Chương 28 - Ngôi Nhà Búp Bê

TW; đề cập đến chế độ nô lệ, cưỡng bức tình dục và hãm hiếp.


Ngày 5 tháng 5

Thật sự là kỳ lạ, sao một nụ cười lại có thể thay đổi nhiều đến vậy.

Làm sao mà một điều gì đó đơn giản như một cái nhếch môi nhỏ nhất của một người, chỉ một cái nhếch nhẹ, lại có thể bất ngờ thay đổi toàn bộ quan điểm của một ai đó.

Một nụ cười có thể làm được rất nhiều điều, có thể làm được rất nhiều điều tốt đẹp, Hermione đã tận mắt chứng kiến điều đó.

Cô thường mang nụ cười như một chiếc mặt nạ để che giấu cảm giác thực sự của mình. Cô mang nó khi huấn luyện những tân binh, thể hiện nó như một lời hứa khi cô nói với họ về niềm tin mà cô có vào tương lai của Hội và chiến thắng của họ, ngay cả trong những khoảng thời gian ngắn mà cô đã mất niềm tin vào bản thân.

Cô thường nghĩ Harry sử dụng nụ cười của mình như một bộ giáp để bảo vệ mọi người. Anh sử dụng nó hàng ngày, mang nó lên khuôn mặt khi lập kế hoạch chiến đấu hoặc giúp đỡ trong bệnh thất. Anh đưa nó cho tất cả mọi người và bất cứ ai cần nó, với hy vọng rằng nếu họ nhìn thấy Người Được Chọn mỉm cười và tự tin thì sẽ có ánh sáng cuối đường hầm. Họ chỉ cần kiên nhẫn và kiên trì.

Còn với nhân viên y tế của Hội thì khác. Nụ cười của họ nhân từ hơn; một liều thuốc bổ nào đó. Trong những giây phút đau khổ khi Fleur biết mình sắp mất bệnh nhân, chị ấy luôn nở nụ cười. Chị ấy hít một hơi thật chậm, ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay họ và trao cho họ nụ cười dịu dàng nhất.

Tác dụng luôn giống nhau. Ngay khi Fleur mỉm cười với họ, nỗi hoảng sợ sẽ dịu đi trong mắt họ, như thể hơi ấm của chị làm tan đi nỗi đau trong xương tủy, xua tan mọi khó chịu và cho phép họ ra đi thanh thản. Không đau đớn. Nhẹ nhàng, cho đến khi họ trôi đi đến một nơi khác, nơi hy vọng thế giới sẽ tử tế hơn. Fleur luôn nắm tay họ cho đến giây phút cuối cùng.

Tất nhiên, về mặt lý trí, ai cũng biết nụ cười của các lương y thực ra không làm giảm bớt cơn đau nhưng lại làm dịu đi nỗi đau của những người sắp chết, như giúp họ chấp nhận số phận, đón nhận bóng tối.

Đó thực sự là một lòng tốt. Thế giới đã trở thành một nơi tối tăm kể từ khi chiến tranh bắt đầu, và điều cuối cùng mà nhiều người nhìn thấy trước khi chết là máu, tiếng la hét và những lời nguyền màu xanh lá cây. Những người có thể ra đi thanh thản với khuôn mặt đáng yêu của một lương y đang mỉm cười với mình được coi là những người may mắn.

Hermione đã luôn hy vọng rằng khi thời điểm của cô đến, khi chiến tranh cuối cùng cũng ập đến với cô và tất cả những ý tưởng nhỏ bé thông minh của cô sẽ bỏ rơi cô, cô sẽ nhìn lên và thấy một người nào đó cô biết đang mỉm cười với cô khi cô trút hơi thở cuối cùng.

Ừ, Hermione đã trực tiếp biết điều gì đó đơn giản như một nụ cười có thể mang lại lợi ích như thế nào trong thời chiến. Vì vậy, cô chưa từng nghĩ đến việc một người có thể gây ra bao nhiêu thiệt hại nếu cười không đúng lúc.

Nhưng rồi Malfoy lại mỉm cười.

Anh đã mỉm cười khi Theo giơ cái đầu bị chặt lên. Và anh vẫn mỉm cười, ngay cả khi nhìn bạn mình chơi với nó, như thể đó là điều bình thường nhất trên đời.

Ngay cả khi chuyện đó đã xảy ra, Hermione vẫn kiên quyết rằng cô hẳn đã tưởng tượng ra nó. Rằng đó hẳn là một trò lừa của ánh sáng, hoặc các sự kiện trong ngày đã diễn ra quá nhiều và tâm trí cô đang chơi đùa với cô. Nhưng không, cho dù cô có nhìn chằm chằm vào Malfoy bao lâu, cho dù cô có nheo mắt và mong muốn đôi môi nhếch lên của anh biến mất bao lâu đi chăng nữa thì điều đó cũng không xảy ra.

Ngay khi họ độn thổ về khu vườn trong dinh thự của anh, Hermione giật cánh tay của Malfoy ra khỏi eo cô và chạy về phía dinh thự. Nếu cô có thể độn thổ mà không chạm vào anh – và cô không quá tuyệt vọng muốn thoát khỏi cái nhà hát chết tiệt đó – cô sẽ không để anh chạm vào mình một chút nào.

Nửa giờ trước, việc mất đi anh ở bên cạnh khiến cô cảm thấy bất lực, trở thành nô lệ của Lời Nguyền Quỷ. Nửa giờ trước, cô không muốn gì ngoài việc nghe giọng nói của anh để anh có thể đưa cô thoát khỏi lời nguyền hắc ám đó.

Nhưng hiện tại, cô muốn cách xa anh nhiều nhất có thể. Hiện tại, nghĩ đến việc anh đứng cạnh cô, chạm vào cô, khiến cô nổi da gà.

Bên trong cô thắt lại và đảo lộn mỗi khi cô nhớ lại ký ức đó trong đầu. Cô có rất nhiều cảm xúc sôi sục, nhiều đến mức không thể đếm được, tất cả đều cố gắng tìm cách bộc lộ nhanh đến mức cô cảm thấy như mình sắp phát ốm.

Cô chỉ cần chạy trốn. Khỏi anh.

Cần thời gian một mình để suy nghĩ, thở và giải quyết những cảm xúc của mình, và cô không thể làm điều đó khi có anh đứng cạnh cô.

Cô rất đau lòng, đau buồn cho những người lính tội nghiệp mà cô đã sát hại ngày hôm nay. Cô kinh hoàng trước những gì mình đã làm với Myers, ngay cả khi anh ấy cầu xin được sống. Nhưng cảm xúc rõ ràng nhất mà cô cảm nhận được là sự tức giận. Cô giận Malfoy đến mức có thể cảm nhận được vị đắng và sắt trong miệng.

Cô gần như giận anh cũng như giận chính mình – vì cô đã để anh chạm vào cô. Cô đã muốn anh chạm vào cô.

Cô đã hôn anh, và cô gần như đã rên rỉ vào miệng anh khi anh hôn đáp lại cô.

Cô đã để anh vòng tay ôm lấy cô sau khi đưa cô ra khỏi Lời Nguyền, và cô cảm thấy an toàn.

Cô đã để anh chạm vào cô, thực sự chạm vào cô, theo cách thân mật nhất, và anh đã thả cô ra bằng chính đôi tay anh đã dùng để cắt đầu Myers. Với những ngón tay thường dính máu – máu của bạn cô.

Và phần khó chịu nhất? Phần khiến cô cảm thấy phát ốm bây giờ khi nghĩ đến? Trước khi cô bắt gặp nụ cười đó, cô đã muốn anh chạm vào cô lần nữa.

"Granger?" Malfoy rít lên từ phía sau cô. "Em nghĩ mình định đi đâu thế?"

Cô phớt lờ anh và tiếp tục lao qua khu vườn rộng lớn. Cô đi ngang qua hàng cây tử đằng, tốc độ của cô ngày càng tăng khi đến gần dinh thự.

"Granger, trả lời câu hỏi của tôi!"

Giọng anh không hề nhỏ đi, bất kể cô bước nhanh thế nào. Một tích tắc sau khi cô đến cửa trước và nắm lấy tay nắm, anh nắm lấy cổ tay cô và xoay cô lại đối mặt với anh.

"Bỏ tay ra khỏi người tôi, Malfoy!"

"Vậy thì đừng phớt lờ tôi! Em vội chạy đi đâu thế?"

"Mấy khẩu súng đó còn khóa trong phòng khách cũ của anh không?"

"Còn. Mà sao?"

"Bởi vì tôi muốn bắn thứ gì đó." Cô giật cổ tay lại và giữ nó trước ngực. "Tốt nhất là anh, nhưng có lẽ tôi sẽ chọn những mục tiêu mà tôi có thể giả vờ như đó là khuôn mặt độc ác của anh."

Anh nheo mắt lại và cau mày nhìn cô. "Đột nhiên em bị cái quái gì vậy?"

"Tôi bị cái quái gì á? Ồ, tôi không biết." Cô lùi lại một bước, ép mình vào cửa trong khi tay cô trượt về phía tay cầm, nhích dần về phía lối thoát. "Có lẽ tôi vừa chứng kiến ​​anh chàng đã giam giữ tôi hàng tháng trời chặt đầu một người mà bọn tôi học cùng trường."

Vẻ mặt của Malfoy đanh lại, sự khó chịu ngày càng hiện rõ trên khuôn mặt anh. "Tôi giết anh ta vì em nhờ tôi làm việc đó, Granger, hay em đã quên chi tiết nhỏ đó rồi?"

"Anh nói đúng, tôi có yêu cầu anh giết anh ấy, nhưng tôi không yêu cầu anh đứng đó nhìn bạn anh dùng cái đầu bị chặt như đạo cụ để diễn kịch! May mà mẹ anh không còn sống để thấy anh đã trở thành..."

Ngay khi cô thốt ra những lời đó, Hermione biết mình đã đi quá xa. Khoảnh khắc cô nhắc đến mẹ anh, không khí xung quanh Malfoy thay đổi, và anh trở nên mất bình tĩnh.

Anh lao về phía trước, vòng tay thật chặt quanh cổ cô và đẩy cô vào cửa một cách hung ác. Cô rít lên đau đớn khi đập đầu vào cửa, nhưng bất chấp áp lực chóng mặt ở phía sau đầu, tay cô vẫn đưa tên tự vệ, cố gắng cạy những ngón tay của anh ra khỏi cổ họng cô theo bản năng.

Cô đã biết anh sẽ phản ứng theo cách này. Biết rằng nhắc đến Narcissa sẽ làm tổn thương anh, giải phóng những con quỷ trong anh và chạm vào phần độc ác trong anh, phần muốn phá vỡ và làm tổn thương mọi thứ. Cô biết điều đó sẽ khiến anh tức giận nhưng cô không quan tâm.

Cô rất giận anh. Và giận chính cô nữa. Cô cảm thấy bị phản bội, và cô đơn đến mức trái tim cô đau đớn theo từng nhịp đập. Vì vậy, cô không thể không vặn con dao cô đã đâm vào lưng anh, vì ít nhất thì cô sẽ không phải là người duy nhất chịu đau.

"Cô dám lôi mẹ tôi vào chuyện này á! Con khốn vô ơn!" Malfoy gầm lên. Vai anh run lên vì giận dữ, ngay cả khi đôi mắt anh không có gì ngoài nỗi buồn. "Cô có biết tôi và gia đình sẽ gặp rủi ro khi giết Myers cho cô không?"

Cút xuống địa ngục đi, cô muốn nói thế, nhưng cô không thể. Những ngón tay của anh quá chặt ở cổ cô.

"Tôi đã giúp cô việc đó, Granger! Cô yêu cầu tôi giết hắn ta, và tôi đã làm điều đó! Vì cô! Cô có biết hậu quả sẽ ra sao đối với tôi và gia đình tôi nếu Crouch phát hiện ra tôi đã rủ lòng thương cho Myers không? Gã sẽ chạy thẳng đến chỗ Voldemort!"

Hermione bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Đầu cô nặng trĩu, cổ họng cô bỏng rát vì cần oxy...

"Chúa tể Hắc ám không dung thứ cho sự phản bội. Cô đã thấy những gì hắn đã làm với mẹ tôi rồi đó! Với Daphne! Hắn sẽ giết tôi ngay tại chỗ, và sau đó ai sẽ bảo vệ những người còn lại trong gia đình tôi? Ai sẽ bảo vệ Astoria và bí mật của em ấy hả?"

Anh siết chặt cổ cô hơn, trút cơn giận và sự đau đớn vào những ngón tay của mình, và có thể làm bầm dập khí quản của cô.

"Nhưng tôi vẫn làm điều đó. Tôi giết Myers vì cô yêu cầu tôi làm vậy! Tôi đã mạo hiểm bản thân và gia đình mình để làm theo yêu cầu của cô, và đây là cách cô trả ơn tôi đấy hả?"

"Đừng giả vờ như anh không thích việc đó," cô cố gắng phản bác lại, nhưng cái bóp của anh đã làm cạn kiệt tông giọng hung ác mà cô mong muốn thể hiện. "Tôi đã nhìn thấy vẻ mặt của anh khi anh xem Theo chơi đùa! Anh đã cười!"

Những ngón tay của anh co lại, nới lỏng vừa đủ để Hermione luồn tay qua khe hở và đẩy anh ra xa khỏi cô. Cô cuộn người lại và ôm lấy cổ họng mình, cảm thấy ánh mắt anh dõi theo mình khi cô thở hổn hển.

"Sau tất cả những gì anh đã mất... sau khi mẹ của anh... chết trong vòng tay của anh... làm sao anh có thể không tôn trọng người chết như thế?" cô thở hổn hển, giọng khàn khàn. "Anh ấy là ba... là chồng của người ta... và anh chỉ đứng đó... và nhìn Nott chơi đùa... với xác của anh ấy, như thể đó là một món đồ chơi vậy."

Có một khoảng lặng dài trước khi anh nói.

"Đừng nói với tôi về sự mất mát, Granger. Bởi vì cho dù cô có nghĩ rằng cuộc chiến này đã cướp đi cái gì của cô – hay tôi – tôi có thể đảm bảo với cô rằng, Theo còn mất nhiều hơn."

Cô ngước lên và lại bắt gặp ánh mắt anh. Màu xám băng nhìn chằm chằm vào cô, những bức tường bế quan của anh dựng lên. Vẻ mặt của anh cũng sắc sảo và độc ác như giọng nói của anh.

"Nó không phải lúc nào cũng tàn nhẫn như vậy. Nó từng có lòng trắc ẩn và một trái tim, nhưng cô không thể tưởng tượng được những gì mà cuộc chiến này đã cướp đi của nó đâu. Thời điểm duy nhất còn lại sự sống trong người nó bây giờ là khi nó gây ra nỗi đau cho người khác. Thời gian còn lại tất cả chỉ là một màn diễn, một màn trình diễn mà nó thực hiện. Và khi nó ở một mình? Nó không khác gì một xác sống, giống như ai đó đã xé thẳng linh hồn của nó ra khỏi cơ thể và chẳng để lại gì ngoài một cái vỏ."

Hình ảnh Nott ngồi trên sàn nhà bên ngoài phòng ngủ của cô nhiều tháng trước hiện lên trong mắt cô. Vẻ mặt của anh ta nhợt nhạt đi ngay khi Astoria bất tỉnh. Ánh nhìn trống rỗng, ám ảnh đã len lỏi vào mắt khi anh ta biết mình chỉ còn một mình, khi không phải "diễn" nữa.

"Vậy cô biết nó lấp đầy cái vỏ đó bằng cách nào không? Là nỗi đau của người khác đó. Nó giết chết các thành viên trong Hội chết tiệt của cô..."

Hermione không khỏi nhăn mặt.

"...và nó tra tấn họ..."

Cô nhích về phía cửa, với tay nắm lấy tay cầm để có thể trốn thoát. Cô không muốn nghe điều này. Cô không muốn biết tại sao lũ quái vật lại làm những việc chúng đã làm.

"...và nó làm họ la hét và cầu xin tha mạng. Nó làm mọi thứ có thể nghĩ ra để lấp đầy cái lỗ trống rỗng trong lồng ngực và làm cho bản thân nó trở lại là một con người. Và cô biết không? Việc đó đã làm nó trở thành một trong những người đàn ông đáng sợ và nguy hiểm nhất đất nước đấy."

Tay nắm bằng đồng thau lạnh ngắt chạm vào ngón tay cô, nhưng Malfoy đập tay vào cửa, cả hai bên, khiến cô bị mắc kẹt.

"Đúng rồi Granger, tôi đã cười đó!" Anh thu hẹp khoảng cách nhỏ giữa họ và cười khẩy vào mặt cô. "Tôi đã mỉm cười, vì vui khi thấy Nott có chút sức sống! Vui khi thấy rằng bất chấp mọi thứ mà cuộc chiến này đã lấy đi của nó, nó vẫn có thể tìm thấy niềm vui ở một điều gì đó."

"Anh thực sự không quan tâm đến bất cứ ai không phải là gia đình của anh. Phải không?"

"Không. Đếch quan tâm."

"Còn Tonks thì sao?" Hermione hỏi, hất cằm lên đầy thách thức, mặc dù tim cô đang đập thình thịch trong lồng ngực. "Chị ấy là chị họ của anh, chị ấy là máu thịt của anh, và anh đã xẻ đôi chị ấy như thể chị ấy chẳng là gì cả!"

"Cô ta không phải là gia đình của tôi, chưa bao giờ cả – nhưng tôi không nghĩ máu mủ là thứ gắn kết gia đình lại với nhau kể từ khi mẹ tôi qua đời." Môi anh nhếch lên thành một nụ cười tự mãn, và Hermione không thể không nhận thấy nó trông gượng ép đến thế nào. "Tôi không quan tâm chuyện gì xảy ra với người khác. Tất cả những gì tôi quan tâm là sức khỏe và hạnh phúc của gia đình nhỏ mà tôi còn, gia đình mà tôi đã chọn. Và tôi đếch quan tâm nếu Hội phải trả giá cho điều đó. Tôi sẽ để Theo chặt đầu hàng nghìn binh lính Muggle của cô. Nó có thể gắn đầu của họ lên áo choàng của tôi nếu điều đó khiến nó cảm thấy khỏe mạnh trở lại."

"Đó có phải là điều sẽ xảy ra khi Voldemort quyết định rằng tôi đã sống qua thời hạn không?"

Câu hỏi của cô khiến anh mất cảnh giác. Vẻ mặt anh sa sầm, nụ cười giả tạo sụp đổ nhanh chóng như cách anh tạo ra nó.

"Anh chỉ đứng yên đó khi hắn đưa tôi lên giá treo cổ phải không?" Hermione hỏi. "Và rồi đứng xem hắn ra lệnh cho một trong những người như anh chặt đầu tôi ư?"

Đôi mắt anh giật giật, không hẳn là nao núng, nhưng cũng không phải là không có gì.

"Anh định trốn sau bức tường Bế quan của mình trong khi Theo cầm đầu tôi đi vòng quanh như thể đó là một món đồ chơi á? Thế anh có định cười không?"

Cô tự hỏi phản ứng của anh sẽ ra sao nếu những bức tường của anh không được dựng lên, vẻ mặt của anh sẽ ra sao nếu anh không tự bảo vệ mình đằng sau tấm khiên băng giá đó. Nếu ý nghĩ về việc đầu của cô bị người bạn thân nhất của anh ném lung tung một cách bất cẩn có thể khiến anh cảm thấy bất an. Giá như nó có thể làm vỡ nát trái tim lạnh lùng, chết chóc đó của anh và khiến anh có cảm tình với một người khác không phải gia đình anh.

Nếu có vết nứt, anh không để lộ ra gì.

Đôi mắt anh xám xịt và vô hồn. Tất cả dấu vết của màu xanh đã bị dập tắt, cùng với những mảnh lòng tốt nhỏ bé đi kèm với chúng. Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, lăn lưỡi vào bên trong má và chế giễu một cách tàn nhẫn.

Bất chấp mặt nạ độc ác trên mặt, anh vẫn nói những lời tiếp theo rất nhẹ nhàng. Anh thì thầm, gần như vuốt ve cô bằng từng âm tiết, và Hermione không biết liệu đó có phải là mối đe dọa đối với cuộc sống của cô hay là lời thề sẽ giữ cô mãi mãi.

"Em thật sự tin rằng tôi sẽ để em đi dễ dàng như vậy sao?"






Ngày 6 tháng 5

"Ông không thể mang mấy đồ đắt tiền ra được à? Ô vờ cờ lờ Barty, ông là đồ rẻ mạt hả?"

"Thường thì khách sẽ uống whisky mà họ được cung cấp và không phỉ báng lựa chọn của chủ nhà, Theodore à."

"Ồ, thường thì chủ nhà sẽ mang ra những thứ không có mùi vị như nước tiểu mèo hâm nóng cơ."

"Tao sẽ cẩn thận cái miệng của mình hơn nếu tao là mi..."

"Không thì sao?" Theo chế giễu. "Ông định làm gì hả, ông già? Dùng gậy đánh tôi á? Hay dùng xe đẩy kẹp mắt cá chân tôi?"

"Tất cả chúng ta không thể ngồi xuống và uống một ly yên tĩnh cùng nhau được sao?" Blaise rên rỉ, nhắm mắt lại và nhéo sống mũi. "Điều gì đã xảy ra với sự tôn trọng lẫn nhau giữa các quý ông rồi?"

"Tao sẽ không để nó nói chuyện với tao như thế này! Không phải ở nhà tao!" Crouch quay lại quắc mắt với Draco. Mặt gã đỏ bừng vì tức giận; đôi mắt gã mở to và đỏ ngầu. "Mày không định nói gì sao?! Nó là cấp dưới của mày phải không?"

"Tôi thấy khi Theodore muốn uống rượu whisky ngon thì sẽ không có gì cản trở nó được đâu." Khóe môi Draco nhếch lên, "Có lẽ tốt nhất là nên lùi lại và để nó đạt được mong muốn. Trước khi ông mất một hoặc hai ngón tay."

Theo nở một nụ cười ranh mãnh với Crouch và lè lưỡi, giống như một đứa trẻ thường làm khi cha mẹ đứng về phía chúng để bảo vệ anh chị em đang gây chiến với nhau, rồi anh ta đi đến tủ rượu.

Theo sẽ không mất nhiều thời gian để mở nó ra, giống như mọi thứ khác trong nhà Crouch, đồ nội thất đều rẻ tiền – và do đó rất dễ vỡ. Hơn nữa, tâm trạng khó chịu của Theodore chắc chắn sẽ hỗ trợ kỹ năng bẻ khóa của anh ta.

Draco thò tay vào trong áo choàng của mình và lấy ra một bao thuốc lá. Anh đặt một điếu vào miệng và rút đũa phép ra, đúng lúc Theo mở cửa tủ và bắt đầu lục lọi bên trong.

"Tao không thể tin được là mi lại để hắn thoát khỏi chuyện này." Giọng của Yaxley trầm lặng nhưng không hề rụt rè.

Mặc dù sự chú ý của Draco chỉ tập trung vào việc thắp sáng điếu thuốc bằng đũa phép của mình, nhưng anh có thể biết Yaxley đang cau có với mình.

"Mi nên học cách xích con chó của mình lại, hay có phải là Mặt Nạ Quỷ đã mất đi sức mạnh đe dọa sau nhiều năm rồi không?"

"Tôi không biết." Yaxley nao núng khi Draco ngước mắt lên nhìn. Anh rít một hơi thật sâu, để mắt đến tên Tử thần Thực tử đang lo lắng khi anh thở ra một hơi. "Phải không nhỉ?"

Trong khi Yaxley cố gắng bình tĩnh, Theo cầm một chai rượu lên và cau mày khi đọc nhãn hiệu ở mặt trước. "Rẻ tiền," anh ta lẩm bẩm, rồi ném nó ra sau lưng.

Crouch thở hổn hển khi chai rượu đập xuống sàn. "Sao mi dám bất cẩn với đồ của tao như thế?!" gã rít lên, nhưng Theo không để ý. Anh ta đang đọc nhãn hiệu của một chai khác.

"Kinh tởm." Anh ta ném nó đi với một vẻ chán nản, sau đó với lấy chai thứ ba, nó cũng nhanh chóng nằm cùng với hai chai kia trên sàn. "Eo ôi." Chai thứ tư cũng vậy. "Thà bóc cớt ăn còn hơn uống thứ này." Và đó là chai thứ năm.

Rõ ràng, chai thứ tám mới là chân ái, và sau khi ném bảy chai xuống sàn – và căn phòng tràn ngập mùi rượu whisky rẻ tiền – Theo đã tìm thấy thứ mình cần. Một chai rượu bourbon phủ đầy bụi, đã hai mươi năm tuổi. Không phải là đắt nhất, nhưng chắc chắn là nhiều hơn mức Crouch có thể mua được.

Theo kéo nút chai ra bằng một cái vẫy đũa phép, uống một ngụm và ngồi xuống cạnh Draco – gác chân lên bàn.

Draco lắc đầu và nhấp một ngụm rượu vang đỏ mà Crouch đưa cho anh. Theo nói đúng, nó có mùi như cứt, nhưng Draco luôn có cách hành xử tốt hơn bạn mình.

Sau khi cau có với Theo một lúc lâu, Crouch giận dữ và ngồi xuống đầu bàn. Gã búng ngón tay một cách khó chịu và ngay sau đó, năm 'Búp Bê' của gã chạy vào phòng.

Ở giai đoạn cuối của cuộc chiến và chiến thắng gần như nằm trong tầm tay của hắn, triều đại của Voldemort gần như đã làm lu mờ cả đất nước. Hắn vui vẻ chia chiến lợi phẩm cho những người trung thành với mình. Và triều đại của Voldemort cũng dồi dào đến mức đẫm máu.

Con chó càng tàn nhẫn và chúng càng thể hiện sự tận tâm với chính nghĩa thì những món quà mà Voldemort sẽ ban cho chúng càng lớn. Đồ trang sức và vàng được ưa chuộng nhất, như Yaxley đã có. Những người khác thích ma túy và rượu hơn, như Theo. Trong khi một số ít được chọn là được cấp đất đai và danh hiệu, như Malfoy.

Tuy nhiên, Crouch Jr lại có một tật xấu rất khác. Gã thích phụ nữ, những cô gái Muggle hoặc những người ủng hộ Hội bị bắt ở vùng chiến sự. Một số cô gái mà gã đã tự mình mang về, nhưng hầu hết đều là quà của Voldemort như một phần thưởng cho lòng trung thành kiên định của gã.

Đó là lý do tại sao thế hệ Tử thần Thực tử cũ đã đặt tên cho dinh thự của Crouch là 'Ngôi Nhà Búp Bê'.

Những cô gái mà Crouch chọn đều xinh đẹp, luôn là thế. Những con người lộng lẫy với đôi chân dài và mái tóc như lụa tơ tằm. Những cô gái mà gã thích mặc đồ cho, đồ sa-tanh và ren đắt tiền mà họ buộc phải mặc khi 'phục vụ' gã. Các cô gái khoác lên mình những lớp bùa che giấu để che đi những vết thương hành hạ trên cơ thể họ. Và còn có những lớp bùa im lặng phức tạp trên thanh quản, ngăn họ la hét hoặc kêu cứu.

Những tù nhân xinh đẹp, không nói được của gã. Những búp bê nhỏ của gã.

"Vậy chúng ta có được niềm vui này là vì chuyện gì thế, Crouch?" Draco hỏi khi hai cô gái của gã chạy đi lấy cây lau nhà và bàn chải rồi bắt đầu dọn dẹp đống bừa bộn mà Theo đã gây ra. "Thường thì ông không bao giờ thích mời những người trẻ tuổi đến dự bữa tiệc tối mà."

Ba cô gái còn lại cầm những chiếc khay bạc đựng bữa tối trên tay và lần lượt dọn chúng ra khắp bàn.

"Tao muốn xin lỗi vì hành động của mình ở nhà hát," Crouch nói, nhưng mắt gã lại dán vào một cô gái khi gã nói, nhìn xuống vạt váy của cô khi cô đặt miếng bít tết xuống trước mặt gã. "Tao không hề có ý thiếu tôn trọng khi đưa con dao đó cho Máu Bùn. Tao chỉ tò mò về Lời Nguyền thôi."

"Và ông nghĩ rượu và bít tết là cách tốt nhất để chuộc lỗi ư?"

"Và phụ nữ nữa," Yaxley cười khúc khích. "Đừng quên phụ nữ."

"Nếu ông muốn nịnh nọt sếp," Theo cắt ngang, vẫn hờn dỗi, mặc dù chai của anh đã cạn gần một nửa, "đáng lẽ ông nên tiêu ít vàng hơn vào việc trang điểm cho các cô gái và nhiều hơn vào rượu mới phải."

Giờ đầu tiên trong bữa ăn của họ khá là... bình yên.

Theo bĩu môi và uống ngụm whisky. Blaise tán gẫu với Crouch về lô hàng nọc độc Acromantula mới mà anh ta đang thử nghiệm. Và Draco hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác để uống cạn thứ rượu dở tệ trong khi thảo luận về một cuộc đột kích mới mà họ đang lên kế hoạch ở Sheffield.

Nhìn chung, sự khởi đầu của buổi tối có thể được coi là dễ chịu nếu không có mấy em búp bê. Thế hệ Tử thần Thực tử lớn tuổi yêu quý Crouch và những món đồ chơi nhỏ của gã hơn. Họ đấu tranh để giành được những lời mời đến dự các bữa tiệc của gã – và để có cơ hội 'mượn' một cô gái trong vài buổi tối – trong khi những người trẻ tuổi hơn thì khá giữ mình.

Draco rất vui vì chưa bao giờ nhận được lời mời. Điều đó có nghĩa là anh không bao giờ phải kiếm cớ để không tham dự.

Khái niệm nô lệ không phải là điều gì mới mẻ và nó đã trở nên phổ biến khi Voldemort có được sức mạnh. Không, chính việc các cô gái trở thành nô lệ đã luôn khiến Draco phải nhăn mũi không bằng lòng, và anh biết Theo và Blaise cũng vậy.

Anh đã bắt được khá nhiều thành viên của Hội và những kẻ phản bội trong nhiều năm, cả nam lẫn nữ. Anh đã kéo họ vào ngục tối và trói họ vào ghế để Theo có thể thẩm vấn họ. Và sau khi lấy được tất cả thông tin cần thiết, anh đã hành quyết họ.

Lẽ ra nó phải như vậy. Họ đã cung cấp những gì cần thiết. Họ không thể hỗ trợ chiến thắng của Voldemort thêm nữa, vì vậy, họ nên thoát khỏi cảnh khốn cùng. Đó là những gì họ xứng đáng.

Họ không đáng phải chịu... cảnh này.

Sự tồn tại trống rỗng chết tiệt này. Bị buộc phải phục vụ những người đàn ông trượt tay vào váy trong khi phải rót rượu. Buộc phải mỉm cười và nghiến răng, biết rằng việc thể hiện sự khó chịu của họ đồng nghĩa với việc trừng phạt tra tấn. Hoặc tồi tệ hơn.

Bất chấp cảm giác khó chịu mà chúng khiến Draco và Theo cảm thấy khó chịu, họ vẫn có thể che giấu sự chán ghét của mình đối với những con Búp Bê. Nhưng đối với Blaise, tên khốn hào hiệp, họ là một chủ đề mà anh ta không thể chấp nhận được.

"Crouch, tôi biết đây là nhà của ông," Blaise nói từ trên miệng ly rượu, cố gắng giữ giọng điệu lịch sự nhất có thể, bất chấp cách anh ta nhe răng cảnh báo, "nhưng tôi sẽ thích hơn nếu ông ngừng nhét tay mình vào chiếc váy của cô gái tội nghiệp đó trong khi ông vẫn đang ăn."

"Sao thế Zabini?" Crouch nhướng mày nhưng vẫn không bỏ tay ra khỏi vị trí xúc phạm đó. "Có vợ làm mi trở nên mềm yếu rồi à?"

"Khó lắm," Blaise cười khẩy. "Một số người trong chúng tôi đã được dạy dỗ về cách cư xử trên bàn ăn. Luôn có thời gian và địa điểm cho những hoạt động như vậy, và tôi khó có thể nói rằng một bữa tiệc tối đầy những quý ông như thế này là thời gian để họa mi của ông bị nhét vào những nơi không phù hợp."

"Ồ, thế thì mi đã nghe về bữa tiệc cuối cùng của tao chưa," Crouch trêu chọc.

Theo đưa ngón tay vào miệng và tạo ra một âm thanh buồn nôn quá mức.

"Đừng chê bai cho đến khi tụi mi thử, mấy nhóc con à." Cánh tay của Yaxley vòng qua eo của một búp bê khác khi cô ấy đặt một chiếc khay khác xuống. "Tao không thể hiểu được tại sao thế hệ của tụi mi lại phản đối Búp Bê. Theo tao thì, chúng là món quà tuyệt vời nhất của Chúa tể Hắc ám..."

"Có lẽ là vì bọn tôi tự tìm được một cô gái cho mình," Blaise cắt ngang. "Và bọn tôi không cần ép họ lên giường."

"À đúng rồi, tao gần như quên mất vẻ đẹp của vợ mi. Tao nhớ Greyback nói rằng ổng đã nhìn thấy cô ta tại buổi dạ tiệc của Chúa tể Hắc ám. Nói là cổ có cái miệng trông đáng yêu nhất." Crouch liếm môi. "Lần sau mày phải mang cổ theo nhé. Tao sẽ không ngại đổi một trong những cô gái tóc vàng của tao để lấy cổ đâu. Nhưng nếu điện nước của cổ cũng đáng yêu như cái miệng của cổ thì chắc là tao sẽ không trả lại cổ đâu."

Vai Blaise căng lên. Theo cuối cùng cũng ngước lên khỏi ly whisky của mình.

Draco nhắm mắt lại. Bởi vì trong ba, hai, một...

Blaise đập mạnh ly rượu của mình xuống bàn và đứng dậy, trong mắt anh ta không có gì ngoài sự giết chóc. "Ông dám nói về vợ tôi như thế hả, đồ hèn hạ..."

"Ôi trời, tao đánh trúng tim đen của mi rồi à?" Crouch cười khúc khích.

"Tôi sẽ cắt lưỡi ông ra..."

"Tôi sẽ xin lỗi nếu tôi là ông, Crouch," Draco thở dài và với tay lấy một điếu thuốc khác. "Trừ khi các quý ông không bận tâm đến việc Mặt Nạ Vàng của tôi đưa các ông vào bệnh thất."

"Tao muốn xem thử bây định làm gì!" Crouch nhổ nước bọt. "Đã đến lúc có người đứng ra để đặt tụi mi vào đúng chỗ rồi đó!"

Cả Yaxley và Crouch đều rút đũa phép một cách đột ngột, nhưng khi Theo đứng dậy và nhặt con dao lên, cả hai cứng người như con nai bị chiếu đèn pha.

Theo tự tin chơi với con dao, cho thấy anh ta sử dụng lưỡi dao thành thạo như thế nào. "Tiếp tục xem, thử đi. Nếu mấy ông nghĩ mình đủ can đảm?"

Crouch và Blaise trừng mắt nhìn nhau một lúc, không ai chịu chớp mắt. Cuối cùng, khi Theo thực hiện cắt một miếng thịt đe dọa bằng con dao, Crouch gầm gừ và ngồi phịch xuống ghế.

"Tao xin lỗi vì đã nói về vợ mi như vậy," gã nghiến răng nghiến lợi rít lên. "Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu."

Blaise chấp nhận lời xin lỗi – mặc dù miễn cưỡng – và từ từ ngồi xuống lại. Nhưng vẻ cau có không chịu biến mất khỏi khuôn mặt anh ta, dù có uống bao nhiêu ly rượu đi chăng nữa.

"Nói đến người đẹp," Yaxley hắng giọng, cố gắng xoa dịu bầu không khí nặng nề đang bao trùm phòng khách. "Mustang đáng yêu đâu rồi? Liệu nàng có tham gia cùng chúng ta tối nay không?"

Cái cau mày của Theo không thể khó chịu hơn. "Mustang? Đó là tên ông đặt cho búp bê đó hả?"

Crouch cười toe toét và gõ nhẹ lên mép ly để một cô gái rót đầy. "Nhỏ đó là một cô gái xinh đẹp nhưng đầy nghị lực. Tao đã phải mất gần 4 năm mới có được nó và thậm chí đến bây giờ, nó vẫn chiến đấu với tao mọi lúc."

"Nhỏ không phải là người phục vụ giỏi nhất," Yaxley ngắt lời. "Nhưng nó là một sinh vật tuyệt vời để ngắm nhìn."

Crouch cười lớn và kéo cổ áo sơ mi xuống, để lộ một tấm kim loại màu bạc – có kích thước bằng một cuốn sách giáo khoa – ở phía bên trái ngực của gã. Kim loại dính chặt vào cơ thể gã, vùng da xung quanh nổi lên và gập ghềnh. "Phải lắp cái này khi nó đâm tao bằng con dao cắt bánh mì," gã cười. "Nếu nó nhắm cao hơn một inch, thì đâm thủng tim tao rồi."

Cặp bạn già bắt đầu thì thầm với nhau, và Crouch cười khúc khích trước điều gì đó mà Draco không thể nghe rõ.

"Các quý ông có điều gì muốn chia sẻ với ly rượu không?" Draco nói, giọng nhẹ nhàng nhưng khó chịu. "Hay là các ông chỉ thích ngồi đó buôn chuyện như hai cô gái tuổi teen thôi?"

Điều đáng ngạc nhiên là Crouch không cắn mồi. Gã tóm lấy hông một cô búp bê khi cô đi ngang qua gã. Cô cố gắng hết sức để giấu đi sự khó chịu của mình khi bàn tay hắn trượt xuống phía sau cô. "Hãy trở thành một thiên thần và đem Mustang ra đây nào. Đã lâu rồi nó không tham gia cùng chúng ta và anh nghĩ nó sẽ thích ra ngoài chơi tối nay. "

Cô gái tóc vàng đó, chắc hẳn không quá hai mươi tuổi, gật đầu và mím môi cười rồi rời khỏi phòng.

"Có tin gì về tên gián điệp đó chưa?" Yaxley hỏi khi Draco uống xong ly rượu thứ năm. "Tao nghe nói mi đang gặp khó khăn trong việc xác định vị trí của nó?"

"Mi vẫn chưa bắt được nó hả?" Crouch rít không khí qua kẽ răng. "Tao sẽ khẩn trương hơn nếu tao là mi. Nếu không, kẻ khác có thể sẽ đánh mi một cú và bắt được tên khốn phản bội đó trước khi mi làm được."

"Nếu dễ dàng như vậy sao ông không đi tìm thử coi?"

Yaxley nhún vai. "Ai nói tụi tao không đi tìm Medusa?"

"Việc đó có đáng để ông bỏ công không?" Draco nhướng mày và rít một hơi thuốc thật sâu vào miệng. "Làm sao ông biết được tên của gián điệp? Thông tin đó lẽ ra phải được giữ kín giữa tôi, Bellatrix và Chúa tể Hắc ám."

Yaxley mỉm cười, nhe hàm răng vàng khè. "Tao coi việc biết những điều này là công việc của mình."

"Cẩn thận với những gì ông nói, đồng chí à," Draco cảnh cáo. "Nếu ông không phải là người quá đáng tin cậy thì tôi nghĩ ông là nghi phạm rồi đó."

Vẻ mặt của Yaxley đột ngột trở nên rất nghiêm nghị. "Tao sẽ không bao giờ phản bội Chúa tể Hắc ám. Tao thà chết chứ không quay lưng với ngài"

Đột nhiên, có tiếng động lớn ở ngưỡng cửa. Tất cả các Tử thần Thực tử nhanh chóng quay mặt về phía âm thanh. Một cô gái khác đứng ở ngưỡng cửa – Mustang cuối cùng cũng xuất hiện.

Cô thậm chí còn xinh đẹp hơn những cô gái khác, với đôi môi đầy đặn và mái tóc đen dài buông xuống lưng, đến tận lưng. Hai tay cô giơ lên, lòng bàn tay mở ra, chai rượu vừa tuột khỏi tay cô vỡ tan trên sàn.

Có thể dễ dàng nhận thấy cô là người được Crouch yêu thích. Chiếc váy màu xanh lá cây của cô rõ ràng là đắt hơn những chiếc váy khác, chất liệu thêu ngọc lục bảo, và cô đeo đồ trang sức quanh cổ và tay trong khi những người khác thì không có.

Nhưng điều đáng chú ý nhất ở cô không phải là vẻ ngoài hoàn hảo hay làn da dường như tỏa sáng dưới ánh nến. Đó là đôi mắt của cô; rộng và xanh, và nhìn chằm chằm vào Theo như thể cô nhìn thấy một con ma.

Những cô gái khác thở hổn hển và né tránh đống thủy tinh dưới chân – những người tội nghiệp có lẽ đã mong đợi một trận đòn từ mớ hỗn độn mà người mới đến đã gây ra. Nhưng Crouch... gã có vẻ hơi hài lòng với câu trả lời của Mustang.

Nó khiến dạ dày Draco thắt lại một cách khó chịu. Crouch đang định làm gì đó.

Mustang đông cứng lại, há hốc mồm nhìn Theo như thể cô vừa bị hóa đá. Theo nhìn chằm chằm lại cô, lông mày anh nhíu lại với vẻ mặt kỳ lạ. Anh gần như bối rối nhìn người con gái lạ.

Cô gái mở miệng định nói, và Crouch bật ra một tràng cười đen tối khi không có tiếng động nào thoát ra khỏi môi cô. "Ồ, mi xem qua nhỏ được không? Tao nghĩ cô gái của tao thích mi rồi, Theodore."

Đầu cô quay sang Crouch. Đôi mắt cô đanh lại, và cô nhẹ nhàng ôm cổ mình bằng tay.

"Tao e là tao không chia sẻ đâu," gã mỉm cười và ra hiệu cho cô bằng ngón trỏ và ngón giữa. "Ít nhất thì không phải lần này. Nhỏ rất đặc biệt với tao. Và anh đã chăm sóc cưng rất chu đáo trong suốt những năm qua, phải không?"

Cô gái không tiến về phía Crouch, ngay cả khi gã búng ngón tay một cách cáu kỉnh, ra lệnh cho cô đứng bên cạnh gã.

Không giống như những cô gái khác, Mustang không cố che giấu sự ghê tởm của mình đối với Crouch hay Yaxley. Cô không tỏ ra dũng cảm hay ép mình mỉm cười. Sự ghê tởm của cô hiện rõ trên từng centimet biểu cảm của cô.

Crouch lao tới, tóm lấy cổ tay cô. Gã kéo cô vào ngực mình – ngay cả khi cô cố gắng đẩy gã ra – và trượt tay vào phía trên váy của cô để gã có thể kéo nó xuống, để lộ vai và xương đòn của cô. Bằng một cái vẫy đũa phép, gã đã loại bỏ bùa che giấu.

Những vết thương trên làn da của cô rất sâu. Khắp nơi đều có vết bầm tím và vết chém, một số nhợt nhạt và mờ dần, trong khi một số khác vẫn còn mới và đỏ. Mặc dù gã thích búp bê trông phải hoàn hảo và mộc mạc khi gã tổ chức tiệc, nhưng ảo ảnh rõ ràng sẽ mất dần tác dụng sau khi cánh cửa được đóng lại.

"Nhưng không phải lúc nào cưng cũng cư xử đúng mực, phải không? Đôi khi, cưng không biết làm theo lời được bảo." Crouch liếm một vết cắt lớn nhất trên cổ cô.

Mustang vùng vẫy trong vòng tay gã, khuôn mặt cô nhăn nhó như sắp nôn.

Đột nhiên, Theo đứng dậy và bước ra khỏi phòng.

Mustang nhìn theo Theo khi anh rời đi, sự chú ý của cô chỉ tập trung vào Theo khi Crouch hung ác đẩy cô xuống sàn. Cô cố gắng giữ mình lại trước khi đầu đập xuống đất, nhưng cô giữ chặt cổ tay khi đứng, nên cú ngã chắc hẳn đã khiến cô đau hơn nhiều so với vẻ mặt lạnh lùng của cô.

"Chà, đừng chỉ đứng đó," Crouch cười nham hiểm, gõ nhẹ vào mép ly. "Quỳ xuống và dọn dẹp mớ hỗn độn của mình đi, cô gái xinh đẹp à."

Trong khi Mustang lúng túng mò mẫm với lấy thùng rác và chổi, Draco xin phép rời đi, cảm thấy ánh mắt của các cô gái đang dõi theo mình. Anh thấy Theo đang luồn tay vào tóc, đi đi lại lại trong căn bếp nhỏ của Crouch.

"Mày ổn không, Nott?"

Theo tiếp tục bước đi nhưng lắc đầu. "Không. Có điều gì đó không ổn với cô gái đó."

"Mustang hả?"

"Ừ."

"Có lẽ là vì rượu whiskey rẻ tiền thôi..."

"Không phải vậy," Theo ngắt lời. "Tao không thể xác định được đó là gì, nhưng có điều gì đó không ổn ở cô ấy. Tao có thể cảm nhận được điều đó."

"Ừ thì, trực giác của mày không bao giờ sai trong những chuyện như thế này. Mày có nghĩ cô ấy có thể là mối đe dọa đối với Crouch không?"

"Mày có thấy mớ hỗn độn mà cổ tạo ra trên ngực của hắn không? Tất nhiên cổ là một mối đe dọa chết tiệt... nhưng tao không nghĩ đó là điều làm tao bận tâm," Theo gầm gừ, vuốt lấy mặt. "Mẹ nó... tao không biết nữa mầy. Tao thực sự có cảm giác không tốt về cổ."

"Tụi mình chưa thể rời đi được. Barty đang có âm mưu gì đó. Có chuyện quái quỷ gì đó, tao chỉ chưa biết động cơ của hắn là gì thôi."

"Tao biết," Theo đồng ý, vẫn đi tới đi lui. "Tao sẽ rót thêm chút rượu vào người hắn, làm vậy sẽ giúp hắn nói nhiều hơn."

Draco gật đầu. "Và nếu mày nghĩ tụi con gái có vấn đề, tao sẽ nói chuyện với Crouch..."

"Không!" Theo cau mày, nhận ra mình đã trả lời quá nhanh. "Ý tao là...eughh, tao không biết!" Anh ngừng bước và nhìn chằm chằm vào Draco. "Có lẽ không có gì... nhưng khi cổ nhìn tao, tao có cảm giác kỳ lạ lắm, giống như một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng vậy."

"Thế mày nghĩ nó có nghĩa là gì?"

Theo thở ra một hơi chậm rãi và dựa vào bức tường phía sau. "Tao đéo biết có nghĩa gì cả."

"Mày từng gặp cổ trước đây chưa?"

"Chưa."

"Ừ, cổ trông như biết mày là ai ấy. Nếu Chúa tể Hắc ám tặng cổ như một món quà, thì cổ hoặc là thuộc về Hội, hoặc là Muggle hoặc là Máu Bùn." Draco khoanh tay trước ngực và dựa vào bức tường đối diện. "Có lẽ mày đã tra tấn các thành viên của gia đình cổ trong vài năm qua? Hoặc thậm chí có thể là cổ? Điều đó chắc chắn sẽ giải thích tại sao cổ lại ngạc nhiên đến thế khi nhìn thấy mày."

"Tao cũng nghĩ vậy. Khá chắc là tao sẽ nhớ nếu tao từng thẩm vấn ai đó trông giống cổ."

"Sau ngần ấy năm, chẳng lẽ khuôn mặt của những kẻ mày đã giết đều mờ thành một sao?"

Theo cười khúc khích, nhìn chằm chằm xuống đất. "Mày nghĩ thế thật à?"

Vài phút sau, Draco và Theo quay lại phòng ăn, và buổi tối lại tiếp tục mà không có trục trặc nào nữa. Các Tử thần Thực tử trò chuyện thoải mái và Mustang tham gia cùng những búp bê còn lại. Cô mang đĩa đồ ăn ra khi được gọi và rót đầy lại những ly rượu khi chúng đã cạn, nhưng cô không rời mắt khỏi Theo.

Và Draco không thể không nhận ra rằng dù cuộc trò chuyện diễn ra theo hướng nào, Theo dường như cũng không thể rời mắt khỏi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip