Chương 3: Ánh dương của tôi
Bellatrix sớm đã độn thổ về, Draco đứng im lặng giữa căn phòng đổ nát, nơi có ba thi thể còn ấm.
Hermione nằm sõng soài trên nền đất, đôi mắt nhắm nghiền, đũa phép rơi bừa bên cạnh, mái tóc nâu xù xõa trên gương mặt lạnh dần. Draco run rẩy, cậu chẳng cử động gì nhiều, chỉ đứng im lặng nhìn cô gái nhỏ.
Chẳng thể tin, hôm nay cậu đã chính tay giết chết cô ấy, trong căn nhà của chính cô. Điều cậu luôn né tránh hôm nay lại thực sự xảy ra.
"Granger, xin lỗi. Không thể để cô ngắm ánh dương nữa!"
Đôi mắt xám tro ánh lên sự thảm hại, cô độc và có lẽ cả sợ hãi nữa. Cậu biết bản thân mình không lựa chọn sai vì tính mạng của má quan trong hơn tất cả. Một kẻ ích kỉ vì sinh mạng của má mà loại bỏ cả một gia đình hạnh phúc. Điều ấy quả thật rất tàn nhẫn.
Nhưng cậu không còn lựa chọn khác, nhìn lên đã bắt đầu trưa, Draco thở hắt ra. Khẽ cúi người vén mái tóc xù gọn sang một bên mang tai
"Xin lỗi Hermione, dùng tính mạng của cô đổi lấy thứ tôi trân trọng nhất, thật lòng xin lỗi!"
Cái vòng sớm đã bị bùa chúa của Hermione làm vỡ tan, mảnh đồng hồ cát bằng thủy tinh bé xíu rơi trên sàn gỗ, chỉ còn lại sợi dây màu đỏ trên cổ tay trái. Nhưng Draco chẳng bận tâm, hít một hơi thật sâu, cậu chờ đợi điều sắp xảy đến!
Xế chiều, Harry Potter và Ron Weasley vội vàng độn thổ đến căn nhà nhỏ ở thế giới Muggle của Hermione, họ đứng bên ngoài và thấy cánh cửa đang mở toang.
Dường như cảm nhận điều không may xảy ra, Harry chạy thật nhanh vào. Đũa phép giữ thật chặt, Ron cũng đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất xảy ra. Cậu hoảng hốt hơn ai hết, Hermione là cô gái Ron yêu thầm và cậu còn chưa kịp nói cho cô ấy biết điều đó!
"Hermione!"
Harry thốt lên khi thấy xác cô bạn thân trên sàn gỗ, đã lạnh cứng lại từ lâu. Cậu vội vàng đến bên cạnh, nỗi đau khó tả dồn nén trong ngực rồi vỡ òa
"Ôi Hermione, bồ đừng dọa mình mà!"
Nước mắt được kìm nén trên đường đi nay đã trào ra ngoài, chẳng thể tin Hermione bỏ họ lại như thế.
Ron vội vã ôm xác Hermione dậy, cố gắng lay lay thử và hy vọng rằng cô ấy chỉ đang trêu đùa thôi, một trò đùa tai hại. Nhưng cả Harry và Ron đều biết rõ ràng bạn thân của họ sẽ chẳng bao giờ nghĩ ra trò đùa này, vì vậy nỗi đau như tăng gấp bội.
Ron nức nở
"Hermione, đáng lý ra mình nên đi cùng bồ về thăm gia đình bồ. Mình xin lỗi Hermione!"
"Nếu như thế căn nhà này sẽ có thêm một cái xác nữa mang tên Ron Weasley đấy!"
Giọng nói thấp mang nét u tối vang lên khắp căn nhà, Ron ngẩng đầu lên và phát hiện một người đang ngồi trên ghế Sofa nơi phòng khách!
Harry đứng bật dậy chỉ thẳng đũa phép vào người ngồi yên ổn ở đấy, đáng lý ra hắn không nên còn lại đây mới phải!
"Malfoy! Mày làm điều này ư?" Harry bất giác thốt lên, nhưng rõ ràng câu trả lời đã nằm ngay trước mắt rồi mà!
Ron không kìm nén nổi nữa
"Harry bồ còn phải hỏi sao? Là nó, một trong những Tử thần thực tử kinh tởm nhất dưới trướng Voldemort! Là nó... giết bồ ấy mà..."
Giọng nói dường như thêm phần run rẩy khi nhắc về cái chết của cô bạn thân nhất.
Draco ngồi nguyên vị trí, đôi mắt xám tro nhuốm màu u tối đáng sợ
"Rõ ràng là thế, con máu bùn đó và... ba má nó!"
"Mày không có quyền sỉ nhục bồ ấy, thằng khốn!"
Ron gào lên, ánh mắt chất chứa nỗi đau và đầy những giọt nước mắt. Draco không phản kháng lại điều gì cả, khi Weasley nói thật sự rất đúng. Cậu chính là một thằng khốn kia mà.
Harry lau nước mắt trên mặt mình
"Ron, bình tĩnh!"
"Bồ bảo mình bình tĩnh thế nào đây Harry? Hermione chết rồi, bồ không hiểu sao? Là thằng khốn bẩn thỉu này giết bồ ấy!"
Harry vẫn còn sót lại chút lý trí cuối cùng, thấy đũa phép của Draco đã đặt lại trên bàn một cách gọn gàng từ lâu, lại ngồi đấy ung dung giống như chờ điều gì đó!
"Không phải phong cách của tử thần thực tử nhỉ? Mày đang làm cái quái gì hả Malfoy?"
"Đương nhiên là chờ đợi xem biểu cảm thảm hại của chúng mày rồi, Potter!"
"Brachiabindo! Thằng khốn!" Ron mất bình tĩnh, phóng thẳng bột bùa trói lên Draco rồi lao đến đập thật mạnh đối thủ của mình.
Khi hội phượng hoàng đến họ đã rất bất ngờ vì Harry và Ron đã bắt được Tử Thần thực tử Draco Malfoy, họ áp giải cậu về thẳng Azkaban giam giữ và chờ ngày xét xử!
Harry ngồi im lặng trên cái bàn dài ở nhà Black, không khí trầm lắng cực độ khi mọi người biết về cái chết của Hermione và gia đình cô ấy, đặc biệt là bà Weasley khi bà đã coi cô bé như con ruột của chính mình.
Harry im lặng nghĩ đến Draco, chẳng đời nào hắn chịu ngồi lại hiện trường chờ người khác tới bắt cả, chẳng đời nào như thế. Nhưng rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái quỷ gì cơ chứ?
Harry đứng bật dậy và ra ngoài, nếu như suy nghĩ không ra thì trực tiếp đến hỏi hắn!
____________
Chúa tể hắc ám ngồi trên đầu chiếc bàn dài, thẳng xuống từng vị trí là của các tử thần thực tử khác.
Hắn vuốt ve con rắn nhỏ của mình
"Malfoy con, nó làm sao mà bị hội phượng hoàng tóm được chứ?"
Bellatrix ngồi bên cạnh với cái biểu cảm kính trọng có thừa
"Nó nói muốn ở lại phá nốt cái nhà ấy dù rằng em đã phá gần hết rồi. Sự ngu ngốc đưa nó đến cái ngục ấy thôi, chẳng trách được ai cả!"
Narcissa ngồi lại vị trí cuối cùng của cái bàn dài, bà không dám tỏ chút thái độ nào cả. Bà hiểu con trai mình hơn ai hết. Nó chẳng bao giờ ngu ngốc đến độ ngồi lại đó chờ bị bắt đi.
Nó thay đổi rồi! Bất cứ nhiệm vụ nào có liên quan đến cái tên Hermione Granger nó đều tránh né, và nó từng thất bại một lần trước đây khi chúa tể bảo nó giết con nhỏ máu bùn kia! Nhưng lần này nó không thể tránh được nữa.
Nó là vì bà, vì bảo toàn tính mạng của má nó mà nó nhận nhiệm vụ này. Bà biết, chồng bà Lucius Malfoy và chúa tể hắc ám sẽ giết chết bà nếu Draco không giết nổi con nhỏ đó.
Nó hối hận, đôi mắt Draco hôm qua, khi bà tới để nói với nó nhiệm vụ này bà thấy đôi mắt ấy xao động. Bà biết con trai mình đang nghĩ gì, nhưng bà chẳng thể thay đổi điều gì cả. Đây là quyết định của nó và nó lựa chọn bà.
Và hậu qua hôm nay, nó phải vào Azkaban cũng là lựa chọn của nó!
Chúa tể lia mắt đến sự lạnh lùng trên gương mặt vợ chồng Malfoy rồi nở nụ cười
"Nó là một mầm non tốt, nhưng có lẽ ta chẳng cần nó nữa. Nếu bản án của nó là nụ hôn của giám ngục thì không sao cả. Còn nếu bộ giữ lại mạng cho nó, thì chúng ta nên giết nó trước khi thông tin nào đó bị nó phun ra!"
Gương mặt vợ chồng Malfoy vẫn lạnh nhạt như vậy khiến Voldemort rất vừa lòng, dù sao làm một tử thần thực tử chẳng cần quan trọng thứ gọi là tình thân!
Bà Narcissa chỉ biết im lặng, vì bà hiểu rõ Draco muốn bà bảo vệ thật tốt tính mạng của bản thân, nên tốt nhất bà phải tỏ ra thật lạnh nhạt với đứa con trai này.
________________
Harry tới trước ngục giam của Draco và cậu nhận ra cái nhà tù này bẩn đến mức nào, Malfoy với những vết thương đầy trên mặt và những vết cắt do bùa chú gây ra vẫn còn trên cơ thể.
"Malfoy, mày đang nghĩ cái gì trong đầu?"
"Tao đang nghĩ xem làm thế nào để lấy đầu mày chơi Quidditch đấy Potter!"
Hiện trên gương mặt đầy vết xước và đẫm máu, mái tóc bạch kim rối bù. Harry nhìn qua song sắt của nhà tù
"Malfoy, mày đang che dấu cái gì hả?"
Draco thờ ơ nhìn Harry, cũng chẳng đáp lời lại.
Harry biết rõ Malfoy chắc chắn đang ẩn chứa thứ gì đó, nhưng cuối cùng cậu cũng chẳng thể tìm ra nổi.
Dù sao Draco cũng sẽ bị thẩm vấn và nhận được bản án thích đáng của mình!
Nhưng trước khi đi, Harry xoáy thật sâu vào trong ánh mắt xám tro ấy
"Mày đã giết bồ ấy, mày có... tra tấn bồ ấy không?"
Ẩn chứa trong câu hỏi là những cảm xúc nghẹn ngào nhất, Harry chỉ có hai người bạn thân nhất đó là Hermione và Ron.
Hôm nay, cô nàng Hermione mà cậu luôn tin tưởng, dành tình cảm thật sâu đã chết đi khiến Harry rơi xuống đường hầm bóng tối.
Sau khi chú Sirius đi, cậu đã biết nên tiết chế lại những cảm xúc đau buồn, nhưng đối với người bạn thân này thì rất khó.
Draco nhìn ra Harry đau khổ thế nào, và cậu biết đây chính là lúc quyết định bản án cuộc đời cậu
"Có Potter, tao đã tra tấn con Máu bùn đó và ba má nó đến khi họ còn chút hơi tàn mới quyết định giết họ!"
Harry giận dữ, lao đến nắm thật chặt vào song sắt rỉ sét bẩn thỉu
"Mày là thằng khốn Malfoy, mày xứng đáng với một nụ hôn của giám ngục. Mày nên chết để đền tội với bồ ấy!"
______________________________
Draco nằm trên cái nền đất bẩn thỉu, nhìn qua cái ô nhỏ trên tường của nhà tù, nhìn đến rất lâu
Ánh trăng chiếu xuống dịu nhẹ, Draco ngắm nhìn thật kĩ.
Cậu lựa chọn trả giá cho những tội ác mà mình gây ra, và hơn thế là lời xin lỗi với cô gái nhỏ ấy. Cô gái từng cùng cậu ngắm nhìn ánh dương tuyệt đẹp, tuy rằng có đe dọa sẽ tẩy não cậu.
Cô gái khuyên cậu tham gia hội phượng hoàng vì tin trong lòng cậu còn một chút gì đó là ánh sáng.
Lấy tính mạng của mình để đền lại ánh mặt ngấn nước nhìn cậu, Draco Malfoy là một tên tử thần thực tử khét tiếng, cũng là nguồn cơn nỗi đau của Hermione
Cậu sớm đã bị bóng tối nhấn chìm rồi, cậu không xứng đáng được nhìn thấy ánh dương rực rỡ vào buổi ban mai nữa.
Thật lòng... xin lỗi mày vì gọi mày là máu bùn, thật lòng xin lỗi vì đã gây lên nỗi đau của mày Granger!
.
.
.
Ngay tối hôm ấy, Bộ đã đưa ra bản án cho Draco, một cái hôn của giám ngục.
Khi trời còn chưa sáng Draco đã bị dẫn đi đến nơi thực hiện bản án của mình, một quảng trường khá rộng rãi nào đó!
Draco chẳng thèm quan tâm, bởi vì nỗi sợ hãi đang bao trùm thế giới phù thủy, bộ sẽ dùng hết quyền hành và cách thức để trấn an tất cả, kể cả việc xét xử cậu công khai.
Draco ngồi trên một chiếc ghế sắt, tất cả phù thủy đều đứng bên ngoài nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt sợ hãi và cả phẫn nộ.
Một giám ngục u tối được cử đến làm nhiệm vụ, Draco ngẩng lên nhìn bầu trời lần cuối cùng qua một lớp sương mỏng khi bầu trời còn chưa sáng hẳn.
Sự lạnh lẽo từ tên giám ngục tỏa ra khắp khoảng trường, đến trước mặt Draco khiến cậu rùng mình một cái.
Nỗi sợ hãi, từng cái chết dưới tay cậu, những kí ức khủng khiếp lập tức ùa về trong đầu Draco khi giám ngục bắt đầu hút linh hồn cậu. Hình ảnh Hermione nhìn cậu trước khi trúng lời nguyền chết chóc một lần nữa hiện lên.
Harry đứng bên cạnh Ginny che mắt cô bé lại.
Phía đằng xa, một người phụ nữ cao quý đưa tay che miệng bật lên những tiếng khóc nức nở
"Draco, đáng lý ra mọi chuyện sẽ không xảy ra thế này!"
Bà Malfoy đau đớn nhưng cũng không thể làm gì cả. Đây là lựa chọn của Draco.
Đến khi linh hồn cậu bị cuốn lấn vào vòng xoáy tối tăm, trước khi cậu hoàn toàn trở thành cái xác không hồn, cậu nhìn thấy tia nắng đầu tiên của bầu trời.
Giống như cô ấy từng nói, Ánh Dương... là hy vọng.
____________________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip