chương 19: chẳng thể buông bỏ

" Mikey....Mikey...., dạy đi, tối rồi đấy, em phải ăn tối rồi mới được ngủ tiếp"

Giọng nói ôn nhu cùng hơi thở ấm áp phả vào gáy cậu, tay anh ôm chặt vòng eo nhỏ. Vùi mặt vào gáy cậu, anh tham lam hít lấy hương thơm diệu ngọt kia. Cậu tỉnh giấc trong vòng tay to lớn, mặt hơi ủng đỏ vì hơi thở kia, từng nụ hôn nhẹ thoáng qua trên cái cổ trắng ngần.

" đừng..., nhột quá Kenchin." giọng cậu yểu xìu yếu ớt vang lên.

Anh cười châm chọc, hay tay không yên phận mà sờ soạng khắp cơ thể nhỏ gầy. Hôn nhẹ lên vành tai đỏ chót, từ khi nào mà những âm thanh rên rỉ nặng mùi dâm dục cùng hơi thở nóng hổi phát ra từ môi cậu. Anh luồng tay vào trong cái áo thun mỏng bắt đầu xoa nắn đầu ngực hồng hào.

" um~ha...ha...um~ đừng~ Kenchin~ ch-chẳng phải anh bảo phải đi...ha...ăn tối s.sao...um~~~"

" hủm~ đúng là thế, nhưng anh muốn ăn món chính trước."

Dứt lời, tay còn lại của anh từ từ vuốt dọc từ eo xuống hông cậu kèm theo đó là một nụ hôn gấp gáp thêm phần cuồng nhiệt của cả hai. Lưỡi anh mạnh bạo khám phá từng ngóc ngách trong khoang miệng nhỏ còn vô tư mà cướp đi không khí của cậu. Mikey mềm nhủn cả người, cơ thể vô lực chỉ có thể rên ư ử mà cố gắng bắt kịp tốc độ của anh.

Tay anh thành công luồn vào cái quần short nhỏ, ngón tay a chỉ vừa mới chạm vào phân thân kia thì từ bên ngoài.... Emma vừa liên tục gõ cửa vừa gọi to.

" hai anh còn không mau chóng dạy ăn tối, trể lắm rồi đấy biết không, ngủ gì mà nhiều thế hả? Dậy mau lên!!!"

Cả hai vừa nghe thấy điều giật mình mà lập tức dừng lại. Mikey hốt hoảng đẩy anh xém rơi khỏi giường rồi lập tức trả lời.

"b.bọn anh dạy rồi, ra ngay đây💦💦💦"

Emma :" nhanh lên đấy nhá"

Sau khi nghe tiếng bước chân rời xa căn phòng cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Bỗng từ phía sâu, anh bất ngờ xiết lấy Mikey.

" em gan quá nhỉ? Còn dám đẩy anh!?" cắn mạnh lên cổ.

" Á! ĐAU!!! Đm nhà anh!!"

Từ phía phòng bếp, Shinichiro, Izana cùng Emma điều nghe thấy tiếng ném chậu đập xoong phát ra từ căn phòng phía xa liền chung một suy nghĩ

' bộ hai đứa này choảng nhau trong đó hay gì'

Nhưng cả ba anh em này vẫn chẳng lo lắng gì việc Mikey sẽ bị anh ăn hiếp vì họ biết thừa rằng, khi đánh nhau dù đối thủ có là ai đi nữa thì cũng đừng hòng thắng được cậu cho dù đó có Draken đi nữa thì cũng không ngoại lệ.

Cứ thế bữa tối trôi qua một cách thật  cồng kềnh. Để thay đổi không khí thì cả nhà Sano quyết định đi hóng gió. Họ tạt vào một cửa hàng tiện lợi trên đường, mua một vài lon nước ngọt và đồ ăn vặt (tất nhiên là có cả Taiyaki).

Trên bờ đê cao, từng con gió nhẹ, mát lạnh mang vị mặn của biển vô tư lướt qua nụ cười của họ. Sau một hồi vui đùa đến mỏi mệt thì cả đám mới ngồi xuống nghỉ ngơi. Shin mở nắp lon coca, âm thanh của những bọt khí thoát ra nghe thật vui tai. Không khí bắt đầu tĩnh lại, tiếng sóng biển điều đặng vỗ rõ ràng hơn bao giờ hết.

" này Draken...?" Izana chợt lên tiếng phá vỡ không khí im lặng đến khó chịu.

" dạ? Có em"

" anh hỏi thật, trong suốt thời gian qua chú đã làm gì? Ở đâu?"

Mikey đang tựa lưng anh ăn Taiyaki, nghe đoạn cậu liền đánh mắt qua Izana. Bản thân cậu cũng thắc mắc nhưng vẫn chưa có cơ hội hỏi anh. Draken không có chút ngạc nhiên nào nào mà trả lời ngay.

"em cũng chả biết bản thân đã trải qua chuyện gì. Chỉ nhớ là khi em tỉnh dạy thì thấy bản thân đang ở một căn phòng của một ngôi nhà xa lạ. Người đầu tiên em nhìn thấy và quen biết là một góa phụ. Bác ấy bảo tìm thấy em dưới chân một cây cầu trong tình trạng hôn mê sâu. Rồi từ đấy e sống với bác ấy vì bác ấy ở một mình và vì một lý do nào đó mà bác ấy muốn nhận nuôi em."

Nghe xong ai ai cũng rơi vào suy ngẫm. Một lúc sau thì Shinichiro hỏi thêm.

" thế giờ bác ấy đâu"

Anh khựng lại một chút rồi bảo.

" cách đây không lâu, bác ấy ngã cầu thang, qua đời rồi ạ."

Izana:" thế tại sao chú lại bất tĩnh ở con hẻm đó rồi được Mikey tìm được."

" em cũng không rõ, hôm đó em đi mua ít đồ thì có hai kẻ nào đó nhảy ra trên tay cầm dao cướp tiền của em, em vừa hạ được chúng thì bỗng có cảm giác như bị thứ đó giống như cây kim đâm vào sau cổ. Rồi em mất lực xong bị đánh rồi từ từ ngất đi. Khi e tỉnh dạy thì thấy đang trong khách sạn cùng Mikey."

Mọi người lại một lần nữa rơi vào suy ngẫm. Thật kỳ lạ, rõ ràng hôm đấy chính Shinichiro cùng Kakucho đưa anh vào viện cơ mà. Sao lại có người tìm thấy anh dưới chân cây cầu Q được chứ. Thật vô lý.

Nhưng rồi họ quyết định sẽ điều tra sau, còn bây giờ về nhà ngủ đã vì cũng khuya rồi.
___________________________________________________

Sáng sớm, Izana cùng Kakucho đã đi tìm hiểu về ngôi nhà kia....

Bên phía Shinichiro cũng bắt tay vào việc điều tra bên phía bệnh viện mà anh đã được đưa tới sau trận đánh.

Nhưng đã 3 tuần trôi qua nhưng vẫn chưa tìm được gì.

.................

Draken còn đang hứng thú sửa mấy chiếc xe thì Mikey lấy cớ muốn đi dạo mà ra ngoài đi đâu đó. Mặc dù anh đã bảo sẽ đi cùng vì không yên tâm cho an toàn của cậu nhưng Mikey là vẫn kiên quyết đi một mình.

Nơi đây là một quán cà phê kiểu cũ, không gian rất cổ kính cùng tone màu sẫm. Cậu đi đến một cái bàn khá khuất nằm sau một cây cỗ thụ lớn. Cậu ngồi xuống chiếc ghế bằng gốc cây, Kazutora đưa cho cậu một điếu thuốc.

Sanzu:" sao thế, tao cứ tưởng mày sẽ yên ổn mà tiếp tục một cuộc sống tốt đẹp bên Draken chứ?."

" đó không phải việc của mày" cậu hằn giọng.

" sao rồi, tìm được tung tích gì mới của lũ đó chưa.

Sanzu:" rồi, lần này là khu thương mại E."

" tốt, nữa đêm ngày mai tập hợp ở đó"

Nói rồi cậu nhanh chóng rời đi, mọi người tản ra đi về cả, giờ chỉ còn mỗi Sanzu và Kazutora. Anh xiết một hơi thuốc phả khói trắng đục vào không gian, đôi mắt xanh hiện rõ nỗi lo âu mà không mấy ai hiểu được.

Kazutora:" Mikey... vẫn chưa buông bỏ được... Nhỉ?"

Sanzu:" ùm..."

Kazutora:" thế mày tính như nào đây?"

Anh cười rồi dụi điếu thuốc vào gạt tàn. Ngã người ra sau trên chiếc ghế gỗ được điêu khắc tin xảo, anh thả một làn  khói còn xót trong phổi rồi thở dài.

" vua của tao...., tuyệt lắm....., đúng không?"

..............

Cậu quay về chỗ tiệm xe, anh đã sửa xong chiếc xe và đang đánh bóng nó. Từng tiếng bước chân ngày càng gần anh hơn, Draken vừa mới định hình lại còn chưa kịp phản ứng gì cậu đã ôm chầm lấy anh mà dụi vào lưng anh.

" ơ này Mikey, bỏ ra đi, người anh bẩn lắm, dính dầy dầu nhớt sẽ dính lên cả người e đấy...., ngoan.. chờ anh làm cho xong chiếc xe này nhá."

" không! Em mặc kệ, muốn ôm anh"

Anh cười bất lực vì sự dễ thương này. Quay người lại ôm lấy cậu, thơm nhẹ lên trán anh diệu dàng hỏi nhỏ.

" sao thế, ai bắt nạt em hả hay kẻ nào làm em khó chịu, anh đập kẻ đó cho em"

Cậu lắc đầu, hai tay ngày càng xiết lấy anh. Cậu kiễng chân cố hôn môi anh, anh cũng đưa hai tay nâng mặt cậu cũng cuối xuống mà tha thiết lấy đôi môi nhỏ. Sau màng cháo lưỡi dài cả thập kỉ, cậu ngoan ngoãn ngồi đợi anh. Ánh hoàng hôn chiếu ra chiếc bóng cả cả hai trên con đường quen thuộc. Anh vẫn cõng cậu trên lưng mà trải bước như đã từng.

" em đừng có ngủ đấy Mikey..."

Cậu lờ mờ trong câu nói ấy, nó quen quá. Phải rồi. Lúc trước anh vẫn luôn nói câu này khi cõng cậu về nhà. Cậu ghé vào tai anh mà thủ thỉ.

" Kenchin ơi"

" anh đây"

" yêu anh... Mãi mãi yêu anh"

' em sẽ bắt chúng trả giá cho nỗi đau của anh' cậu vừa nghĩ vừa thơm lên thái dương nơi hình xăm con rồng .

Dù cả hai đã đoàn tự nhưng nhìn tình trạng của anh hiện tại cậu vô cùng xót xa. Chính vì thế mà thù hận của cậu lại ngày càng đậm hơn.

..................

Sau bữa tối, Mikey cứ bám dính lấy anh. Thế là làm gì anh cũng phải bế cậu theo, cậu thì cứ liên tục làm nũng đủ kiểu. Và tất nhiên người ăn cơm tró vẫn là Shinichiro nhưng nay có có thêm một nạn nhân nữa là Izana. Hai con người " Ế" ngồi nhìn trong bất lực.😂

Cuối cùng thì anh và cậu cũng đi ngủ. Trên chiếc giường êm ái, hai thân thể ấm nóng cuốn lấy nhau thật nồng cháy.

" um~ Ken..chin...ah.."

" một chút nữa thôi, nhá?"

*Cắt H 🤭🤭🤭*
________________________________________________

Hehehehe đọc phần cmt của chương trước mà tui hạnh phúc gì đâu ak. Tui sẽ cố gắng ra chương sớm nhất có thể để phục vụ các cô.

Iu các cô nhiều❤❤

5/9/2021

18:15' pm.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip