chúng ta sẽ còn nhiều kỷ niệm nữa, đúng không em?" Hùng thì thầm, giọng anh mang chút hy vọng, như lời hứa sẽ còn được bên nhau thêm thật nhiều ngày tháng.
Đăng gật đầu, không nói gì thêm, nhưng trong lòng, cậu thầm mong những khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi.
Đêm dần chìm vào yên tĩnh, chỉ còn ánh đèn mờ trong phòng bệnh hắt lên những bóng đổ lặng lẽ trên gương mặt cả hai. Hùng ngồi cạnh giường, tay nắm lấy tay Đăng, cảm nhận được từng nhịp đập yếu ớt, như muốn nhắc nhở anh về sự mong manh của hiện tại. Đăng nằm đó, mắt khép hờ, nhưng không ngủ, từng giây phút đều là những khoảnh khắc quý giá để cậu ghi nhớ và nâng niu.
"Anh nhớ lần đầu tiên em nói với anh câu... anh yêu em không?" Đăng hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng như tiếng gió, nhưng chất chứa bao nhiêu kỷ niệm. Hùng khẽ cười, nhớ về cái đêm dịu dàng bên bờ biển ấy. "Dưới ánh trăng, gió biển mát rượi... Em đã khiến anh không nói nên lời."
Đó là đêm cả hai tỏ tình dưới ánh trăng, khi cơn sóng vỗ về bờ cát, hòa cùng tiếng lòng thổn thức. Đăng khi ấy nhìn Hùng, đôi mắt chan chứa sự dịu dàng và dũng cảm, như thể cậu sẵn sàng bỏ hết mọi rào cản để mở lòng. Cậu đã khẽ nắm tay Hùng, nhẹ nhàng thốt lên những lời yêu thương, và trong ánh mắt mờ nhạt ấy, Hùng đã thấy được cả bầu trời.
"Anh cũng đã rất lo lắng, sợ rằng em sẽ không đồng ý," Hùng thì thầm, nhớ lại sự ngại ngùng khi cất lên lời đáp lại, trái tim anh đập mạnh đến mức tưởng chừng như muốn vỡ ra. "Nhưng rồi em cười... và chúng ta đã có nhau từ đó."
Trong không gian yên tĩnh, Đăng cảm thấy đôi mắt cay cay, nhưng cậu vẫn giữ cho giọng mình nhẹ nhàng. "Em luôn nghĩ về khoảnh khắc đó, mỗi khi em thấy yếu lòng. Đó là nguồn động lực để em vững bước."
Đột nhiên, Đăng nhắc đến vườn hoa nhỏ ở nhà, nơi cậu thường lui tới chăm chút mỗi sáng. "Em nằm ở đây mấy hôm rồi, không biết vườn hoa thế nào. Chắc chúng đang nhớ em lắm."
Hùng mỉm cười, nén đi nỗi buồn dâng lên trong lòng. "Vậy thì em phải nhanh khỏe lại. Về nhà cùng anh chăm sóc chúng, được không?"
Đăng gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng mang theo một chút buồn bã. Cậu biết những lời hứa này chỉ là những lời nói an ủi, một niềm hy vọng mong manh trong khoảnh khắc này. Dù trong lòng Đăng có khao khát mãnh liệt được trở về với Hùng, chăm sóc vườn hoa nhỏ, nhưng cậu hiểu rõ, có lẽ đó sẽ chỉ là một lời hứa khó thành sự thật. Đăng vẫn kiên cường, dù đôi lúc cơn đau nhói lên, cậu vẫn cố gắng giữ cho trái tim mình không gục ngã, nhưng sâu trong lòng, cậu biết mình không còn nhiều thời gian.
Cả hai lặng yên, không cần thêm lời nào. Chỉ có bàn tay nắm chặt lấy nhau, một hành động im lặng nhưng mạnh mẽ, truyền tải hết thảy tình cảm mà họ dành cho nhau. Trong khoảnh khắc ấy, không gian như ngừng lại, mọi thứ xung quanh dường như tan biến, chỉ còn lại hai người họ, bên nhau, cùng chia sẻ những niềm hy vọng yếu ớt và ước mơ về một tương lai, dù rất mơ hồ, nhưng vẫn ấm áp trong từng giây phút này.
Đêm đã khuya, không khí trong phòng bệnh càng trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết. Đăng nằm trên giường, cảm nhận rõ rệt sự mệt mỏi trong từng cơn đau, nhưng cậu vẫn chú ý đến Hùng, người ngồi bên cạnh, đôi mắt đã mệt mỏi vì cả ngày thức trắng. Cậu không muốn Hùng phải kiên trì quá lâu như vậy, đặc biệt là trong hoàn cảnh hiện tại.
"Anh lên giường nằm đi, đừng ngồi nữa." Đăng khẽ lên tiếng, giọng cậu yếu ớt nhưng đầy sự mong mỏi.
Hùng nhìn cậu, có chút ngần ngại. "Anh không muốn làm em khó chịu đâu."
"Anh không làm em khó chịu đâu. Chỉ cần có anh bên cạnh, em thấy dễ chịu hơn nhiều." Đăng cười nhẹ, giọng nói thoáng chút khẩn cầu. "Hùng... làm ơn, anh nằm bên em đi."
Hùng hướng về phía phát ra tiếng nói của Đăng, không biết từ bao giờ, cậu đã trở nên yếu đuối đến vậy. Anh thở dài, đắn đo một lúc, rồi cuối cùng cũng nhấc người đứng dậy, bước về phía giường. Đăng mỉm cười nhẹ nhõm khi thấy Hùng chậm rãi nằm xuống bên cạnh mình.
Cả hai ôm nhau trong im lặng, không cần lời nói thêm. Đăng nhẹ nhàng vuốt tóc Hùng, như một lời an ủi sâu sắc. "Đừng lo nữa, anh yêu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chỉ cần anh khỏe mạnh, rồi chúng ta sẽ lại làm những gì đã từng. Em tin là vậy."
Nhưng trong lòng Đăng, có một lời thì thầm chỉ mình cậu nghe được, một lời hứa cậu không dám nói ra: "Anh phải sống tốt, sống thay em. Đừng để những điều em không làm được làm anh tiếc nuối."
Đăng cố gắng ngừng nghĩ về những điều đó, nhưng những cảm xúc không thể ngừng lại trong trái tim cậu. Cậu tự nhủ rằng Hùng sẽ mạnh mẽ, sẽ tiếp tục bước đi, và sẽ sống thay cả hai. Nhưng cậu cũng ước rằng mình có thể ở lại, bên cạnh anh, thêm chút nữa thôi.
___
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip