Chương 22 - Thêm một thằng ăn đạn

Ngày 18 tháng 4

Những tuần sau cuộc gặp của Hermione với Voldemort thật là mờ mịt. Một mớ hỗn loạn, ác mộng, chứa đựng hàng loạt tiếng la hét đầy máu.

Khi đã chắc chắn rằng Lời Nguyền Quỷ có hiệu quả, Voldemort trở nên ám ảnh và yêu cầu sử dụng 'viên ngọc quý' của hắn mọi lúc mọi nơi.

Hermione bị ếm lời nguyền hàng ngày. Bắt đầu bằng nhiệm vụ nhỏ; hạ các căn cứ của Muggle, chiếm các sân bay và phá hủy xe tăng và trực thăng mà Voldemort ghét bỏ.

Quân đội Muggle rõ ràng đã biết đến vị trí của Hermione trong Hội và tầm quan trọng của cô đối với Harry. Cô biết điều này, bởi vì mỗi lần một người lính Muggle nhìn rõ mặt cô, họ lại hạ súng xuống.

Và rồi Hermione sẽ tàn sát họ không thương tiếc.

Dù Malfoy ở đâu, Hermione cũng bị kéo theo như một con chó bị xích. Anh luôn ở bên cạnh cô trong mỗi nhiệm vụ để kiểm tra mắt cô và đảm bảo rằng cô không thoát khỏi lời nguyền kinh tởm đó trước khi nhiệm vụ của họ kết thúc. Một vệ sĩ mà Hermione không muốn và chắc chắn là không cần.

Cô nguy hiểm hoàn toàn khi bị ếm lời nguyền, mọi người đều có thể thấy điều đó. Cô rất đáng sợ. Tàn nhẫn. Vô nhân đạo.

Những Tử thần Thực tử đi cùng họ trong các nhiệm vụ – kẻ đã rít lên những lời lăng mạ hèn hạ với cô khi cô lần đầu tiên được đưa đến trước mặt chúng – không chỉ tránh xa cô mà chúng còn thực sự cúi đầu dưới chân cô, kính sợ trước sự tàn bạo và trái tim lạnh giá của cô.

Phe đối lập không bao giờ có cơ hội. Không có lời nguyền nào quá hắc ám hay một câu thần chú nào quá tàn bạo mà Hermione không phóng ra được. Cô chém đôi người bằng những lời nguyền chém, làm nổ tung ngực của vài người từ trong ra ngoài, và cắt cổ một số binh lính một cách nghiêm trọng đến mức gần như cắt đứt đầu họ.

Cô không tiếc thương cho ai cả. Không một con tin nào chạy thoát khi có cô ở đó, lời nguyền đơn giản là không cho phép điều đó.

Cô cố gắng không nghĩ về những người cô đã giết. Cố gắng làm mờ khuôn mặt của họ khỏi tâm trí và tự nhủ rằng đây là một điều tốt, rằng cô sẽ giúp những người tội nghiệp đó bớt đau đớn hơn sau này. Cứu họ khỏi hàng giờ thẩm vấn tàn nhẫn và man rợ. Rằng cô đang ban cho họ một lòng nhân từ đau đớn.

Nhưng nó không giúp ích được gì. Họ vẫn là con người. Vẫn là những người đàn ông và phụ nữ đã nhìn cô chằm chằm với đôi mắt mở to đầy kinh hãi trước khi cô bóp chết họ. Họ ám ảnh cô vào ban đêm, hành hạ những cơn ác mộng của cô bằng những câu hô vang rằng tất cả những điều này là lỗi của cô, rằng lẽ ra cô nên để Malfoy chết, rằng lẽ ra cô nên đẩy Collin ra và để Avada đó giết cô suốt những tháng trước.

Cô đang khiến bản thân phát điên khi cố gắng tìm ra lỗ hổng trong lời nguyền. Cô chiến đấu với nó mỗi lần bị ếm, cào cấu vào nó cho đến khi đầu cô nhức nhối và tinh thần cô đau nhức như một sợi dây cao su bị căng quá mức. Cô đã thử mọi kỹ thuật ngăn chặn tâm trí và thiền định mà cô có thể nghĩ ra để buộc mình tỉnh dậy.

Và tất cả đều thất bại.

Mỗi lần cô cảm thấy nó trở nên mạnh mẽ hơn, gặm nhấm sự khốn khổ và đau đớn của cô như thể đó là món ngon nhất, xâu chuỗi gai của nó sâu hơn một chút và yêu cầu sự hợp tác của cô.

Công việc thường ngày của cô đã trở thành nỗi đau đớn tẻ nhạt nhất.

Giết. Tắm. Ngủ.

Giết. Tắm. Ngủ.

Cô cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong vòng địa ngục; một hình phạt không bao giờ kết thúc để chuộc lại những tội lỗi mà cô đã phạm phải kể từ khi chiến tranh bắt đầu.

Giết. Tắm. Ngủ.

Giết. Tắm. Ngủ.

Cứ thế, vòng quay vui vẻ vĩnh viễn chết tiệt mà cô đã được định sẵn là không bao giờ thoát ra được.

Khoảng thời gian "suy sụp" sau khi thức dậy từ lời nguyền mỗi lúc một trở nên khó khăn hơn. Cô cảm thấy mình giống như một con mèo bị cụt móng mỗi khi thức dậy; bị kích động, và với quá nhiều sự hung hăng bị dồn nén, cô không có cách nào để điều khiển được bản thân.

Ngay cả vẽ cũng không mang lại niềm an ủi như trước nữa. Cô đã cố gắng chọc thủng mạch máu, rút ​​cơn giận đó ra và bôi nó lên tường – nhưng tất cả những gì cô có thể vẽ là máu, những cơ thể tan nát và lửa, thú nhận tội lỗi của mình trong ngày qua những nét cọ.

Hermione xông qua cửa và xông qua phòng ngủ, giận dữ cởi khóa đôi giày cao gót và đá chúng ra khỏi chân. Cô giật chiếc găng tay đẫm máu ra khỏi tay khi bước vào phòng tắm, thất vọng vì nó không vỡ tan khi cô ném nó xuống sàn. Những ngón tay của cô – dính đầy máu khô của người khác – run rẩy khi cô cúi xuống để vặn vòi nước nóng.

Áo choàng Tử thần Thực tử của cô quá chật. Cô cảm thấy ngột ngạt, quá nóng, quá căng thẳng và cô cần phải cởi bỏ nó ra ngay bây giờ!

Cô cần phải vào bồn tắm và rửa sạch máu, tro và da thịt ra khỏi cơ thể trước khi nôn. Cô cần phải kỳ cọ từng inch da thịt của mình cho đến khi nó sưng vù, xước rách và sạch sẽ trở lại. Cô sẽ ngồi trong bồn tắm hàng giờ nếu cần. Cô sẽ tự mắng mình, đun nóng con lời nguyền ký sinh này mà cô cảm thấy...

"Granger!" một giọng nói gay gắt vang lên từ ngưỡng cửa, mỗi giây trôi qua càng lớn hơn. "Cô có thể ngừng chạy trốn trong hai giây khốn kiếp được không. Tôi vẫn chưa xong việc với cô đâu!"

Hermione nhắm mắt lại một cách phẫn nộ. Những ngón tay của cô nắm chặt thành bồn tắm. "Ôi, anh có thể cút đi được không Malfoy! Anh không thể để tôi yên được..."

Đôi bàn tay lạnh ngắt đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, và ôm cô, xoay cô lại.

Nhìn Malfoy sau một nhiệm vụ giống như nhìn vào gương.

Khi cô nhìn chằm chằm vào anh, cô biết rằng máu đã khô trên những sợi tóc bạch kim của anh cũng đang dính vào những lọn tóc xoăn của cô. Rằng dòng máu chảy xuống mặt anh cũng đang khô dần trên mặt cô.

Cô nhìn thấy biểu cảm điên cuồng, trống rỗng trong mắt anh – biểu cảm mà chỉ những người lính ra trận mới biết được. Biểu cảm mà chỉ có những tên sát nhân mới nhận ra, và điều đó khiến cô cảm thấy buồn nôn.

"Tôi đã bảo cô đừng bỏ chạy rồi mà," Malfoy ngắt lời. "Cô có thể đã bị thương, và đừng nghĩ là tôi không thấy cô cố bước tới trước lời nguyền chém của Theo!" Anh đặt một tay lên vai cô, cố giữ cô đứng yên trong khi kiểm tra cô, tìm kiếm những vết thương không có ở đó. "Cô bị cái quái gì vậy? Lời nguyền đó sẽ xé cô ra làm đôi! Cô gần như bị giết..."

"Đúng rồi, Malfoy, mấu chốt nằm ở chỗ gần như," Hermione rít lên, cảm thấy cơn giận của mình đang sôi sục một cách nguy hiểm. Cô giật mạnh tay anh, cố gắng chống cự, nhưng tay anh càng siết chặt cô hơn. Không thể thoát khỏi. "Tôi gần như tự hại chết mình! Tôi gần như bước tới trước một câu thần chú có thể chấm dứt sự tồn tại khốn khổ của tôi, nhưng đoán xem nào? Lời Nguyền Quỷ của anh đã bắt tôi không thể làm được điều đó!"

Những ngón tay của anh nới lỏng ra một chút. Đôi mắt vô hồn của anh chớp chớp.

"Tôi đã cố gắng, tôi thực sự đã cố gắng làm điều đó," cô nói, hất tay anh ra. "Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là sẽ tuyệt vời biết bao khi được đứng trước lời nguyền đó và để nó xé nát tôi làm đôi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm biết bao khi cuối cùng cũng đặt được dấu chấm hết cho trò chơi bệnh hoạn mà anh và chủ nhân của anh đã bày ra, và không cần phải giết người vì anh nữa!"

Khóe môi Malfoy giật giật nhưng anh không nói lời nào – Hermione không cho anh cơ hội.

"Nhưng anh không thể chịu đựng được, anh cũng phải chấm dứt điều đó, phải không?! Mỗi lần tôi cố bước tới trước một lời nguyền nào đó, những sợi dây của lời nguyền này lại kéo tôi lại! Tôi thậm chí còn không thể tự sát được!" cô hét vào mặt anh khi kéo áo choàng ngoài xuống cánh tay và ném chúng xuống sàn. "Vậy thì xin chúc mừng, anh lấy được thêm một thứ của tôi rồi đó! Hoan hô hoan hô! Chủ nhân của anh sẽ rất hài lòng!"

Hermione với tay tới dây kéo sau gáy. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, cô thấy khoảnh khắc anh nhận ra cô sẽ không đợi anh rời khỏi phòng trước khi cởi đồ.

Anh lại tóm lấy vai cô đúng lúc cô nắm lấy khóa kéo. "Cô dám cởi đồ..."

"Ôi trưởng thành cmn lên Malfoy." Khi khuỷu tay của cô hướng về phía hàm anh, Malfoy thả cô ra. "Anh đã lục lọi nhiều năm ký ức của tôi rồi mà, tôi phải nói rằng việc đó còn thân thiết hơn gấp nghìn lần so với việc nhìn thấy tôi khỏa thân, phải không?" Tay cô cầm lại khóa kéo...

"Đây không phải là một trò chơi!" Malfoy gầm gừ qua hàm răng nghiến chặt. "Đừng có giỡn..."

Môi Hermione cong lên. "Không thì sao? Anh định làm gì?"

Lỗ mũi anh phập phồng khi anh nhìn chằm chằm vào cô, dường như không có câu trả lời, vì vậy cô tiếp tục.

"Tôi là món đồ chơi yêu thích mới của chủ nhân anh mà, và hắn không thể loại bỏ 'viên ngọc quý' mới của mình được, phải không? Anh không thể làm hại tôi được nữa."

Ở đâu đó trong phần lý trí của bộ não, Hermione biết cô có thể hối hận sau này. Đâu đó trong tiềm thức của cô đang gào thét rằng đây là một ý tưởng tồi – quyết định tồi tệ nhất, khủng khiếp nhất từ đầu đến giờ – nhưng cô thực sự không thể nghe thấy nó vào lúc này.

Phần đó của cô đã bị giấu kín, chôn sâu dưới lớp giận dữ và ánh mắt kinh hoàng của những người cô đã tàn sát ngày hôm nay. Bị nhấn chìm bởi bản giao hưởng của những lời cầu xin và tiếng gào thét xin được sống.

Và cô vẫn còn dính đầy máu của họ. Cô có thể ngửi thấy mùi hôi trên quần áo và làn da của mình, mùi hôi thối xộc vào mũi.

Hermione không quan tâm rằng Malfoy vẫn chưa rời khỏi phòng. Cô bước vào bồn tắm và sẽ gột rửa những bóng ma của ngày hôm này dù anh có ở đây hay không. Anh có thể mang những tên Tử thần Thực tử còn lại đến cũng được. Rồi mở một chai sâm panh và thưởng thức buổi biểu diễn.

Điều quan trọng nhất đối với cô là cởi bộ đồng phục này ra. Ngay lập tức.

Hermione vẫn để mắt tới Malfoy khi cô bắt đầu kéo khóa xuống đến lưng. "Anh đã bắt cóc tôi và gieo trồng lời nguyền khủng khiếp đó vào đầu tôi," cô nói. Khi khóa kéo chạm tới cuối và cái áo bung ra, hơi thở của Malfoy khẽ nghẹn lại.

"Anh đã bắt tôi phải giết những người lính mà anh biết là họ sẽ không có khả năng tự vệ, nếu việc đó có nghĩa là làm tổn thương tôi." Cô kéo một tay của mình ra khỏi bộ đồng phục da bó chặt. "Họ là những người tốt và anh đã bắt tôi phải giết họ." Đặt bàn tay còn lại của mình lên trên ngực áo để giữ, cô cởi cánh tay còn lại ra khỏi ống tay áo. "Và bây giờ chủ nhân của anh đang lên kế hoạch sử dụng tôi để tiêu diệt toàn bộ tổ chức gồm những người mà tôi đã dành nhiều năm bảo vệ."

Ngay khi cô thả bộ đồ ra, ngay khi nó rơi xuống sàn và để lộ ngực cô ra, sự căng thẳng trong không khí trở nên rõ ràng, làm nóng không gian xung quanh họ và bóp nghẹt oxy.

Đôi mắt của Malfoy dán chặt vào mắt Hermione, không hề dao động, nhưng cháy bỏng với khao khát được đắm chìm trong sự cám dỗ mà cô đang đưa ra.

Và kỳ lạ thay, cô thấy mình thích nó.

Kể từ khi đưa cô đến đây, Malfoy luôn nắm quyền kiểm soát. Anh đã nắm giữ tất cả các quân bài và Hermione tuyệt vọng trong việc ngăn chặn anh. So với tình trạng của thế giới, việc khỏa thân của cô là một điều ngớ ngẩn, nhỏ nhặt và không có hậu quả gì thực sự. Nhưng trong khoảnh khắc đó, khi cô cầm lấy cạp quần đồng phục và quần lót, cô cảm thấy quyền lực của họ được dịch chuyển.

Lần đầu tiên – chỉ lần này thôi – cô thực sự có thể cảm nhận khoảnh khắc cán cân nghiêng về phía cô. Với đôi mắt anh rực lửa và quai hàm cứng ngắc, cô biết cô là người nắm quyền kiểm soát – và chết tiệt – điều đó khiến cô cảm thấy mạnh mẽ, đốt cháy ngọn lửa ở bụng dưới và thúc đẩy cô tiếp tục.

"Anh đã lấy đi mọi thứ khác của tôi, Malfoy," cô lặng lẽ nói, tự tin nhìn vào mắt anh khi cô cúi người về phía trước và cởi quần và quần lót xuống chân.

Không khí trở nên đặc hơn, thơm mùi căng thẳng một cách ngon lành nhất.

Hermione đứng thẳng, cột sống kiêu hãnh và cao lớn bước ra khỏi bộ đồ. "Sau tất cả những gì anh đã làm, anh có nghĩ việc nhìn thấy tôi không mặc quần áo có thực sự quan trọng không?"

Cô hoàn toàn trần trụi, lộ liễu, dễ bị tấn công, nhưng đó là cảm giác mạnh mẽ nhất mà cô từng cảm thấy trong nhiều tháng. Cô cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh khi khỏa thân, thể hiện sự nữ quyền của mình như thể đó là con dao sắc bén nhất trên giá.

Toàn thân Malfoy dường như cứng đờ. Anh nghiến chặt hàm, các cơ ở cổ căng ra – nhưng anh không hạ tầm mắt xuống. Đôi mắt anh dán chặt vào mắt cô, và Hermione thấy mình bị kẹp chặt, gần như bị mắc kẹt bởi ánh nhìn trong đó. Đôi mắt đó chủ yếu có màu xám nhưng có những vết nứt, màu xanh dương chiến đấu để phá vỡ mặt nước mà nổi lên.

Cô đang làm anh khó chịu. Cô đang làm anh rối bời.

Tốt – cô định làm anh phải quằn quại.

Hermione lùi lại một bước và dang rộng hai tay sang hai bên, khoe ra nhiều hơn những gì cô có. "Vậy thì tiếp tục đi," cô thách thức. "Nhìn thử một cái xem."

Malfoy lướt lưỡi qua hàm răng dưới. Tay anh co lại thành nắm đấm nhưng mắt anh không chuyển động.

"Điều gì làm anh đắn đo thế?" cô tiếp tục, quyết tâm khiến anh phải khuất phục, để giành chiến thắng. Cô lùi lại một bước và ngồi lên thành bồn tắm, sốt ruột gõ móng tay vào đó. "Nhìn chút đi. Tôi thách anh đấy, Draco."

Malfoy hít một hơi thật sâu, vai anh giật giật, ngay khi cô tưởng anh chuẩn bị quay người rời đi, ánh mắt anh lại liếc xuống.

Một cảm giác râm ran hài lòng chạy dọc sống lưng cô khi cô nhận thấy sự thay đổi trong mắt anh vào lúc anh chịu thua.

Malfoy hít một hơi thở khó khăn qua hàm răng nghiến chặt, và rên rỉ trong cổ họng khi anh lần theo từng đường cong của eo cô. Không vội vàng. Thưởng thức cô từng cm một. Ánh mắt của anh là một trong những điều mãnh liệt nhất mà cô từng trải qua, cô gần như có thể cảm nhận được đôi mắt anh khi nó lướt khắp cơ thể cô.

Hermione không thể nhớ lần cuối cùng một người đàn ông nhìn thấy cô khỏa thân là khi nào và cô chắc chắn rằng không ai trong số họ từng nhìn cô như vậy. Cái nhìn trong mắt anh thật mộc mạc. Nhu cầu chiếm hữu và giành lấy đốt cháy trong tròng đen của anh. Anh trông đói khát kinh khủng – điều đó gần như khiến miệng cô khô khốc.

Hermione không thể rời mắt khỏi anh, và anh chắc chắn không thể rời mắt khỏi cô. Cô cảm thấy ngực mình nóng bừng, có thể cảm thấy má mình ửng đỏ lên khi ánh mắt anh nhìn vào phần bụng dưới của cô.

Và rồi anh bước một bước về phía cô, nhịp tim cô đập mạnh trong huyết quản.

Malfoy nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa họ. Ánh mắt anh dán chặt vào cơ thể cô suốt lúc đó, trên ngực, trên hông, trên eo, gần như anh không thể rời mắt. Anh dừng lại trước mặt cô, đủ gần để cô không thể ngửi thấy gì ngoài mùi bạc hà và khói thuốc.

Tim cô ngừng đập khi anh nghiêng người về phía trước.

Chết tiệt.

Ánh mắt của Malfoy quay lại nhìn Hermione một cách từ từ, gần như say khướt. Mũi anh chạm vào mũi cô.

Có phải anh định...

Anh giơ tay lên...

Không, anh sẽ không dám.

Hơi thở của cô nghẹn lại trong cổ họng. Tim cô ngừng đập giữa chừng.

Anh sẽ không dám đâu.

Malfoy ép sát hơn, ngực anh chỉ cách ngực cô vài inch. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả vào mặt mình...

Cô kìm nén cơn rùng mình khi cảm thấy cái lạnh từ những chiếc nhẫn của anh đoạn chúng nhẹ nhàng sượt qua bên trái lồng ngực của cô...

Ngay khi cô chuẩn bị tinh thần cho cái chạm của anh, anh đã vòng tay qua người cô và vặn vòi nước ở sau hông cô.

Nước ngay lập tức ngừng chảy ra. Malfoy giữ chặt mắt cô thêm năm nhịp tim nữa rồi quay người bỏ đi.

Khi anh đóng sầm cánh cửa lại sau lưng, Hermione thở ra hơi thở mà cô không nhận ra mình đang kìm nén, và chìm vào bồn tắm mà cô không hề biết là nước đã tràn.





Ngày 20 tháng 4

Đừng nhìn họ.

Hermione quay lại và phóng ra lời nguyền chém, chặt đầu người lính Muggle đang bắn vào tấm khiên của Nott.

Đừng nhìn vào mặt họ.

Cô ném Bombarda vào người khác. Chân anh ta nổ tung bên dưới như thể anh ta vừa dẫm phải một quả mìn.

Đừng nhìn họ.

Khi cô ném một lời nguyền khác vào cửa sổ cửa hàng, tấm kính phát nổ và làm tan xác người bắn tỉa đang đứng ở đó.

Đừng nhìn họ.

Một người lính khác sợ hãi hạ vũ khí xuống và bị Hermione chém gục.

Đừng nhìn vào mặt họ.

Và sau đó là một người khác

Đừng nhớ đến đôi mắt của họ.

Và sau đó là một người khác

Hermione cố gắng để các cơ của mình dừng lại. Cô chống cự với cánh tay của mình mỗi khi nó phóng ra hết lời nguyền này đến lời nguyền khác – nhưng chẳng có tác dụng gì. Như thường lệ, cô tuyệt vọng không thể ngăn chặn. Một nô lệ của Lời Nguyền Quỷ.

Tinh thần của cô gần như tan vỡ như thành phố Lincoln xung quanh cô. Nơi này sụp đổ, khói bốc cao trong không khí, lửa cháy khắp nơi, đạn và những lời nguyền rủa bắn ra từ mọi hướng – nhưng không có cái nào nhắm vào Hermione.

Voldemort đã mong đợi nhiệm vụ này sẽ kết thúc nhanh, dễ dàng và không gặp trục trặc gì. Hắn biết được một căn cứ bí mật gần trường đại học cũ và đã ra lệnh phá hủy nó.

Trái tim Hermione đã chùng xuống khi Voldemort đưa ra yêu cầu đó, vì biết rằng hắn đúng – cuộc tấn công sẽ dễ dàng. Họ sẽ gặp rất ít kháng cự.

Chỉ có một số ít binh sĩ cư trú ở đó. Căn cứ đặc biệt này được sử dụng làm nơi trú ẩn an toàn cho người tị nạn. Đó là một căn cứ; một nơi yên bình, nơi trẻ em có thể vui chơi và gia đình có thể đoàn tụ. Nó dự trữ thuốc và thực phẩm, không phải súng và bom. Tử thần Thực tử sẽ lật đổ nó một cách nhanh chóng, lao vào nó như một bầy sói đói tấn công một con nai cô đơn bị thương.

Nhưng lần này, căn cứ được phòng thủ.

Lần này, Hội đã chuẩn bị trước.

Trẻ em và người tị nạn đã được sơ tán và thay thế bằng đội hình gồm các phù thủy và binh lính giàu kinh nghiệm với súng máy. Lính bắn tỉa chờ sẵn trên các mái nhà, và xe tăng đã được điều tới, tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn sàng và nhắm nòng súng vào chính con hẻm mà Tử thần Thực tử hiện ra.

Rõ ràng là Medusa đã cảnh báo cho họ.

Và cuộc tấn công là một cuộc tắm máu.

"Thêm một thằng ăn đạn!" Nott hát ở gần đó, nhịp chân theo nhịp tưởng tượng khi anh chặt đầu một phù thủy mà Hermione không biết. "Thêm một thằng ăn đạn!"

Cô xoay người và tung ra một lời nguyền đẩy lùi, ném mạnh một người lính Muggle vào bức tường bê tông phía sau. Máu của anh ta bắn tung tóe lên tường. Cô hy vọng nó sẽ giết chết anh ta ngay lập tức.

"Úi da! Anh ta sẽ nói thế vào sáng mai nhỉ!" Nott hét lên. Anh luôn muốn bắt chuyện với cô ngay giữa cuộc chiến; Hermione không biết vì sao. "Nếu là tôi thì tôi sẽ chém đầu mấy kẻ tự mãn đó, nhưng chỉ là ý kiến cá nhân thôi."

Cô thấy anh ném một lời nguyền chém khác qua khóe mắt; nó cắt đôi ba phù thủy khác từ vai tới hông. Trong suốt quá trình thực hiện nhiệm vụ của họ, Hermione đã nhanh chóng biết được rằng đó là phương pháp hành quyết ưa thích của Nott, ngang bằng với việc dùng súng của những người lính đang chống lại họ.

"Ooooooooh, còn ai khác nhìn thấy không?" Nott vui vẻ tự hào, như thể mọi người đều thích giết chóc như anh vậy. "Ba trong một! Chắc chắn đó là một kỷ lục mới nhỉ? Tôi muốn biết ai đang nắm giữ kỷ lục ghê, và cái đó có được tính hợp lệ không ta?"

Một người lính Muggle nhảy ra từ một góc khuất, nhắm vào họ, nhưng Nott đã tung ra lời nguyền chết chóc trước khi người lính tội nghiệp đó có cơ hội nổ súng.

"Thêm một thằng ăn đạn." Nott lại bắt đầu hát cho chính mình nghe, khẳng định số lượng mình giết được bằng lời. "Và thêm một thằng nữa, thêm một thằng nữa, thêm một thằng nữa ăn đạn."

Một người lính khác xuất hiện từ phía sau một chiếc ô tô đang bốc cháy, tay cầm lựu đạn...

"Này, tao bắt được rồi nhá!" Nott xoay người, nhảy và ném Bombarda ra làm đầu những người lính đó nổ tung. "Thêm một thằng nữa ăn đạn..."

"Vì lợi ích của Salazar," Mặt Nạ Quỷ bên cạnh Hermione gầm gừ. "Nếu mày không ngừng hát, tao thề tao sẽ cắt lưỡi mày và nhét nó vào cổ họng khốn kiếp của mày cho coi."

Một chiếc áo khoác da màu xanh mềm mại ở phía xa thu hút sự chú ý của Hermione. Cô quay về phía nó và cảm thấy như cả thế giới đã ngừng quay khi cô nhận ra nó thuộc về cô phù thủy nào.

Fleur Weasley. Hermione đã không gặp chị ấy trong nhiều tháng, và hình ảnh mái tóc vàng của Fleur được buộc cao thành đuôi ngựa và nhuốm đầy máu, gần như khiến đầu gối cô khuỵu xuống.

Fleur bị thương nặng. Chị ép chặt một tay vào lồng ngực, máu đọng lại giữa các ngón tay khi chị tập tễnh về phía tòa nhà bị phá hủy, có lẽ là để ẩn nấp.

Nhưng sau đó Lời Nguyền đã tiếp quản.

Hermione bắt đầu đi về phía tòa nhà – một nhà hàng đổ nát – rút đũa phép và nhắm thẳng.

Không. Không. Cô không thể giết Fleur. Chị là lương y giỏi nhất mà Hội có. Kỹ năng của chị rất vô song và kỳ diệu. Cái chết của chị sẽ là một mất mát thảm khốc đối với họ.

Hermione biết điều đó, nhưng không thể ngăn cản được cô.

Cô cố gắng chống lại lời nguyền khi nó đẩy cô về phía trước. Cố gắng cắm sâu gót chân mình xuống đất, để làm chân cô ngừng cử động. Chúa ơi – cô chỉ muốn làm cho tất cả dừng lại!

Nhưng cô không thể. Dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa, Lời Nguyền Quỷ đã ăn quá sâu rồi và nó khiến cô muốn hét lên.

Khi cô lao về phía trước, lời nguyền đó thật không thể tha thứ được. Nó khơi dậy mọi ký ức đau buồn mà cô có, dày vò cô bằng mọi thứ khiến cô tổn thương, có thể khiến cô tức giận.

Thế giới đã biến mất dưới chân cô như thế nào khi Kingsley kể cho cô nghe về cái chết của ba mẹ cô.

Cô cảm thấy tức giận khi người lãnh đạo đó nói với cô rằng không thể làm gì hơn và Hội sẽ không trả đũa.

Sự hưng phấn mà cô cảm thấy khi cắt cổ Charlotte Roth.

Cái cách trả thù trong huyết quản của cô đã rung lên vì chiến thắng khi cô cắt từng lớp da của Mark Kinghold đi. Cảm giác tuyệt vời đến mức nào khi được cắt đứt từng ngón tay của cậu ta trước khi cô hành quyết cậu ta.

Tất cả những khoảnh khắc đó lóe lên trong mắt cô hết lần này đến lần khác khi cô tiến về phía nhà hàng, cơn đau cứ lặp đi lặp lại khi cô đuổi theo Fleur.

Hermione bước qua ngưỡng cửa và có thể nghe thấy tiếng hét của chị. Adrenaline của cô tăng vọt, và cô cảm thấy lời nguyền mạnh lên khi nghe âm thanh đó. Cô cảm thấy sức ảnh hưởng của nó đang cào xé não cô, quấn chặt quanh cô hơn, đốt cháy các mạch máu của cô như axit, vặn xoắn mọi cơ bắp và ra lệnh cho cô phải giết.

Hermione chạy nhanh vào nhà bếp ở phía sau nhà hàng, mảnh kính vỡ kêu lạo xạo dưới chân cô.

Đôi mắt của Fleur ngước lên ngay khi Hermione xông qua cửa, sự pha trộn giữa sốc và nhẹ nhõm tô điểm trên nét mặt thanh tú của chị. Fleur đang ngồi trên sàn, tựa vào một chiếc tủ lạnh sắt. Máu chảy ra từ một vết cắt sâu dọc bên phải thân và xương sườn nhô ra từ vết thương.

"Hermione!" chị nói, thở hổn hển khi đũa phép của chị dừng lại trên vết thương sâu. "Em đang làm gì vậy?!"

"Tiếp tục đi," một giọng nói chết chóc mới rít lên trong tâm trí Hermione – lời nguyền hiện rõ. "Giết ả đi."

Fleur yếu đến mức nguy hiểm. Giết chị ấy sẽ rất dễ. Tất cả đều quá dễ để Hermione đánh chị xuống sàn và nghiền nát khí quản mỏng manh của chị dưới đôi chân mình.

"Giết ả đi," giọng nói đó khuyến khích, trầm và quyến rũ. "Làm đi."

Thôi thúc muốn giết lấn át Hermione. Cô muốn xé nội tạng của Fleur ra khỏi cơ thể. Bóc da đầu chị ấy ra. Bẻ gãy xương sườn của chị ấy, cắt chúng ra khỏi cơ thể và dùng chúng để móc mắt chị ấy ra.

"Hermione?" Fleur thở hổn hển. "Có chuyện gì với em vậy? Có chuyện gì với mắt của em vậy?"

"Giết ả."

Không. Không phải Fleur. Ôi Chúa ơi – cô không thể giết Fleur được.

Khi Hermione chĩa đũa phép của mình vào ngực Fleur, đôi mắt Fleur mở to đầy sợ hãi. Chị ấy cố gắng tự vệ theo bản năng, nhưng Hermione luôn phóng bùa ra rất nhanh. Cô tước vũ khí của Fleur trước khi chị ấy kịp nhắm mục tiêu.

"Đúng rồi, ả không có khả năng tự vệ nữa," giọng nói vẫn tiếp tục. Thái dương của Hermione rung lên khi cô chống cự lại nó. "Làm đi. Làm ngay bây giờ đi. Cảm giác sẽ rất tuyệt. Tốt hơn mấy tên kia cơ."

Hermione nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cánh cửa tủ. Cô nhìn thấy một con quái vật với đôi mắt đen và máu chảy xuống mặt cô, và biết rằng chuyện này sẽ không thể quay đầu lại được. Sau khi giết Fleur, cô thực sự sẽ bị lạc vào lời nguyền, bóng tối sẽ mãi mãi in sâu vào tâm hồn cô. Sẽ không có chuyện quay trở lại với ánh sáng.

Hermione giơ đũa phép của mình lên. Một ánh sáng xanh quá quen thuộc hiện lên trên đầu đũa...

"Expelliarmus!"

Đũa phép của Malfoy bay khỏi tay Hermione, bay ngang qua căn bếp và rơi vào bàn tay của chủ nhân hợp pháp của nó.

Malfoy cởi mặt nạ ra khỏi mặt, vẻ mặt nghiêm nghị và dữ tợn. "Granger," anh rít lên, lao về phía cô. "Dừng lại!"

Nhưng lời nguyền vẫn chưa kết thúc với Hermione. Và họ đang ở trong một căn bếp rất rộng, vẫn còn đầy ắp những đồ dùng sắc bén, lấp lánh.

Khi Malfoy đến gần hơn, Hermione cúi xuống dưới cánh tay anh và chộp lấy một con dao lớn trên quầy bếp. Tầm nhìn của cô bắt đầu thu hẹp lại, nhuốm màu đỏ khi cơn khát máu đầu độc cô và giọng nói giết người đó liên tục thì thầm trong đầu, khuyến khích cô, làm suy yếu cuộc chiến của cô.

Cô tiến về phía con mồi của mình, say sưa trước vẻ mặt kinh hoàng của Fleur và nỗi kinh hoàng trong mắt chị.

Hermione lật con dao trong tay, chĩa lưỡi dao và lao tới Fleur...

Nhưng trước khi cô kịp rạch cổ chị ấy, Malfoy đã tóm được cô. Hai tay anh nắm mạnh lấy cổ tay cô và anh kéo cô lại, bất chấp cô có đá đấm hay la hét thế nào, rồi anh đẩy cô xuống quầy bếp.

"Đủ rồi!" Malfoy rít lên, đứng bên trên cô. Anh giữ hai tay cô lại và ghì chặt nó xuống ra xa hai bên.

Cơn giận sôi sục trong người Hermione. Lời Nguyền cào dọc sống lưng cô khi cô cố gắng đẩy Malfoy ra khỏi mình. Cô giật mạnh cổ tay, hy vọng dùng dao cắt vào tay anh...

Môi của Malfoy đột nhiên sượt qua vành tai cô, "Daemonium, somnum."

Ngay khi anh nói những lời đó, lời nguyền bắt đầu rút lui. Hermione cảm thấy như mọi thứ khác trở nên tối tăm, cô không thể nhìn thấy gì, không thể tập trung vào bất cứ điều gì khác ngoài câu thần chú.

Nó cào khắp cơ thể cô lúc nó rút lui, đấu tranh để được tự do. Nó di chuyển nhanh chóng, cơn đau xuyên qua cô khi lời nguyền kéo những chiếc gai của nó xuyên qua huyết quản cô, không muốn bị nhốt lại lần nữa – nhưng điều đó đáng giá. Đáng giá cho nỗi đau khủng khiếp trong đầu cô, cảm giác như hộp sọ của cô đang bị nứt ra, bởi vì điều đó có nghĩa là lời nguyền đã biến mất.

Sự tự do bất ngờ đó đã làm không khí trong phổi cô cạn kiệt. Cô cảm thấy chóng mặt, một tiếng ù vang lên trong tai cô khi mọi thứ trở nên rõ ràng...

Cô hít một hơi thật sâu. Và sau đó là một hơi khác. Và một hơi khác nữa. Cô cảm thấy không đủ, nó luôn có vị sạch như thế này à?

"Shhhhhh, không sao rồi." Một tay của Malfoy đặt lên mặt cô, những ngón tay lạnh giá của anh vuốt ve má cô một cách nhẹ nhàng. "Không sao cả, nó biến mất rồi. Nó biến mất rồi."

Anh vẫn ở bên trên cô, đôi mắt anh xanh hơn nhiều so với những gì cô đã nhìn thấy trong nhiều tuần.

"Ôi Chúa... ôi Chúa ơi... Fleur..." Hermione thở hổn hển bên dưới anh. Nỗi hoảng sợ của cô bắt đầu quay trở lại, và nó ngày càng lớn dần khi cô lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể mình. "Chị ấy đâu rồi? Tôi không... ôi Chúa ơi... tôi không thể..."

Cô cố gắng đứng dậy và nhìn xung quanh, nhưng Malfoy ép cơ thể anh lại gần hơn, đè cô xuống và nhốt cô lại.

Hermione không thể thở được. Đường thở của cô bắt đầu co thắt. Nước mắt cay cay trong mắt cô.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Malfoy không đến kịp với cô? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô vẫn có thể...

"Không sao hết. Cô không làm hại cô ta," Malfoy thì thầm vội vàng. Anh ôm lấy khuôn mặt cô giữa hai bàn tay và buộc cô phải nhìn anh lần nữa. "Cô ta không sao hết, nhưng cô cần bình tĩnh lại."

"Tôi không thể..." Hermione nức nở. "Chị ấy đâu rồi?! Tôi cần..."

Tiếng bát đĩa va vào nhau từ phía bên kia căn bếp. Đầu của Malfoy ngẩng lên trừng mắt nhìn cô phù thủy đã gây ra tiếng động đó.

"Ne reste pas là," anh rít lên với Fleur, giọng anh hoàn toàn trái ngược với giọng hát nhẹ nhàng mà anh đang thì thầm với Hermione. "Etes-vous sourd?!"

Hermione nghiêng đầu và bắt gặp vẻ mặt ngơ ngác của Fleur.

"Cest votre seule chance, partez maintenant avant de changer davis!" Malfoy lại rít lên. "Pars maintenant!"

Bất kể Malfoy đã nói gì, Fleur không cần phải nghe lại lần thứ hai. Chị ấy nhanh chóng cầm lấy đũa phép của mình trên sàn và độn thổ biến mất ngay – nhưng trước đó chị ấy đã ném cho Hermione một cái nhìn bối rối và sợ hãi cuối cùng.

"Thấy chưa, cô ta đi rồi. Cô ta an toàn," Malfoy thì thầm khi anh lướt ngón tay qua má Hermione. "Giờ thì tôi cần cô làm một việc. Tôi cần cô thở, cô có làm được không?"

Hermione gật đầu từ từ, chống chọi với cái cách khủng khiếp mà lồng ngực cô dường như đang bóp nghẹt phổi cô và hít một hơi dài.

Malfoy nhếch mép cười. "Ngoan lắm."

Cô hít một hơi thật sâu, rồi một hơi nữa. Anh tiếp tục nhìn cô, không ngừng giao tiếp bằng mắt khi cô cố gắng làm chậm nhịp thở hổn hển của mình thành nhịp thở chậm hơn, tự nhiên hơn.

"Anh thả Fleur đi à," Hermione thấy mình đang nói, ngón chân cong lại khi Quỷ lướt ngón tay cái của anh qua môi dưới của cô.

"Ừ."

"Tại sao?"

Malfoy mở miệng, đôi mắt anh – xanh và đẹp vãi – lướt xuống đôi môi hé mở của cô, nhưng rồi Nott lao qua cửa bếp và Hermione không bao giờ nhận được câu trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip