•Cuộc Trò Chuyện Đầu Tiên
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không dám tin vào mắt mình.
Anh ấy... thực sự trả lời tôi.
Chỉ vỏn vẹn một câu: "Ừ. Cảm ơn em."
Nhưng đối với tôi, nó đủ để khiến tim tôi đập nhanh đến mức không thể kiểm soát.
Tôi không biết phải làm gì tiếp theo. Nếu chỉ dừng lại ở đây, thì cuộc trò chuyện sẽ kết thúc ngay lập tức. Nhưng nếu tôi tiếp tục, tôi nên nói gì? Tôi nên giữ vẻ bình tĩnh hay thể hiện sự hào hứng? Tôi có nên hỏi thêm gì đó không, hay chỉ nên im lặng để tránh làm phiền anh?
Hàng tá câu hỏi hiện lên trong đầu tôi.
Tôi do dự một lúc lâu, cuối cùng hít một hơi sâu rồi đánh liều gửi tin nhắn tiếp theo.
[Anh làm DJ à? Nhìn anh có vẻ chuyên nghiệp lắm]
Tin nhắn vừa được gửi đi, tôi lại cảm thấy hối hận ngay lập tức. Nghe thật ngớ ngẩn. Rõ ràng là anh làm DJ, tôi còn hỏi làm gì nữa chứ?
Tôi buông điện thoại xuống, cố gắng không nghĩ nhiều, nhưng mỗi giây trôi qua lại khiến tôi càng thêm hồi hộp.
Một phút. Hai phút. Năm phút. Không có hồi âm.
Tôi thất vọng thở dài. Có lẽ tôi đã làm phiền anh. Chắc chắn anh chỉ trả lời tin nhắn đầu tiên vì lịch sự thôi.
Tôi đang định tắt điện thoại thì màn hình bỗng sáng lên lần nữa.
[Ừ. Anh làm DJ.]
Lại là một câu trả lời ngắn ngủn.
Nhưng lần này, tôi không cảm thấy thất vọng nữa.
Anh ấy không bỏ mặc tin nhắn của tôi. Anh vẫn đang trả lời tôi. Điều đó có nghĩa là... tôi vẫn còn cơ hội nói chuyện với anh.
Tôi bối rối không biết phải tiếp tục thế nào. Tôi có nên hỏi thêm không? Hay chỉ nên dừng lại ở đây? Nhưng rồi, một suy nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu tôi—nếu đã có cơ hội nói chuyện, tôi không thể lãng phí được.
Vậy là, tôi gửi đi một câu hỏi khác.
[Anh hay chơi ở bar nào vậy? Biết đâu có dịp em sẽ ghé nghe anh chơi nhạc.]
Lần này, tôi không phải đợi quá lâu.
[Clover.]
Tôi nhanh chóng tra cứu trên Google. Clover Bar. Một quán bar nổi tiếng trong thành phố, không chỉ vì không gian sang trọng mà còn vì DJ ở đây đều thuộc hàng đẳng cấp. Tôi nhìn dòng chữ ấy trên màn hình, không khỏi cảm thấy choáng ngợp.
Một nơi như vậy... thực sự không thuộc về tôi.
Tôi chưa từng bước chân vào quán bar nào, càng không thể tưởng tượng được cảm giác đứng giữa đám đông ồn ào, nhạc xập xình bên tai. Nhưng vì anh, tôi bỗng dưng có một ý nghĩ táo bạo—liệu tôi có nên đến đó một lần không?
Nhưng đó là chuyện sau này. Hiện tại, tôi chỉ muốn giữ cuộc trò chuyện tiếp tục.
[Anh làm DJ lâu chưa?]
Lần này, Đăng không trả lời ngay lập tức. Tôi đợi một lúc lâu, cho đến khi màn hình hiện lên một tin nhắn dài hơn thường lệ.
[Cũng mấy năm rồi. Em quan tâm đến DJ à?]
Tôi không quan tâm đến DJ. Nhưng tôi quan tâm đến anh.
Tất nhiên, tôi không thể nói ra câu đó, nên chỉ gửi một câu trả lời an toàn.
[Em không biết nhiều, nhưng em thấy nó rất thú vị. Chắc phải cần nhiều kỹ thuật lắm nhỉ?]
Anh không trả lời ngay. Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, lo lắng không biết mình có nói sai gì không. Nhưng rồi, anh gửi một tin nhắn khác.
[Ừ. Để khi nào rảnh anh chỉ cho.]
Tôi sững người.
Chỉ một câu đơn giản, nhưng tim tôi lại đập nhanh đến mức không thể kiểm soát.
Anh ấy nói sẽ chỉ cho tôi?
Có nghĩa là... anh không cảm thấy phiền khi nói chuyện với tôi?
Tôi không thể tin được. Nhưng tôi biết một điều—tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Vậy là, tôi tiếp tục nhắn tin với anh.
Và đó là khởi đầu của một điều mà tôi chưa từng ngờ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip