[Drabble|SA][M][ChanBaek]ChanYeol
Author: Gạo Lák aka Tế Đối.
Pairing: ChanBaek.
Disclaimer: Chúng nó không thuộc về tôi, nhưng tôi sở hữu cốt truyện.
Category: Cryptic.
Warning: Cryptic: Đó là một thể loại truyện kinh dị trinh thám (nhẹ nhàng hơn CreepyPasta), nhưng những phần kinh dị không thể hiện ra bên ngoài mà lại ẩn vào bên trong từng dòng chữ. Nhiều truyện khá dài nhưng cũng có nhiều truyện chỉ vẻn vẹn vài dòng chữ. Cảm giác đầu tiên khi đọc chính là “TÒ MÒ, KHÓ HIỂU”. Chính những cảm giác đó sẽ khiến bạn phải đọc lại truyện. Và rồi bạn sẽ hiểu… và bạn sẽ… /die/
A/N: +Có thể đây là lần đầu tiên ryptic được đưa vào viết fic, và mình muốn thử thách bản thân ở thể loại này, nên rất cần sự góp ý của mọi người. Cryptic dạng như horror, nhưng chất horror sẽ không hiện ra bên ngoài, vì thế sẽ khá là khó mà để ratt. Fic rất ngắn, bạn cần đọc kĩ để hiểu. Đối với những người hiểu được nội dung câu truyện, nó sẽ mang ratt là T, thậm chí là M, nhưng nếu chỉ đọc qua, nó chỉ đơn thuần là ratt K thôi.
+Đừng hỏi Byeon ở đâu trong fic vì cậu bé chính là người kể truyện.
+Quà tặng cho anh Nhã đẹp trai :”> Tốt xấu gì anh cũng phải comt cho e một cái đấy :”> Không e sang e hấp diêm feed nhà anh /lăn lăn/
Begin.
Khi tôi lên năm, ChanYeol xuất hiện. Lúc đó tôi ngồi lủi thủi ở góc sân và ChanYeol đến bắt chuyện với tôi. Tôi chỉ muốn cậu mãi là của tôi mà thôi .Cậu ấy thực sự rất thân thiện với một nụ cười mà chỉ nhìn thấy thôi bạn cũng đã cảm thấy ấm áp lên rất nhiều rồi.
ChanYeol ghét việc tôi suốt ngày bám theo cậu ấy. Thậm chí cậu ấy còn mắng tôi, đẩy tôi ra xa cậu ấy. Nhưng biết sao được, hình như tôi yêu cậu ấy mất rồi.
Năm tôi tám tuối, ChanYeol là của tôi.
Lúc nào ChanYeol cũng kè kè bên tôi, cậu nói cậu không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ngồi ở nhà chơi với tôi thôi. Cậu ấy còn bảo tôi không được nói cho bố mẹ biết nữa.
Tất nhiên là tôi đồng ý rồi, nếu không cậu ấy sẽ lại không chơi với tôi mất.
Chúng tôi dành khá nhiều thời gian ở trong nhà, chơi những trò chơi ngớ ngẩn của bọn trẻ con, bọn tôi thực là những đứa trẻ hạnh phúc.
Vào một ngày, tôi quyết định đi tới công viên với ChanYeol và khi trở về, tôi nhìn thấy bố mẹ đang ngồi phòng khách đợi mình. Mẹ ra hiệu cho tôi tiến tới gần chỗ bố, ông hỏi liệu tôi có muốn đến công viên giải trí không.
“Vậy ChanYeol có được đi chơi cũng không bố?… À nhầm, con muốn đưa bạn mình đi chơi cùng. Bố đồng ý nhé?” Suýt thì tôi làm lộ bí mật.
Nụ cười của bố tôi chợt tắt nhưng ông ấy vẫn đồng ý.
Rất nhanh, chúng tôi đã tới công viên giải trí và nghe thấy tiếng cười đùa cũng như la hét inh ỏi của bọn trẻ con.
Bố đưa tôi tới Ngôi nhà ma ám và dặn tôi phải hết sức cẩn thận. Tôi đi qua cánh cửa và tiến vàp một căn phòng trăng toát, tôi quay lại vẫy tay với cha mẹ mình.
Lạ thật, bố tôi không cười nữa còn mẹ thì khóc nức nở. Lạ thật đấy nhưng tôi cười mỉm trấn an họ ngay khi cánh cửa đóng lại.
Thật là vui quá đi, chỉ có ChanYeol và tôi, ChanYeol và tôi, ChanYeol.
“Chanchan, mình chơi thôi. Bố mẹ đi ra ngoài rồi” Tôi gọi ChanYeol, chắc cậu ấy sắp chết ngạt ở trong áo tôi rồi.
End.
P/S: Đấy chưa, mình đã bảo rồi, rất ngắn mà Ai không hiểu thì đọc lại lần nữa nhé. Vẫn chưa hiểu thì mình sẽ giải thích cho Tại dạo này mình bị nghiện thể loại này quá nên viết ra Mặc dù đọc xong đêm nào đi ngủ cũng đều mơ thấy có con búp bê = vải (hoặc gấu bông) rất ư là xinh trèo lên giường đâm mình liên hồi vào ngực T.T
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip