xxii.

Ngày hôm sau ngay khi vừa đến công ty Doyoung đã bị Trưởng phòng gọi vào gặp riêng, mọi người nghe thế cũng nhìn anh bằng ánh mắt khác lạ, bắt đầu bàn tán xôn xao. Doyoung bỗng cảm thấy hơi đau đầu. Bọn họ vốn đều là người tử tế nhưng ngoài xã hội việc xuất hiện những lời đồn chắc chắn là không tránh khỏi, có lẽ bọn họ nghe được từ đâu việc anh cùng Giám đốc Suh và Giám đốc Park cùng nhau ăn tối nên lại lời ra tiếng vào rồi. Vậy Trưởng phòng muốn gặp riêng anh cũng liên quan đến việc đó sao? Dù thế nào cũng không trốn tránh được, Doyoung cũng cảm thấy bản thân mình không làm sai việc gì, vì thế anh hít mạnh một hơi rồi nhanh chóng mở cửa bước vào. Và ngạc nhiên thay anh không phải người duy nhất được gọi vào gặp mặt riêng, Taeyong cũng có mặt ở đây.

'Doyoung đến rồi sao? Mau ngồi xuống đi. '

Trưởng phòng niềm nở cười với Doyoung và rót cho cả hai một tách trà. Anh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên vẫn chỉ biết cứng nhắc nói cảm ơn và nhận lấy tách trà trong khi Taeyong lại tỏ ra vô cùng vui vẻ.

'Trước khi Doyoung đến thì tôi cùng Taeyong đã có thảo luận trước rồi, và vị trí ấy chắc chắn không có ai phù hợp hơn cậu Doyoung đây.'

'Vâng?' Doyoung vẫn còn mơ mơ hồ hồ không hiểu ý Trưởng phòng nói là gì. Vị trí? Thích hợp? Những lời này là sao?

'Cậu vẫn chưa biết gì sao? Có vẻ đúng như lời đồn Doyoung của chúng ta chỉ chú tâm làm việc mà không tham gia những chuyện bàn tán trong công ty nhỉ?' Trưởng phòng sảng khoái uống một ngụm trà rồi mới tiếp lời. 'Vị trí Phó Giám đốc của công ty sau một khoảng thời gian xung đột cuối cùng cũng bị bỏ trống, phía trên đang chờ thời gian thích hợp để thông báo tôi sẽ là người tiếp nhận vị trí ấy. Taeyong sẽ thay tôi đảm nhận chức Trưởng phòng, vậy vị trí Phó phòng của cậu ấy còn ai xứng đáng hơn Doyoung của chúng ta đây?'

'E-Em? Em ạ?'

Đôi mắt vốn đã to tròn của Doyoung nay lại càng được mở to hơn vì ngạc nhiên. Anh hết nhìn Trưởng phòng rồi lại nhìn Taeyong mà không nói nên lời, cũng không biết nên biểu cảm như thế nào mới đúng.

'Không chỉ được lên vị trí Phó phòng mà em còn được đổi xe mới, sau này cũng không cần đến hầu các sếp trong những bữa tiệc cùng khách hàng nữa. Sau vụ ly hôn lần trước của Giám đốc Park có vẻ như tiếng lành đồn xa, rất nhiều người đến muốn làm việc cùng luật sư Kim đấy.' Taeyong vỗ vai Doyoung tán thưởng. 'Em đã vất vả nhiều rồi, em xứng đáng với vị trí này mà.'

'Tuy đây vẫn chỉ là quyết định nội bộ nhưng tôi nghĩ tai mắt khắp nơi chắc cũng đã nghe ngóng được ít nhiều rồi, bọn họ sẽ để ý đến cậu nhiều hơn đấy Doyoung. Vì vậy thời gian này cậu nỗ lực nhiều một chút, cũng cẩn thận hơn, đừng để ai tìm thấy sơ hở của cậu. Chịu khó một thời gian thôi.'

Doyoung tin sự thành công của một người sẽ phụ thuộc vào lựa chọn của bản thân người đó. Anh đã bỏ qua cơ hội thăng tiến khi từ chối làm việc cho Giám đốc Suh vì tình nghĩa, nhưng hiện tại khi chính Myungbaek cho anh cơ hội này anh chắc chắn sẽ không để nó vuột mất. Vì thế kể từ buổi sáng hôm ấy Doyoung lại bắt đầu lao vào công việc như một con thiêu thân, thậm chí còn chăm chỉ hơn cả anh của lúc trước. Anh không tan làm sớm để cùng Jungwoo về nhà nữa, tất nhiên cũng không cùng cậu ăn tối. Jungwoo đã cố ý chọn lớp học buổi sáng để cậu có thời gian trống buổi tối cùng Doyoung nhưng tất cả đều như vô nghĩa, thức ăn cậu nấu mỗi ngày đều phải bọc kín rồi đặt vào tủ lạnh. Hôm nào về quá muộn hoặc ngủ lại công ty Doyoung sẽ không ăn, còn những ngày anh về sớm một chút...

Thật ra, chẳng có ngày nào Doyoung về sớm cả.

'Sao em vẫn còn thức? Ngày mai không có lớp sao?'

Doyoung giật mình khi anh mở cửa nhà và thấy tivi ngoài phòng khách vẫn còn được chuyển kênh liên tục, còn cậu người yêu bé của anh cuộn mình trong chiếc chăn bông trên sofa. Bây giờ đồng hồ đã điểm gần ba giờ sáng rồi.

'Ngày mai giáo viên có việc nên tụi em không có lớp.' Jungwoo vừa hỏi vừa nhẹ xoa đôi mắt đã mỏi vì nhìn màn hình tivi quá lâu. 'Anh lại về muộn thế?'

'Anh...'

Doyoung bối rối nói không thành lời. Anh muốn nói rằng anh rất bận, thật sự rất bận rộn, nhưng những lời này nói mãi lại giống như một cái cớ vậy dù cả hai người họ đều biết là không phải. Doyoung nhớ anh đã từng hứa sẽ không lấy việc bận rộn làm lý do không có thời gian dành cho Jungwoo, từng hứa sẽ ở bên cạnh cậu, là người yêu cũng là gia đình của cậu. Nhưng hiện tại mỗi ngày khi kết thúc công việc anh đều phải nhìn thấy rất nhiều tin nhắn chưa được hồi âm của Jungwoo, đôi khi là những cuộc gọi nhỡ, và nhìn thấy cậu thiếp đi một mình trên chiếc giường rộng lớn khiến anh đau lòng không chịu được. Anh biết mình là nguyên nhân của tất cả những gì đang xảy ra và biết Jungwoo đang rất cô đơn, nhưng anh lại không biết phải làm sao để thay đổi. Doyoung không muốn để vuột mất cơ hội này, cơ hội để anh và cả Jungwoo có một cuộc sống tốt hơn sau này.

'Em biết rồi, anh bận mà.' Jungwoo nói rồi tắt tivi và ôm lấy cái chăn trong tay mình rồi đứng dậy, tiến về phòng ngủ của cả hai.

'Không...Anh...'

'Anh không cần nói đâu, em biết. Ngày mai anh còn phải đi làm sớm nữa đấy nên nghỉ sớm đi.'

Nói rồi Jungwoo bước thẳng vào phòng mà chẳng nhìn Doyoung thêm một lần nào. Cánh cửa phòng chưa được đóng kín để lộ ra tiếng cậu thở dài ở phía sau.

Kể từ đêm hôm đó cậu gần như không nói chuyện với Doyoung. Hai người họ vốn đã không có nhiều thời gian bên cạnh nhau vì công việc bận rộn của anh nhưng Doyoung đã nhận ra có gì đó không đúng khi anh chỉ nhận được một tin nhắn từ cậu sau giờ làm việc. Jungwoo chỉ nhắc anh đừng về quá muộn. Cậu không đợi anh đi làm về nữa mà luôn đi ngủ trước, buổi sáng Jungwoo cũng luôn thức dậy sớm hơn một chút rồi rời khỏi nhà sớm để hai người không phải chạm mặt nhau. Ở công ty vốn đã mệt mỏi, không khí im lặng và nặng nề ở nhà càng khiến Doyoung mệt mỏi hơn. Anh luôn tìm cách để cả hai có thể nói chuyện và cùng nhau giải quyết vấn đề nhưng cậu luôn lảng tránh và công việc bận rộn lại nhanh chóng cuốn anh theo, khiến mọi thứ bị bỏ lại phía sau.

Nhưng dù Jungwoo có đang giận dữ đến thế nào thì anh biết cậu vẫn rất quan tâm đến mình. Doyoung làm sao không biết những gói bột hồng sâm và vitamin trong cặp đi làm của mình là do cậu đặt vào, cách vài ngày cậu lại kiểm tra và đặt thêm vào nếu thấy anh đã uống hết. Còn ai có đủ loại thuốc bổ của cùng một loại nhãn hiệu ngoài Jungwoo, cậu con trai của người mẫu đại diện nhãn hàng chứ? Và làm sao Doyoung có thể không biết, hộp cơm mà Taeyong dúi vào tay anh vào mỗi buổi chiều sau khi người kia ăn tối ở ngoài về là do Jungwoo nhờ gửi vào. Hộp cơm quen thuộc, mùi vị cũng quen thuộc dù cậu đã có tiến bộ hơn lúc trước rất nhiều trong việc nấu ăn, món ăn cũng đa dạng hơn. Doyoung còn phát hiện vài gói vitamin giống hệt của mình trên bàn làm việc của Taeyong, chắc là anh ấy được cậu bạn trai nhỏ của Doyoung hối lộ không ít để thực hiện công tác người giao hàng đây mà. Có một hôm trước khi ngủ Doyoung có ghé qua phòng đọc sách để tìm thêm giấy ghi chú để mang đến công ty, và anh phát hiện đèn bàn vẫn còn hơi ấm như chỉ vừa được tắt vài phút trước. Anh vẫn tưởng Jungwoo đi ngủ sớm nhưng lúc ấy đã hơn một giờ sáng. Vậy chẳng lẽ cậu chỉ đi ngủ trước anh một lúc thôi sao? Cậu đã làm gì đến tận giờ này? Bài tập ở trường cũng nhiều lắm sao?

Mọi việc có lẽ không tệ như mình nghĩ.

Doyoung thầm hy vọng. Dù Jungwoo vẫn chưa chịu nói chuyện lại với anh nhưng sự quan tâm của cậu khiến anh cảm thấy mối quan hệ của bọn họ vẫn nằm trong vùng an toàn. Việc không còn nhận được tin nhắn nào của cậu khiến anh cảm thấy hơi trống trải, nhưng Doyoung tự trấn an bản thân rằng mọi chuyện sẽ nhanh chóng qua đi thôi. Anh sẽ lên chức Phó phòng và sẽ không còn bận rộn như thế này nữa. Bọn họ sẽ lại trở về như lúc trước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip