Chương 63 - Dưới gốc cây hoa anh đào
Ngày 11 tháng 4
Hermione tự hỏi liệu Harry cảm thấy như thế nào khi phát hiện ra mình là một Trường Sinh Linh Giá hay không.
Chuyện đó đã xảy ra cách đây rất lâu rồi. Gần như có cảm giác như nó chưa từng xảy ra, như thể đó chỉ là một câu chuyện khủng khiếp, đã xảy ra với người khác và Hermione vừa mới đọc về nó.
Cô nhớ mình đã ở trong đống đổ nát của đại sảnh đường với anh khi anh nhận ra. Cô nhớ cảm giác như ngực mình bị khoét rỗng khi cô nhìn chằm chằm vào anh và cô ước mình có thể cứu anh biết bao. Cô nhớ họ đã ôm nhau thật chặt như thế nào vì họ nghĩ đó sẽ là lần cuối cùng.
Cô không nhớ rõ mọi chuyện. Cô không thể nhớ mình đã mặc gì hay lời chia tay của anh dành cho cô là gì, nhưng vẻ mặt của anh? Điều đó cô nhớ bởi vì vào thời điểm đó, nó chẳng hợp lý gì cả.
Anh phát hiện ra rằng mình là một Trường sinh linh giá và trông anh có vẻ bình tĩnh. Anh biết điều đó có nghĩa là gì và chuyện gì sẽ xảy ra với mình, nhưng anh không hề tỏ ra sợ hãi hay có vẻ muốn bỏ chạy. Anh không hề tỏ ra khó chịu hay tức giận, thay vào đó anh trông có vẻ bình yên. Giống như anh đã chấp nhận rằng điều đó sẽ xảy ra và anh hoặc bất kỳ ai khác không thể làm gì được.
Lúc đó cô không hiểu, nhưng bây giờ cô đã hiểu.
Vì việc khó chịu có ích gì? La hét rằng điều đó thật không công bằng và đấm vào tường sẽ không thay đổi được sự thật rằng để Voldemort thực sự chết thì Hermione cũng phải chết. Gập người lại và khóc lóc sẽ không thay đổi được sự thật rằng để những người khác còn sống thì cô không được sống.
Trong khoảnh khắc đầu tiên đó, cô đã rất sợ hãi nhưng sau đó, một cảm giác bình tĩnh kỳ lạ tràn ngập cô. Nó là như vậy đó. Không ai có thể làm gì được.
Và bây giờ cô đã biết, biết bao điều bí ẩn bỗng nhiên được giải đáp. Cách cô cảm nhận được phép thuật của Voldemort đang bò và mưng mủ dưới da cô trong nhiều tháng. Cách mà Voldemort đã nhìn cô khi cô và Theo Độn thổ trở lại Thái ấp Malfoy. Cả hai điều đó lúc đó cô đều không hiểu, nhưng bây giờ cô đã hiểu. Là vì cô là một Trường Sinh Linh Giá.
Cô bị chảy máu mũi vào tuần trước, chắc chắn cô đã chảy máu vào đúng thời điểm Harry phá hủy huy chương. Một tín hiệu cho thấy phép thuật của Voldemort ngày càng yếu đi. Một lời cảnh báo rằng thời gian của cô sắp hết...
Thật là một điều kỳ lạ khi phải suy ngẫm về cái chết của chính mình ở độ tuổi cuối hai mươi. Cô luôn biết cái chết cuối cùng sẽ đến với mình, đó là điều không thể tránh khỏi, nhưng dù là trên chiến trường hay trên khu hành quyết, một phần lớn trong cô luôn nghĩ rằng chiến tranh sẽ cướp đi mạng sống của cô dù bằng cách này hay cách khác.
Ngày xửa ngày xưa, cô đã rất vui khi được chết vì Hội, và cô vẫn vậy, nhưng vấn đề là cô bắt đầu muốn sống lại. Lần đầu tiên sau một thập kỷ, cô có thể thấy chiến tranh đang kết thúc và cô dám tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ như thế nào khi không có chiến tranh.
Cô bắt đầu tưởng tượng mình sẽ sống sót. Cô đã để mình mơ mộng về chuyến du lịch vòng quanh thế giới cùng Malfoy, cưỡi trên lưng con rồng của anh đi từ thành phố này sang thành phố khác. Cô đã hình dung ra cảnh khám phá những khu rừng rậm và tàn tích cùng anh vào ngày hôm đó. Cô đã mơ mộng về những đêm cô ở bên anh, cuộn tròn trên một chiếc giường, một chiếc giường, cùng nhau hút những điếu thuốc lá đắt tiền và uống rượu từ mọi quốc gia họ đến thăm. Cô bắt đầu muốn có một cuộc sống sau chiến tranh, cô bắt đầu muốn một cuộc sống với anh và bây giờ... Nó đã biến mất, cứ như vậy, và không có một câu thần chú nào trên trái đất này đủ mạnh để hóa giải nó.
Hermione là một Trường Sinh Linh Giá. Voldemort đã biến cô thành Trường Sinh Linh Giá. Cho dù hắn cố ý làm điều đó hay đó chỉ là một tai nạn giống như Harry thì điều đó cũng không thực sự quan trọng. Nó không thay đổi bất cứ điều gì. Nếu Voldemort chết thì Hermione cũng cần phải chết.
Cô đã nghĩ về rất nhiều thứ trong vài phút đầu tiên đó. Cô nghĩ về ba mẹ mình và liệu cô có gặp lại họ khi cô qua đời hay không. Cô nghĩ về việc thế giới sẽ thay đổi như thế nào sau chiến tranh. Cô nghĩ đến việc Harry đi vào khu rừng cấm một mình và điều đó khiến cô nhận ra rằng mình không muốn điều đó. Cô không muốn chết một mình, và rồi cô nghĩ về Malfoy.
Khi cô ngước lên nhìn anh, một làn sóng buồn bã chưa từng thấy tràn qua cô. Bởi vì làm sao ai đó có thể trông rất tức giận nhưng lại cùng lúc lạc lõng như vậy?
Cô thực sự không thể tập trung vào những gì anh đang nói nhưng anh trông có vẻ sát khí. Anh la hét và tranh cãi với Kingsley, anh thậm chí còn không biết rằng cô đang nghiên cứu anh.
Anh thật đẹp trai. Cô không nghĩ mình đã từng nói với anh điều đó trước đây. Cô phải chắc chắn rằng mình phải nói ra trước khi cô... không còn cơ hội nữa.
Mọi thứ về ngôn ngữ cơ thể của anh đều mang tính bảo vệ. Anh hơi đứng trước mặt cô với một bờ vai rộng che chắn cho cô. Anh đang cầm cây đũa phép của mình và các đốt ngón tay của anh đang căng ra. Anh trông giống như một con rắn sắp vồ, răng nanh nhe ra, cơ bắp cuộn tròn và sẵn sàng bùng nổ trong một luồng sức mạnh.
Cô đã thấy anh tức giận hàng trăm lần nhưng chưa bao giờ thấy anh tức như thế này. Hermione không muốn nghĩ về những gì anh sẽ làm với Kingsley hay Harry hay bất kỳ ai cản đường anh. Thật tốt là họ đang đứng ở phía bên kia của căn phòng.
"Cậu thật nực cười!" Kingsley cười khẩy. Ông là người duy nhất tranh cãi với Malfoy, cả Harry và Ron đều cứng người và nhìn chằm chằm vào Hermione với vẻ mặt kinh hoàng. "Ta yêu cầu cậu bình tĩnh lại một lần nữa..."
"Ông có thể hỏi tôi bao nhiêu lần tùy thích, điều đó cũng chẳng có gì khác biệt! La bàn sai rồi! Chắc chắn là như vậy!"
"La bàn không sai," Kingsley nặng nề thở dài. Hermione có cảm giác rằng ông và Malfoy đã đi vòng tròn như thế này khá lâu rồi. "Ta rất tiếc, nhưng nó không sai đâu."
"Ồ, ông thì biết cái quái gì?!"
"La bàn là chính xác. Harry và Ron đã sử dụng nó để định hướng các đường hầm nhằm xác định vị trí của Vương Miện khi Medusa cho chúng tôi biết vị trí của nó."
Đôi mắt độc địa của Malfoy hướng về phía Harry.
"Đó là sự thật," Harry khẽ trả lời. "Nó dẫn tụi tao đến ngay đó."
"Vậy tại sao mày không sử dụng nó sớm hơn?! Hoặc sử dụng nó để xác định vị trí của cái huy chương chết bầm đó?! Hay con rắn?! Mày đã làm cái quái gì với nó trong năm qua vậy?!"
"Tụi tao đã sử dụng nó," Harry đáp. "Tụi tao đã mang nó đến các nhà thờ khắp cả nước vì nghĩ rằng Trường Sinh Linh Giá có thể được đặt ở đó do viễn cảnh mà cả hai bên đều có."
Ah. Ít nhất điều đó cũng trả lời được một câu hỏi mà Hermione chưa kịp giải. Cô không muốn chết với vô số thứ chưa được kiểm tra trong danh sách của mình.
"Nhưng vấn đề là la bàn chỉ hoạt động khi có Trường sinh linh giá ở gần. Chúng ta cần biết nơi ở chung của Trường sinh linh giá trước khi nó kích hoạt, và sau đó nó dẫn chúng ta tới đó."
Malfoy khịt mũi giận dữ. "Ôi tuyệt-cmn-vời! Vậy là mày đang nói với tao rằng mày chỉ giữ công cụ này cho riêng mình và để tao và Granger suýt bị mấy con nhện khổng lồ ăn thịt thay vì đưa cho tụi tao thứ này hả?! Chúc mày vui ha!"
Hermione không nhìn Kingsley để xem phản ứng của ông. Cô không rời mắt khỏi Malfoy, không muốn lãng phí một giây thời gian nào còn lại với anh. Kingsley sẽ không để cô rời khỏi đây, cô có thể cảm nhận được điều đó. Ông sẽ bắt cô ở lại đây mà không có Malfoy.
"Đó là một công cụ quá giá trị để đưa cho mày trong trường hợp..."
"Trong trường hợp tụi tao phản bội mày hả. Ừ, hiểu rồi. Tụi tao đủ giá trị để lấy Trường sinh linh giá cho mày, đủ hữu ích để tiêu diệt đội quân Voldemort cho mày, nhưng không đủ tin cậy để cung cấp cho tụi tao thứ gì đó có thể giúp cuộc sống của tụi tao dễ dàng hơn."
"Chuyện đó giờ đã là quá khứ rồi." Kingsley hắng giọng, có lẽ làm vậy để đòi quyền lực. Nhưng nó không hiệu quả. Thay vào đó, ánh mắt sát khí của Malfoy chỉ tập trung vào ông. "Giờ chúng ta đã biết Granger là Trường Sinh Linh Giá..."
"Đó không phải là sự thật!" Những lời của Malfoy được gói gọn trong tiếng gầm gừ, nhưng Hermione biết anh đủ rõ để nghe thấy sự dối trá trong giọng điệu của anh. Anh biết đó là sự thật, anh đã nhận ra điều đó trước cả khi Hermione nhận ra. Anh biết đó là sự thật nhưng anh không chịu chấp nhận.
Giai đoạn đầu tiên của nỗi đau là gì nhỉ? Từ chối? Duyệt.
"Làm sao nó có thể xảy ra được?! Nó có thể xảy ra khi nào?!" Malfoy rít lên. "Tôi đã ở bên cô ấy hàng ngày và cô ấy chưa bao giờ bị bỏ lại một mình với Voldemort. Không bao giờ. Tôi sẽ không để hắn ở một mình với cô ấy!"
"Tháng 5 năm ngoái."
Mọi người quay lại nhìn cô. Mặc dù giọng nói của Hermione nhỏ đến mức không thể tin được nhưng tất cả họ đều nghe thấy. Đó là từ đầu tiên cô nói sau một lúc lâu.
"Nó xảy ra vào tháng Năm sau khi Cormac tấn công em," Hermione nói với mọi người trong phòng, mặc dù cô chỉ thực sự nhìn vào Malfoy. "Sau cuộc đột kích đó, chúng ta đến Nhà thờ York. Voldemort đã ở đó. Hắn tức giận vì Vương Miện đã bị đánh cắp và hắn đã tấn công Goyle. Hắn giết cậu ta một cách máu lạnh và ngay sau đó hắn đi vào tâm trí em để cho em thấy viễn cảnh về tương lai. Cây đũa phép của hắn... nó chắc hẳn đã nhỏ giọt ma thuật còn sót lại, nó chắc chắn vẫn còn tàn tích của lời nguyền chết chóc khi hắn đi vào tâm trí em. Em cá đó là lúc chuyện đó xảy ra. Có lẽ hắn thậm chí còn không nhận ra rằng hắn đã làm điều đó."
Hermione chắc chắn rằng đó chính là thời điểm hắn biến cô thành Trường sinh Linh giá. Để tạo ra Trường Sinh Linh Giá, ta cần phải giết. Cách duy nhất để thực hiện phép thuật hắc ám đó là lấy đi một mạng sống khác. Voldemort vừa giết Goyle một cách không thương tiếc, tàn sát cậu ta như thể cậu ta chẳng là gì cả, rồi hắn xâm nhập vào tâm trí Hermione, sử dụng một loại phép thuật rất mạnh, rất riêng. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Hermione và Voldemort đã được kết nối với nhau, họ là một, và sau đó hắn chắc chắn đã để lại một phần của mình trong cô.
Cô đã cảm thấy khác hẳn kể từ đó. Cô đã cảm thấy phép thuật của hắn bò dưới da cô kể từ lúc đó.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Chính là khoảnh khắc đó. Khoảnh khắc hắn đã làm điều đó. Hắn vốn định chỉ cho cô thấy cái chết của cô, nhưng cuối cùng hắn lại tự tay giết chết cô.
"Bồ có nghĩ là hắn có ý định làm điều đó không?" Harry hỏi.
"Không." Hermione lắc đầu. "Mình là người gốc Muggle. Mình là tất cả những gì hắn ghét. Đưa một phần linh hồn của hắn vào mình sẽ là một điều khủng khiếp đối với hắn. Chắc hẳn đó chỉ là một tai nạn."
Harry gật đầu đồng ý. "Bồ có nghĩ là hắn biết không?"
"Mình không nghĩ lúc đó hắn biết nhưng bây giờ thì hắn biết rồi."
Tâm trí của Hermione quay trở lại khoảnh khắc cô chạm mắt với hắn trong cuộc đột kích ở Nottingham. Chỉ mới một khoảnh khắc, chỉ một phần giây trước khi cô và Theo Độn thổ đi, hắn đã biết điều đó. Khi nhìn thấy cô, hắn đã nhận ra điều mình đã làm, hẳn là cảm thấy một phần nào đó trong hắn đang nhìn lại mình.
"Chà, nếu vậy thì ở ngoài đó không còn an toàn cho con nữa," Kingsley nói. "Con sẽ phải ở lại đây..."
"Ông đúng là điên nếu nghĩ rằng tôi để cô ấy ở lại đây với ông!" Giọng của Malfoy sắc bén đến mức có thể cắt đứt. Anh tức giận, lỗ mũi phập phồng. "Ông sẽ rạch cổ cô ấy bằng thanh kiếm của Gryffindor trước khi tôi đặt chân ra khỏi nơi này!"
"Cậu không thể bắt con bé..." Kingsley bắt đầu tranh luận.
"Không?" Đột nhiên Malfoy lao về phía Kingsley. Anh búng đũa phép và bàn của Kingsley lật nhào một cách dữ dội, bay ngang qua căn phòng và đâm vào bức tường phía tây. Chiếc bàn vỡ vụn thành nhiều mảnh lớn.
Kingsley lùi lại nhưng Malfoy đã nắm lấy cổ áo ông.
Anh kéo Kingsley về phía trước cho đến khi họ chạm mũi nhau rồi thọc cây đũa phép vào dưới cằm ông. "Thử ngăn tôi lại xem," anh gầm gừ. "Tôi sẽ làm đầu của ông giống như cái bàn đó."
Giai đoạn thứ hai của đau buồn, tức giận. Duyệt.
"Đủ rồi, Draco," Hermione khẽ nói. "Bỏ chú ấy ra đi."
Malfoy thở ra một hơi chậm rãi đầy giận dữ trước khi buông Kingsley ra. Anh trừng mắt nhìn ông trong vài giây, sau đó quay lại và bước về phía Hermione.
"Em muốn đi," cô nói với anh. "Đưa em về nhà."
Malfoy gật đầu và nắm lấy tay cô. Anh bắt đầu dẫn họ ra ngoài, nhưng mặc dù Kingsley rõ ràng đang rất bối rối, ông vẫn cố gắng nói được một điều có thể khiến Malfoy ngừng bước.
"Ta e rằng điều đó là không thể được. Con bé cần ở lại đây với chúng tôi."
Căn phòng đột nhiên rơi vào im lặng và rất lạnh lẽo. Nếu Hermione không biết rõ hơn, cô sẽ thề rằng một tên Giám Ngục đã lẻn vào văn phòng của Kingsley.
"Thật vô nghĩa khi cố gắng chống lại điều này," Kingsley tiếp tục, biết rõ bầu không khí trong phòng nhưng phớt lờ nó. "Ta đã cảnh báo một số thành viên khác. Những người lính đang trên đường hộ tống cậu ra khỏi đây, Malfoy, và đưa Granger..."
Lưng của Malfoy đột nhiên trở nên cứng ngắc. "Để tôi nói rõ ràng." Anh từ từ quay lại đối mặt với Kingsley và khi anh làm vậy, những tia lửa xanh bắt đầu tụ lại ở đầu cây đũa phép của anh. "Bất cứ ai chạm vào cô ấy sẽ rời khỏi căn phòng này thành nhiều mảnh."
Harry rõ ràng rùng mình.
Ron nhìn xuống sàn nhà.
"Đừng làm thế," Hermione siết chặt tay anh và kéo nhẹ anh về phía cửa. Anh không nhúc nhích. Anh là một kẻ săn mồi đang đi săn. "Có lẽ tốt nhất là em nên ở lại..."
Cơn thịnh nộ trong mắt anh khi anh nhìn xuống cô khiến cô im lặng. Không thể đoán trước được khi anh như thế này. Tốt nhất là đừng tranh cãi với anh – vì lợi ích của Kingsley.
"Cậu định làm gì?" Kingsley hỏi. "Giết mọi người trong tòa nhà này chỉ để ngăn chúng tôi có khả năng làm hại Hermione ư? Cậu sẽ giết tất cả chúng tôi à? Dù cậu đã mạo hiểm mọi thứ để đổi phe?"
Malfoy cười một cách tàn nhẫn. Anh nhếch mép cười với Kingsley và lăn lưỡi vào bên trong má anh. "Ông có biết tôi là ai không? Tôi là cánh tay phải của Voldemort. Tôi là Mặt Nạ Quỷ của hắn. Tôi đã tàn sát nhiều người đến mức tôi không thể đếm được. Tôi đã đốt cháy các thành phố và căn cứ quân sự thành tro bụi và tôi đã chặt đầu mọi người chỉ vì họ chọc tức tôi một chút. Và nếu tôi có thể làm tất cả những điều đó cho một người đàn ông mà tôi khinh thường nhất, ông nghĩ tôi sẽ làm gì để bảo vệ cô ấy?"
Mắt Kingsley đanh lại nhưng ông không có câu trả lời. Ông tháo bùa khóa trên cửa văn phòng của mình và chúng bật mở, nhưng ngay khi ba người lính Muggle bước qua cửa – tất cả đều mặc áo khoác lót đệm màu đen và cầm súng trên tay – Malfoy đã thực hiện đúng lời hứa của mình. Sau một cú giật mạnh cây đũa phép của mình, những người lính đã bị cắt làm đôi.
Có một giây im lặng đến choáng váng. Hơi thở của Hermione nghẹn lại khi nửa thân trên của họ bắt đầu trượt ra khỏi cơ thể, và khi họ chạm sàn và gập chân lại, mọi người đều nhìn vào Malfoy.
Anh dường như không hề bị ảnh hưởng bởi những gì anh đã làm. Chỉ cần chĩa đũa phép vào Kingsley và kéo Hermione cho đến khi cô hoàn toàn khuất sau lưng anh. "Nếu có ai cố gắng ngăn cản chúng tôi," anh nói. "Thì mấy người sẽ phải chịu đựng như thế. Tôi sẽ không dừng lại và tôi sẽ không dịu dàng đâu. Ông sẽ phải dọn dẹp thi thể trên hành lang trong nhiều tuần và tất cả là lỗi của ông, Kingsley, vì vậy hãy chọn lời lẽ tiếp theo cho thật khôn ngoan."
Malfoy kéo Hermione đi khắp bệnh viện như thể mạng sống của cô phụ thuộc vào điều đó, điều mà theo một cách nào đó, cô cho là như vậy. Rất may là họ không đi qua ai trên đường đi ra – Kingsley chắc chắn đã thay đổi ý định. Anh kéo cô qua các hành lang và khi họ đã ra ngoài và thoát khỏi bất kỳ kết giới nào, anh Độn thổ trở lại ngôi nhà an toàn.
Anh không buông tay cô khi họ về nhà. Anh đá cánh cửa bếp mở ra và kéo cô vào trong, và Hermione cảm thấy bốn cặp mắt đang nhìn qua cánh cổng vòm rộng mở dẫn vào phòng khách.
Astoria đang ôm Blaise trên chiếc ghế sofa mà Hermione thường ngủ, Daphne và Theo trên ghế của Malfoy. Mặt trời đã lặn từ nhiều giờ trước nên căn phòng tối om, nhưng ngọn lửa bập bùng từ lò sưởi vẫn đủ ánh sáng để Hermione nhìn thấy mọi biểu cảm của họ. Họ trông có vẻ lo lắng và bối rối, từng người một.
Khi cả hai đã vào bếp, Malfoy bắt đầu tỏ ra cảnh giác. Anh thả cổ tay cô ra và giật lấy túi xách của Astoria đang nằm trên bàn bếp.
"Em có năm phút để chuẩn bị hành lý," anh rít lên, mắt nhìn xuống khi ném thứ mà Hermione cho là bùa mở rộng vào túi xách trên tay anh.
Hermione không trả lời, chỉ nhìn cách cơn thịnh nộ của anh làm thay đổi các góc cạnh trên khuôn mặt anh và khiến anh càng trông giống một bức tượng đá cẩm thạch hơn. Hoặc một bức tranh thời Phục hưng. Cái đó cũng trông hợp với anh.
Cô tự hỏi liệu cô có thể nhớ khuôn mặt anh sau khi cô chết hay cô sẽ... ngừng tồn tại hoàn toàn không? Đáng lẽ cô nên hỏi Harry nhiều câu hỏi hơn về chuyện đã xảy ra với anh ấy.
Qua khóe mắt, cô nhận thấy Daphne và Theo đang nhìn nhau, sau đó Theo đứng dậy và uể oải bước vào bếp. "Mọi chuyện ổn chứ mày?"
"Tao sẽ đưa Granger ra khỏi đây."
Daphne đứng dậy và theo Theo vào bếp.
Astoria và Blaise nhìn lên từ ghế sofa. Astoria trông có vẻ muốn đứng dậy nhưng cô hốc hác và xanh xao, xanh xao hơn nhiều so với lúc Hermione rời đi. Chắc hẳn căn bệnh của cô ấy đã bùng phát trong lúc họ ở chỗ Hội.
Hermione tự hứa với mình rằng cô sẽ tìm cách cứu mạng Astoria trước khi cô chết.
"Chuyện gì đã xảy ra ở cuộc họp vậy?" Daphne hỏi.
Khi Malfoy ngẩng đầu lên và thấy Hermione không hề cử động, trong mắt anh hiện lên vẻ nguy hiểm. "Em có nghe anh nói không? Thu. Dọn. Đồ. Đạc. NGAY!"
"Tại sao chị ấy cần..." Astoria bắt đầu nhưng bị cắt ngang bởi một cơn ho khan.
Blaise nhìn cô ấy với vẻ mặt lo lắng và đưa tay xoa lưng cho cô. "Tại sao Hermione cần phải thu dọn đồ?" anh nói, hỏi câu hỏi của Astoria khi cô không thể.
"Bởi vì tao sẽ đưa cô ấy đến một ngôi nhà an toàn khác, nơi mà Hội không thể tìm thấy." Malfoy vẫy cây đũa phép của mình và những lọ thuốc hồi máu cũng như thuốc bổ sung máu bắt đầu bay ra khỏi tủ và rơi vào cái túi mà anh đang cầm.
"Tại sao?" Theo lo lắng nhìn hai người họ. "Chắc chắn cuộc họp sẽ không tệ đến thế phải không?"
Malfoy không trả lời. Anh lao tới tủ đựng thức ăn và ném ra một bùa chú nữa, làm cho những phần thức ăn và bình nước bay vào trong túi.
"Em sẽ không đi," Hermione thì thầm.
Malfoy quay người lại và lỗ mũi phập phồng giận dữ. Trông anh rất tức giận – như thể anh sẽ nổ tung bất cứ lúc nào. "Việc này không cần phải bàn cãi gì cả!"
"Anh nói đúng, không cần phải vậy," Hermione nói. "Em sẽ không đi. Chạy trốn cũng chẳng thay đổi được gì cả."
"Đó không phải là chạy trốn! Đó gọi là bảo vệ bản thân! Đó là đặt bản thân lên hàng đầu một lần trong cuộc đời chết tiệt của em!"
"Em không đi!"
"Đi! Em có thể lặng lẽ đi hoặc đá và la hét qua vai anh cũng được, anh đếch quan tâm. Nhưng em sẽ đi!"
"Không, em không đi!"
"ĐI, phải đi!"
"Ai đó làm ơn nói cho tôi biết chuyện quái gì đang xảy ra đi?!" Theo hỏi.
"Nagini không phải là Trường sinh Linh giá duy nhất còn sót lại," Hermione nói và cô phải hít một hơi thật sâu trước khi có thể thêm câu tiếp theo. "Voldemort cũng đã biến tôi thành một cái."
Sắc hồng đã biến mất khỏi khuôn mặt của Daphne.
"Không!" Astoria thở hổn hển và đưa tay lên miệng.
Blaise kinh hãi nhìn Hermione.
Một vài giây trôi qua và không ai nói gì. Theo chỉ nhìn chằm chằm vào Malfoy. Đôi mắt mở to và miệng hơi há hốc. Ngay cả anh ta dường như cũng không thể tìm ra một trò đùa. Không ai trong số họ phải nói gì. Không ai trong số họ biết phải làm gì, ngoại trừ Daphne. Cô quay lại và bước vào phòng khách, đôi giày cao gót của cô gõ nhẹ xuống sàn khi cô bước đi. Cô nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay em gái mình và kéo cô ấy ra khỏi ghế sofa.
"Nào," cô nói, với vẻ thanh lịch và duyên dáng khi cô lấy một chiếc chăn và quấn nó quanh người em gái mình. "Chúng ta đi thôi. Tất cả chúng ta."
"Đi đâu?" Blaise hỏi.
"Chúng ta sẽ lấy những thứ này," Daphne nói, lấy vài chiếc gối trên ghế sofa và nhẹ nhàng ném cho Blaise và chồng cô. "Biến chúng thành lều và túi ngủ rồi ngủ bên ngoài."
"Nhưng chúng ta cần..." Astoria bắt đầu phản đối.
"Không, chúng ta không cần," chị gái cô cắt ngang. "Điều duy nhất chúng ta cần làm lúc này là tránh đường. Draco và Hermione cần ở một mình."
Không ai tranh cãi với Daphne. Tất cả họ đều làm như được bảo và lấy một vài chiếc gối và chăn – nhưng đảm bảo để lại một ít cho Hermione và Malfoy – rồi biến mất khỏi cửa bếp.
Cái nhìn Astoria dành cho Hermione trong khi Blaise giúp cô ấy ra ngoài khiến ngực cô đau nhói.
Theo cũng nhìn Malfoy tương tự.
Khi họ ở một mình, Malfoy và Hermione nhìn nhau rất lâu. Cô không biết phải nói gì, thậm chí không biết phải bắt đầu từ đâu để nói lời tạm biệt với anh...
"Em muốn được chôn cất." Cô nghĩ đó là một nơi tốt để bắt đầu, trước tiên hãy giải quyết những vấn đề thiết thực.
Malfoy nghiến chặt hàm. Cô nhìn anh nuốt nước bọt. "Cái gì?"
"Sau khi... chuyện đó... xảy ra, em muốn anh chôn xác em," Hermione thì thầm, và cái cách mà Malfoy co rúm khiến trái tim cô thắt lại đau đớn. "Hội luôn đốt xác người chết nhưng em không muốn điều đó. Em muốn anh chôn em ở đâu đó và êm bùa cho cỏ để vô số hoa mọc trên mộ em và anh có nơi nào đó để thăm em... Nếu anh muốn, thế thôi."
"Anh không thể nghe được điều này."
"Em muốn anh chôn em dưới gốc cây hoa anh đào trong thái ấp của anh. Có thể di chuyển chiếc ghế dài để nó đối diện với mộ em được không? Anh không cần phải làm vậy nếu anh không muốn, nhưng đó là nơi duy nhất cảm thấy như nhà của em trong nhiều năm."
"Dừng lại đi, Granger."
"Và em muốn mọi người tổ chức một đám tang cho em. Em muốn tất cả các anh say đến mức Astoria bất tỉnh ở đâu đó và Theo thì nôn mửa. Em không muốn đó là một điều đáng buồn. Em muốn các anh ăn mừng chiến tranh đã kết thúc và tất cả các anh đều được tự do và..."
"ANH NÓI DỪNG LẠI!"
Anh đang bị tổn thương. Những bức tường Bế quan của anh đang treo lơ lửng nhưng họ cần nói về điều này. Cô không biết họ còn bên nhau bao nhiêu thời gian và cô không muốn giữa họ có điều gì không được nói ra.
Hermione có thể còn vài tuần nữa trước khi họ tìm thấy và giết Nagini – có thể là hai tháng, nếu họ thực sự kéo dài thời gian – nhưng cô còn sống càng lâu thì Voldemort càng sống lâu và hắn sẽ giết càng nhiều người, và bao nhiêu tùy ý và cô ích kỷ đến mức cô muốn kéo dài thời gian với Malfoy, nghĩ đến việc những người vô tội sẽ chết vì cô không chịu từ bỏ Malfoy... Nó khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Nhưng cô phải bắt đầu từ đâu?
Cổ họng cô nghẹn lại. Cô cố gắng ép mình thốt ra những lời đó. "Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Vì lợi ích của những người khác, chuyện này cần phải xảy ra..."
"Còn điều anh cần thì sao?!" Malfoy gầm lên. "Chỉ cmn một lần thôi, em có thể quên việc cứu người khác đi và nghĩ xem anh cần gì không!"
"Anh cần gì?"
"Anh cần em Granger!" Anh thở ra một cách giận dữ. "Em nói rằng chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới cơ mà. Đó là gì vậy?! Chỉ là một lời hứa suông thôi sao?!"
"Tất nhiên là không rồi!"
"Chà, làm sao chúng ta có thể làm được điều đó nếu em không còn ở đây nữa?!"
Tim Hermione như muốn vỡ ra. "Em không muốn gì hơn là được đi du lịch khắp thế giới cùng anh, nhưng nếu muốn Voldemort chết, Hội cần em..."
"Địt con mẹ nó những gì Hội cần! Địt con mẹ nó những gì thế giới cần! Anh chỉ cần em! Anh cần em ở bên cạnh anh! Anh cần em sống!"
"Không sao cả. Em đã sẵn sàng..."
"Đừng có dám nói là em sẵn sàng chết!" Ngực Malfoy phập phồng và trông anh như khó thở. Đôi mắt anh mở to, điên cuồng và bàn tay anh co lại thành nắm đấm ở bên cạnh. Trông anh như thể đang nắm giữ sự tỉnh táo của mình chỉ bằng đầu ngón tay. Chỉ cần một cú đẩy nhẹ thôi là anh sẽ bị rối tung. "Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, mọi chuyện không thể kết thúc như thế này được!" Anh vung mạnh tay vuốt tóc và quay đi khỏi cô. "Anh không làm tất cả những điều này chỉ để em chết! Không! KHÔNG! Phải có cách gì đó! Làm sao Potter sống sót khi Voldemort giết nó chứ?!"
Anh đã biết câu trả lời cho điều đó, anh đã nhìn thấy nó trong ký ức của Hermione. "Harry đang giữ Viên đá Phục sinh khi bồ ấy chết. Nó làm cho bồ ấy sống lại."
Anh quay lại phía cô với thứ gì đó lấp lánh trong mắt anh. Hy vọng vẫn ở đó, đốt cháy trong tròng đen của anh dù anh đã biết đó chỉ là hy vọng hão huyền. "Tuyệt vời, giờ nó ở đâu?!"
"Không quan trọng nữa đâu."
"Tại sao không?!"
"Vì nó không còn tác dụng nữa. Nó bị nứt sau khi đưa Harry trở lại và nó không còn tác dụng kể từ đó nữa."
Malfoy gầm gừ hướng lên trần nhà và lùa tay vào tóc lần nữa. "Nếu chúng ta cố gắn nó lại thì sao?!"
"Nếu có cách nào để sửa chữa Viên đá Phục sinh, anh có nghĩ rằng em sẽ làm điều đó khi em vẫn còn ở trong Hội không? Nó vô dụng với chúng ta rồi, Draco."
Khi anh nhìn cô lần nữa, đôi mắt anh xanh, sáng và ngày càng tuyệt vọng hơn theo từng giây. "Vậy thì đặt Trường Sinh Linh Giá vào trong anh!"
Những lời nói đó có thể như một nhát dao đâm vào tim cô vì chúng làm cô tổn thương. Anh sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu cô, chỉ như vậy thôi. Không có câu hỏi nào được hỏi. Không hề có một chút hối tiếc hay nghi ngờ nào trên khuôn mặt anh.
"Anh biết là không được như vậy mà," cô nhẹ nhàng nói. "Và ngay cả nếu có thì em vẫn sẽ chết. Cuộc sống của em gắn liền với cuộc sống của anh. Nếu anh chết, em cũng sẽ chết..."
"Nhưng nếu em chết, anh sẽ mắc kẹt ở đây mà không có em. Phần thưởng đó là cái quái gì vậy?! Chúng ta phải làm được điều gì đó chứ!"
"Không có đâu anh."
"Sư tử nhỏ của anh đi đâu rồi?!" Malfoy hét lên, tổn thương, đau đớn. "Cô ấy sẽ không xuôi tay và chấp nhận thất bại như thế này! Cô gái nhổ nước bọt vào mặt Tử thần Thực tử đâu rồi?! Cô gái luôn mỉm cười mỗi khi cố giết anh đâu rồi?!"
"Anh nghĩ em muốn chết sao!?" cô hét lên, cảm thấy cơn giận của mình bắt đầu nổi lên. "Em không muốn!! Em đã dành nhiều tuần để suy nghĩ về việc sẽ tuyệt vời như thế nào – bất chấp tất cả những gì em đã làm – để thực sự sống sót qua chuyện này và có một cuộc sống! Với anh!"
"Vậy thì làm đi!"
"Làm sao em có thể làm được khi điều đó có nghĩa là hàng nghìn người nữa sẽ chết?!" Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận của mình và khi nói lại, cô cố gắng hạ giọng xuống thành một tiếng thì thầm buồn tẻ. "Draco, em xin lỗi, nhưng em không thể sống nếu điều đó đồng nghĩa với việc những người khác phải chết."
"Em không được chết Granger! Đó không phải là một lựa chọn, và nếu em nghĩ rằng anh sẽ ngồi đây và nhìn em lao vào trận chiến như một con cừu bị giết thịt thì em đã nhầm to rồi! Anh sẽ không làm vậy! Anh từ chối!"
"Anh không có quyền quyết định."
"Không, không, không Granger! Em không được bước vào cuộc đời anh rồi chết!" Đột nhiên anh lao về phía cô. Anh nắm mạnh lấy hai bên mặt cô và kéo cô về phía trước cho đến khi họ gần đến mức không thể tin được, môi gần như chạm vào nhau. "Em không thể làm anh cảm nhận được mọi thứ rồi biến mất thế được! Em không thể làm anh sống lại và sau đó lấy đi lý do sống duy nhất của anh vì đó là điều mà Hội cần!"
Hermione hít một hơi thật sâu và ngước lên nhìn anh. "Sao cơ?"
Đôi mắt anh mở to và cô nhận ra anh không có ý thốt ra những lời đó. Anh do dự một giây, gần như đang tranh luận về việc rút lại lời nói đó – rồi anh thở ra thật to – quyết định của anh được đưa ra.
Vì dù anh có muốn tin hay không thì thời gian họ ở bên nhau cũng không còn nhiều nữa, vậy níu kéo bây giờ có ích gì?
"Trước khi em bước vào cuộc đời anh, Granger, anh đã chết, được chứ? Một cái xác biết đi thôi," anh nói nhẹ nhàng, gần như thì thầm. "Anh đã làm những gì được bảo và giết khi Voldemort bảo anh làm vậy nhưng anh đã chết từ bên trong rồi . Anh không sống đâu. Anh không thể cảm nhận được bất cứ điều gì anh đang làm. Anh không muốn. Anh không quan tâm. Anh tê liệt với mọi thứ, anh không có một cảm xúc hay cảm giác nào, anh như một cái xác, rồi em bước vào cuộc đời anh và em..." Anh ôm đầu cô giữa hai tay và Hermione không thể quyết định anh làm thế là vì anh muốn làm cô đau hay anh không bao giờ muốn để cô đi. "Voldemort luôn nói rằng Muggle và người gốc Muggle giống như bệnh ung thư. Mãi cho đến khi gặp lại em, anh mới nhận ra rằng hắn không hoàn toàn sai. Em không phải ung thư, Granger, em là thuốc giải độc. Trái tim anh đã chết, nó đã chìm trong bóng tối, hận thù và trả thù trong nhiều năm và rồi em đã mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của anh, em làm anh cười và cho anh thấy cuộc sống có ý nghĩa như thế nào. Em đã làm cho anh sống lại và em khiến anh muốn sống. Anh không biết mình sẽ trở thành người như thế nào nếu không có em kéo anh lại."
Đôi mắt của Hermione rực cháy. Cô chớp mắt để ngăn nước mắt và cảm thấy môi dưới mình bắt đầu run lên.
"Cảm ơn cậu đã cứu mạng em trai tôi." Đó là những gì Daphne đã nói với cô. "Ý tôi không phải là về thể chất." Cô ấy đã quay trở lại cuộc sống của họ được năm phút và cô ấy đã nhận ra điều mà Hermione đã bỏ lỡ.
Malfoy yêu cô. Anh có thể không nói điều đó một cách thẳng thắn, nhưng anh đã làm theo cách riêng của mình, theo kiểu Mặt Nạ Quỷ quằn quại, đen tối. Anh đã yêu cô. Anh vừa mới nói cho cô biết mà không cần phải nói. Người khác sẽ vô cùng vui mừng trước lời tuyên bố như vậy, nếu sáng nay anh nói với cô điều tương tự – thậm chí một giờ trước – thì có lẽ cô đã như vậy, nhưng bây giờ, biết những gì cô biết... Thật ấm áp cho trái tim cô và đồng thời cũng làm tan vỡ nó.
Anh yêu cô – anh yêu cô và cô sắp chết.
Anh yêu cô – cô là lý do sống của anh, và cô sắp rời xa anh.
Anh đã yêu cô và trong vài tháng nữa anh sẽ phải chôn cất cô.
Trong suốt những năm kể từ khi chiến tranh bắt đầu, đó là điều tàn ác nhất, kinh tởm nhất mà cô từng làm.
"Nói gì đi," anh nói, hai tay anh siết chặt hai bên mặt cô. "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Em xin lỗi." Cô thực sự thấy có lỗi. Cô không biết phải diễn đạt bằng lời nói như thế nào để xin lỗi về điều mà cô đã làm với anh. "Em biết... em biết 'ở một kiếp sống khác' bắt đầu như lời nói đùa..."
"Đó không bao giờ là lời nói đùa," anh nói một cách nghiêm túc và ấm áp. "Không bao giờ với anh."
Hermione gật đầu và ngọn lửa trong mắt cô ngày càng mãnh liệt. Cô có thể cảm thấy một tiếng nức nở đang cố gắng bò lên cổ họng mình. "Chúng ta đã nói rằng chúng ta sẽ ở bên nhau trong kiếp này hoặc kiếp sau," cô thì thầm khi nhìn chằm chằm vào anh. Tầm nhìn của cô bắt đầu mờ đi khi nước mắt đọng lại trong mắt cô. "Em chỉ nghĩ chúng ta sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn ở kiếp này."
Càng nhìn chằm chằm vào cô lâu, vẻ mặt tức giận của anh càng giảm xuống. Trong một khoảnh khắc, anh trông lạc lõng, tan vỡ, dễ bị tổn thương và hàng trăm thứ khác. Trong một nhịp tim, anh trông giống như khi anh ôm người mẹ đang hấp hối của mình trong vòng tay.
Và rồi cơn thịnh nộ mà anh cố gắng kìm nén đã được giải phóng. Anh buông cô ra và tự đánh mình. Anh đá vào cửa tủ và để lại những lỗ hổng trên đó. Anh đập vỡ cửa sổ và lật ngược bàn ăn. Những mảnh gỗ bay vút lên không trung. Kính vỡ nằm rải rác trên sàn nhà. Không còn gì nguyên vẹn. Anh đã phá hủy mọi thứ. Anh phá vỡ mọi thứ và hét lên với từng chút tàn phá mà anh gây ra.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Hermione khi cô nhìn anh.
"ĐÉO CÔNG BẰNG CHÚT NÀO! ANH PHẢI LÀM GÌ HƠN NỮA CHỨ?!" Malfoy hét lên, giơ tay ra và bắn ra một lời nguyền khiến bồn rửa bát nổ tung. "ANH ĐÃ LÀM MỌI THỨ CHO HỘI! ANH ĐÃ LÀM TẤT CẢ NHỮNG ĐIỀU HỌ NÓI! ANH ĐỔI PHE, ANH ĐÃ GIẾT TỬ THẦN THỰC TỬ CHO HỌ! ANH ĐÃ ĐƯA CHO HỌ TRƯỜNG SINH LINH GIÁ VÀ ANH ĐẶT GIA ĐÌNH CỦA MÌNH VÀO NGUY HIỂM! TẠI SAO PHẢI CÓ CHUYỆN GÌ ĐÓ XẢY RA VẬY?!" Anh đá vào ghế như thể nó là xương sống của Voldemort. Anh đấm vào tường. "CON MẸ NÓ, ĐẾN LÚC NÀO THÌ ANH MỚI CÓ ĐƯỢC ĐIỀU MÌNH MUỐN, ANH MẤT! ANH TIẾP TỤC MẤT VÀ ANH ĐẾCH THỂ LÀM ĐƯỢC NỮA!" Anh phóng một lời nguyền nữa khiến chiếc bàn ăn cũ cắt làm đôi. "VOLDEMORT THA MẠNG CHO ANH NHƯNG HẮN ĐÃ GIẾT BA MẸ CỦA ANH! ANH BẮT ĐẦU LEO LÊN HÀNG CAO NHẤT NHƯNG SAU ĐÓ BỌN ANH LẠI MẤT DAPH! VOLDEMORT THÌ ĐANG CHẾT DẦN, HỘI ĐANG MẠNH HƠN! BỌN ANH CÓ LẠI DAPH! ANH CÓ EM! CHÚNG TA ĐÃ – CHÚNG TA SẼ BỎ TRỐN CÙNG NHAU VÀ CÓ MỘT CUỘC SỐNG TUYỆT VỜI! MỌI CHUYỆN ĐANG DẦN TỐT HƠN, ANH ĐÃ GẦN ĐẠT ĐƯỢC MỌI THỨ ANH MONG MUỐN VÀ BÂY GIỜ CHUYỆN NÀY!"
Anh ném cây đũa phép của mình qua phòng và bắt đầu đấm vào tường. Anh rút tay lại và đập nắm đấm vào tường lần nữa. Bức tường bị nứt. Da trên đốt ngón tay của anh rách ra và anh bắt đầu chảy máu nhưng anh không dừng lại. Chỉ liên tục đấm tay vào tường hết lần này đến lần khác như thể điều đó có thể làm dịu đi nỗi đau mà anh đang cảm thấy bằng cách nào đó.
"NÓ ĐÉO CÔNG BẰNG! CÓ RẤT NHIỀU ĐIỀU ANH MUỐN CHO EM XEM! CÒN RẤT NHIỀU ĐIỀU NỮA ANH MUỐN LÀM VỚI EM – NHƯNG CHÚNG TA KHÔNG CÓ ĐỦ THỜI GIAN!"
Bàn tay của Hermione đưa lên che miệng khi nước mắt bắt đầu chảy xuống má cô nhanh hơn. Anh trông giống như một người đã mất tất cả, và cô không thể tìm ra ai khác để đổ lỗi ngoài chính mình.
Cuối cùng, khi bức tường vỡ vụn và máu chảy lên cổ tay, anh dừng lại. Tiếng thở dài của anh biến thành tiếng nức nở khi anh quỳ xuống sàn và lấy tay che mặt.
Hermione đến với anh theo bản năng, bản năng thứ hai. Cô quỳ xuống bên cạnh anh và nắm lấy cổ tay anh trong tay mình. Máu của anh thấm đẫm lên những ngón tay cô khi cô gỡ tay anh ra khỏi mặt anh.
"Tất cả là lỗi của anh," anh lặng lẽ nức nở. "Nếu anh không bắt em ở Dover, thì những chuyện này đã không xảy ra... anh rất xin lỗi... anh... anh đã kết án tử hình cho em..."
"Không, anh không làm vậy," Hermione thì thầm. Cô nhích lại gần anh nhất có thể và hôn lên đỉnh đầu anh. "Đây không phải lỗi của anh. Anh không làm chuyện này."
"Em không đáng phải chịu đựng như vậy."
Thành cổ họng cô dày đặc đến mức gần như không thể nói được. "Anh cũng vậy."
Bàn tay anh tuyệt vọng trượt lên cánh tay cô. Những ngón tay run rẩy của anh nắm quanh cổ tay cô, ngăn cản cô rời xa anh. "Em không thể rời bỏ anh, Granger," anh thì thầm, đôi mắt vẫn lấp lánh, má vẫn ướt. "Anh sẽ không cho phép điều đó."
"Dù Voldemort có cố ý hay không thì hắn cũng đã biến em thành Trường sinh Linh giá rồi. Chừng nào em còn sống thì không thể giết Voldemort được. Em sẽ không để mình trở thành nguyên nhân khiến nhiều người mất mạng nữa. Hắn cần phải chết..."
"Nhưng anh cần em sống!" anh thở dài nặng nề và dựa vào tay cô. "Granger, nếu em chết, anh sẽ không thể sống sót được đâu! Em không biết em có ý nghĩa như thế nào với anh đâu. Em không biết những điều anh sẽ làm cho em đâu." Tay anh siết chặt quanh cổ tay cô như một chiếc còng tay và anh bám chặt lấy cô một cách tuyệt vọng. "Anh không thể rời xa em lúc này, không khi chúng ta gần như đã có được mọi thứ!"
"Anh đã sống sót khi anh nghĩ Daphne đã chết đây thôi, anh có thể sống sót sau chuyện này."
"Chuyện đó khác!"
"Khác thế nào chứ?!"
"Vì anh không yêu Daphne!"
Đây rồi. Những lời đó đã đeo bám họ trong nhiều tháng. Điều mà cả hai gần như đã nói với nhau nhưng lại luôn giữ lại trong lòng.
"Anh sẽ làm bất cứ điều gì em yêu cầu," anh nói những lời đó một cách chậm rãi, như thể anh đang cố gắng khắc chúng vào trong cô giống như khắc chữ vào đá. "Anh sẽ tàn sát cả thế giới cho em, tất cả những gì em cần làm là yêu cầu anh thôi. Anh sẽ trở thành Trường Sinh Linh Giá thay cho em nếu có thể. Anh sẽ từ bỏ mọi kho báu mà anh có hoặc sẽ có. Anh sẽ khoét ngực mình, lấy trái tim mình ra và đưa cho em nếu em yêu cầu. Anh sẽ lấy cho em bất cứ thứ gì trên thế giới này mà em muốn. Nhưng đừng bắt anh phải ngồi nhìn em chết."
Cô hôn lên đỉnh đầu anh lần nữa và lướt ngón tay cái dọc theo đôi má ướt đẫm của anh. Cô không biết phải nói gì, không còn lời nào nữa.
"Chúng ta sẽ tìm cách khác," anh nói. "Anh sẽ không ngừng tìm cho đến khi tìm ra cách cứu em."
"Em không muốn tranh luận nữa," Hermione thì thầm, nghiêng người về phía trước và áp trán cô vào trán anh. "Em không muốn dành những ngày cuối cùng bên nhau của chúng ta để la hét với nhau." Cô nghiêng người về phía trước và hôn anh một cách nhẹ nhàng. "Em yêu anh."
Cô đã yêu anh. Cô biết rằng cô yêu anh như cô biết mình cần oxy để thở. Đã lâu rồi nhưng cô chưa bao giờ muốn nói ra điều đó. Cô đã muốn để dành. Tưởng tượng mình thì thầm điều đó vào tai anh khi họ bay trên lưng Narcissa. Cô đã muốn nói với anh vào một thời điểm nào đó trong tương lai, nhưng vì cô không còn muốn giữ nó lại nữa nên việc giữ nó dường như là vô nghĩa.
Malfoy hít vào như thể đang đau đớn. Thở ra run rẩy như thể cô vừa đâm anh.
Cô hôn anh lần nữa. "Em yêu anh." Và một lần nữa, lần này sâu hơn khi tay cô trượt lên sau gáy anh để cô có thể nắm lấy tóc anh. "Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian để cố giết nhau. Nếu em biết chúng ta có rất ít thời gian bên nhau..."
Môi anh chạm vào môi cô. Cánh tay anh vòng qua eo cô, và anh kéo cô vào lòng mình. Những nụ hôn của anh quá mãnh liệt, đói khát và điên cuồng. Anh hôn cô như thể đây là lần cuối cùng.
Cô luồn những ngón tay mình vào tóc anh và hôn đáp lại anh một cách mãnh liệt.
Tay anh trượt ra sau chân cô và khi anh đứng dậy và bế cô lên, cô quấn chân cô quanh eo anh. Môi cô không rời khỏi môi anh khi anh dẫn họ vào phòng khách, nhưng họ không đến ghế sofa. Anh đặt cô xuống sàn trước đống lửa và xé toạc quần áo của cô.
Và của anh trong vài giây.
"Em yêu anh," những lời mà cả hai đã giấu kín với nhau đột nhiên được nói liên tục, quá công khai, giống như lẽ ra họ phải làm như vậy từ lâu.
"Anh yêu em," anh nói với cô khi hôn một đường từ xương quai xanh đến cổ cô.
"Em yêu anh," cô nói với anh khi anh đẩy vào trong cô.
"Anh yêu em," anh rên rỉ khi cùng cô đạt cực khoái.
"Em yêu anh," cô nói khi cảm thấy anh bắt đầu run rẩy dưới đầu ngón tay cô.
"Đừng rời xa anh," anh nói với cô sau khi anh ngã đè lên người cô, kiệt sức – một lúc.
Sau đó họ nằm trên sàn hàng giờ đồng hồ, Hermione không thèm đếm là bao lâu. Cô ước mình có thể nén lại cảm giác của mình trong những khoảnh khắc đó. Cuộn tròn trong vòng tay của Draco, nằm trên sàn với anh trước ngọn lửa, tay chân đan vào nhau không biết anh kết thúc ở đâu và cô bắt đầu ở đâu. Không có vũ khí ẩn giấu hoặc động cơ bí mật nào.
Chỉ có Hermione và Draco. Chỉ là một thuần chủng và một Máu Bùn.
Nếu đây là cách cô có thể trải qua những ngày cuối cùng trên trái đất thì cô có thể chết trong hạnh phúc.
"Hứa với anh là em sẽ cố gắng tìm cách giải quyết chuyện này." Với đôi môi anh vẫn áp vào thái dương cô, cô cảm nhận được từng lời nói. "Hứa với anh là em sẽ không rơi bỏ anh."
"Em sẽ cố gắng không làm vậy. Em hứa."
"Thật không?" Cánh tay anh siết chặt quanh cô, và cô quan sát cách các cơ bắp trên bắp tay anh gợn sóng dưới ánh sáng từ ngọn lửa.
Cô dịch chuyển vai để có thể ngước nhìn anh. "Em hứa." Cô mỉm cười, hy vọng anh sẽ hiểu.
Anh nắm lấy tay trái của cô và nhẹ nhàng đưa lên môi. Anh nhìn cô thật kỹ khi đặt một nụ hôn dài lên ngón tay áp út của cô. "Anh hứa."
"Dù thời gian còn lại là bao nhiêu," Hermione nói, "Em muốn dành nó cho anh. Nhưng sau đó, anh cần phải sống và già đi. Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta, nhớ không? Khi em chết, lời thề đó được thực hiện và anh cần phải bước tiếp."
"Granger," anh nói, và anh cười tự mãn với cô theo cách làm trái tim cô rung động. "Em nghĩ tình yêu của anh dành cho em mong manh đến nỗi điều gì đó đơn giản như cái chết có thể khiến anh rời xa em sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip