ii
Draco không muốn nhận lời mời tới dự vũ hội của y/n Fouché, bởi điều đó có nghĩa là em sắp phải đi. nghĩ lại thì, hắn đã từng muốn mời em làm bạn nhảy yule ball của mình vào năm học thứ tư, nhưng hắn không biết nữa, hắn cứ luôn cảm thấy bản thân khó mà mở lời bắt chuyện với em, luôn cảm thấy em không giống những người khác, nhiều khi hắn thấy em xa lạ, thấy em quá cao quý, tới độ mà hắn đã phải ngồi xuống để xem xét lại thân phận của mình.
Draco cũng là quý tộc, một quý tộc thuần chủng. hắn biết điều đó chứ, rõ hơn ai hết. nhưng vẫn không thể ngăn được cái suy nghĩ kì quặc ấy: rằng có một thứ gì đó trong hắn, luôn khiến hắn có cảm giác thấp kém hơn em. và giờ thì ngay cả mẹ hắn cũng đang dần bị đồng hóa bởi một đám phụ nữ ồn ào và xấu tính như mụ Umbridge. chỉ mới nghĩ thế thôi, tóc gáy của Draco dựng đứng hết cả lên, sẽ ra sao nếu Malfoy bị mất hết vị thế, đó chẳng phải là điều kinh khủng hơn cả việc hắn bị Harry Potter vượt mặt ở trường à?
Dolores Umbridge luôn tỏ ra mụ là một người điềm đạm. mụ nói chuyện với đám trẻ rất nhẹ nhàng, như đang vuốt ve chúng, nâng niu chúng. song mọi điều mụ làm ra lại chẳng ăn nhập gì. Draco cảm giác như mụ chỉ đang cố đóng vai một quý tộc giả, một quý tộc nghiệp dư, một kẻ hợm hĩnh học đòi và mong muốn được đặt cái móng chân thối của mụ vào sàn nhà lát đá pha lê của giới thượng lưu.
Draco không rõ đó có phải mục đích mụ qua lại với Narcissa hay không.
Draco nghĩ rằng hắn sẽ phải nói chuyện đàng hoàng với cha. không phải vấn đề trường học, không phải về Harry Potter, mà chính là vấn đề nội bộ của gia đình hắn. không thể để mẹ của hắn qua lại với một kẻ như Umbridge. hắn muốn một Malfoy phải cao quý đúng nghĩa, dù là cô độc đi nữa, vẫn phải cô độc một cách cao quý, giống như cha hắn - một người đàn ông trung niên luôn là tâm điểm của mọi cuộc gặp gỡ, đôi mắt màu lục sẫm nghiêm nghị với ánh nhìn sắc nhọn, một người luôn khiến mọi kẻ khác mang trong mình cảm giác rằng ông ta sẽ đứng trên tất thảy mọi thứ và nhìn xuống.
đó mới là một Malfoy. và Draco luôn muốn mình phải trở thành như thế: cao quý và tràn đầy quyền lực.
"anh có thể thêm vào những bản nhạc của Chopin, hoặc Strauss, hoặc bất cứ ai, nếu anh cảm thấy Tchaikovsky không đủ lãng mạn cho những điệu waltz" - Fouché nói khi em thấy biểu cảm lưỡng lự của Draco, có vẻ như hắn không có hứng thú cho lắm về lời mời đến dự vũ hội của em.
Draco vẫn luôn suy nghĩ tìm cách khiến y/n Fouché quay trở lại Hogwarts. nhìn ánh mắt háo hức của em đi, sao em có thể hạnh phúc mà rời khỏi đây trong khi bản thân là một phù thủy? sao em có thể lãng phí cuộc đời đầy màu sắc của mình ở chốn của những muggle thấp kém và nhàm chán? rốt cuộc thì chiến tranh phù thủy cũng còn đỡ hơn những quả bom nguyên tử hay những đầu đạn hạt nhân của muggle, chẳng phải ở đây em sẽ an toàn hơn sao?
"em có từng suy nghĩ lại chưa? về chuyện sẽ ở lại thế giới này?"
y/n Fouché hơi mím môi, rồi em lắc đầu. là cái lắc đầu dành cho vế sẽ ở lại thế giới này.
"em đã bị đuổi học, Draco ạ. và em cũng sẽ chẳng quay lại một nơi mà người ta đã tống cổ em ra khỏi đó" - Fouché nói một cách nghiêm túc - "ngày hôm đó có rất nhiều người chứng kiến cảnh ấy, họ cười cợt khi nhìn thấy Umbridge bị trò đùa của chúng em làm cho bẽ mặt. nhưng lại không một ai đứng ra nói lý lẽ, họ cứ để bà ta sỉ nhục em cùng hai anh chàng nhà Weasley, rồi nhìn theo ba đứa tiến ra khỏi cánh cổng Hogwarts"
rồi em khẽ nói một câu bằng tiếng Pháp, chỉ vừa đủ cho một mình em nghe được.
"những kẻ giả tạo"
giống kẻ mặc bộ đồ hồng chói đang đứng bên trong nhà thờ kia. thật mỉa mai làm sao nếu mụ tới đây để thú tội. thật mỉa mai làm sao nếu tất cả mọi người đều sống một cuộc đời độc ác rồi lại tới đây để cầu xin sự an yên. nhà thờ lúc ấy giống như một cái thùng rác để đám tín đồ vừa hành sự xong và vứt hậu quả của bản thân ở lại, rồi ra về với một tâm hồn sạch sẽ không vết xước, và tiếp tục làm những chuyện không thể chấp nhận.
tôn giáo chỉ là một cách thay thế hợp thời trang cho lòng tin.
y/n Fouché có thể nhìn ra, chẳng ai quá quan tâm đến câu chuyện của những đứa nhóc bị đuổi học. trong mắt mọi người khác, chỉ có mấy đứa trẻ ngỗ nghịch, xấc láo, hết thuốc chữa mới bị tống cổ ra khỏi trường. các bậc phụ huynh cũng cho là vậy. bởi con cái của họ dường như đã quen với cái nề nếp khắc nghiệt của mụ Umbridge, tới nỗi chúng cảm thấy như đó là một loại quy củ hợp lý có thể giúp chúng nhanh chóng trưởng thành.
biết đâu Draco cũng cảm thấy em bị đuổi khỏi trường là đúng? bởi nói gì thì nói, em cũng đã vô lễ với một giáo viên. dù mụ Umbridge chẳng xứng với cái danh xưng cao quý ấy một chút nào.
ngày em bị đuổi học cùng Fred và Geogore, em đã chú ý tới ánh mắt của một số nhân vật quan trọng. ví dụ như Harry Potter, tuy rằng anh ta đứng ẩn trong đám đông. có lẽ em chỉ nhìn ra được biểu cảm sốt sắng của Ron Weasley mà thôi, nhưng có lẽ không phải dành cho em, mà dành cho hai người anh trai của cậu ấy.
"anh sẽ không tới vũ hội. bởi anh mong em hãy suy nghĩ thật kỹ về chuyện quyết định trở lại trường học của muggle. em là một phù thủy, y/n ạ, một phù thủy tuyệt vời"
"Draco, thôi đi. sẽ chẳng có ai mời em vào lại đâu, và cũng chẳng có một vị hiệu trưởng ngu ngốc nào dám nhận một đứa đã từng bị tống cổ khỏi trường cũ" - y/n Fouché gắt lên, rồi em lại nhỏ giọng xuống - "... vì tội điều chế thuốc nổ và sử dụng lên người giáo viên như một trò đùa"
sau phản ứng có phần hơi thái quá của em, cả hai rơi vào bầu không khí yên lặng. tiếng thánh ca trong nhà thờ đã dừng lại từ lúc nào, và giờ các tín đồ đang giữ trật tự, lắng nghe kinh sách từ cha xứ. tuy ngồi phía bên ngoài nên em và Draco không nghe được gì, thậm chí tiếng những con quạ kêu trên nóc nhà thờ còn lớn hơn âm thanh của cha xứ, nhưng khoảng không gian tĩnh lặng cũng khiến cả hai cảm thấy một sự trang trọng đang dâng lên trong tâm trí, và bất giác ngồi thẳng người lên.
"vậy là anh sẽ không tới vũ hội?"
"không"
Draco trả lời ngay tức khắc, rõ ràng đã luôn muốn nói ra từ lâu. có thứ gì đó khiến hắn hừng hực lòng tham lam muốn em ở lại thế giới này. có thể hắn yêu em, hoặc có thể chỉ vì hắn muốn em tận mắt nhìn thấy hắn sẽ tống cổ Umbridge ra khỏi Hogwarts như thế nào. Draco dâng lên một khát khao cháy bỏng: hắn sẽ để cho em thấy hình ảnh một Malfoy quyền lực, thậm chí một Malfoy độc tài, luôn đứng trên đầu kẻ khác và sẵn sàng ra lệnh bất kì lúc nào.
"vậy thì hãy trả lại em tập album"
y/n Fouché xòe bàn tay ra, Draco đưa cuốn album kim loại trả lại cho em. thú thật thì hắn có hơi tiếc, hắn đã bỏ lỡ một cơ hội tốt để được ở bên người đẹp. nhưng thế thì sao, sau khi nhún nhảy xong, hắn sẽ chẳng còn gặp lại em nữa. rồi hắn sẽ sống vật vờ hằng ngày, gặm nhấm nỗi bứt rứt hằng ngày, chỉ vì đã không tìm đủ lý do để níu em ở lại.
y/n Fouché đứng dậy. em vốn muốn tới đây để nhẹ lòng, không ngờ gặp mụ Umbridge, lại còn gây xích mích với Draco. nếu đến cả nhà thờ cũng không còn chứa chấp em, thì em cũng chẳng còn lý do gì để ở lại. em tới đây với sắc mặt vui vẻ, và giờ thì lại ra về với một đống cảm xúc hổ lốn.
"một buổi gặp mặt uống trà ở dinh thự Malfoy, được không?"
Fouché đã nghe thấy lời mời, nhưng em không quay đầu lại.
"em chưa bao giờ tới đó"
"chúng ta có thể xuất phát ngay bây giờ"
Draco đứng dậy, phủi đi một ít đất cát bám trên quần. hắn tiến bước vào bên trong nhà thờ, khiến Fouché chưa kịp hiểu hành động tùy tiện bất chợt ấy là gì. chỉ thấy Draco tới chỗ mẹ hắn đang ngồi, ghé sát vào tai bà nói điều gì đó, và mụ Umbridge ngồi bên cạnh cũng quay đầu nhìn sang. em thấy Narcissa gật đầu, rồi Draco quay lưng bước ra bên ngoài.
"đi thôi"
"ngay bây giờ?" - y/n Fouché có hơi bất ngờ hỏi lại, em còn chưa nói sẽ đồng ý tới dinh thự Malfoy. rõ ràng nó là một lời mời vu vơ bất chợt, nhưng từng hành động của Draco lại khiến em cảm thấy hắn như đã lên kế hoạch từ trước. nghĩa là dù em có gật đầu hay không, thì Draco cũng sẽ dẫn em tới dùng trà.
"đừng căng thẳng thế. chỉ là uống trà thôi"
thấy sắc mặt có hơi tái đi của em, Draco mỉm cười, lật ngửa bàn tay phải lại, dùng mặt nhẫn hình con rắn gõ mấy tiếng vào cuốn album kim loại mà em đang ôm trên người.
có vẻ hắn đang hưởng thụ cảm giác của một Malfoy, chính là cảm giác khiến kẻ khác không thể đoán được tâm tư và hành động của mình.
"anh cũng muốn nghe em nói về âm nhạc của Tchaikovsky"
sắc mặt y/n Fouché lúc này đã hơi ửng hồng lại. em vui vẻ hẳn ra, không giấu nổi một cái thở hắt. thực sự Draco ban nãy đã khiến em như bị chèn ép.
cả hai bước ra cổng lớn của nhà thờ, đã có một chiếc xe ngựa thần đợi sẵn. được gọi là ngựa thần nhưng không hề có ngựa, chính xác thì chỉ có khoang xe và những sợi dây kéo lơ lửng trên không trung mà thôi, đến người điều khiển cũng không xuất hiện. y/n nghi ngờ về việc nó có thể đưa em tới dinh thự Malfoy với vẻ bề ngoài chẳng lấy gì làm chắc chắn này, em cảm thấy thậm chí có thể bị văng ra ngoài khi đang ngồi ngay ngắn bên trong.
"em chưa đi loại xe này lần nào sao?"
"không có xe hơi sao?"
"có, nếu em sợ thứ này" - Draco phẩy nhẹ ngón tay, chiếc xe ngựa thần liền lao đi. y/n Fouché để ý hắn chỉ gõ nhẹ mấy lần vào mặt nhẫn hình rắn trên tay, liền có một chiếc xe hơi thể thao tiến lại gần chỗ cả hai đang đứng. em khá tò mò về thứ này, dường như nó không phải là món trang sức bình thường, và việc Draco luôn mang nó trên người cũng không phải chỉ để cho đẹp.
chiếc xe dừng lại trước mặt. nhưng cũng tương tự như xe ngựa, chiếc xe hơi này cũng không có tài xế.
"..."
"đừng sợ. ở thế giới này không ai cần bằng lái xe đâu" - Draco bật cười. hắn chậm rãi rút từ trong túi áo vest trước ngực ra một chiếc khăn trắng, lót vào lòng bàn tay, nắm lấy tay cầm của cánh cửa xe và mở nó ra, hướng đôi mắt nhìn y/n Fouché vẫn còn đang hoài nghi độ an toàn của phương tiện này - "không ai ở đây chết vì tai nạn xe hơi cả. người ta chỉ chết khi ngã từ trên chổi xuống mà thôi."
với vẻ mặt lưỡng lự, em vẫn bước vào trong xe. suốt quãng đường đi, Draco để ý thấy em luôn ôm khư khư cuốn album trước ngực, dường như bảo vệ chúng hơn cả tính mạng em. hắn đã từng nghe tới chuyện em có thể chơi piano, và một chút năng khiếu hội họa.
em chính là một nghệ sĩ, và cũng là một tác phẩm nghệ thuật trong mắt hắn.
y/n Fouché cảm thấy may mắn khi em có thể tới điểm đến một cách an toàn và không mất sợi tóc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip