người họa ai xem

phủ malfoy im lìm như thể đã ngủ quên suốt bao mùa chiến tranh. lần đầu tiên em quay lại— một kẻ lạ mặt bước vào miền ký ức cũ

không còn những cây nến lơ lửng cháy mãi suốt ngày đêm. không còn tượng đá cúi chào như thể cả phủ đài đang sống. cũng chẳng còn bóng gia tinh nào lặng lẽ lướt qua nền hành lang lạnh ngắt. tất cả đã hóa vào hư không

lucius bị tống vào ngục. narcissa rút về sống ẩn dật ở miền nam nước pháp. tòa dinh thự từng uy quyền, từng lộng lẫy giờ phủ bụi mỏng như tro tàn, lạnh lẽo như một hầm mộ cổ. vắng lặng đến mức em nghe được cả tiếng tim mình

em đã hứa với chính mình rằng sẽ chẳng bao giờ quay lại. nơi này— chôn bao nhiêu năm tuổi trẻ và những lời không kịp nói. những ký ức bị giấu kín trong ngăn kéo sâu nhất, chôn dưới đáy tim như con dao gỉ cắm ngược. cứ mỗi lần ký ức lóe lên là một lần đau nhói, rớm máu

nhưng lá thư gã gửi— mỏng nhẹ, vỏn vẹn hai dòng— khiến em mềm lòng

có thứ em nên thấy. trong phòng tranh. đi một mình

không lời chào, không lời hỏi thăm. chỉ ngắn gọn như vậy

em biết rõ lối đi đến đó. bước chân lần theo các bậc đá, qua hành lang dài hun hút, ngang qua căn phòng nhạc cũ— nơi em từng lén nhìn gã ngồi lặng lẽ bên ô cửa đầy nắng

giờ mọi thứ đều im ắng như chưa từng tồn tại.

cánh cửa phòng tranh bằng gỗ sồi già, nặng trĩu và sậm màu thời gian. tay em chạm vào tay nắm— lạnh buốt, như chạm vào những ký ức phủ bụi từ lâu

căn phòng bên trong gần như không đổi. những bức chân dung cao ngất, treo dọc khắp tường. gương mặt nào cũng nghiêm nghị, ánh mắt nào cũng sắc lạnh và đầy tự cao. mỗi khung tranh đều dát vàng, đánh bóng cẩn thận, được chiếu sáng bởi những ngọn đèn lơ lửng lặng lẽ trôi

chỉ có một bức tranh nằm lệch hẳn về một góc— không khung vàng, không tên, không mô tả

đó là em.

chân dung em— nhưng không như những bức chân dung thường thấy. không tư thế trang nghiêm. không nụ cười kiểu mẫu. chỉ là em, ngồi trước cửa sổ, tay ôm cốc sữa nóng, mái tóc xõa nhẹ, ánh mắt nhìn tuyết rơi. và chỉ... lặng.

tuyết trong tranh rơi không ngừng. lặng lẽ. mãi mãi

em tiến lại gần. bức tranh trông thật đến mức em có thể nghe được tiếng gió thổi qua ô kính, cảm nhận được hơi ấm từ cốc sữa đang cầm. một khung cảnh yên bình— nhưng cô đơn đến nghẹt thở

đẹp không?

giọng gã vang lên sau lưng. em quay lại

gã đứng đó— áo choàng xám tro, gầy hơn lần cuối em gặp. tóc dài hơn một chút. Vẫn đôi mắt ấy— xám xanh, sâu hút. nhưng có điều gì đó trong đôi mắt ấy đã trôi đi mãi mãi, không thể chạm tới nữa

anh vẽ à?

em hỏi, giọng khàn đặc

vì sao?

gã không trả lời ngay. một lúc sau, gã bước đến, đứng cạnh em

vì đó là hình ảnh cuối cùng anh nhớ được. rõ nhất. lần đầu em về đây sau lần cãi vã ấy... em ôm cốc sữa nóng, ngồi ngắm tuyết đầu mùa

em bật cười nhẹ

...

thật ra, em nhớ rất rõ hôm đó. đó là một ngày mùa đông, đúng hơn là đêm đầu tiên em bỏ nhà đi bụi. em đến nhà gã ở, bài luận môn biến hình dài đến phát khóc, còn gã thì cứ ngồi chọc em mãi vì cách viết chữ transfigure của em trông như chữ tragedy

có lần anh nghe mẹ hỏi vì sao lại treo một bức tranh không thuộc về dòng họ?

anh trả lời sao?

vì đó là gia đình anh từng có

tim em thắt lại. một câu ngắn ngủi, mà như thổi bùng cả ngọn gió cũ ùa về

gã không nói gì thêm. em cũng không hỏi nữa. hai người đứng bên nhau, trước bức tranh không bao giờ thay đổi, trong một căn phòng quá rộng, quá lạnh, và quá nhiều quá khứ

em ngẩng đầu nhìn gã. ánh mắt chạm vào xương gò má đã gầy đi nhiều, sống mũi thẳng giờ như càng sắc nét hơn vì hao gầy. em muốn hỏi "sao không nói gì suốt thời gian qua" nhưng rồi lại thôi. giữa em và gã, thứ còn lại có lẽ không phải là câu trả lời— mà là những khoảng trắng không ai dám lấp đầy

anh treo nó từ khi nào?

từ sau trận chiến. khi anh nghĩ em đã không còn quay lại

thế sao lại mời em đến?

...vì... hôm qua tuyết rơi

chỉ vậy.

câu trả lời nhẹ tênh. nhưng lại nặng lòng đến nghẹt thở

ngoài trời, tuyết bắt đầu rơi trở lại. những bông tuyết lặng lẽ đậu lên bệ cửa, lên mái ngói, tan vào không khí

còn trong tranh— tuyết chưa từng ngừng lại

tựa như kỷ niệm— rơi mãi không dứt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip