x
Y/n Fouché lạnh ngắt, nằm bất động trong vũng máu giữa một đồi hướng dương. Một con dao cắm thẳng giữa lưng em, mái tóc hạt dẻ xõa lòa xòa và bết dính lại, trở nên khô cứng và dính nhớp, cùng với máu.
Draco không nhầm, đó chính là em, là em của hắn. Chiếc đầm trắng loang lổ những máu, vài giọt li ti vương lên giấy, như muốn tô thêm những mảng màu sặc sỡ cho bức tranh chì em đang vẽ dở.
Gió vẫn thổi trên đồi, những bông hướng dương vẫn rực rỡ đến chói mắt, dù nắng chẳng hề chiếu tới.
Hắn không rút con dao ra khỏi lưng em, bởi rút ra thì em sẽ chết mất.
Hắn không tìm được chiếc nhẫn còn lại trên người em, dù rõ ràng nó là thứ đã định vị hắn tới đây. Kì lạ hơn là túi đồ của em thì vẫn nằm đó. Chỉ cần liếc qua cũng nhận thấy cái túi của em chẳng có thứ gì đáng giá ngoài một cuốn album nhạc cổ điển đã cũ và mấy quyển vẽ phác họa. Vậy là có lẽ gã thanh niên muggle đó đã nhìn thấy chiếc nhẫn có vẻ là món đắt tiền nhất trong cái đống này, gã đã đem nó đi, và em ngăn gã lại, như một bản năng. Rồi gã đã đâm em, cũng như một bản năng.
"Ta đã bảo em rồi..."
Draco đã từng cảnh báo em về việc đừng có qua lại với thằng thanh niên muggle đó, và em đã bỏ ngoài tai mọi lời hắn nói, như bao lần bỏ ngoài tai khác. Em từng ca cẩm về thế giới phù thủy hỗn loạn không an toàn, nhưng giờ chính em lại bị một trong số những muggle mà em cho là hiền lành lương thiện, đâm cho một dao vào giữa sống lưng.
Em sẽ không chết đâu. Không phải lúc này, không phải ngày mai, không phải trong vòng tay hắn.
Hắn nhìn gương mặt em, trông em như đang say ngủ. Em vẫn yêu kiều như thế, ngay cả khi sắp chết, em vẫn khiến hắn động lòng. Hắn yêu từng giây phút bên cạnh em, hắn đã sống những ngày khốn khổ thế nào khi không có em, em có biết chưa? Em có biết điều đó không? Không, hắn phải gọi em dậy, phải kể cho em nghe những tháng ngày tàn khốc đó hắn đã sống thế nào, đến nỗi phải xem chim sẻ giết nhau như một thú vui gàn dở. Hắn muốn để em phải ăn năn, phải hối hận, phải cảm thông cho hắn. Em sẽ dùng chính sự bứt rứt đó mà cuồng si hắn. Chà, em sẽ phải làm như thế, em phải dậy, hắn phải gọi em dậy.
Liệu đây có phải là cái giá em phải trả cho việc đã cố gắng trốn chạy khỏi hắn không? Em đã bào mòn hắn ngay cả trong giấc mơ, nơi chỉ có hắn, và em dịu dàng trong vòng tay. Giờ thì chẳng phải giấc mơ đó đang thành sự thật hay sao? Em đang trong lòng hắn, em đã thuộc về hắn rồi. Đây là số phận của em, là cuộc đời của em. Chỉ khác rằng em đang dần lạnh đi mà thôi.
Draco nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út vừa lóe sáng. Mỗi lần lóe sáng là một lần cảnh báo rằng bảo vật của Malfoy đang gặp nguy hiểm.
Draco biết gã thanh niên muggle kia đang ở đâu.
"500 franc? Ông đùa tôi đấy à? Cái nhẫn này phải hơn thế, tôi đã đánh cắp nó từ một con bé quý tộc đấy, ông xem lại đi"
"Chỉ là một chiếc nhẫn bạc thôi, cậu Lefèbvre"
Người thanh niên có mái tóc quăn vàng, gương mặt điển trai và phần xương quai hàm cực kỳ ăn tiền. Gã luôn ăn mặc chỉn chu và sạch sẽ, chẳng ai nghĩ gã là một kẻ chuyên lừa đảo.
Malfoy cũng bước vào. Hắn nhìn thấy chiếc nhẫn của mình đang trên tay lão chủ tiệm, nhưng hắn không vội bắt Lefèbvre, chỉ xem qua những trang sức đẹp đẽ đang được trưng bày trong lồng kính như một vị khách bình thường vào mua hàng, như thể không muốn chõ mũi vào cuộc giao dịch kia.
Lefèbvre bĩu môi, đập đập liên tục mấy đầu ngón tay lên mặt bàn gỗ, như giục lão chủ tiệm đá quý hãy soi xét lại về chiếc nhẫn hình con rắn mà gã mới lấy cắp được của y/n Fouché. Gã là một tay lừa lọc có tiếng ở Paris, việc của gã là tìm những quý cô xuất thân giàu có, dùng vài mánh khóe tán gái nhảm nhí, rồi lợi dụng lòng tin và đánh cắp đi những vật dụng đắt tiền. Việc gã cùng lớp với Fouché cũng là một sự lừa đảo, mấy cái bằng giả thì ai chả làm được. Gã chỉ biết đọc bảng chữ cái và đếm tiền thôi.
Lefèbvre vẫn tiếp tục lải nhải về việc đã đánh cắp được chiếc nhẫn ấy từ tay một tiểu thư quý tộc, và cái giá 300 franc là quá khiêm tốn so với công sức giết người cướp của mà gã đã bỏ ra. Lão chủ tiệm đá quý dường như không còn lạ lẫm gì với gã thanh niên ấy, bởi mỗi lần gã đến là một lần ăn cắp thành công. Nhưng thay vì báo cảnh sát, lão quyết định chọn ngậm miệng lại, và kì kèo trả một cái giá thấp nhất cho những món trang sức mà Lefèbvre mang tới.
Draco Malfoy vẫn giữ một phong thái điềm tĩnh, tiếp tục ngắm trang sức, coi như không nghe thấy gì.
"5000 franc"
Lão chủ tiệm tiếp tục soi cái kính lúp lên bề mặt chiếc nhẫn, chép miệng mấy tiếng:
"Không có cái giá đó đâu, cậu Lefèbvre "
"Thế thì đưa đây, tôi qua hàng khác"
Lefèbvre giật lấy cái nhẫn trên tay, đôi mắt đa tình hôm nay lại ném một cái nhìn hằn học về phía lão chủ tiệm. Cái chuông gió trên cửa rung lên một tràng rủng rảng to hơn mọi khi, biểu thị rằng khách hàng đã không hề vừa ý với màn giao dịch vừa rồi.
Draco Malfoy cũng bước ra khỏi tiệm, cất tiếng gọi Lefèbvre đang hậm hực đằng trước:
"Này anh"
"Tôi mua cái nhẫn đó, năm trăm nghìn franc"
Lefèbvre quay đầu lại, nhìn về phía người thanh niên vừa cất ra tiếng nói. Có lẽ là trạc tuổi gã, nhưng từ cái áo măng tô mà người ấy mặc, và đôi giày da bóng loáng, con mắt thẩm mỹ của một kẻ lừa đảo đã cho gã biết người trước mặt đích thị là một quý tộc. Chỉ có điều mái tóc bạch kim khiến cho Lefèbvre hơi hiếu kì, nhưng cái giá năm trăm nghìn franc đã nhanh chóng dập tắt mọi suy nghĩ phán xét về ngoại hình của gã.
Người thanh niên quý tộc bình tĩnh mở chiếc vali trên tay, trong đó chỉ toàn những vàng thỏi. Luồng ánh sáng chói lòa phát ra khiến Lefèbvre ngay lập tức lóa mắt. Nhưng gã cũng không phải kẻ ngu, bởi năm trăm nghìn là quá nhiều, một tên quý tộc sẽ không thể nào ném từng ấy tiền chỉ để lấy lại một cái nhẫn bạc.
"Anh là ai?"
"Chẳng là ai hết. Tôi đã xem anh và ông chủ tiệm kì kèo một cái giá không tốt, và tôi muốn mua lại với một cái giá đẹp hơn, vừa đủ làm hài lòng đôi bên"
Lefèbvre vẫn không động đậy. Gã nghi hoặc nhìn người trước mặt, làm gì có chuyện tốt như thế từ trên trời rơi xuống chứ? Nhưng đúng là năm trăm nghìn đủ để gã bỏ cái nghề này khoảng một hai năm, đó cũng là một kịch bản đẹp.
Draco Malfoy tháo chiếc găng tay bằng da xuống, để lộ ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn tương tự như thế. Lefèbvre rõ ràng đã bị dọa sợ, không lẽ chuyện gã giết Fouché đã bị ai đó phát hiện?
Không để cho Lefèbvre kịp chạy đi, Draco đã đập mạnh chiếc vali vào đầu gã. Hắn nắm lấy mái tóc quăn của gã, kéo gã vào một con hẻm tối sâu hun hút.
"Thằng chó! Thả tao ra!"
Malfoy nắm tóc Lefèbvre, đập đầu gã muggle liên tiếp vào bức tường gạch gồ ghề. Những cạnh sắc nhọn nhô lên, cứ vậy đâm thẳng vào da đầu Lefèbvre, đến khi gã trở nên mơ mơ hồ hồ và không còn la hét chống cự được nữa, Malfoy mới dừng lại.
Hắn dí gót giày vào cổ Lefèbvre, cúi xuống đưa tay vào túi áo khoác của gã, lấy lại chiếc nhẫn thuộc về hắn.
"Cái giá 500 franc đó là lão chủ tiệm dành cho mày đấy, thằng ngu. Cứ kì kèo mãi làm gì không biết..."
Với một màn độn thổ, Draco đưa gã thanh niên muggle tới dinh thự Malfoy, nhốt gã vào cái buồng giam số hai mươi chín.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip