Chương 38

Lại một lần nữa thức dậy trên chiếc giường đầy mùi dơ bẩn này, tôi cảm thấy bản thân kinh tởm như muốn nôn cả ra. Căn phòng lại trống vắng chỉ mình tôi hiu quạnh nơi đây.

Cả cơ thể đều vương vãi những dấu vết kiệt liệt hôm qua, nơi đó thì rát buốt, ngực thì sưng tấy, khuôn mặt thì khờ khạo. Nhìn vào gương tôi tự cảm thấy bản thân đáng thương vô cùng. Mặc dù vẫn đứng sờ sờ trước chiếc gương soi cả thân thể nhưng cảm giác sống động chẳng còn chân thực. Tôi có cảm giác mình đã chết từ đêm bị hắn cưỡng bức - tâm tôi đã chết từ đêm hôm đấy.

Trên chiếc giường rộng lớn này, tôi tự hỏi liệu mình sẽ sống cả đời như thế thật sao? Hằng ngày đều đợi hắn tới và banh ra cho hắn ta chơi như lời hắn nói? Những suy nghĩ dồn dập như cơn sóng dữ cuốn lấy tôi, ép chặt từng hơi thở, đôi tay run rẩy chạm vào những vết bầm tím trên cơ thể mình. Những dấu vết ấy chẳng chỉ là những vết thương ngoài da, mà như từng lưỡi dao khắc sâu vào lòng tự trọng của tôi, cứa rách từng mảnh nhỏ của tâm hồn.

Tôi muốn hét lên, muốn khóc thật to, nhưng cổ họng nghẹn cứng, không một âm thanh nào thoát ra được. Nước mắt tôi rơi xuống, âm thầm, ướt đẫm cả lòng bàn tay. Tôi cảm thấy mình như một con búp bê vô tri vô giác, bị điều khiển, bị sử dụng, rồi vứt bỏ mà chẳng ai quan tâm nó đau đớn ra sao.

Tôi nhìn lên trần nhà trắng toát, cảm giác như mọi thứ đang đổ sập xuống đầu mình. Đôi mắt tôi trống rỗng, mờ mịt như không còn sức để nhìn thấy gì nữa. Trái tim tôi thì như bị bóp nghẹt bởi hàng ngàn bàn tay vô hình, đau đớn đến mức không còn nhận ra mình là ai, mình từng là gì.

Tôi đã từng có ước mơ, từng có những ngày tháng vui vẻ, từng cười giòn tan trong ánh nắng. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là một bức tranh cũ kỹ, phai màu, nhòe nhoẹt. Tôi chẳng còn nhìn thấy tương lai, chỉ thấy một hố sâu đen ngòm đang chực chờ nuốt chửng mình.

Cảm giác ghê tởm chính mình cứ lởn vởn trong đầu, như một con quái vật không thể xua đuổi. Từng ánh mắt, từng lời nói mỉa mai mà tôi tự tưởng tượng, như những mũi dao cứa vào tâm trí, nhắc nhở tôi rằng mình không còn là chính mình nữa.

Tôi cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân lại mềm nhũn, như không còn thuộc. Chiếc gương trước mặt phản chiếu một hình hài mà tôi chẳng còn nhận ra – một con người vỡ vụn, yếu đuối và đầy những vết thương. Tôi đưa tay chạm vào gương, mong tìm thấy chút gì đó quen thuộc, chút gì đó thuộc về chính mình. Nhưng bàn tay tôi chỉ chạm vào một lớp kính lạnh lẽo, như cái cách thế giới này đang đối xử với tôi.

Tôi biết mình không thể tiếp tục sống như thế này. Nhưng làm sao để thoát ra? Làm sao để tự cứu lấy chính mình khi bản thân đã rơi xuống tận cùng của sự tuyệt vọng? Tôi muốn vùng dậy, muốn chạy thật xa khỏi nơi này, nhưng đôi chân tôi vẫn đứng yên. Sự đau khổ bám lấy tôi như một cái bóng, không cho tôi một lối thoát.

Căn phòng dường như chật chội hơn, ngột ngạt hơn. Tôi thu mình trong góc giường, cuộn chặt lại, như thể làm thế có thể che chắn được bản thân khỏi thế giới bên ngoài. Nhưng chẳng có gì thay đổi cả – tôi vẫn ở đây, với nỗi đau, với sự tủi nhục, và với chính mình, kẻ mà tôi ghê tởm nhất.

.

Đã một tháng trôi qua, tôi vẫn bị giam cầm trong căn phòng lạnh lẽo này. Ánh sáng ngày mới chỉ le lói qua những khe cửa hẹp, như một sự chế nhạo cay nghiệt đối với cuộc đời tăm tối của tôi. Thân thể tôi, giờ đây chẳng còn thuộc về tôi nữa. Nó chỉ là một công cụ, một món đồ chơi rẻ mạt trong tay hắn, bị vấy bẩn, bị giày vò mỗi đêm cho đến khi tôi ngất lịm đi.

Tôi đã thôi nhìn vào gương từ lâu. Thậm chí tôi cũng không buồn chạm vào chính mình, không buồn kiểm tra những vết thương mới chồng lên những vết thương cũ. Chỉ cần nghĩ đến chúng thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy ghê tởm, không chỉ với hắn mà còn với chính bản thân mình.

Căn phòng này đã trở thành một chiếc lồng kín, giam giữ cả thể xác lẫn linh hồn tôi. Những bức tường như đang khép chặt lại, mỗi ngày một gần hơn, bóp nghẹt mọi hơi thở và ý chí sống sót còn sót lại. Mọi cảm giác của tôi đều tê liệt; tôi không còn biết đau, không còn biết đói, không còn biết khóc.

Hắn vẫn đến mỗi đêm, mang theo nụ cười quái dị và ánh mắt tràn đầy sự chiếm hữu. Hắn như một con thú săn mồi, mỗi lần xuất hiện lại xé toạc thêm một mảnh nhỏ trong tâm hồn tôi. Tôi không phản kháng, không la hét, không van xin – tất cả chỉ còn là một sự trống rỗng vô hồn.

Thời gian đối với tôi không còn ý nghĩa. Một tháng, một năm, hay cả một đời, tôi cũng không phân biệt được nữa. Tôi chỉ biết rằng, mỗi đêm hắn đến, tôi lại mất thêm một phần của chính mình. Tôi chẳng còn nhớ mình từng là ai, từng có ước mơ gì, từng khao khát trả thù ra sao.

Có đôi lúc, tôi tự hỏi liệu cái chết có phải là sự giải thoát duy nhất. Nhưng tôi cũng sợ, sợ cái ý nghĩ đó, sợ rằng nó sẽ trở thành hiện thực trước khi tôi tìm lại được chút gì đó của mình – nếu còn gì để tìm.

Đêm nay, khi hắn rời đi, tôi nằm trên chiếc giường rộng lớn mà lạnh lẽo, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cơ thể tôi đau nhức, nhưng tâm trí tôi lại rỗng tuếch. Tôi cố tìm kiếm trong bóng tối một tia hy vọng, một chút ánh sáng, nhưng tất cả chỉ là hư vô.

Tôi không muốn tiếp tục như thế này. Nhưng làm sao để thoát ra? Làm sao để cứu chính mình khỏi địa ngục này khi mọi cánh cửa đều đóng kín? Những câu hỏi ấy lại vang vọng trong đầu, không có câu trả lời, chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ.

Hơi thở tôi nặng nề, như thể không khí trong căn phòng này đã bị hắn cướp hết. Tôi muốn hét lên, muốn đập vỡ mọi thứ xung quanh, nhưng ngay cả sức lực để làm điều đó cũng chẳng còn. Tôi chỉ có thể nằm đó, bất lực, chờ đợi một phép màu, hoặc chờ đợi bóng tối nuốt chửng tôi hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip