Lính đánh thuê
"Nè nè T/b, bồ nghe tin gì chưa?"
"Tin gì?"
"Hiệp hội lính đánh thuê của chúng ta sắp có người mới á."
"Vậy à? Thế thì có gì lạ đâu. Lâu lâu chúng ta cũng tuyển thêm người mà."
"Nếu nó bình thường như thế thì có gì đáng nói chứ. Nghe bảo người mới chỉ có 16 tuổi thôi."
"Cái gì? Thật không?"
"Thật mà. Tin chuẩn đấy. Nghe nói là bị bán để gạt nợ."
"Hiệp hội dám để trẻ con gia nhập luôn? Đúng là chuyện lạ có thật."
"Nghe bảo người mới cũng tài năng lắm đó. À mà còn một chuyện này nữa, không rõ là có thật không, nhưng mà..."
------------------
"Cái gì?! Tôi là người huấn luyện cho tên nhóc tân binh hả?"
Sau khi được gọi vào phòng họp để thông báo, T/b lập tức choáng váng. Trời ạ! Nghĩ sao mà lại kêu cô, cái người hai mấy xuân xanh chỉ biết dùng vũ lực và siêu ghét trẻ con đi chăm trẻ vậy. Bộ hiệp hội hết người rồi hay gì?
"Tôi có thể từ chối không?" T/b cố gắng thương lượng để thoát khỏi cái nhiệm vụ trời đánh này.
"Chúng tôi cũng không muốn ép cô đâu. Nhưng cả hiệp hội chỉ có gương mặt cô là hiền lành nhất. Chúng tôi không muốn tân binh bị sợ hãi khi vừa đến đây." Một người trong số ban lãnh đạo lên tiếng.
Mí mắt T/b giật giật: "Thật ư? Tôi nên vui vì lời khen ấy hay nên buồn vì phải mang gánh nặng trên vai nhỉ?"
"Ha ha, cô không cần phải lo lắng đâu. Cậu bé ấy rất có tiềm năng, và rất vui tính nữa. Biết đâu làm quen được một thời gian thì cô từ hướng nội chuyển sang hướng ngoại sao?" Một người khác an ủi cô.
T/b thở dài trong vô vọng: "Tôi không cần... Vậy thằng nhóc ấy đâu?" Lời sếp là vàng là bạc, đành chấp nhận thôi chứ biết sao giờ.
Bỗng nhiên cửa phòng họp được mở ra. Một cậu trai trẻ tuổi cao ráo bước vào. Cậu ta lập tức gây ấn tượng mạnh với người xung quanh bởi mái tóc dài màu bạch kim, khuôn mặt đẹp hút hồn cùng đôi mắt sặc sỡ như hòn đá quý. T/b tự hỏi rằng rốt cuộc ông trời đã ưu ái chàng trai cỡ nào mới tặng cho cậu một ngoại hình tuyệt vời đến thế.
Cậu ta nở một nụ cười toe toét: "Xin chào mọi người. Cháu tên là Douma, 16 tuổi. Hy vọng được mọi người chỉ bảo nhiều hơn."
Và rồi T/b nhận ra, lời các cụ luôn luôn đúng: không nên trông mặt mà bắt hình dong.
-------------------
"Douma! Tên khốn nhà mi mau ló cái mặt ra đây ngay lập tức!"
Đây đã là lần thứ N T/b nổi đoá vì Douma trốn tập luyện. Ban đầu thằng bé cũng chăm chỉ lắm. Cô còn rất mừng khi được huấn luyện cho một tài năng thiên bẩm như Douma. Phải thừa nhận rằng cho dù bản thân cô là một lính đánh thuê ưu tú, nhưng nếu là cô khi còn bằng tuổi cậu thì chắc chắn cô cũng bị hạ đo ván.
Nhưng cuộc vui chóng tàn. Được 2 tháng miệt mài khổ luyện thì Douma bắt đầu dở chứng lười. Cậu liên tục trốn tập với đủ các lý do trời ơi đất hỡi.
"Chị T/b à ~ Hôm nay em nhất định phải săn được vé xem ca nhạc. Nếu không là em ăn không ngon, ngủ không yên đâu." Douma bắt đầu mè nheo.
"Được được, lát chị mày săn hộ cho. Chỉ cần em cút vào phòng tập liền dùm cái."
"Em còn phải đi mua tạp chí..."
"Quyển tạp chí bữa em nhắc chứ gì. Chị mua luôn cho..."
"Nhưng em sợ bị mấy anh trong khu tập luyện kế bên khiêu chiến..."
"Chị xử bọn họ dùm cho..."
"Em trằn trọc cả đêm vì món ăn chị làm..."
"Huấn luyện xong hôm nay rồi chị làm cho 1 bữa no nê..."
"Hì hì... Em yêu chị nhất..." Lúc này Douma mới hớn hở thay đồ để đi tập luyện. Vậy mới nói, không có lửa làm sao có khói.
T/b thở dài. Biết làm sao được. Lỡ cưng chiều nó vậy thì đành chịu thôi. Ai bảo cô dễ dãi với cậu quá. Cứ ngỡ nhặt được một cún con ngoan ngoãn, nào ngờ là một chú cáo ranh ma.
-----------------
Bẵng đi một thời gian, hiệp hội cử nhóm của T/b đi làm nhiệm vụ. Và đây cũng là lần đầu tiên Douma được trải qua một trận chiến thực sự.
Cậu chàng phấn khích tới nỗi lăn lộn không ngủ được. Thế là đêm hôm chạy qua nhà T/b đòi ngủ chung. Thế quái nào cô lại mơ màng đồng ý. Vậy là hai người ôm nhau ngủ ngon lành.
Đến khi lên xe, Douma vẫn luyên thuyên hỏi đủ thứ về cái nhiệm vụ này, rồi ti tỉ thứ khác. Cũng may là trên xe còn nhiều đồng đội nên họ giúp T/b giải đáp mấy cái thắc mắc của Douma. Chứ không chắc cô tiền đình mất.
Dù đã biết rất rõ khả năng chiến đấu của cậu. Nhưng T/b không thể không bất ngờ khi chứng kiến Douma thể hiện nó trong một cuộc chiến sinh tử thực tế. Thường ngày thân thiện, hài hước là thế, nhưng trên chiến trường, cậu lập tức hoá thành một cỗ máy tàn sát lạnh băng. Không ai ngờ rằng đây mới là lần đầu tiên Douma cầm súng giết người cả. Rất nhiều lính đánh thuê khi mới lần đầu thực chiến đã phải trải qua quá trình điều chỉnh tâm lý để có thể tiếp tục công việc. Nhưng Douma thì khác, cậu sinh ra để toả sáng. Và chiến trường là sân chơi để cậu thể hiện điều đó.
Douma ngay lúc ấy quả đúng là một trời một vực so với lúc bình thường. Và T/b cảm thấy cực kỳ tự hào về điều đó.
-----------------
Sau khi chiến thắng trận đánh, mọi người liền lập tức quay về nghỉ ngơi. Chỉ có T/b và Douma thì không.
"Nè nhóc, lát nữa đi ăn không? Chị bao!" Cô choàng tay qua cổ cậu và nháy mắt. Cơ mà đám nhóc bây giờ lớn vậy sao? Mới 16 tuổi mà Douma cao bằng cô luôn rồi.
Cậu nghe vậy liền hớn hở: "Thiệt sao? Chị yêu của em tốt quá..." Chưa dứt lời thì Douma đã tặng cho T/b một cái ôm nồng thắm: "Tắm rửa xong em qua chỗ chị nha?" Cậu nhìn cô với đôi mắt long lanh như hòn ngọc.
"Okay!"
Thế là T/b và Douma làm một bữa lẩu linh đình, xem như chúc mừng nhiệm vụ đầu tiên của cậu thành công mỹ mãn.
-----------------
Mọi thứ vẫn cứ tiếp diễn một cách êm đẹp như thế. Nhưng dạo gần đây T/b cảm thấy Douma khá kì lạ. Nói sao nhỉ, bình thường cậu ta cũng hay quấn quýt lấy cô để làm nũng trêu chọc các thứ. Nhưng nó chưa là gì so với 1 tháng nay.
- Chà chà, T/b và Douma thân thiết dữ ta.
- T/b ơi, cho xin bí kíp để có một cái đuôi nhỏ theo sau với.
- Mặc dù biết hai người rất thân nhau, nhưng có cần thiết phải như hình với bóng thế này không?
Như mọi ngày, T/b tiếp tục bị đồng đội trêu đùa mỗi khi xuất hiện. Vì chỉ cần có T/b là sẽ có Douma liền.
Cô thở dài đầy bất lực: "Nè Douma, nhóc không cần phải kè kè theo sau thế này đâu."
Cậu bĩu môi: "Không muốn đâu. Lỡ em rời mắt một cái thì chị bị thương nữa sao?"
Mọi chuyện xuất phát từ 1 tháng trước, hai người đi làm hai nhiệm vụ khác nhau. Tuy nhiên T/b lại bị thương do trúng đạn của kẻ địch. Douma vừa về đến căn cứ liền hay tin. Cậu chàng giống như bị bật công tắc bảo vệ quá mức, chăm T/b từ khi còn trên giường bệnh đến khi vết thương lành lại và đến tận bây giờ.
"Douma à, trời tối rồi đó..."
"Em biết mà, nhưng em muốn ở chung với chị."
"Nhóc lớn rồi, sắp đủ tuổi ngồi tù rồi chứ có phải ít đâu..."
"Chị hết thương em rồi sao? Nói đi, chị thương ai hả?!"
Hiện tại, hai người đang ngồi trên ghế sô pha trong nhà T/b. Ti vi đang chiếu một bộ phim nhưng có vẻ như hai con người này không hề để tâm tới nó.
"Đó chỉ là vết thương nhỏ thôi. Ai mà chẳng bị thương khi làm cái công việc này chứ..." T/b cố gắng giải thích cho Douma.
Cậu lập tức ôm cô chặt cứng: "Nhưng đó là chị nên em xót lắm có biết không? Chị nỡ lòng nào phủ nhận tình cảm chân thành này chứ."
"Vết thương nó sắp lành rồi, em không cần lo lắng..."
"Không chịu. Em muốn quan tâm chị thôi mà."
"Cái tay mi để đâu vậy hả??!!"
"Là tại chị vùng vẫy ấy chứ..."
Thế là ta có khung cảnh một người muốn chạy, một kẻ muốn níu. Khổ nỗi, cái sô pha chứ có phải cái bãi tập đâu mà chứa chấp nỗi. Ngay khi T/b sắp rớt xuống sàn thì Douma lập tức cúi người để kéo lại. Có lẽ vì quá đà nên vô tình đôi môi hai người chạm nhẹ qua.
Không gian bỗng chốc trở nên tĩnh lặng lạ lùng, chỉ có âm thanh từ ti vi phát ra. T/b và Douma, tuy cùng ngồi trên ghế nhưng lại cách xa nhau một khoảng. Bầu không khí bỗng dưng xuất hiện vài bong bóng màu hồng.
"Chị..." Douma là người lên tiếng trước. Khác với sự hoạt ngôn thường ngày, giờ đây có thể dễ dàng thấy hai rạng mây màu hồng trên đôi gò má cậu: "... Em không cố ý..."
Còn T/b giờ đây chỉ muốn độn thổ. Ai đó hãy chỉ cô cách để thoát khỏi tình cảnh này đi.
Douma lặng lẽ nhích lại gần: "Chị ơi..."
T/b vẫn co chân lên vùi mặt xuống đầu gối giả điếc.
Douma nhích lại gần hơn.
"Chị..." Cậu thì thầm nói. Giọng điệu ấy bớt đi sự trêu đùa như mọi khi. Nó trở nên trầm xuống, khàn khàn, pha chút cảm xúc nào đó mà T/b không dám đoán.
T/b vẫn không có chút phản ứng nào, trừ vành tai đang đỏ dần lên.
"Chị cũng cảm thấy như em mà đúng không?" Douma ôm chầm lấy cô, vuốt ve lọn tóc của cô: "Chị nè, mình hẹn hò nha?"
Vài giây sau, Douma mới nghe thấy tiếng đáp lại lí nhí của cô: "Ừ..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip