Thanh mai trúc mã

Tôi là một đứa trẻ được sinh ra tại Vạn Cực Lạc Giáo. Cha tôi mất vì bệnh tim khi làm việc. Mẹ tôi nghe tin đó cũng vì vậy mà sảy thai và mất sớm. Thế là tôi được người trong giáo phái nuôi dưỡng. Có lẽ bởi thế nên tâm trí tôi trưởng thành từ rất sớm. Năm 4 tuổi, tôi được chọn để trở thành người hầu thân cận của Giáo chủ. Đó cũng là lúc tôi được gặp chàng - Douma, Giáo chủ Vạn Cực Lạc Giáo.

Từ lần đầu gặp mặt, tôi đã bị hút hồn bởi đôi mắt xinh đẹp như hòn đá quý ấy. Chúng lấp lánh và sặc sỡ, khiến cuộc sống vốn ảm đạm và trầm lắng của tôi bỗng hoá tươi sáng cả lên. Tôi hơn chàng 1 tuổi, vì vậy tôi tự mình đảm nhiệm việc chăm sóc chàng. Có thể nói rằng thời gian tôi ở bên Douma còn nhiều hơn thời gian chàng ở cùng ba mẹ, vì vậy tôi hiểu rất rõ về chàng. Tôi biết chàng vô cảm, không hiểu cảm xúc là gì, nhưng tôi vẫn như thiêu thân lao đầu vào, dành hết mọi sự quan tâm và yêu thương cho người con trai ấy. Tôi không biết tại sao mình lại làm như vậy, nhưng tôi biết bản thân muốn được ở bên chàng, vậy là tôi vui rồi.
---------------------
Cảm xúc là gì? Từ khi sinh ra, ta đã được tôn lên làm Giáo chủ của một giáo phái. Hằng ngày nghe những lời than vãn, oán trách, giận dữ, đau buồn của các tín đồ nhưng ta vẫn không thể hiểu được tại sao? Hai chữ cảm xúc dường như không tồn tại trong tâm hồn của đứa trẻ tên Douma này.

Cho đến một ngày nọ, một cô bé được đưa đến bên cạnh ta. Mặc dù chỉ hơn ta 1 tuổi nhưng cô ấy lại vô cùng chững chạc. Cô ấy rất ít nói và hầu như không để tâm đến mọi chuyện xung quanh. Nhưng cô ấy lại rất quan tâm ta, quan tâm hơn cả hai người cha mẹ vô trách nhiệm của ta nữa. Cô ấy dạy ta viết chữ và đọc sách cho ta nghe mỗi ngày. Những câu chuyện cô ấy kể vô cùng lôi cuốn. Và chỉ khi ấy, ta mới thấy đôi mắt đen láy kia bộc lộ cảm xúc đúng với lứa tuổi của một đứa trẻ. Ta cảm thấy cô ấy thích đọc sách nên cho người mua rất nhiều để tặng cô. Khoảnh khắc khi cô ấy mở thùng quà ra, đôi mắt ấy long lanh như bầu trời đầy sao, trong sáng như mặt nước đêm hè. Cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ và ôm chầm lấy tôi cùng lời nói "Cảm ơn ngài, Douma!".
---------------------
Thời gian thấm thoắt trôi đi, mối quan hệ giữa tôi và Douma ngày càng tốt (hoặc do tôi nghĩ vậy vì ngài ấy đâu hiểu cảm xúc đâu). Nhưng tình cảm tôi dành cho chàng vẫn sâu đậm theo năm tháng. Và tôi nhận ra bản thân đã yêu người rồi. Biết là sai trái, biết là không nên nhưng tôi không thể dứt ra được. Một chữ tình một kiếp tương tư.
----------------------
Ta dần quen với sự xuất hiện của cô ấy ở bên cạnh. Mặc dù ta vô cảm nhưng bằng cách thần kỳ nào đó, cô vẫn hiểu ta đang nghĩ gì. Thật là kỳ lạ. Vậy nên ta hỏi rằng liệu cô ấy có thể dạy ta về cảm xúc được không?
-----------------------
Tôi rất ngạc nhiên khi có một ngày ngài lại hỏi ta về cảm xúc. Tôi không thể hình dung được nếu chàng có cảm xúc sẽ ra sao. Nhưng nếu chàng muốn thì ta sẽ dạy chàng thấu hiểu tình người. Ta không cầu chàng thất tình lục dục, chỉ hy vọng nhỏ nhoi rằng người hiểu tình cảm của tôi.

Tôi vẫn kể chuyện cho ngài nghe, những câu chuyện thần thoại, lịch sử, đời thường... Tôi hướng dẫn người đặt bản thân vào nhân vật để cảm nhận. Tôi lén dẫn chàng ra ngoài chơi, cùng chàng đi hội, cùng chàng nhìn ngắm thế gian rộng lớn này. Cũng có khi ta dẫn chàng lại chơi cùng những đứa trẻ khác, cùng chúng dành bánh kẹo với nhau, cùng chúng chơi trò chơi đến nỗi suýt về muộn. Khoảng thời gian đó thật sự rất vui. Ta thấy nụ cười của chàng dần chân thành hơn. Đôi mắt chàng khi nhìn tôi lại càng rực rỡ, toả sáng hơn ánh sao trên bầu trời khiến tim tôi đập loạn nhịp không biết bao lần.
----------------------
Có lẽ ta dần khám phá ra cảm xúc của bản thân. Thật kỳ diệu. Ban đầu ta không quen lắm, thậm chí là đôi khi hơi khó chịu. Nhưng nàng đã nắm tay ta và an ủi. Tay nàng ấm áp, trái ngược hẳn với vẻ ngoài ít nói lạnh lùng. Và ta thích điều đó, ta thích việc chỉ bản thân mình là thấy được một con người khác của nàng. Nó giống như bí mật giữa chúng ta vậy. Ta bên ngoài cởi mở nhưng bên trong vô cảm. Nàng bên ngoài khó gần nhưng bên trong chân thành. Cái này gọi là gì nhỉ? À đúng rồi, là bù trừ cho nhau.
------------------------
Thời gian trôi qua, chúng tôi không còn là những đứa trẻ nữa. Và Douma thì ngày càng trở nên đẹp trai hơn. Nhiều khi tôi suýt không kìm được mong muốn của bản thân mỗi khi thấy người ngủ trước mặt tôi không chút đề phòng. Chưa kể là chàng còn rất thích trêu chọc tôi, đến mức mặt tôi đỏ bừng như trái cà chua thì người mới dỗ dành. Nhưng biết làm sao được, tôi không nỡ giận chàng, con tim yếu đuối này lại càng không biết cố gắng mà cứ yêu chàng nhiều hơn. Tôi yêu tất cả khía cạnh của người, từ sự vô cảm, tinh ranh, nghiêm túc,... Mọi thứ ở người đều khiến tôi cuồng si, mê mẩn như thuốc phiện. Đúng là tình yêu mà.

Một buổi tối nọ, tôi bỗng nghe thấy tiếng đồ đạc ngã đổ trong phòng Douma. Tôi vội mở cửa ra để kiểm tra thì cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt tôi: một gã đàn ông lạ mặt đang cắm thẳng những ngón tay lên đầu chàng. Máu chàng chảy xuống khiến tôi cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Tôi lập tức xông tới định đẩy người đàn ông kia ra. Nhưng khi chỉ còn cách gã một khoảng ngắn thì tôi cảm giác bụng thật đau đớn. Chẳng biết gã tấn công tôi từ lúc nào. Tôi chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như lúc này. Nhưng sự đau đớn ở thể xác vẫn không bằng cảm giác nhói đau trong lòng. Tôi gắng sức kéo Douma về phía mình. Nhưng dường như chàng không nhận ra tôi. Tim tôi như nguội lạnh, một cảm xúc bất lực chợt xâm chiếm tôi. Tôi thậm chí còn không phản kháng khi thấy chàng định tấn công tôi. Mắt chàng bỗng nhìn xuống vết thương trên bụng tôi và ngừng lại. Đầu óc tôi không còn đủ tỉnh táo để xử lý thông tin. Tôi chỉ nghĩ rằng, nếu được chết dưới tay người mình yêu thì cũng mãn nguyện. Sau đó, tôi ngất đi vì mất máu. Tôi chỉ nhớ khi ấy, bản thân đã nắm lấy tay chàng.
-------------------------
Những gì xảy ra vào buổi tối định mệnh ấy giống như một giấc mơ vậy. Ta cảm thấy bản thân như trở lại là con người máu lạnh, vô cảm như trước đây khi được gã đàn ông lạ mặt kia bơm máu gã vào đầu tôi. Bỗng ai đó kéo tôi về phía sau. Ta quay lại, hoá ra là một cô gái rất xinh đẹp. Nó đánh thức cơn đói của quỷ dữ. Ta đưa tay ra định giết cô ấy. Nhưng ta chợt ngừng lại. Cô ấy đang bị thương. Máu từ bụng cô ấy chảy ra. Tại sao vậy? Tại sao cô ấy lại bị thương? Tại sao ta lại thấy hoảng hốt như thế? Cô gái này là gì của ta?

Ngay khi ta đang quay cuồng trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì bỗng tay ta cảm thấy ấm áp. Thì ra nàng nắm tay tôi. Một cảm xúc quen thuộc, hình như ta từng trải qua ở đâu đó. Là khi nào nhỉ? Ta ôm nàng vào lòng khi thấy nàng ngất đi. Thật ấm áp. Thật thỏa mãn làm sao. Sương mù phủ lấy kí ức của ta bỗng chốc tan đi. Phải rồi, là nàng, sao ta nỡ quên nàng chứ. Nàng là người quan trọng không thể thiếu của ta. Nhưng nàng, lại vì ta mà gặp nguy hiểm.

Sự khó chịu dâng lên trong lòng ta, rồi hoá thành ngọn lửa giận dữ. Ta lập tức tấn công tên đàn ông khốn nạn đã dám tổn thương nàng. Nhưng hắn ta vô cùng mạnh. Ta thậm chí còn không thể chạm vào hắn dù chỉ một chút. Cảm giác thật bất lực, nhưng nghĩ đến nàng còn đang ngất, nghĩ đến vết thương trên người nàng, ta lại càng điên cuồng tấn công gã. Dường như gã lấy làm lạ vì việc này. Gã chỉ cười khẩy, nhỏ máu của gã lên người nàng và rời đi, chỉ để lại một câu: "Đúng là cặp tình nhân đáng thương."
----------------------
Tôi có cảm giác bản thân đã ngủ trong một thời gian dài. Khi tỉnh dậy, đập vào tâm trí tôi là cặp mắt cầu vồng chứa đầy sự lo lắng và hoảng loạn. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chàng trai ấy đã ôm chầm lấy tôi. Nước mắt chàng rơi trên cổ tôi mà tim tôi cũng rung rinh theo. "Không khóc. Không việc gì phải khóc." Tôi đã nói như thế và vuốt ve lưng chàng một cách dịu dàng.

Một thời gian sau, tôi lấy lại được kí ức của bản thân. Chúng tôi đã trở thành quỷ, sinh vật sở hữu sức mạnh kinh khủng nhưng chỉ có thể sống trong bóng đêm. Mối quan hệ giữa chúng tôi cũng trở nên gắn kết hơn. Từ sau lần bị thương ấy, Douma ngày càng dính lấy tôi, luôn đi theo tôi như một cái đuôi nhỏ. Tôi biết chàng sợ tôi gặp nguy hiểm nên tôi vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian ở bên cạnh người. Chúng tôi quấn lấy nhau không tách rời dù chỉ một giây. Mối quan hệ kỳ quái này tưởng chừng cứ tiếp tục mãi mãi cho đến một ngày.
-------------------------
Ta đã ở bên cạnh nàng không rời khi nàng ngất đi. Ta đặt nàng lên giường của ta và băng bó vết thương cho nàng. Mặc cho cái đói trong bản năng của quỷ thôi thúc ta đi săn, ta vẫn cố gắng chịu đựng. Ta ngồi cạnh giường, nhìn ngắm dung nhan của nàng, nắm tay nàng, nghịch từng lọn tóc dài mượt mà của nàng. Từng kỉ niệm khi ở bên nàng cứ thế dần rõ hơn. Cảm xúc kì lạ ấy lại kéo đến nữa. Nó gọi là gì nhỉ? Hạnh phúc, vui vẻ, ấm áp,... hay thứ gì đó khác? Gã đàn ông kia có nói ta và nàng là tình nhân. Vậy nó có giống trong câu chuyện nàng từng kể không ta? Đợi nàng tỉnh lại phải hỏi mới được.

Bên cạnh đó, ta thẳng tay chỉnh đốn lại giáo phái của mình. Lập lại điều lệ, hạn chế thời gian và số người được phép gặp mặt ta, xây dựng một toà nhà riêng cho ta và nàng an tâm sống mà không phải lo về ánh mặt trời hay bị làm phiền. Khi nào nàng mới tỉnh vậy? Douma nhớ nàng rất nhiều...
------------------------
Dạo gần đây tôi thấy chàng khá kì lạ. Mặc dù vẫn dính lấy tôi như keo nhưng chàng dường như hay để tâm đến việc gì đó. Nói không mất mát là nói dối. Liệu tôi có nên hỏi người không? Tôi suy nghĩ mọi khả năng có thể xảy ra nhưng vẫn không tài nào đoán được. Việc gì có thể khiến Douma để tâm đến thế chứ?

Tôi thở dài nhìn lên bầu trời đêm. Vầng trăng tròn toả sáng kia ơi, hãy cho tôi biết tôi nên làm gì đi. Bỗng chàng ôm tôi từ phía sau. Tôi giật mình ngượng chín mặt. Tim tôi như muốn nhảy ra nhào vào lòng chàng ngay lập tức.
----------------------
Ta cười hớn hở ôm lấy nàng thật này: "Này, ta biết rồi! Cảm xúc ta dành cho nàng!"
Nàng quay lại nhìn ta một cách ngạc nhiên, không hiểu ta đang nói về chuyện gì. Ta liền xoay người nàng lại, để nàng ngồi lên đùi ta và đặt bàn tay nàng lên ngực mình. Ta nhìn nàng, nở một nụ cười thật tươi: "Hình như ta yêu nàng rồi!"
------------------------
Thời khắc ấy, mọi thứ xung quanh tôi như xa dần. Trong mắt tôi giờ chỉ còn hình bóng chàng, cặp mắt cầu vồng lấp lánh cùng nụ cười toả sáng hơn bao giờ hết đong đầy tâm trí tôi. Một tay khác tôi đưa lên vuốt ve gương mặt chàng, tay còn lại cảm nhận nhịp tim chàng đang nhảy lên vì phấn khích.

"Douma, chàng biết yêu có nghĩa là gì không?" Tôi nhẹ giọng hỏi.

"Là khi ta gặp nàng liền thấy vui, thấy đau khi nàng mệt mỏi, thấy giận khi không bảo vệ được nàng." Douma cười khúc khích và nháy mắt một cách tinh nghịch: "Có phải thế không? À, ta còn muốn làm rất nhiều thứ với nàng nữa. Ta muốn được ôm nàng, muốn được nắm tay nàng, muốn được hôn nàng như trong truyện vậy. Ta muốn làm mọi thứ để được bên cạnh nàng."

Nghe xong, mắt tôi đỏ hoe. Hạnh phúc đến quá bất ngờ. Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến viễn cảnh chàng sẽ đáp lại tình yêu của tôi. Nhưng giờ đây, tình yêu của tôi đã trọn vẹn.

"Em cũng yêu chàng."

Câu tỏ tình của tôi nhỏ dần khi hai đôi môi chạm nhau.

Trăng đêm nay thật đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip