chapter 2
Hermione bỏ chạy khỏi dạ vũ Yule với gương mặt đầm đìa nước mắt và bị một người không ngờ tới tìm thấy
***
Hermione cầm lấy tà váy chạy khỏi vũ hội, đầu gối đau đớn khuỵu xuống khi cô vừa mới đến chân cầu thang.
Đấy cũng là cách mà Draco tìm thấy cô.
Lúc này, nước mắt hẳn đã cạn khô trên khuôn mặt diễm lệ ấy. Đôi guốc đã được cô tháo ra, để tùy ý bên dưới hành lang tối om.
Cởi giày, hắn lặng lẽ bước đến và ngồi xuống cạnh cô. Nền đá lạnh thấm qua áo choàng của hắn và Draco tự hỏi thế quái nào mà thân nhiệt cô không hề bị giảm đi trong suốt thời gian vừa qua. Dù rất muốn, nhưng khoác chiếc áo choàng của mình lên vai cô dường như quá lãng mãn so với tính cách của hắn.
"Ron là một tên ngốc." cô thấp giọng chia sẻ, cố nặn ra một nụ cười cay đắng.
Hermione biết đó là Draco trước khi cô quay lại và nhìn vào đôi mắt mờ ảo của hắn, trước cả khi hắn ngồi bên cô như thế này.
Cô cảm nhận được mùi hương của hắn phả đậm trong không khí – một mùi gì đấy rất đỗi Muggle. Thề có Merlin, cô chắc chắn sẽ không bao giờ tiết lộ cho hắn biết, rằng loại nước hoa phù thủy đắt tiền mà Draco sử dụng, nó được bán trong một cửa hàng dược phẩm Muggle - Old Spice. Bố cô cũng dùng loại tương tự.
Draco chế giễu trước sự tức giận của Hermione. Trao cho cô cái liếc mắt đầy ẩn ý, hắn nói:
"Cô đang nói một điều hiển nhiên với top 1 những người ghét Ron, Granger à.''
"Tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ ở vũ hội, và rồi cái đầu béo ngốc nghếch của cậu ấy xen vào, phá hỏng tất cả mọi thứ!"
"Hermione," Tim cô đập loạn nhịp khi nghe hắn gọi tên mình "Tôi nghĩ tình huống này gây xúc phạm sâu sắc đến điểm G rồi. Cái đầu béo còn chẳng phải lời chế nhạo tuyệt đỉnh nhất với vốn từ ngữ của cô nữa kìa. Tin tôi đi Granger, cô đã từng gọi tôi bằng những cái tên còn tệ hơn thế nhiều.''
"Có lẽ.'' Tiếng cười khúc khích làm tâm trạng cô thêm mãnh liệt "Thôi được rồi. Ron là một thằng khốn nạn. Như ý cậu muốn nhé."
"Tôi cá chắc với cô là thằng nhỏ của nó còn teo tóp hơn cả của ông già Albus."
"Và mỡ trong bụng cậu ấy hẳn dư sức nuôi đủ đám gia tinh trong nhà trong vòng một tháng.''
"Ừ... Vậy tại sao cô lại chơi với tên khốn đó?"
"Nó thực sự... rất khó để trả lời... Tôi không biết nữa... à mà khoan, tên khốn mà cậu nhắc tới là ai thế?" cô nhếch mép.
"Potter?"
Nói rồi, cả hai cùng phá lên cười. Hoàn toàn tự nhiên, như giữa những người người bạn thật sự. Cho đến khi cơn đau từ bụng khiến hô hấp của họ trở nên đôi chút khó khăn - báo hiệu việc họ đã cười quá nhiều, cả hai mới dừng lại.
Dĩ nhiên, không điều gì họ vừa nói hài hước đến mức đấy cả; chỉ là sau một đêm dài như thế, một tràng cười thoải mái có lẽ là "thứ thuốc bổ" hữu hiệu họ cần ngay lúc này.
"Draco," Hermione cười nấc lên "Mặt cậu đỏ quá! Có thể không đỏ như lần trước, lần mà tôi tát cậu ý, nhưng..."
Draco cắt ngang lời cô "Tôi tưởng chúng ta đồng ý không bao giờ..."
''Vết bầm tím đã ở trên má cậu ít nhất một tuần, nếu tôi nhớ không nhầm. Một là do tôi mạnh mẽ hơn tôi nghĩ, mà điều này thì khó xảy ra lắm, hai là da cậu mềm mại như trái đào vậy. Này, cậu vừa cáu kỉnh đấy hả?"
"Cô tát tôi.''
"Nhưng cậu xứng đáng mà. Tôi thậm chí còn không có cảm giác tồi tệ khi đã ra tay với cậu như thế, cho tới khi cậu tìm thấy cậu ủ rũ một mình ở Đại sảnh..."
''Nói dối..."
"...ừ, khóc nấc lên như em bé..."
"NÀY NHÉ, RÕ RÀNG CHỈ CÓ VÀI GIỌT."
"Cậu công nhận không, em bé ấy đáng yêu nhỉ? Nước mắt, nước mũi tùm lum, mặt mày thì nhăn nhó hết cả lên..."
Draco bất lực đấm xuống nền đá lạnh lẽo. Khỉ thật. Hắn không hề tức giận mà ngược lại, tâm trạng hiện đang rất vui vẻ. Hắn quay đầu sang một bên, giấu đi nụ cười đang rạng rỡ trên gương mặt, đáp:
"Nếu cô cứ tiếp tục bắt nạt tôi như thế này, tôi sẽ gỡ bỏ ngay cái thỏa thuận giữa chúng ta đấy."
"Và kết thúc tình bạn này à?"
"Không phải bạn..."
"...nhưng là kẻ thù thân thiện của nhau. Tôi biết, tôi biết rồi."
Phía sau họ, vầng trăng lấp ló trên nền trời xanh thẳm. Ánh trăng như tò mò, luồn lách qua khung cửa sổ, vô tình rọi những đường óng ánh xuống vị trí hai người. Giữa hành lang tối tăm, mái tóc bạch kim của Draco và chiếc váy dạ hội của Hermione bỗng nổi bật hơn tất thảy, cả hai lúc này dường như đang tỏa sáng lấp lánh.
Ngồi bên nhau nơi chân cầu thang - họ giống như một đôi bạn thân đang thoải mái giãi bày tâm sự, vừa mới cùng nhau ngắm cảnh khi hoàng hôn buông xuống.
Sự im lặng bao trùm hồi lâu, Hermione bắt đầu lơ đãng xoa một bên mắt cá chân của mình "Cũng muộn rồi, có lẽ tôi nên quay về phòng."
"Nhưng chúng ta đâu có quy định nào về giờ giới nghiêm đâu?" Draco trả lời bằng một tông giọng quãng tám, nhận ra điều mình vừa nói, trong thoáng chốc gương mặt hắn khẽ ửng đỏ.
Niềm vui đan xen hy vọng thấp thoáng hiện ra, dù giờ đây trong từng hơi thở của cô, có gì đấy run run hơn bao giờ hết.
"Nếu chúng ta là bạn, và nếu cậu thôi hành xử như một thằng nhóc như thế, cậu hoàn toàn có thể yêu cầu tôi ở lại mà."
Draco lặng lẽ quan sát từ khóe mắt mình khi cô vén một lọn tóc ra sau tai. Lạc vào miền đất thầm kín của riêng bản thân, hắn mường tượng những ngón tay mình đang chậm rãi lướt qua hàng cúc khóa đằng sau chiếc váy dạ hội của Hermione...
Chết tiệt!
Ngừng dòng suy nghĩ không mấy là đứng đắn của mình lại, hắn nhìn cô, dịu dàng bày tỏ
"Tôi chỉ đơn thuần nghĩ, sẽ thật đáng tiếc nếu cô trở về phòng ngủ, khi mà bản thân chưa có một điệu khiêu vũ thật sự trong ngày hôm nay."
Draco chìa cánh tay mình về phía cô, hồi hộp chờ mong. Chưa bao giờ hắn thấy đầu gối mình run như lúc này.
Lạy Merlin, hy vọng cô ấy sẽ không cảm nhận được mồ hôi đang chảy đều nơi lòng bàn tay mình.
"Nhưng tôi đã khiêu vũ với Krum rồi mà." cô bối rối.
"Nào Hermione, một điệu nhảy với một người đàn ông thực thụ kia. Chứ không phải với một cục thịt có hình dạng giống một người đàn ông như thế."
Không thể chối cãi điều hắn vừa nói, cô bèn rụt rè, nắm lấy bàn tay ấy.
Khẽ nhếch môi, Draco liền đưa cả hai xuống giữa hành lang bên dưới và bắt đầu khiêu vũ theo tiếng nhạc vọng ra từ phía Đại Sảnh Đường. Cơ thể họ, trong vô thức, áp sáp hơn vào nhau. Tà váy cô thướt tha lướt theo từng chuyển động của họ; dù rằng đôi lúc chân hắn khẽ va vào cô, nhưng dường như cô không mấy bận tâm lắm.
Đây cũng là lần đầu tiên, Hermione nhận ra mùi bạc hà nam tính trong hơi thở của hắn
Đôi mắt Draco nhìn xuống cô không chớp, đắm chìm vào những đốm sáng tuyệt đẹp trong mắt cô, hắn cảm giác mình như bị nuốt chửng.
Liệu tên ngốc Weasley ấy đã bao giờ dừng chân lại để chiêm ngưỡng chúng chưa nhỉ, Draco tự hỏi.
Cứ thế, cả hai như lạc vào thế giới riêng của nhau, say sưa khiêu vũ.
Có một khoảnh khắc, hắn đột nhiên dừng lại, nghiêng mình tới, đặt lên môi Hermione một nụ hôn. Bàn tay hắn dịu dàng đan chặt lấy tay cô.
Nụ hôn không dài, nhưng nó vấn vương mãi trong lòng hai người tới tận giây phút Draco và Hermione bắt đầu viết nên trang đầu tiên cho chuyện tình nhỏ bé này. Tuy vậy, giữa bài tập và Potter, những khoảng thời gian cả hai có với nhau thực sự hiếm hoi, và dường như có điều gì đấy rất xa vời.
Giống như nụ hôn đầu đời trong sáng đó, mối tình lãng mạn của họ, đến và đi cũng rất nhanh. Quãng thời gian ấy đã từng đẹp đến bao nhiêu, thế rồi bóng tối ập đến, thiêu rụi đi tất cả. Kẻ thù thân thiện năm nào, theo cái cách mà Draco bắt đầu và vẫn thường trêu đùa, giờ đây đã trở thành kẻ thù thật sự của nhau.
Nhưng bất kể thực tại tàn khốc đến đâu, tình cảm mà hắn dành cho Hermione - sự rung động đó, đã luôn nằm yên vị một góc trong trái tim hắn, kể từ cái đêm hắn khiêu vũ với cô nơi những vì sao không bao giờ vụt tắt.
Không phải khi ánh mắt họ chạm nhau ở ga xe lửa của những năm tháng sau này. Dù bị làn khói dày đặc che khuất tầm nhìn, nhưng không quá khó để Draco nhận ra khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp của cô. Không phải khi cô qua đời và hắn thậm chí còn chẳng được mời để nói lời từ biệt cuối cùng...
Ngay cả khi đó, Draco đã hy vọng sẽ không một ai được phép xen vào giữa họ - khi hắn đoàn tụ với cô ở thế giới bên kia.
~End~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip