Chương 29


"Cô chủ ngoài này lạnh lắm tôi dìu cô vào nhà nhé"

 bà Mary cầm theo chiếc áo khoác lên vai Eira. Eira khẽ liếc sang bà lão đã ngoài 70 rồi nhỏ giọng 

"Bà Mary cứ gọi con là Eira là được rồi" 

Bà Mary im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu. Eira lại nhìn ra phía ngoài rồi khẽ giọng 

"Có phải con đã sai rồi không? Con biết là họ đã hại chết cả nhà con nhưng con làm như vậy cũng chẳng khác gì họ cả" 

Bà Mary nhìn Eira khẽ vỗ vỗ lưng cô bé 

"Cô chủ đừng nói như vậy đây đâu phải lỗi của cô đâu. Năm ấy cậu chủ là tự sát, ông bà chủ cũng là do gặp sự cố mới mất. Cô chủ vốn không gây ra chuyện gì hết nên đừng tự trách mình nữa nhé" 

Eira chỉ nhè nhẹ lắc đầu rồi nói 

"không đúng đêm năm ấy chính tôi kề dao vào ngực anh ấy..." 

Chợt và Mary ngắt câu nói của Eira 

"Cô chủ suốt những năm qua cô chưa một lần nào thừ nhận rằng mình thích cậu chủ vậy cuối cùng cô có..." 

"Tôi không biết" 

Eira không để bà Mary nói hết câu liền nói cắt ngang, Bà Mary lức đầu rồi bắt đầu kể 

"Cô chủ cô biết không hồi còn nhỏ ấy cậu chủ rất lười đi học, ngày nào tôi cũng phải vất vả để có thể dỗ cậu ấy tới trường. Rồi một ngày cậu ấy chăm đi học hẳn thậm chí còn rất phấn khích mỗi khi tới trường, mỗi khi rời khỏi nha đều sẽ nhét vào cặp một thanh chocolate. Có ngày tôi đã hỏi một cô giáo mới biết rằng ở trường có một cô bé tên Evelyn cậu chủ ngày nào cũng kè kè bên cạnh cô bé ấy. Rồi một ngày cô bé ấy không tới trường nữa, cậu chủ đã bắt tôi hỏi bằng được nhà của cô bé ấy. Khi biết nhà cô bé ấy ơ đâu đêm đó cậu chủ đã dẫn toi trốn khỏi nhà tới đó. Khi đứng từ xa chúng tôi đã thấy căn nhà rực lửa. Chúng tôi chưa kịp phản ứng đã thấy ông bà chủ rời khỏi đó lúc đó cậu chủ như chết lặng đi. Nhưng vài phút sau tôi còn chưa kịp định hình mọi thứ thì từ lúc nào cậu chủ đã lao vào biển lửa, lúc đó tôi thật sự đã rất hoảng một hồi lâu tôi mới tháy bóng dáng nhỏ bé của một đứa trẻ 10 tuổi ôm một bé gái chạy ra tôi đã rất hoảng loạn mà chạy lại vừa tới nơi cậu chủ quần áo đã cháy xém nhiều chỗ đã bị lửa làm cho bỏng mà ôm đứa trẻ trong lòng lăn ra ngất" 

Eira khẽ giật mình, vậy mà trước đây cô không hề để ý tới những vết sẹo đã mờ trên người anh hóa ra là do cứu cô ngày đó mà bị bỏng 

"Suốt khoảng thời gian cô ở đây cậu chủ luôn biết đêm nò nếu như không có cậu ấy nằm cạnh cô đều sẽ không thể ngủ được, vậy nên cậu chủ luôn để cô ngủ với mình. Ngay cả khi đuổi cô vè phòng cậu chủ đêm nào cũng mang nến hương lên phòng du cô chủ ngủ rồi lặng lẽ lên nằm cạnh cô. Rồi sáng nào cũng cố gắng làm sao để dậy sớm hơn cô và rời khỏi" 

Bà Mary khẽ yên lặng rồi đôi mắt ánh nước nhìn Eira, khiến cô ngơ ngác 

"Hai người quả thật quá đáng thương, cậu chủ yêu cô chủ như vậy mà nhưng lại chẳng bao giờ dám thổ lộ với cô chủ chỉ cố gắng đẩy cô ra thật xa bản thân mình. Cô biết tại sao cậu chủ lại chọn cái tên Eira đặt cho cô không" 

Bà mary rưng rưng 

"Tôi còn nhớ cậu chủ khi đặt tên cho cô có nói rằng cái tên Eira rất hợp với cô chủ vì nó là tuyết cậu ấy đã nói rằng: Em ấy giống như một bông hoa tuyết vậy tôi chỉ có thể đứng nhìn em ấy mà không thể chạm vào dù có khát khao tới đâu vì một khi đã chạm vào em ấy sẽ giống như những bông tuyết bị nhiệt độ cơ thể tôi sởi ấm mà tan biến mãi mãi, vậy gọi em ấy là Eira đi cái tên đó thật hợp" 

Bà Mary vội gạt đi nước mắt liếc sang khuôn mặt cứng đơ của Eira rồi nói tiếp 

"Chắc hẳn cô chủ đang thắc mắc tại sao cậu chủ lại nói như vậy, tại sao cậu chủ lại luôn đẩy cô ra xa?" 

"Tất cả là do đêm đó khi cậu chủ nghe được những lời nói cuối cùng của mẹ cô chủ. Đêm đó giữa biển lửa trước khi bị đốt thành than mẹ cô chủ đã đặt lời nguyền lên cậu chủ rằng Bất kì ai mà cậu ấy yêu sẽ sống không bằng chết" 

"Từ đó cậu chủ luôn lạnh nhạt nhất có thể với cô chủ mong muốn có thể làm vơi đi tình cảm trong lòng cũng muốn cô chủ cảm thấy chán ghét mình. Nhưng càng ngày thứ tình cảm ấy dường như không vơi đi mà lại còn lớn lên" 

"cả cô chủ và cậu chủ đều là những đứa trẻ đáng thương..." 

bà mary càng nói nước mắt càng ứa ra nhiều. Eira kẽ gật đầu vỗ vỗ vai bà Mary 

"Này hai người ngoài đó làm gì vậy mau vào đây đi con có mua súp cho hai người này" 

Phelan mở cửa nhà đi vào nhìn thấy bà nội mình và Eira đứng ngoài ban công liền gọi họ vào. Eira khẽ dìu bà Mary vào trong đi tới canh Phelan cầm lấy đống súp trên tay anh rồi nói 

"Để em bày nó ra bát cho" 

Cô khẽ cười liền khiến Phelan hoảng hốt. Gì vậy cô gái ngày kể từ ngày Draco không còn nữa đến nay đã là 4 năm nay đều không cười sao hôm nay lại cười chứ? Không lẽ là nội anh hóa tiên làm phép đấy chứ? Nhưng ngay lập tức mặt mày của Phelan lại trùng xuống khẽ nhìn cô gái trước mặt mà xoa đầu Eira 

"con còn có việc con đi trước nhé" 

không để hai người trong nhà kịp cản lại phelan đã chạy một mạch ra ngoài. cảnh cửa nhà vừa đóng lại nước mắt anh đã giàn dụa khắp mặt. Anh gục xuống mà thầm khóc 

"Eira bé con của anh mạnh mẽ chút nữa thôi nhé, đợi anh nhé. Anh muốn thấy em hạnh phúc, anh thích em đấy bé con à, hứa với anh một điều cuối cùng khi anh rời khỏi phải thật hạnh phúc nhé!" 

Chàng trai ấy vội lau đi nước mắt trên mặt rồi đứng dậy phía góc tối một người đàn ông đi ra lên giọng lo lắng 

"Cậu cắc chắn rồi chứ tôi không đảm bảo giữ được tính mạng của cậu đâu?" 

Phelan chỉ gật đầu kiên quyết người đàn ông ấy chỉ lắc đầu nhìn chàng trai trước mặt 

"Đồ ngốc chỉ vì tình yêu mà dám lấy tính mạng ra đặt cược sao? Được rồi đi thôi"


-


Eira một mình đi trên con đường đông đúc trên tay sách giỏ bánh táo mà Phelan thích ăn nhất thất thần bước đi. Hai tuần nay Phelan biến mất không chút tung tích, tới một lời nhắn lại cho cô cũng chẳng có rốt cuộc là anh đi đâu khiến cô lo chết đi được. Eira khẽ ngước mắt lên nhìn phía trước thì liền khựng lại giỏ bánh táo do cô làm cho Phelan cũng rời xuống đất. Cách chỗ cô đứng không xa, người ấy khuôn mặt rạng rỡ nhìn cô, ánh mắt ấy hồn nhiên không chút phiền muộn, khuôn mặt tràn đầy sức sống khéo miệng mở rộng để lộ hai hàm răng trắng sáng. Mái tóc bạch kim bay bay theo giờ đông lạnh. Eira nhìn người con trai đó để ý tới khẩu hình anh ta nhận ra anh ta đang nói gì 

"Gì vậy quên anh thật rồi sao bé cưng?" 

"Lại đây" 

Đôi tay người đó dang ra. Giờ đây con phố đông đúc trong mắt Eira lại chỉ có một mình người ấy đang dang tay chờ cô nhảy vào lòng. Nhưng đến cô còn chưa thể nhật thức đây là mơ hay thật chỉ khẽ lết từng bước lặng lề tới hướng đó, tay khua khua phía trước như thể một kẻ mù không thấy đường. Cô khua khua như vậy để nếu khi chạm vào thứ cô nhìn thấy mới có thể biết rằng đây là người thật hay chỉ do cô ảo tưởng. Người trước mắt dần mờ mờ ảo ảo do nước mắt của Eira đã dàn dụa từ lúc nào. Người con trai ấy không còn đủ kiên nhẫn để nhìn bé cưng của mình lết từng bước rồi mò đường như vậy nữa liền bước tới nắm lấy đôi tay đang khua khua kia 

"Gì đây nhìn thấy anh là giả mù luôn đó hả?" 

Eira ngước lên nhìn khuôn mặt quen thuộc mà cô đã không thể thấy trong suốt 4 năm qua. Từng đường nét ấy dường như chẳng thay đổi chút nào rốt cuộc mọi chuyện là sao? Giờ cô không còn nghĩ được gì nữa, chỉ biết ôm chặt thắt lưng người con trai trước mặt 

"Đồ tồi, thế mà lại bỏ tôi một mình suốt 4 năm qua, đây là muốn tôi hận anh thêm sao?" 

Draco không nói gì được xoa xoa lưng bé cưng của mình mà an ủi 

"Xin..." Eira không để chàng trai đang ôm mình vào lòng nói hết liền lên tiếng 

"Mọi chuyện đã qua hết rồi đừng nói nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé" 

Hoàng hôn đỏ rực bàu tới dưới ánh đèn phố vừa được bất lên một cặp đôi ôm nhau dưới biển người qua lại. Mọi người chỉ có thể khẽ nghe thấy tiếng chàng trai đáp lại cô gái trong lòng mình một tiếng thật nhẹ 

"Ừm"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip