Chương 39 - Còn gì nữa không?

Ngày 10 tháng 6

Đã năm ngày kể từ khi Malfoy biến mất.

Sau cuộc trò chuyện ở nghĩa trang với Hermione, anh biến mất. Anh không nói một lời, chỉ leo lên lưng Narcissa và cả hai biến mất vào mây.

Không ai biết khi nào anh sẽ quay lại. Không ai nghe được dù chỉ một lời thì thầm từ anh kể từ khi anh rời đi – và nói ngắn gọn là Astoria đang cực kỳ sôi sục.

Giờ thì cô ấy đã hoàn toàn bình phục sau tai nạn, Astoria muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho Malfoy, và sự vắng mặt của anh không mấy suôn sẻ với Medusa mới bị lộ diện.

Ban đầu cô ấy quyết định hoãn bữa tiệc cho đến khi Malfoy về nhà, nhưng khi anh không quay lại sau ba bốn ngày, sự kiên nhẫn của Astoria cuối cùng cũng cạn kiệt và cô ấy tuyên bố họ sẽ tổ chức bữa tiệc mà không có khách mời danh dự.

Thật không may, Blaise và Theo được gọi đi làm nhiệm vụ riêng vào tối hôm đó, vì vậy Astoria và Hermione phải uống rượu cùng nhau. Và trò chuyện.

Họ dành cả buổi tối trong một phòng khách ấm cúng hơn, ngồi đối diện nhau trên cùng một chiếc ghế sofa, trao đổi những câu chuyện qua ly rượu của mình.

Hermione kể về thời thơ ấu của mình, kể lại những câu chuyện về ba mẹ cô và những kỳ nghỉ họ từng cùng nhau trải qua. Mặc dù rõ ràng là Astoria không biết nhiều về truyền thống Muggle, nhưng cô ấy vẫn hỏi về 'những chiếc hộp kim loại có bánh xe' và nở một nụ cười hiểu biết với Hermione khi cô mô tả ngôi nhà di động mà ba cô thường thuê để đi nghỉ hè ở miền Tây Nam nước Anh.

Và Astoria – cô ấy nói về Daphne. Không ngừng. Cô ấy luôn ghen tị với vẻ đẹp tự nhiên của chị gái mình như thế nào, Daphne đã bảo vệ cô ấy khỏi chứng nghiện rượu của ba khi còn nhỏ như thế nào, cô ấy đã dạy Astoria học phát âm và dạy Astoria cách đi giày cao gót mà không bị ngã.

Astoria  mỉm cười rạng rỡ và cười lớn khi nói chuyện, nhưng vẻ mặt cô ấy trở nên u ám khi Hermione hỏi cô về ba mình.

Astoria không nói nhiều về ông ấy, chỉ nói rằng ông ấy đã chết khi đang thực hiện nhiệm vụ từ rất sớm trong cuộc chiến – chỉ vài tháng sau khi Voldemort hồi sinh – và rằng sau đám tang rất nhỏ – và rất riêng tư – của ông ấy, Narcissa Malfoy đã mở rộng vòng tay và đón hai đứa trẻ mồ côi Greengrass đến và sống ở thái ấp kể từ đó.

Astoria nghẹn ngào khi kết thúc câu chuyện, nhưng khi một vài giọt nước mắt trào ra, cô ấy lau má, uống cạn ly rượu và nhanh chóng chuyển chủ đề cuộc trò chuyện trở lại Daphne.

Trái tim Hermione ấm lên khi thấy Astoria nói chuyện một cách thoải mái và cởi mở về chị gái mình. Mặc dù cô đã hiểu lý do mà trước đây cô chưa từng hiểu.

Tên của Daphne đã trở thành điều cấm kỵ trong thái ấp kể từ khi cô ấy qua đời.

Cô ấy đã bị Voldemort gán cho là kẻ phản bội, một sự ô nhục, nên ngay cả việc nói ra tên cũng bị coi là phản bội. Nhưng đã có một sự thay đổi trong Thái ấp kể từ khi danh tính của Medusa bị tiết lộ. Những người khác không biết liệu họ có thể tin tưởng Hermione hay không, nhưng bây giờ họ có chung trí hướng và họ ở cùng một phe trong cuộc chiến, những bức tường đã sụp đổ và mọi người có thể thoải mái nói về người bạn đã hy sinh của mình.

Blaise hơi dè dặt khi Hermione hỏi về Daphne, nhưng Theo – Theo dường như sống lại bất cứ khi nào cô ấy được nhắc đến, như thể chính từ 'Daphne' đã thổi sức sống trở lại vào anh. Trong mắt anh vẫn còn một nỗi buồn, nhưng anh lại hoạt bát hơn. Anh mỉm cười một chút mỗi khi có người khác nói về cô ấy. Sẽ lặng lẽ lắng nghe mỗi khi Astoria kể những câu chuyện hồi nhỏ của họ hay Romy kể lại những lần cô ấy cố gắng dạy nó những điệu nhảy trong những bài hát thập niên 80.

Theo mỉm cười với tất cả những điều đó nhưng chưa bao giờ nói về cô ấy. Điều đó quá đau đớn đối với anh.

Astoria và Hermione đã uống hết ba chai rượu vang – và nửa chai màu nâu chứa thứ gì đó mà Astoria thề là rượu tequila – rồi cuối cùng họ cũng kết thúc buổi tối.

Say sưa với Astoria có vẻ như là một việc làm ngớ ngẩn, trẻ con, trước những diễn biến quyết liệt của sự việc. Nhưng Hermione thực sự cần nó.

Kể từ khi Voldemort đi vào tâm trí cô, cô đã cảm thấy... khác. Cô cảm thấy như là chính mình, nhưng bị tắt nguồn. Những mảnh phép thuật của Voldemort – thậm chí nhiều tuần sau khi hắn rời khỏi tâm trí cô – vẫn còn đó. Cô có thể cảm nhận được chúng. Không thể tắt nó đi hoặc ngăn bản thân tập trung vào nó.

Phép thuật Hắc ám có tác dụng phụ, Hermione biết điều đó. Phép thuật càng đen tối thì cơ thể phải trả giá càng cao. Những lời nguyền tra tấn có thể dẫn đến những cơn ác mộng và những lời nguyền chết chóc để lại vết nhơ trong tâm hồn phù thủy. Cô đã đọc nó hàng trăm lần và trải nghiệm nó hàng trăm lần rồi – nhưng hậu quả của phép thuật của Voldemort? Nó thật tàn bạo.

Cô có thể nghiến răng chịu đựng cảm giác phép thuật của hắn đang bò dưới da cô, nhưng những cơn ác mộng? Và cảm giác nó để lại? Nó không ổn chút nào.

Hắn đã sử dụng phép thuật hắc ám để ép ý thức của hắn vào tâm trí cô và cho cô thấy viễn cảnh về tương lai, khiến cô cảm nhận được nó, sống trong nó, và dường như cơ thể cô đang cố gắng quên đi cảm giác chết như thế nào.

Hermione gặp ác mộng hầu hết các đêm. Khoảnh khắc bị trói vào cột gỗ và bị thiêu chết lặp đi lặp lại cho đến khi cô tỉnh dậy với một tiếng hét và làn da vẫn bốc cháy.

Cô nghĩ rằng say rượu với Astoria có thể sẽ giúp ích. Rằng nếu cô uống một lượng whisky vừa phải, nó có thể làm cơ thể và tâm trí cô tê liệt đủ để cô có một giấc ngủ yên bình.

Nhưng không, và khi cô thức dậy vào sáng sớm, tĩnh mạch như bị tạt axit và dây thần kinh nhớ lại cảm giác bị thiêu sống, Hermione đã tắm bằng nước đá và ngâm mình cho đến khi môi cô tái xanh.

Giống như cô đã làm vào đêm hôm trước.

Và đêm trước đó nữa.

Và đêm trước đó nữa.

Hermione trông rất mệt mỏi khi nhìn chằm chằm vào mình trong gương. Dưới mắt cô có những quầng thâm đen kín và đôi môi gần như trắng bệch vì tắm nước lạnh.

Cô không mặc gì ngoài chiếc áo choàng lụa màu đỏ mà Astoria đã tặng cô. Tóc cô vẫn còn nhỏ giọt, và lớp vải mỏng hoàn toàn ướt sũng và dính vào lưng cô, mang lại cảm giác ớn lạnh dễ chịu dọc sống lưng cô.

Cô có thể thấy mình đang run rẩy trong gương. Đôi môi của cô run rẩy vì cái lạnh tột độ mà cô buộc mình phải chịu đựng nhưng vẫn cảm thấy nóng. Khó chịu với làn da của chính mình.

Tuy nhiên, Astoria lại có vẻ là bức tranh hoàn hảo về sức khỏe.

Làn da của cô ấy sáng lên và mái tóc cô ấy mượt mà và được buộc thành kiểu đuôi ngựa thanh lịch. Cô ấy mặc một chiếc váy màu trắng ôm sát vòng eo nhỏ nhắn và dài đến đầu gối, khiến cô ấy trông đúng như hình ảnh của một bà nội trợ thập niên 50, trên cùng là đôi giày cao gót cao 6 inch và chiếc vòng cổ hồng ngọc yêu thích.

Astoria sải bước vào phòng Hermione khi cô vừa bước ra khỏi bồn tắm, và cô ấy đã nhìn cô một cái trước khi nhờ Romy lấy một lọ thuốc giải rượu.

Ngay lúc con gia tinh nhỏ bé xuất hiện trở lại, Astoria lấy lọ thuốc từ tay nó và dúi vào những ngón tay run rẩy của Hermione. "Chị uống cái này đi," cô ấy nói.

Hermione làm theo mà không phàn nàn. Ngay khi chất lỏng trôi xuống cổ họng cô, cảm giác choáng váng trong đầu cô bắt đầu tan biến, và khi cô uống cạn, cảm giác buồn nôn trong bụng cô chẳng còn gì ngoài ký ức.

"Chị cảm thấy thế nào?"

"Đỡ..." Giọng Hermione khàn đi vì còn ngái ngủ. Cô hắng giọng và nói lại. "Đỡ hơn rồi. Cảm ơn em."

Astoria đứng đằng sau Hermione và nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của cô ấy trong gương. Cô ấy vuốt mái tóc mượt mà của mình và nói một cách điềm tĩnh. "Không có gì. Tụi em đã pha sẵn rất nhiều cho những trường hợp khẩn cấp – với lượng rượu whisky mà tụi con trai uống, em thấy tốt hơn hết là nên có thuốc dự trữ."

Hermione nhướn mày. "Chỉ dành cho tụi con trai thôi á?"

Astoria ngừng vuốt tóc và mỉm cười với Hermione. "Ồ, sư tử nhỏ đã có móng vuốt lại rồi kìa, em thấy lọ thuốc đã có tác dụng."

Trước khi Hermione kịp trả lời, bên ngoài có tiếng la hét lớn. Mặt đất của thái ấp rung chuyển trong giây lát, và khi Hermione và Astoria chạy đến cửa sổ đang mở, Narcissa đã đáp xuống khu vườn với Malfoy ngồi kiêu hãnh giữa hai vai nó.

Hermione nhìn anh trượt khỏi vai con rồng và nhẹ nhàng đáp xuống đất bên cạnh nó. Anh vuốt ve vai nó một lúc rồi quay đầu lại tìm kiếm đôi mắt của Hermione. Trước đây cô đã bị đôi mắt của anh nhốt lại, và mặc dù cô không thể nhìn thấy nó có màu gì từ khoảng cách này, nhưng cô thấy mình không thể thoát ra được như trước nữa.

Đôi môi hồng của Astoria cong lên. "Ảnh về rồi?! Ôi, em sẽ thắt cổ ảnh bằng khăn quàng cổ của mình nếu nó không đắt đến thế!"

Sau khi Romy ếm bùa sấy khô lên tóc Hermione và thay chiếc váy ngắn màu đỏ, cô và Astoria bước vào phòng khách nhỏ, ngay giữa lúc Malfoy và Theo đang tranh cãi.

Chiếc ghế sofa và ghế bành bằng da màu xanh lá cây chiếm trọn căn phòng này nằm đối diện với lò sưởi và chiếc bàn nhỏ đặt giữa chúng.

Theo đứng cạnh hai chai rượu whisky trên bàn trong khi Blaise ngồi một mình trên ghế bành với tư thế hoàn hảo. Vẻ mặt chán nản nhưng anh ta mỉm cười rạng rỡ khi thấy vợ bước vào phòng.

Malfoy đang ngồi một mình trên chiếc ghế sofa lớn. Anh ngồi rất thản nhiên, một chân bắt chéo qua đầu gối, một tay vắt ra sau ghế và tay kia tựa lên tay vịn.

Anh đã thay quần đen và áo sơ mi trắng đơn giản, vài nút trên cùng vẫn chưa cài. Tay áo của anh xắn lên đến khuỷu tay, và những chiếc nhẫn bạc của anh kêu leng keng trên thành chiếc ly trong tay anh.

"Mày biết tụi tao có thể tổ chức cuộc họp nhóm mà không có mày, phải không?" Theo gắt lên. "Tao đã tiết lộ bí mật suốt năm năm..."

"Sáu," Astoria đảo mắt sửa lại.

"Ừ, sáu! Cảm ơn Tori! Sáu năm chết tiệt, và mày méo biết gì cả!" Theo cười khẩy và dang rộng hai tay ra hai bên. "Vì vậy tao nghĩ mày sẽ thấy rằng kỹ năng gián điệp của tao là vô song, cảm ơn rất nhiều."

"Ồ vậy hả?" Malfoy nhướng mày. "Mày nghĩ mày là vua gián điệp hả? Thế thì nói mẹ ra xem nào."

Theo cầm lấy một chai rượu trên bàn và ném cho Malfoy ngón giữa.

"Mày sẽ mất ngón tay nếu mày muốn uống whisky đó cho xem," Malfoy dài giọng, và khi anh nâng ly lên môi, mắt anh ngước lên và nhìn thấy Hermione. Nó là một sự pha trộn không đồng đều giữa màu xám và xanh, nhưng, một cách khác thường, màu xanh chiếm ưu thế. Ông Hyde không hoàn toàn kiểm soát.

"Xin lỗi sếp," Theo mỉa mai và lật ngược cái chai trên tay để đọc nhãn. "Ooooooooh, nó mang đồ của Daddy Malfoy ra rồi. Đây hẳn phải là một dịp đặc biệt."

"Anh về rồi," Hermione lặng lẽ chào đón.

Khóe miệng Malfoy nhếch lên thành một nụ cười tự mãn. "Rất tinh mắt. Mười điểm cho Gryffindor."

Luôn là bà chủ, Astoria bắt đầu rót cho mỗi người một ly whisky và đưa cho họ.

Blaise hôn tay vợ khi anh nhận lấy ly của mình. Theo ngửa đầu ra sau và uống cạn ly rượu của mình một hơi, rồi đưa lại chiếc ly rỗng của mình để lấy một ly khác. Hermione mỉm cười cầm lấy ly của mình, và khi cô quay người ngồi xuống, Malfoy hơi nhích người qua và vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh, mời cô ngồi cùng mình.

Và Hermione không thể ngăn mạch đập nhanh khi cô ngồi vào chỗ.

Rất kịch tính, Theo hắng giọng. "Được rồi các chàng trai và các cô gái, bắt đầu chương trình thôi nào. Tất cả chúng ta có chỗ ngồi thoải mái rồi chứ?"

Mọi người ngoại trừ Astoria đều gật đầu. Cô ấy đã không ngừng cau có với Malfoy kể từ khi bước vào phòng. "Anh không có điều gì muốn xin lỗi sao?" cô ấy gắt lên, đôi môi hơi giật giật vì giận dữ.

Malfoy đảo mắt. "Ồ thế... em nghĩ anh phải làm gì giờ?"

Astoria uống cạn ly rượu của mình và rót cho mình một ly khác.

"Anh đã đi được năm ngày rồi đó, đồ ngu ngốc! Anh phát hiện ra tụi em là gián điệp, rồi sau đó anh biến mất tăm! Anh không để lại lời nhắn nào! Anh không nói cho ai biết anh sẽ đi đâu và khi nào về! Và rồi khi anh về, anh thản nhiên mở không phải một – mà là hai – chai whisky của ba anh và làm như không có chuyện gì xảy ra vậy?!"

"Ồ, hiểu rồi," Malfoy dài giọng mỉa mai. "Vậy không phải việc anh mất tích khiến em khó chịu mà là anh đã mở chai whisky của ba anh mà không nói cho em biết?" Anh nghiến răng, lắc đầu. "Ôi, anh ngốc thật khi quên mất rằng người nghiện rượu sẽ thích rượu mạnh hơn là gia đình của cổ."

Astoria tỏ vẻ không hài lòng. "Chúng là những thứ không bao giờ không bao giờ không bao giờ được chạm vào trong bất kỳ trường hợp nào! Anh thậm chí còn chưa bao giờ cho tụi em biết anh giấu chúng ở đâu, nên là xin hãy tha thứ cho sự ngạc nhiên của em khi anh đột nhiên quyết định mang chúng ra ngoài!"

Hermione nhâm nhi đồ uống của mình khi cô nhìn hai người họ, cố gắng che giấu sự thích thú của mình. Nếu Malfoy biết mối quan hệ của anh và Astoria – và việc họ thường xuyên cãi nhau – làm cô nhớ đến Ron và Ginny đến mức nào, thì có lẽ anh sẽ tự Avada bản thân.

"Em chưa bao giờ nói cho anh biết anh giấu chúng ở đâu vì anh biết nếu em để những ngón tay tham lam của em chạm vào chúng thì sẽ chẳng còn lại gì cả," Malfoy vặn lại. "Anh phải chờ đến một dịp đặc biệt để mở những thứ này, nhưng nếu việc triệu tập một cuộc họp nhóm để lên kế hoạch gián điệp chống lại thủ lĩnh của chúng ta không được coi là một sự kiện hoành tráng, thì anh không biết chuyện gì làm được."

"Đừng đánh trống lảng!" Astoria khoanh tay trước ngực và bắt đầu dậm chân xuống sàn, sự khó chịu của cô bộc phát ra từ đầu giày cao gót của mình. "Anh đã đi đâu thế?"

"Anh đang thiết lập những ngôi nhà an toàn tiềm năng cho chúng ta."

Vẻ cau có của Astoria lắng xuống. "Tại sao chúng ta lại cần nhà an toàn?"

Malfoy nghiêng người về phía trước, cầm một chai rượu lên và ngồi tựa lưng vào ghế sofa lần nữa. "Em có thực sự tin rằng anh sẽ phản bội Chúa tể Hắc ám và khiến tất cả chúng ta gặp nguy hiểm mà không đảm bảo – rằng nếu có chuyện gì xảy ra – mọi người trong phòng này sẽ được an toàn hay không à?" Anh rót cho mình một ly nữa, rồi rót đầy ly cho Hermione. "Nếu bị phát hiện, ta sẽ cần nơi để trốn, nên anh đã dành vài ngày qua để sắp xếp những nơi đó."

Điều đó hợp lý. Malfoy chẳng là gì nếu không nói là kỹ lưỡng. Anh đã thiết lập vô số rào chắn xung quanh thái ấp trước khi Hermione bị bắt. Điều đó gần như bị ám ảnh, khoảng thời gian dài mà anh đã cố gắng đảm bảo rằng cô không thể làm hại bản thân hoặc người khác, vì vậy có thể đoán trước rằng anh sẽ thể hiện bản chất ám ảnh tương tự trong việc bảo vệ chính mình.

"Ái chà, đừng làm bọn tao hồi hộp nữa," Theo trêu chọc. "Chúng ở đâu?"

"Căn đầu tiên là một trang trại bỏ hoang ở Yorkshire."

Astoria cười khẩy. "Trang trại á? Một nơi nuôi lợn, bò và gà á? Ôi, làm ơn nói là anh đang đùa đi." Khi Malfoy không trả lời, đôi mắt Astoria mở to đầy hoài nghi. "Ôi năn nỉ đó anh, làm ơn nói là anh đùa đi. Là anh không thực sự mong em phải lê bước qua bùn đất trên đôi giày cao gót trị giá chín nghìn galleon?"

Malfoy nheo mắt lại. "Nó  tốt hơn thế một chút – nhưng mà đúng, Tori. Ý tưởng là vậy. Ta cần những nơi xa xôi và hẻo lánh, nhưng cái kho đủ rộng cho Narcissa ngủ để nó khuất tầm nhìn. Ngôi nhà an toàn đầu tiên là một ngôi nhà nhỏ có nhiều không gian để đựng đồ dùng khẩn cấp và ba phòng ngủ..."

"Chỉ có ba phòng ngủ thôi á? Nhưng em sẽ cất váy ở đâu? Đồ trang sức của em nữa?!"

Malfoy thở dài, sự kiên nhẫn của anh giảm đi rõ rệt. Anh hơi cúi xuống để đầu tựa vào lưng ghế sofa và nghiêng đầu về phía trần nhà. "Nếu bị phát hiện, ta chỉ có chút thời gian để đến nơi an toàn. Sẽ không có thời gian để đóng gói hành lý, ta chỉ có thể mang theo những thứ cần thiết và phải kín đáo. Vì vậy, điều đó có nghĩa là không mang theo giày cao gót. Không mang theo váy, không mang theo vòng cổ đính kim cương to đùng gì hết."

Bàn tay của Astoria từ từ che đi viên hồng ngọc khổng lồ đeo trên cổ cô. Cô nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt giận dữ dịu đi sau một giây, rồi cô thở dài và gật đầu. "Được rồi. Em hiểu rồi. Anh đã hy sinh rất nhiều cho tụi em trong những năm qua." Cô cắn môi dưới rồi từ từ thả chiếc vòng cổ ra khỏi tay mình. "Chúng chỉ là đồ vật. Em có thể bỏ chúng lại nếu cần. Cảm ơn anh đã đi tìm những ngôi nhà an toàn. Và vì đã đồng ý đứng về phía Hội với tụi em. Em biết đó không phải là một quyết định dễ dàng nhưng dù sao em cũng rất biết ơn."

Cuối cùng, cho dù của cải vật chất có ý nghĩa như thế nào đối với Astoria, cô vẫn có một tâm hồn nhân hậu, và lòng ngưỡng mộ cũng như tình yêu thương mà cô dành cho Malfoy là điều dễ dàng nhận thấy.

Theo huýt sáo một cách lúng túng và xoa hai tay vào nhau. "Được rồi. Giờ thì tất cả những chuyện vớ vẩn đáng yêu đó xong hết rồi, chúng ta tiếp tục với sự kiện chính nào?"

Blaise là người đầu tiên lên tiếng. "Malfoy và Bellatrix hiểu Chúa tể Hắc ám hơn bất kỳ ai khác," anh ta đề nghị, dùng chiếc ly trên tay để chỉ vào sĩ quan chỉ huy của mình. "Hắn tin tưởng mày hầu hết mọi thứ, vì vậy nếu có ai biết cách làm phiền hắn mà không bị chú ý thì đó chính là mày."

Hermione uống cạn phần rượu còn lại và đưa ly của mình ra cho Malfoy rót thêm. "Anh ấy nói đúng. Anh nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ đâu?"

"Tôi đã suy nghĩ về chuyện đó rất nhiều trong vài ngày qua," Malfoy nói, mắt dán vào chai rượu và rót vào ly cho Hermione. "Và tôi nghĩ cách tốt nhất phía trước là tiếp tục tiết lộ bí mật cho Hội, nhưng tôi nghĩ chúng ta cần tiết lộ nhiều hơn." Sau khi rót đầy ly, Malfoy đưa chai cho Theo và tựa lưng vào ghế sofa. "Tâm trí của Chúa tể Hắc ám không còn mạnh mẽ như trước nữa. Kể từ khi Hội phá hủy thêm một Trường Sinh Linh Giá, hắn càng trở nên hoang tưởng hơn. Hắn đang dần tan vỡ, và tôi nghĩ vũ khí tốt nhất mà chúng ta có trong tay là nỗi sợ hãi và hoang tưởng của hắn."

Lông mày của Hermione nhíu lại với nhau. "Anh nghĩ chúng ta nên sử dụng nỗi sợ hãi của chính hắn để chống lại hắn á?"

Malfoy nhìn cô bằng khóe mắt và gật đầu. "Điều mà hắn coi trọng hơn hết là lòng trung thành của những người theo hắn và sức sống của chính hắn. Hắn muốn sống một cuộc sống lâu dài và thịnh vượng, và hắn muốn những người xung quanh trung thành đến mức họ sẽ đỡ đạn cho hắn. Nếu hắn nghĩ rằng những người xung quanh mình không còn trung thành nữa, hắn sẽ tức giận, và điều đó sẽ khiến Potter giết hắn dễ dàng hơn rất nhiều."

Astoria và Theo nhìn nhau và một nụ cười toe toét trên khuôn mặt Nott. "Anh đã nói với em rồi, lẽ ra tụi mình nên tuyển nó vào từ nhiều năm trước."

Astoria đảo mắt.

"Hắn càng hoang tưởng," Malfoy tiếp tục bằng giọng trầm và căng thẳng. "Hắn sẽ càng mắc nhiều sai lầm và điều đó sẽ khiến hắn dễ tấn công hơn rất nhiều. Ta cần làm cho hắn cảm thấy rằng hắn đơn độc trong chuyện này, và nếu ta làm đúng cách, ta có thể bắt hắn làm việc bẩn thỉu cho chúng ta. Hắn cần phải nghi ngờ tất cả mọi người. Hắn cần phải nghĩ rằng từng con chó trung thành của hắn đã bỏ rơi hắn, và rằng chúng ta," anh chỉ một vòng vào tất cả những người trong phòng, "là những người duy nhất mà hắn có thể tin tưởng."

"Tao đồng ý," Blaise thì thầm. "Nhưng làm thế nào chúng ta đạt được điều đó?"

Malfoy nhấp một ngụm rượu. "Sẽ không dễ gì và không thể thiếu sự hy sinh," anh nói, gõ nhẹ vào thành ly.

"Ở bên ngoài, chúng ta cần tỏ ra bình thường và trung thành nhất có thể, vì vậy điều đó có nghĩa là chúng ta cần tiếp tục thực hiện nhiệm vụ, tuân theo mọi chỉ dẫn mà hắn đưa ra và thực hiện mà không cần thắc mắc." Anh quay lại nhìn Hermione. "Và điều đó có nghĩa là em sẽ phải thực hiện nhiệm vụ với bọn tôi khi được yêu cầu."

Một nút thắt kinh khủng hình thành trong bụng Hermione. Cô cố làm dịu nó bằng chút rượu whisky.

"Và tất cả chúng ta phải làm việc với Hội, nhưng nếu chúng ta làm đúng, chúng ta có thể tiết lộ bí mật và làm tiêu hao quân đội của Voldemort cho đến khi chẳng còn gì."

Hermione mỉm cười. "Tôi thích ý tưởng đó... nhưng đốt nến ở cả hai đầu có nguy hiểm không?"

"Nó giống như một mũi tên trúng hai đích hơn." Một cái nhếch mép thoáng qua trên khuôn mặt của Malfoy. "Chúng ta biết quá rõ rằng nếu Voldemort nghi ngờ người của hắn đã phản bội hắn, hắn sẽ xử tử họ mà không cần đắn đo..."

Theo nhăn mặt.

"...vì vậy tôi mới nói là chúng ta sử dụng điều đó làm lợi thế cho mình để thay đổi."

"Vậy làm thế nào để chúng ta thực hiện được điều đó?" Giọng Theo sắc bén rồi anh uống một ngụm whisky dài từ chai.

"Tay trong của Chúa tể Hắc ám luôn rất ít, và nó thậm chí còn ít hơn kể từ khi Hội phá hủy thêm được Trường sinh linh giá," Malfoy đáp. "Vì vậy, tao cho là cứ sau vài tháng, chúng ta chọn một mục tiêu, tiết lộ một số thông tin và sau đó đổ oan cho bọn chúng. Làm cho bọn chúng trông như thể chúng là gián điệp trong suốt thời gian qua."

"Và sau đó chúng ta tiếp tục, và làm điều tương tự với mục tiêu tiếp theo?" Hermione thở dốc, tâm trí cô đã sẵn sàng làm việc, cố gắng ghép các mảnh lại với nhau bất chấp những điều còn thiếu.

Malfoy gật đầu. "Và sau đó là mục tiêu tiếp theo. Và rồi mục tiêu tiếp theo. Ta sẽ cần phải hết sức cẩn thận để những gì ta tiết lộ không thể truy ngược lại dấu vết của riêng ta, vì vậy ta cần phải làm việc rất chậm và chỉ có thể tiết lộ từng mẩu thông tin rất nhỏ, nhưng những thứ ta tiết lộ... ừ thì là, những thứ sẽ làm tê liệt chế độ của hắn."

"Nhưng lỡ như chúng cho lục soát ký ức của Tử thần Thực tử mà chúng ta đổ oan thì sao?" Hermione hỏi.

"Có khi chúng làm vậy để biết rõ thông tin nào bị tiết lộ thôi nhỉ? Bằng cách đó, nó không thể bị truy ngược về phía ta, và sẽ giúp ta gài bẫy chúng dễ dàng hơn nhiều."

"Đúng. Chúng ta sẽ tiết lộ bí mật theo cách mà chỉ có thể truy ngược lại những người mà chúng ta đã nhắm tới, và Chúa tể Hắc ám sẽ bận rộn treo cổ và đốt cháy những kẻ mà chúng ta đã gài bẫy, hắn sẽ không nhận ra rằng hắn đang tự dìm chết quân đội của chính mình." Malfoy dừng lại để uống thêm một ngụm nữa. "Để cho kỹ lưỡng, chúng ta phải tự mình xử tử vài tên. Làm ra vẻ như chúng quá hoang tưởng vì đã phản bội chủ nhân của mình nên đã tự sát trước khi tên chủ nhân có thể ra tay, nhưng tôi biết là em không phản đối việc để tay mình dính bẩn một chút nếu điều đó mang lại lợi ích lớn hơn, đúng không?"

Hermione gật đầu. Mạch cô đập nhẹ khi Malfoy nhếch mép cười đáp lại cô.

"Nhưng chắc chắn kế hoạch đó chỉ có thể kéo dài được bao lâu thôi?" Blaise hỏi. "Cuối cùng thì cũng sẽ gần hết Tử thần Thực tử để đổ tội, và chúng ta sẽ thu hẹp phạm vi còn lại bốn người chúng ta phải không?"

"Đó là mục đích của những ngôi nhà an toàn," Malfoy đáp cộc lốc. "Cuối cùng hắn sẽ biết đó là chúng ta và chúng ta sẽ phải trốn đến đó, nhưng tao hy vọng rằng chúng ta đã gây đủ thiệt hại cho hàng ngũ của hắn và các Trường sinh linh giá, đến lúc đó Potter có thể giết hắn nhanh chóng."

Theo giơ tay lên. "Năn nỉiiiiiii, chúng ta có thể bắt đầu với Crouch được không?"

Malfoy lắc đầu. "Tao đồng ý rằng Jr cần phải đi, nhưng tên khốn đó rất thông minh. Nếu chúng ta đột nhiên tỏ ra quan tâm đến hắn, hắn có thể đoán ra chúng ta đang làm gì. Tao nghĩ sẽ là khôn ngoan nếu tạm thời giữ khoảng cách với Crouch, nhưng chúng ta sẽ tìm cách tiếp cận hắn, Theodore. Tao hứa với cả hai người."

Rõ ràng là Astoria và Theo đã đổ lỗi cho Crouch về những gì đã xảy ra với Daphne.

Họ đã chờ đợi lâu như vậy để trả thù cho cô ấy, họ có thể đợi thêm một thời gian nữa. Họ đã biết trước họ sẽ bắt Crouch phải trả giá như thế nào, và nếu sự oán hận cháy bỏng trong mắt họ tiết lộ điều gì, họ sẽ khiến điều đó trở nên đau đớn. Đau đớn không thể tả được.

Hermione hầu như không đổ lỗi cho họ. Cô đã nghe đủ những câu chuyện về Ngôi nhà búp bê khét tiếng để biết rằng thế giới sẽ là một nơi tốt đẹp hơn rất nhiều nếu không có thứ rác rưởi như Barty Crouch Jr.

Kế hoạch này của Malfoy thật là... tốt.

Nó rất kỹ lưỡng, được cân nhắc kỹ lưỡng và giải quyết được vòng tròn ngày càng phát triển của Voldemort. Nó giải quyết vấn đề về những người trung thành theo hắn, sẽ bắt họ chống lại nhau và tiêu diệt những tên tướng nguy hiểm, đồng thời nó sẽ cho phép Harry tiếp cận với Trường sinh linh giá. Nó bao gồm mọi thứ và cung cấp cho Hội tất cả những công cụ mà họ còn thiếu để giành chiến thắng trong cuộc chiến.

Kế hoạch này có thể hiệu quả. Kế hoạch này  thực sự có thể hiệu quả.

Và lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, Hermione cảm thấy tràn đầy hy vọng.

"Được rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng tao nghĩ tất cả chúng ta đều đang bỏ sót câu hỏi rõ ràng nhất ở đây," Blaise ngắt lời. "Làm cách nào chúng ta có thể thực hiện việc này với Hội?"

Giống như một quả bóng bay nổ tung trong ngực cô, cảm giác vui sướng mà Hermione đang bám víu đã biến mất.

Chết tiệt – Blaise nói đúng.

Nếu kế hoạch này có hy vọng thành công thì Hội và Tử thần Thực tử phải hợp tác cùng nhau. Họ phải tin tưởng lẫn nhau.

Và để điều đó xảy ra...

Hội sẽ cần thứ gì đó trước tiên. Một lời đề nghị hòa bình. Một lời giảng hoà nào đó.

Cả hai bên đều đã giết nhau và nhìn thấy đối phương ở thời điểm tồi tệ nhất. Hermione tự hỏi liệu một cái bắt tay làm lành có ý nghĩa gì không nếu cả hai bên đều ướt đẫm máu của đối phương. Nếu không có gì khác thì ít nhất cô phải hy vọng điều đó có thể.

"Họ cần biết rằng họ có thể tin tưởng chúng ta," Hermione nói. "Tôi nghĩ chúng ta cần sắp xếp một cuộc gặp với họ để chứng tỏ rằng các anh không còn ở bên Voldemort nữa."

Malfoy tặc lưỡi. "Và làm sao chúng ta có thể làm được?"

"Tôi có thể đến cuộc hẹn và cho họ xem những ký ức của tôi."

Khuôn mặt của Malfoy lập tức nhăn lại. "Không thể được. Nếu họ bị bắt và Chúa tể Hắc ám quyết định lục soát ký ức của họ, chúng ta sẽ tiêu đời. Việc đó quá mạo hiểm."

Hermione đã có điều để phản đối. "Tôi sẽ chọn người có kỹ năng khóa trí nhớ, như vậy nếu bị bắt, bọn chúng sẽ không thể xem được cuộc hẹn và cũng không biết rằng các anh đã phản bội hắn. Nếu ai đó trong Hội xem ký ức của tôi, chúng sẽ chỉ thấy các anh hoàn toàn trung thực và đây không phải là một trò lừa bịp. Họ sẽ thấy tất cả những điều khủng khiếp mà Voldemort đã làm với tất cả các anh, và điều đó sẽ cho họ thấy rằng sự phản bội này là có thật và họ có thể tin tưởng."

Theo và Astoria liếc nhìn nhau.

"Có thể thành công đấy," Astoria thở ra.

Nhưng Malfoy không lắng nghe. Anh tiến lại gần Hermione, giận dữ rít lên những lời tiếp theo. "Lỡ như họ cố gắng bắt em về? Thế thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

Hermione không nhượng bộ một chút nào. Cô ngồi cao, mũi hếch lên không trung, không chịu để bị đe dọa. "Họ sẽ không làm thế đâu."

"Nhưng nếu họ làm vậy thì toàn bộ kế hoạch của chúng ta sẽ tiêu tùng hết Granger!" Anh lại nghiêng người về phía trước, chiếm lấy không gian của cô, nhưng một lần nữa, Hermione vẫn giữ vững lập trường. "Nếu em biến mất, Chúa tể Hắc ám sẽ biết chúng ta đã liên lạc với Hội và sau đó tất cả chúng tôi sẽ chết!"

"Ai nói là họ còn muốn tôi quay lại sau những gì anh đã bắt tôi làm với họ?" cô rít lên, giọng cô to ngang ngửa với Malfoy và cũng độc ác không kém.

"Được rồi được rồi!" Theo đi tới và chen vào ngồi giữa họ, đóng vai trò như một rào cản để họ không thể tấn công nhau. "Tôi biết rằng đánh nhau về cơ bản chỉ là màn dạo đầu của hai người – và điều đó không sao cả, mỗi người đều có những điểm khó hiểu – nhưng vẫn còn một vài điều chúng ta cần phải làm rõ ở đây. Vì vậy, tiếp tục cuộc họp thôi nào, và sau đó hai kẻ tâm thần điên khùng các người có thể chí choé lại với nhau? Kê?"

Hermione và Malfoy trừng mắt nhìn nhau, mũi cô phập phồng khó chịu trong khi anh lăn lưỡi vào bên trong má mình, điều mà cô nhận thấy anh thường làm khi sắp mất bình tĩnh.

"Được rồi, tiến hành công việc tiếp theo." Astoria mỉm cười, cố gắng xoa dịu bầu không khí nặng nề đang nhanh chóng tràn ngập căn phòng. "Hermione, rõ ràng kế hoạch này không thể thực hiện được nếu không có chị, vậy chị muốn gì để đổi lấy việc giúp đỡ tụi em?"

Đôi mắt của Hermione hướng về phía Astoria. "Cái gì?"

"Nào Granger, đừng bẽn lẽn thế." Theo vỗ nhẹ đầu gối của Hermione. Malfoy hơi nghiêng người về phía trước khi nhận thấy Theo siết chặt tay. "Tôi chắc rằng danh sách yêu cầu của cô cũng dài như hoạ mi của Draco, nên thôi nào, nói đi."

Hermione gần như sặc rượu của mình. Malfoy trừng mắt nhìn Theo cho đến khi anh ta buông đầu gối cô ra. Trong lúc cô hắng giọng, Hermione vắt óc suy nghĩ. Thực ra, cô chưa nghĩ đến việc yêu cầu đổi lấy thứ gì.

Niềm hy vọng mới mà họ đã trao cho cô – và sự hài lòng khi các tướng lĩnh của Voldemort phản bội hắn – là đủ để trả công, nhưng nếu họ sẵn sàng đưa ra những khuyến khích bổ sung cho cô, thì Hermione không thể bỏ lỡ cơ hội.

"Tôi muốn dỡ bỏ những kết giới trong nhà," cô nói chắc nịch. "Bởi vì mọi người đang giúp đỡ Hội, tôi không còn lý do gì để giết Malfoy nữa, hay tự tử, nên tôi muốn tháo bỏ những kết giới đó. Tất cả luôn. Trên cửa sổ. Dao kéo. Kể cả những tấm bùa trên nến và lò sưởi. Tất cả chúng đều cần phải gỡ bỏ. Không thương lượng."

Đúng là thật ngớ ngẩn khi yêu cầu điều đó, nhưng dù sao thì cô cũng muốn thế. Cô đã quen với chúng rồi. Cô có thể đưa tay chặn bất kỳ ngọn lửa nào trong nhà mà không bị bỏng. Cô có thể mở cửa sổ, nhưng không thể ngồi trên gờ đá và duỗi chân ra ngoài.

Những kết giới khiến cô có cảm giác như đang sống trong một phòng giam có đệm lót, hay một đứa trẻ có mọi đồ vật nguy hiểm trong tầm tay 'được chứng minh an toàn'. Điều đó là không cần thiết và hạ thấp phẩm giá và cô muốn chúng biến mất.

"Tại sao tôi phải loại bỏ kết giới khỏi ngôi nhà mà có thể giúp em có khả năng tự làm hại chính mình?" Malfoy xen vào. "Hay là em có ước muốn thầm kín là được nhảy từ trên cửa sổ xuống?"

Hermione trừng mắt nhìn anh một lần nữa. "Đó là về sự tin tưởng, Malfoy. Tôi tin tưởng anh sẽ giữ lời hứa và phản bội Voldemort, vì vậy tôi cần anh tin tưởng tôi. Tôi cần anh gỡ bỏ các kết giới và tin tưởng tôi sẽ không tự làm hại chính mình, hoặc anh. "

Môi của Malfoy bắt đầu cong lên.

"Tôi không phải là con nít, Malfoy," Hermione ngắt lời. "Gỡ. Bỏ. Kết. Giới. Đi!"

"Được rồi, cổng em bé sẽ được mở," Theo nhanh chóng đồng ý, đột nhiên trở thành người đấu tranh cho hòa bình. "Còn gì nữa không?"

"Tôi muốn bỏ thuốc kháng ma thuật nữa."

"Chuyện nhỏ," Malfoy trả lời trong tích tắc, "nhưng tôi cho là em còn muốn nhiều hơn nữa phải không?"

"Anh có thể đảo ngược nghi lễ máu mà Voldemort dùng để ràng buộc mạng sống của tôi với anh không?"

Vẻ mặt của Malfoy đanh lại. "Em muốn tôi hủy liên kết của chúng ta?"

"Ừ."

Anh im lặng một lúc, cân nhắc câu trả lời của mình. "Không, chính phép thuật của Voldemort đã ràng buộc cuộc sống của em với tôi, nên chỉ có hắn mới có thể gỡ bỏ được thôi." Mặc dù giọng anh trầm và lặng lẽ, không biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt anh vẫn mở và gần như hoàn toàn xanh. Anh đang nói sự thật.

Hermione cũng đã nghĩ như vậy nhưng cô vẫn phải hỏi. "'Tôi muốn lấy lại cây đũa phép của mình."

"Được thôi... nhưng trong khi làm nhiệm vụ với tôi, em cần phải sử dụng đũa phép của tôi để tránh gây nghi ngờ."

Hermione gật đầu đồng ý.

"Còn gì nữa không?" Malfoy hỏi.

"Lời Nguyền Quỷ phải vứt đi."

"Đéo được đâu."

Hermione tái mặt. Cô mở to mắt nhìn anh, và cảm thấy cơn giận dữ quen thuộc bắt đầu sôi sục trở lại trong lồng ngực cô. "Anh sẽ không đặt tôi vào lời nguyền đó nữa."

"Không. Đó đơn giản không phải là một lựa chọn."

"Điều gì khiến anh nghĩ rằng nó đáng để bàn cãi?" Hermione loạng choạng đứng dậy và liếc nhìn anh, đột nhiên tức giận đến mức không ngồi nổi. "Tôi sẽ không bao giờ ở trong Lời Nguyền đó nữa!"

"Không, em đúng... chuyện này không cần phải bàn cãi." Malfoy đứng dậy, dễ dàng trừng mắt nhìn cô vì sự chênh lệch chiều cao của họ. "Nếu tôi không đặt em vào Lời Nguyền Quỷ khi chúng ta làm nhiệm vụ, toàn bộ mưu mẹo sẽ bị bại lộ, nên tôi xin lỗi, nhưng câu trả lời là không. Điều này là vì lợi ích của em, không phải của tôi."

Theo chậm rãi – và rất nhẹ nhàng – trượt khỏi ghế sofa để trốn sang phía bên kia, chộp lấy chai whisky và thoát khỏi 'vùng nguy hiểm'.

"Vậy tôi sẽ giả vờ!" Hermione cãi lại.

"Ồ, em sẽ giả vờ á?" Malfoy chế giễu một cách tàn nhẫn, nói với cô như thể cô là một đứa trẻ. "Sao em không nói như thế trước? Nó làm thần kinh của tôi trở nên thoải mái hơn đó!"

Giống như bánh xe tia lửa lăn trên bật lửa, cơn thịnh nộ của Hermione bùng lên. "Anh không cần phải tỏ thái độ thế chứ! Tôi có thể giả vờ ở trong Lời Nguyền nếu cần!"

"Vậy em nghĩ em có thể giết bạn bè mình mà không cần Lời Nguyền hả?"

Biểu hiện của Hermione trùng xuống. "Gì chứ?"

"Em là vũ khí yêu thích của Chúa tể Hắc ám. Để việc này thành công, chúng ta cần tiếp tục và hành động bình thường nhất có thể để không khơi dậy sự nghi ngờ. Điều đó có nghĩa là khi có một cuộc đột kích hoặc một trận chiến, em sẽ đến chiến trường dù em có thích hay không." Giọng của Malfoy hạ xuống thành thì thầm, nhưng điều đó chỉ khiến giọng anh trở nên giận dữ, và nham hiểm hơn. "Vậy tôi hỏi em, nếu không bị dính Lời Nguyền Quỷ, em có thể giết bạn bè mình không?"

"Tôi..."

"Em có thể chặt đầu họ như em đã làm trong vài tháng qua không? Em có thể đốt họ và ném họ vào tường một cách dữ dội đến mức những cái đầu nhỏ của họ nổ tung không?"

"Đủ rồi, Draco," Astoria cảnh cáo, một tia bảo vệ cứng rắn hiện lên trong mắt cô ấy. "Anh nói đủ rồi đó."

"Tất cả chúng tôi đều đã thấy những gì em có thể làm, Granger. Tất cả chúng tôi đều đã thấy em nguy hiểm đến mức nào, và bất cứ điều gì ít hơn thế sẽ gây ra sự nghi ngờ."

"Tôi có thể sử dụng bùa chú không gây chết người!" Hermione cãi lại, biết rằng điều đó là vô nghĩa. Malfoy nói đúng, cho dù cô ước anh không đúng như nào. "Tôi vẫn có thể chiến đấu và trông có vẻ nguy hiểm mà không thực sự giết họ!"

Malfoy trông như muốn bật cười. "Các Tử thần Thực tử khác đã chết lặng vì ngưỡng mộ tài năng của em. Chúng đã chứng kiến em tàn sát bảy người chỉ bằng một lời nguyền... em nghĩ chúng sẽ thấy thế nào nếu em đột nhiên bắt đầu sử dụng các đòn tấn công không gây chết người?"

Từ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, gần như đánh gục mọi giác quan của cô với bảy chữ cái giống nhau.

Nghi ngờ.

Nghi ngờ.

Nghi ngờ.

Malfoy hoàn toàn đúng. Bất cứ điều gì kém hơn mức tốt nhất của cô sẽ gây ra nghi ngờ. Bất cứ điều gì ít hơn sự tàn ác và bạo lực từ phía cô sẽ khiến tất cả họ bị giết.

Cô đã tự mình đào ngôi mộ này bằng cách cho thấy cô có thể nguy hiểm đến mức nào, và giờ những kỹ năng đó sẽ chôn vùi cô.

"Nếu em không sử dụng Lời Nguyền Quỷ, em và trái tim rỉ máu chết tiệt của em sẽ không thể giết được ai cả, và khi đó toàn bộ mưu mẹo sẽ đổ bể hết!" Cơn thịnh nộ thoáng qua trong mắt Malfoy. "Lời Nguyền ở đó để bảo vệ em; để đảm bảo rằng em làm những việc cần phải làm, và nó sẽ làm giảm bớt cảm giác tội lỗi cho em và đổ lỗi cho tôi!"

Những ngón tay của Hermione siết chặt lấy ly rượu trong tay đến mức cô ngạc nhiên rằng nó không vỡ.

"Việc này cần phải làm như thế, Granger," Malfoy giải thích. "Tôi sẽ làm những gì có thể để đưa ít nhiệm vụ nhất có thể cho em và chúng ta sẽ thỏa thuận gì đó với Hội, nhưng việc này là không thể thương lượng. Để thành công, em cần phải tiếp tục giết các thành viên của Hội."

"Anh không thể yêu cầu cô ấy làm việc đó, Draco." Astoria đến bên Hermione, quàng tay qua vai cô và kéo cô dựa vào mình. "Thật không công bằng..."

"Ừ, nó không công bằng," Malfoy ngắt lời. "Nhưng nó cần thiết. Chúng ta cần chơi trò này cho đàng hoàng nếu muốn sống sót. Chúng ta sẽ phải làm những việc mà chúng ta không muốn làm, không thể diễn tả được, và nếu việc đó biến anh trở thành kẻ tồi tệ, thì cứ nghĩ vậy đi."

Hermione không thể nghe thêm điều gì nữa. Cô chỉ... không thể.

Quay gót, cô lao ra khỏi phòng. Malfoy nói đúng, cô biết anh đúng, nhưng điều đó không làm cô bớt đau đớn hơn chút nào.

Phản bội Voldemort là một trò chơi nguy hiểm. Nếu họ đặt sai một chân, nếu họ mắc một sai lầm chết tiệt nào đó, mọi thứ có thể bị hủy hoại. Kế hoạch này vừa kỹ lưỡng vừa mong manh.

Họ cần phải giả vờ như tất cả đều bình thường. Rằng cô vẫn nằm dưới sự kiểm soát của họ và Malfoy vẫn trung thành hơn bao giờ hết với một mục tiêu duy nhất – đảm bảo chiến thắng cho Voldemort.

Hermione cần phải đặt sự thất bại của Voldemort lên trên bản thân cô, lên trên cảm xúc của chính cô và tâm hồn chết tiệt của cô nếu đó là mục đích cuối cùng.

Nếu điều này thành công, họ cần phải tiếp tục như bình thường – và điều đó có nghĩa là bị đặt dưới Lời Nguyền Quỷ.

Nếu chuyện này thành công, cô cần phải tiếp tục giết các thành viên của Hội, và chỉ riêng ý nghĩ đó thôi đã khiến trái tim cô tan nát.

Hermione lao vào phòng khách lớn và tiến tới bàn đựng súng. Cô nhặt khẩu súng mình thích lên và nhắm vào những con ma-nơ-canh đặt dọc bức tường phía xa. Cô bóp cò, nhưng cánh tay run rẩy của cô đã bắn viên đạn ra bên trái và tạo ra một lỗ trên tường chứ không phải mục tiêu đã định.

"Granger," một giọng nói mà cô biết rất rõ gắt lên phía sau cô, càng lúc cành to hơn khi bước chân anh đưa anh đến gần hơn. "Tôi khuyên em nên quay lại phòng khách kia để chúng ta có thể kết thúc cuộc trò chuyện trước khi tôi nắm đầu em lôi đến đó!"

Cô quay người và chĩa súng vào ngực anh. Cô thực sự không thể bắn anh, bùa chú đã được ếm lại trên súng, nhưng sự tức giận của cô khiến cô cảm thấy như đang diễn kịch. "Đe dọa tôi như vậy lần nữa xem – tôi thách đấy."

Malfoy dừng lại ở ngưỡng cửa, một tay nắm chặt khung cửa, cau có nhìn cô. Anh rất tức giận. Rất, rất tức giận. Kiểu tức giận khiến lỗ mũi và ngực anh phập phồng. "Em đúng là con khốn khiếp, có biết không?"

"Gì cơ?"

"Em chơi đẹp nhỉ, cùng xem những ký ức của tôi, bảo tôi bỏ đi những bức tường bế quan chỉ để em có thể chạm vào điểm yếu của tôi, và ngay giây phút tôi nói tôi sẵn lòng giúp đỡ Potter, em lại thay đổi, cứ như thế." Anh búng ngón tay vào nhau, âm thanh chói tai vang vọng khắp các bức tường. "Giờ em đã đạt được điều mình muốn, rồi em quay lại để bắn tôi lần nữa hả."

"Tôi nghĩ anh thích việc tôi bắn anh."

Mắt anh giật giật. "Đừng đùa với tôi. Tôi không có tâm trạng đâu. Tôi phải làm gì nữa để em tin tưởng tôi đây?"

"Niềm tin không phải là phép thuật, tôi không thể chỉ vẫy đũa phép của mình và biến nó thành như vậy. Sau tất cả những gì anh đã làm với Hội, với tôi, anh không thể mong đợi tôi tin tưởng anh chỉ sau một đêm."

"Ồ, phải," Malfoy ngắt lời. "Em có biết tôi đang mạo hiểm điều gì cho em không? Tôi đang mạo hiểm gia đình mình để giúp đỡ em và Hội..."

"Đừng giả vờ rằng anh làm điều này cho tôi. Anh đã quyết định đổi bên, tôi không liên quan gì đến quyết định đó."

Anh đẩy mình ra khỏi bức tường và bắt đầu lao về phía cô. "Tôi sẽ loại bỏ thuốc kháng ma thuật cho em..."

"Anh nên làm thế! Đó là điều ít nhất anh có thể làm sau tất cả những gì anh đã bắt tôi phải trải qua!"

"Và tôi sẽ trả lại đũa phép cho em! Tôi sẽ trả lại cho em chính công cụ mà em cần để giết tôi!"

Cơn thịnh nộ dường như ập đến với anh thành từng đợt khi anh tiến về phía cô, và có điều gì đó trong mắt anh khiến mọi dây thần kinh trong cơ thể Hermione hét lên: 'Chạy đi'.

"Đúng vậy, cây đũa phép mà anh đã lấy của tôi! Việc trả lại thứ mà anh đã đánh cắp không phải là một hành động hy sinh bản thân!"

"Em còn muốn tôi làm gì nữa để chứng minh lòng trung thành của mình với em hả!?"

Cứ mỗi bước Malfoy tiến lên, Hermione lại lùi lại.

"Em có muốn viết ra giấy không, Granger?"

Đôi mắt của Hermione đảo quanh phòng, tìm cách đi vòng qua anh.

"Em có muốn tôi rạch cổ tay mình và ký kết bằng máu không?!" Cô nghĩ lưng cô chạm vào thứ gì đó chắc chắn là mép lò sưởi bằng đá cẩm thạch, nhưng trước khi cô có thể di chuyển, phản kháng, trốn thoát, Malfoy đã ở trước mặt cô. Anh đập tay vào hai bên vai cô, lực đủ mạnh để làm cô co rút. "Em có muốn soạn hợp đồng luôn không?"

Anh ép cơ thể mình vào người của cô, ép cô vào lò sưởi...

"Hay là em muốn tôi quỳ gối xuống?"

Và mặc dù bị mắc kẹt, bất chấp mối nguy hiểm hiển nhiên, nhịp tim của Hermione vẫn nhảy vọt trong huyết quản.

Malfoy dường như đã nhận thấy. "Trừ khi... đó là điều em muốn?"

"Anh có muốn không? Nếu tôi yêu cầu?"

Malfoy không ngừng giao tiếp bằng mắt với cô.

Không ngừng khi đôi bàn tay to lớn của anh từ từ lướt sang hai bên cô, gần như nhấn chìm toàn bộ khung xương sườn của cô ở hai bên.

Không ngừng khi cô đặt khẩu súng lên kệ đá sau đầu.

Kể cả khi anh từ từ quỳ xuống trước mặt cô.

Malfoy kéo tay dọc theo cơ thể cô khi anh quỳ xuống. "Vậy em có định chừa chút chỗ cho tôi không, sư tử nhỏ?" Anh hỏi, ngước lên nhìn cô. Hermione giật mình khi anh nắm lấy đùi cô.

Miệng cô khô khốc, nhìn chằm chằm vào anh, và cảm giác hồi hộp nho nhỏ đó đôi khi khiến cô căng thẳng. Cảm giác mà cô chỉ cảm nhận được khi ở bên anh. Khi cô đang nắm quyền kiểm soát. Đứng đầu. Chiến thắng.

Đôi khi cô cảm thấy xấu hổ về điều đó, cách ngồi trên ghế quyền lực khiến huyết quản của cô nổi da gà, và giờ đây, với Tử thần Thực tử tàn nhẫn nhất quỳ gối trước mặt cô, tĩnh mạch của cô gần như là một bản giao hưởng náo loạn.

Vì vậy, với một hơi thở sâu và nụ cười tự mãn trên khuôn mặt, Hermione dựa vào lò sưởi và dang hai chân ra xa hơn một chút.

"Ngoan lắm."

Phải dùng hết sức lực để Hermione không rên rỉ khi anh bắt đầu đưa tay lên xuống phía sau đùi cô. Nó chỉ là những động tác khám phá chậm rãi, nhưng những cảm giác mà chúng khơi dậy trong cơ thể cô chẳng khác gì ngây thơ.

Nụ hôn đầu tiên anh đặt lên đùi phải của cô – ngay phía trên đầu gối của cô – khiến Hermione nhảy dựng lên và cọ xát bả vai của cô vào lò sưởi. Đôi chân của cô như thể đã tan chảy, và cô dựa sâu hơn vào thành đá để giữ vững mình.

Cô nghĩ cơ thể cô sẽ tự làm quen với cảm giác của đôi môi anh sau nụ hôn đầu tiên.

Nhưng không.

Khi anh đặt nụ hôn thứ hai cao hơn nụ hôn đầu tiên một chút, cô cố nén tiếng thút thít, và khi anh kéo lưỡi mình qua bên trong đùi cô, cô nghĩ mình sắp ngất mất.

Bàn tay của Malfoy lạnh lẽo, dịu dàng và có mọi thứ cô muốn; một sự giải thoát tuyệt vời khỏi ngọn lửa trong làn da cô. Nhưng môi anh? Chết tiệt, nó rất lạnh. Địa ngục được nhân cách hóa.

Anh tiếp tục chạm vào cô, tiếp tục hôn và liếm mép váy của cô, và những cảm giác đó không hề giảm bớt khi anh chạm vào cô nhiều hơn. Mỗi nụ hôn đều để lại những làn sóng chấn động nhỏ trên da cô. Mỗi lần tay anh xoa xoa chân cô, cô lại cảm thấy mình nhẹ nhõm hơn, khó thở hơn.

Và đôi mắt anh không bao giờ rời khỏi cô.

"Sao thế?" anh thì thầm giữa những nụ hôn. "Em có rất nhiều điều muốn nói với anh cách đây ít phút mà. Những lời xúc phạm của em giờ đâu rồi?"

Hermione không thể nói được. Khó có thể thở được. Đôi mắt cô khép lại khi cô để mình thư giãn trong bàn tay và miệng anh. Cô cong lưng...

Cô thở hổn hển trước một cơn đau nhói đột ngột ở bên trong đùi. Đôi mắt cô mở to và thấy Malfoy đang nhìn chằm chằm vào cô, một vầng trăng lưỡi liềm nhỏ màu đỏ được đánh dấu vào đùi trong bên phải của cô là từ răng anh.

"Để mắt tới anh." Anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng, gần như trìu mến lên vết đỏ. "Đừng rời mắt, hiểu không?"

Anh nắm lấy mép váy của cô và đẩy nó lên cho đến khi nó ôm lấy eo cô, răng và lưỡi của anh xoa dịu làn da mới lộ ra. Một tay giữ cô cố định trong khi tay kia móc một ngón vào cạp quần lót của cô.

Malfoy hôn dọc theo xương hông của cô trong khi anh nghịch nghịch sợi dây thun màu đỏ giữa các ngón tay của mình. Anh không kéo nó xuống mà chỉ cuộn nó lại và kéo căng nó trong tay.

"Anh phải nói là, Granger," anh thì thầm, hơi thở lạnh lẽo của anh phả vào dây thần kinh cô theo cách gần như làm đầu gối cô khuỵu xuống. "Đỏ chắc chắn là màu của em, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ em sẽ là kiểu người kết hợp váy với quần lót chẽn gối."

"T-tôi có nhiều bất ngờ lắm." Cô cố giữ giọng nhẹ nhàng, tự nhiên nhưng lại run rẩy khi anh liếm vào giữa hông và quần lót của cô.

Malfoy cười khúc khích khi anh bắt đầu kéo nó xuống chân cô. "Cuối cùng cũng có điều chúng ta cùng đồng tình."

Anh để cô bước ra khỏi quần, và khi tay anh di chuyển ngược lên đùi cô, lên thẳng đến hông cô, anh đưa chân cô quấn qua vai anh, kéo cô lại gần anh, và miệng của anh hơn.

"Đặt tay lên vai anh," anh nói. "Giữ anh để đứng vững."

Hermione như bị dính bột vào tay anh. Cô biết điều đó, anh biết điều đó. Miệng anh quá gần trung tâm cô, có lẽ cô sẽ làm bất cứ điều gì để khiến anh tiến về phía trước, tuy nhiên, cô phớt lờ lời chỉ dẫn của anh. Không thể không nổi loạn một chút, thậm chí với những gì anh sắp làm.

Thay vào đó, cô đưa tay ra phía sau và đặt hai tay rộng rãi vào hai bên thành lò sưởi.

Đôi mắt của Malfoy tối sầm lại. Anh nhếch mép cười và lướt lưỡi qua răng khi anh nhìn chằm chằm vào cô, và Chúa ơi, đó là điều gợi tình nhất mà cô từng thấy. "Cái l*n nhỏ này vẫn bướng bỉnh chết tiệt như mọi khi nhỉ. Để anh xem kéo dài được bao lâu."

Cô định giữ bình tĩnh. Im lặng. Cô muốn bắt anh kiếm được những tiếng rên rỉ của cô, bàn tay của cô, bất cứ thứ gì cô chọn để trao cho anh, nhưng ngay khi nhịp tim anh bao bọc lấy cái ấy của cô và mút, cô đã nắm lấy vai anh.

Cô thở hổn hển và hai tay cô bay tới vai anh để giữ mình đứng vững. Móng tay cô cắm sâu vào da anh khi một làn sóng khoái cảm sắc bén xuyên qua cô.

"Chết tiệt," Malfoy rít lên, cùng một tiếng gầm gừ khàn khàn đó len lỏi vào giọng nói của anh. "Em có vị ngon như anh nghĩ."

Vài lần đầu tiên lưỡi anh lướt qua cô thật mềm mại và dịu dàng, chỉ là áp lực nhẹ nhất, như thể anh đang thưởng thức hương vị của cô – lúc đầu.

Nó kéo dài một phút, có lẽ là hai phút, nhưng chẳng bao lâu sau, vẻ dịu dàng trong miệng anh biến mất, và anh trở nên thèm khát.

Anh không rời mắt khỏi khuôn mặt cô khi anh hôn cô, hay khi anh kéo đầu lưỡi của mình qua cái ấy của cô và xoa tròn nó một cách chậm rãi, một lần.

"Chúa ơi," cô rên rỉ.

Hai lần.

"Thêm nữa," nữa đi anh, cô gần như cầu xin, nhưng cắn môi để kìm lại lời nói. Cô sẽ không cầu xin anh. Không phải bây giờ, không bao giờ.

Ba lần.

"Khi nào em cảm thấy dễ chịu," anh ngân nga, miệng anh vẫn áp vào cô, rung chuyển trong cô theo từng từ. "Bóp chặt anh, được chứ?"

Hermione gật đầu yếu ớt trong khi cô thở hổn hển phía trên anh. Chắc chắn cô đã làm đau anh. Những vầng trăng lưỡi liềm nhỏ bé trên móng tay của cô chắc hẳn đã đánh dấu trên vai anh giống như anh đã đánh dấu đùi cô bằng răng của mình. Chắc hẳn cô đã làm đau anh nhưng nếu có làm thế thì anh cũng không nói gì.

Hermione giật mình khi lưỡi anh vòng qua lối vào của cô, trêu đùa nó bằng những cái vuốt nhanh và nhẹ, và khi cuối cùng anh chìm vào trong cô, cô siết chặt anh đến mức cô nghĩ mình đã làm gãy xương vai anh.

Áp lực đang dần hình thành trong bụng cô. Dây chun đang thắt lại – nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng để nó đứt.

"Dừng lại!"

Giống như cô đã đánh anh bằng cây đũa phép của mình, Malfoy buông cô ra. Anh lùi lại và ngước nhìn cô. Đôi mắt anh xanh biếc, mở to và đau đớn. Anh trông thật dễ bị tổn thương như thế nào, quỳ gối trước mặt cô, hai tay đưa ra, lòng bàn tay hướng về phía cô đầu hàng.

Nếu anh không giúp đỡ Hội thì anh rất dễ để bị giết. Lòng bàn tay cô co giật, thầm khao khát một vũ khí.

"Anh không muốn em chạm vào anh à."

"Không, không phải vậy," Hermione thở hổn hển, cố gắng kiểm soát hơi thở của mình. Cô nhìn anh và từ từ luồn những ngón tay mình vào tóc anh. "Em chỉ muốn xem liệu anh có dừng lại nếu em yêu cầu anh làm vậy không."

Malfoy cười một cách đen tối. Anh mỉm cười với cô, và cái cằm lấp lánh của anh khiến cô muốn kéo anh lại giữa hai chân mình và vòng chân ôm lấy đầu anh.

Vì vậy, cô đã làm thế. Với một cảm giác hồi hộp mới mẻ chạy dọc sống lưng, cô kéo đầu anh vào lại giữa hai chân mình và chìm đắm trong cảm giác của miệng anh.

Sau đó, anh dường như ôm cô một cách thèm khát, như thể anh có điều gì đó cần chứng minh. Lưỡi anh tham lam khi nó di chuyển vào cô. Nhanh hơn, với nhiều áp lực hơn trước. Vai anh huých vào đùi cô, khiến cô mở rộng hơn cho anh. Bàn tay ở hông giơ lên để nắm lấy đường viền cổ váy và bằng một cú giật mạnh, anh kéo lớp vải xuống, xé toạc cho đến khi nó đọng lại ở eo cô.

Cô không mặc áo ngực. Anh lợi dụng và vuốt ve ngực cô, bóp và lăn đầu ngực của cô giữa những ngón tay của anh trong khi miệng anh vẫn đùa giỡn với cái ấy.

Những ngón tay của Hermione bấu chặt vào vai và tóc anh khi cô bắt đầu run rẩy, nắm lấy anh để giữ mình đứng vững khi xương cô như đang tan chảy.

Và trong lúc đó, khi anh liếm, mút và cắn vào phần nhạy cảm của cô, anh thì thầm những lời khen ngợi nho nhỏ với cô, thì thầm những điệp khúc "ngoan lắm""shhhhh, anh có em rồi," lặp đi lặp lại như một lời cầu nguyện. Và những gì anh đang làm với cô... Cách anh nói khiến cô cảm thấy như... Nó chắc chắn giống như sự tôn thờ.

Gần ra rồi. Cô sắp ra rồi.

Hermione ngửa đầu ra sau khi đến gần bờ vực, và trái tim cô rung động khi nhìn thẳng về phía trước.

Malfoy đã không khóa cửa. Cánh cửa trống rỗng nhưng hé mở. Có một khoảng trống khá lớn mà bất cứ ai cũng có thể nhìn qua và nhìn thấy họ – như thế này.

"D... Draco," cô thút thít, kéo mạnh hơn những sợi tóc của anh, để hướng đầu anh đến chỗ cô muốn anh nhìn. "Cánh cửa... anh không... chết tiệt... anh không đóng nó à."

"Anh không quan tâm."

"Nhưng có một khoảng trống..." cô rên rỉ khi anh lại mút. "Ai đó... Chúa ơi... ai đó có thể nhìn thấy chúng ta."

"Anh không quan tâm... nhưng em cần phải nhìn anh."

"Em..."

"Nhìn anh này!"

Đôi mắt cô liếc nhìn anh và toàn bộ cơ thể cô bắt đầu run rẩy. "Nhưng lỡ như ai đó... n-nhìn thấy chúng ta thì sao?"

Dây thun bị kéo căng quá. Cô sắp...

"Anh không quan tâm." Tay anh rời khỏi ngực cô và thả xuống giữa hai chân cô. Cô cảm thấy những ngón tay anh lướt qua lối vào của cô. "Em chỉ cần ngừng nói và xuất ra," anh đẩy ngón tay vào trong và uốn cong nó, "cho," thêm một ngón nữa khi môi anh khép lại quanh cái ấy của cô, "anh." Và một ngón nữa khi anh mút, thật mạnh.

Dây thun đứt mạnh đến nỗi Hermione không thở được. Niềm vui mù quáng rút hết không khí ra khỏi phổi cô. Nó chặn mọi thứ; tất cả những gì cô có thể cảm nhận được là lưỡi và ngón tay của anh. Tất cả những gì cô có thể nhìn thấy là đôi mắt xanh của anh. Và nếu có ai đó xuất hiện ở ngưỡng cửa ngay lúc đó, cô cũng sẽ không quan tâm.

Khi cơn run rẩy của cô dịu đi phần nào, Malfoy cởi chân cô ra khỏi vai anh và vừa đứng dậy vừa háo hức hôn lên cơ thể cô. Anh xoáy lưỡi mình trên đầu ngực và trên xương quai xanh của cô, điểm mạch, đường viền quai hàm của cô, từng inch trên làn da của cô mà anh có thể chạm tới.

"Thế này có chứng tỏ lòng trung thành của anh không?" anh cắn vào cổ cô. Giọng nói trầm khàn của anh khiến cô rùng mình. "Hay em cần thêm một lượt nữa để thông điệp thực sự thấm vào?"

"Anh im đi."

Tay của Malfoy nắm chặt tóc của cô khi cô nắm lấy cổ áo anh và kéo miệng anh đến gần cô. Anh có vị khói, rượu whisky và cô. Mặn và ngọt và...

"Malfoy," Blaise cắt ngang.

Hermione đông cứng lại. Malfoy nhăn mặt và hơi lùi lại – nhưng anh không buông cô ra. Bất chấp tình trạng váy cô đang bị cởi ra, thân hình to lớn hơn của anh dễ dàng che cho cô. Không đời nào Blaise có thể nhìn thấy cơ thể cô. Cô đã được... bảo vệ.

Chắc hẳn anh ta vừa mới bước vào phòng thôi, Blaise quá lịch thiệp nên không thể không báo trước sự hiện diện của anh ta, nhưng dù sao thì má Hermione vẫn đỏ bừng.

"Muốn gì, Zabini?" Malfoy rít lên mà không quay lại, vẫn nhìn Hermione.

Blaise hắng giọng một cách lúng túng. "Chúa tể Hắc ám triệu tập chúng ta."

"Ừ, tao biết rõ cách đây 5 phút rồi, từ lúc cánh tay của tao bắt đầu bỏng rát, cảm ơn mày rất nhiều." Giọng nói dịu dàng của Malfoy đã không còn nữa, thay vào đó là cái giọng lạnh lùng mà cô thường liên tưởng đến một người khác. "Chờ tao ở ngoài đi. Tao sẽ ra trong một phút nữa."

Rõ ràng là bị đuổi, nhưng Blaise vẫn không di chuyển.

"Còn có chuyện gì muốn nói à?"

"Không," Blaise nói sau một lúc im lặng căng thẳng. "Không có gì cả."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip