Chương 5
Cảnh báo: Rating 18+
....
Có rất nhiều thứ muốn nói ra nhưng lại không thể lựa chọn được từ thích hợp. Tự đối xử với bản thân như nô lệ của những loại cảm xúc mập mờ kì quặc.
Harry lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác độn thổ trong tư thế bị ôm chặt. Draco thì chẳng thèm bận tâm đến chuyện đó, lập tức cởi áo khoác của Harry ra. Trong đôi mắt xám xanh chuyển thành một vùng ánh sáng trắng, đột nhiên Harry cảm thấy như có một loại phép thuật quyền năng nào đó đang vây lấy cậu.
Hermione, cậu ấy sẽ nói gì về trường hợp này nhỉ?
Harry Potter ngã nhào trên giường của Draco Malfoy và không thể ngừng luồn tay vào mái tóc bạch kim đã dài ra nhiều từ khi trở về từ bến cảng. Harry rùng mình nhớ đến những sắc trắng đơn điệu trong mỗi cơn ác mộng của mình.
"Harry.. đừng nhìn"
Giọng Draco trầm đến mức cứ như đang bị chặn ngang lại, cậu ta hấp tấp tháo kính của Harry, liên tục thì thào khi Harry chống đối tìm kiếm ánh mắt cậu ta, cùng những tia nhìn xoáy sâu đến mức có thể làm bừng sáng cả căn phòng.
"Nhắm mắt lại, Harry"
Draco kiên nhẫn lặp lại yêu cầu khi đang khó khăn nới lỏng dây nịch ở thắt lưng Harry. Cậu bật ra một âm thanh lúng túng khe khẽ lúc Draco ngậm lấy vành tai mình. Một cách kì lạ, đầu óc Harry trống rỗng. Cậu đã không thể hiểu rõ tình hình này mặc dù trong vô thức vẫn cố choàng tay qua cổ Draco và đáp lại những nụ hôn sâu, đôi khi lấp lửng. Harry không nói gì cả, cậu chỉ có chút bồn chồn, nhưng không muốn dừng, đôi lúc hồi hộp khi đột nhiên Draco ngừng bảo cậu nhắm mắt. Trong cái bóng tối mơ hồ, Harry lại bị kích thích khi người kia liên tục gọi tên cậu, tháo bỏ hết quần áo trên người bằng bàn tay gầy guộc, trắng bệnh nổi bật trong bóng tối của cậu ta.
Ngay lúc này Harry mới hình dung được cả hai đều đã lớn tướng đến mức độ nào. Nhớ lại khoảng thời gian đối đầu trong các cuộc thi Quidditch, dù là cậu hay cậu ta chiến thắng, Draco đều cố tình ngã nhào lên người cậu, đôi lúc còn tự làm mình gãy vài ba bộ phận vì sự ngu ngốc đó. Harry đã nghĩ cậu ta chỉ cố làm cậu đau thôi. Mãi sau này Harry tự nhiên phát hiện ra, Draco chẳng qua là muốn che hết tầm mắt của Harry. Trong thời khắc giành chiến thắng hay cả lúc thất bại, tầm mắt Harry Potter vẫn chỉ có Draco Malfoy. Kể cả Harry đang vui, hay đang buồn, kể cả khi Draco đang trông thật khó chịu, hay lúc hống hách, ngạo mạn nhếch môi nhìn cậu.
Harry có thể cảm nhận hơi thở của Draco lan đến ngực mình, cắn mút những chỗ nhạy cảm và thật lạ khi cậu có thể vẽ được đường nét nơi gò má và thái dương của Draco khi cậu ta áp nó vào ngực cậu. Liệu Harry có mong chờ điều đó không, giá mà cậu biết. Merlin chắc cũng chẳng dám giải đáp giúp cậu cậu hỏi này.
Harry thầm gào thét khi chính mình đang rên rỉ uốn éo, gã rồng kia rất nhanh đã luồn xuống phía dưới chạm vào nơi lẽ ra cậu ta không thể có cơ hội được chạm, và cắn nhẹ vào cổ Harry, gần như vùi mặt vào hõm cổ cậu và hơi ngước lên, liếm quanh phần xương hàm. Draco có một dòng suy nghĩ khác, cậu ta cố gắng kìm chặt Harry hết sức có thể. Một phần nhỏ của lí trí, thứ đang-không-bị-Harry-mê-hoặc cố gắng để đánh tỉnh cả bản thân mình và người kia. Nhưng mỗi một giây trôi qua Draco lại càng không thể nào rời khỏi lớp da thịt mỏng tang có chút lành lạnh, và vài ba vết sẹo của cậu ta cũng nhồn nhột khi lướt trên làn da ấy.. Harry rên rĩ, một tay nắm chặt ga giường khi Draco kéo một tay khác của cậu qua đầu và kìm chặt.
"Kh-Không phải, chỗ-"
"Chết tiệt, không thể tin nổi, Harry Potter!"
Draco áp sát môi mình vào tai Harry, gằn giọng, nhanh chóng cướp lấy âm thanh sắp sửa bật khỏi môi cậu khi Draco tiến vào bên trong – một cách bất ngờ. Quá sâu. Harry đau đớn đến oằn cả người, cảm thấy có chút tức giận cùng khó chịu khi Draco càng lúc càng làm cậu phát điên, cậu ta... di chuyển quá nhanh, cậu ta hôn cậu, cả hai bàn tay đều đan vào hai bàn tay cậu chỉ để ngăn Harry tiếp tục trở mình. Chỉ chưa đến ba giây rời khỏi nụ hôn để Harry có thể kịp thở ra những hơi nặng nề, lại tiếp tục một nụ hôn khác, điều chết tiệt nhất trên đời chính là, Harry chẳng thể ngăn nổi mình cắn vào môi cậu ta và giữ cho tiếng rên cào xoáy bên trong cuống họng, một chút vị tanh của máu. Đột nhiên Harry hoảng sợ khi vài giọt nước từ mắt mình chảy ngang qua thái dương, lạnh lẽo, khác hẳn với cả cơ thể như đang bị thiêu rụi.
"Harry..."
Sự thật thì, dù Harry thường xuyên cằn nhằn nếu nhận thấy tên kia đang làm chuyện gì mờ ám, nhưng Draco luôn là kẻ lắm lời hơn, sự lắm lời của cậu ta quả thật luôn ảnh hưởng đến Harry theo một khía cạnh nào đó. Cậu im lặng mím môi khi nhận ra Draco có chú ý đến việc cậu đột nhiên rơi-nước-mắt, bỏ qua hẳn việc cậu vừa cắn vào môi cậu ta đến bật máu. Sau một giây dứt ra gọi tên cậu, cậu ta lại tiếp tục cái trò cắn mút làm Harry tê dại, cậu phải khó khăn di chuyển hông mình theo cậu ta để giảm bớt cơn đau từ cái tốc độ cũng như phân thân chết tiệt của Draco.
"Vậy cái mớ này.. hm.. thật sự mang.. lại lợi ích gì cho...?"
Draco với bản tính bướng bỉnh trời sinh, quyết tâm đối đầu với Harry kể cả khi nhận ra mình đang dùng ánh mắt rất dịu dàng nhìn cậu, nhẹ nhàng thả tay Harry ra, luồn xuống lót dưới lưng cậu. Harry không hài lòng khi Draco không trả lời, cậu kẹp chặt hai chân ngang hông Draco, nâng người dậy và cắn một cái thật đau vào bả vai cậu ta. Draco gầm gừ, di chuyển chậm lại, tìm cách đối phó với một người cũng ngang bướng không thua gì mình.
"Thật sao? Vào lúc này? Harry?"
"Tôi... có một.. a! D-Draco..khoan-"
Draco gầm nhẹ một tiếng trước khi hoàn toàn nâng Harry ngồi lên đùi cậu ta, Harry rùng mình, tiếp tục tức giận nhìn Draco tuy nhiên lại phải bám chặt vào người cậu ta trước khi kịp nói bất kì điều gì. Thị lực quá kém làm mọi thứ xung quanh càng mơ hồ hơn. Nhưng chết tiệt, cứ như xoáy sâu vào tận tim gan cậu vậy.
"Chậm.. Cậu có biết..ch-chậm lại là như thế nào không- a!"
"Đừng dối, không phải nó rất tuyệt sao Harry?"
Harry không thể ngừng cái suy nghĩ rằng mình đang làm một việc điên rồ, rõ ràng cũng không thể ngừng được việc cảm thấy nó tuyệt. Nhưng giá mà Draco biết rõ chuyện mình đang làm. Suốt từ khi bắt đầu, chỉ có những âm thanh rên rĩ và những câu lấp lửng đầy khó hiểu, Harry hoàn toàn không thể nói được lấy một câu hoàn chỉnh để rồi phải hận bản thân mình tại sao lại sa đọa vào Draco Malfoy tới mức này. Cậu cũng tức giận để rồi phải nhận ra mình đã mê đắm cậu ta quá mức cần thiết, cậu sẽ chết mất. Nhưng tuyệt, đầu óc cậu lại rơi vào cái vùng trũng mơ hồ nào đấy, lúc này Draco cũng chẳng thèm ngăn Harry thốt ra mấy âm thanh dâm đãng nữa..
Cho đến khi Draco hung bạo giữ chặt lấy vòng eo Harry, nặng nhọc đặt cậu xuống giường. Sau một tiếng gầm nhẹ, cả hai cùng tới, nhưng Harry có vẻ lại xem trọng việc khác. Cậu nhìn khuôn mặt Draco có phần dại đi, đượm buồn, đôi lúc cố hình dung xem một Draco thật sự vui vẻ trong bộ dạng trưởng thành, nhưng không, cậu không thể hình dung ra nổi.
Draco vòng tay ôm lấy Harry trước khi cậu buông ra một tiếng thở dài và rồi quyết định không nói thêm gì nữa cả.
.
Những buổi sáng kinh hoàng của Harry thường bắt đầu bằng việc nghe thấy tin một ai đó đã biến mất khỏi cuộc đời cậu, nhưng giờ đây Harry thức dậy và kinh hoàng khi Draco đứng chỗ cửa sổ, với một cơ thể đầy đủ quần áo và dùng đôi mắt không thể nào bình thản hơn nhìn bộ dạng nhếch nhúa của Harry trên giường.
"Sao? Yên tâm, tao sẽ không 'làm gì' mày nữa đâu"
Harry nổi đóa, cậu tìm lại kính mắt của mình, chửi rủa Draco vài câu gì đó chẳng nhớ nổi. Kế đó lại cảm thấy đầu óc đau nhức sau một đêm dài, ừm, dù sao cậu cũng đã hai mươi lăm tuổi, tuy nhiên không thể không nói rằng, Harry cảm thấy vô cùng kì quặc và xấu hổ khi Draco cứ đứng trân ra nhìn cậu cứ như thế cậu đã quyết rũ cậu ta không bằng.
"Một câu chú làm sạch là quá sức với cậu sao Draco?"
Draco tiến đến, lúc này mới để ý tóc cậu ta rũ xuống gần ngang mắt và chưa được vuốt keo gọn gàng làm nó trở nên thật.. kì lạ và hiền lành so với thường ngày, Harry thở phào khi thay vì cười cợt thì Draco cúi xuống, chậm rãi đeo kính vào cho cậu.
"Đã làm sạch rồi, dù không phải vì mày, thì cũng vì cái giường"
Cậu ta nói khẽ như thể sợ Harry sẽ nghe ra chất giọng khàn đặc của mình. Tuyệt. Giờ đây vẫn còn rất háo hức được châm chọc cậu. Harry đeo kính vào, mặc lại mớ áo quần đã xếp chồng ngay ngắn đặt bên tủ đầu giường.
"Xem như mày đã thắng, giờ thì nếu không còn gì, tao còn có việc để làm"
Draco nói, đôi chút cam chịu.
"Nghĩa là chuyện cậu dành thời gian 'hành' tôi suốt một đêm không mang lại lợi lộc gì theo khái niệm của nhà Malfoy nhỉ?" Harry cười gian tà, dừng bàn tay đang cài nút áo lại đôi chút.
"Mày không nhận ra là cả hai chúng ta đều đang gặp rắc rối à?"
"Có sao?"
"Thôi khỏi!"
Draco chốt lại một câu đầy tính cảm thán, đẩy Harry ra ngoài phòng trước khi cậu kịp lên tiếng châm chọc thêm bất kì câu nào. Và, khi một mình đứng ngoài cửa phòng Draco, khuôn mặt thẩn thờ ngơ ngác, với thân phận là một anh hùng vượt qua thời kì đen tối, Harry chằng thấy còn điều gì đen tối bằng việc tự mình nhớ lại những thứ xảy ra đêm qua, và liệu có hay không kể lại chuyện này với.. Ron cùng Hermione.
"Không, chắc chắn là không!"
Harry ôm một mớ khó chịu đạp ngược chân vào cửa phòng Draco, khoác thêm áo khoác vào, sau đó ung dung rời đi, tiếp tục lịch trình bị phá hỏng không biết bao nhiêu lần vì những chuyện không đâu. Làm như có mình cậu ta có việc để làm. Nhưng hơn hết, Harry thầm nghĩ có lẽ chuyện giữa Draco và cậu (dù thật sự là chẳng có 'chuyện' gì sất) được nới lỏng ra ít nhiều. Cậu hít vào một hơi, dán mắt vào đống văn kiện trên tay trước khi đảo mắt sang tờ biên bản các cuộc họp khắc phục thiệt hại..
Harry vừa đọc vừa nhấp một chút bia bơ mà Hermione mang vào lén lút (vì Harry thật sự không thể bén mảng đến quán rượu yêu thích nếu không muốn bị đám đông đè bẹp, mà nhà Malfoy giờ đây là trường học) và di chuyển quanh phòng, dự định sẽ ăn trưa cùng với các giáo sư và học sinh của trường trước khi di chuyển đến bộ làm nốt mấy việc còn lại. Đột nhiên từ phía sau có âm thanh truyền đến, Harry giật nảy mình khi phía dưới chân ghế có một con chuột nhỏ bé xíu với cái tai và mõm đặc trưng của loài chuột, trừ việc cả một vùng lông rậm màu xám trải dài dọc theo sống lưng.
Cậu khịt mũi nhìn nó, trong ba giây đột nhiên không biết phải phản ứng thế nào. Hông cậu có chút âm ỉ, Harry đứng yên như vậy thêm ba giây nữa trước khi quyết định mình phải bắt nó lại.
"Chuột? Mus?"
Harry nghiêng đầu, đặt mấy tờ giấy xuống bàn. Bàn tay trái lại truyền đến một cơn đau chẳng biết vì sao, có cảm giác như toàn bộ gân tay đều bị khóa chặt. Harry rụt tay, đau đớn chạy nhanh tới cánh cửa phòng đang khép hờ và dùng tay kia để đóng nó lại.
"Chuột con, ngoan nào, mày lại chạy khỏi cậu nhóc tội nghiệp và đi đâu vậy?"
Harry chầm chậm tiến tới, lờ đi cảm giác đau nhói càng lúc càng tăng lên ở cổ tay trái. Cậu chìa bàn tay phải chạm nhẹ vào cái tai bé xinh của Mus. Nó có vẻ tò mò, nghiêng đầu nhìn Harry với cặp mắt đen tuyền điểm chút màu hồng của vùng da quanh mi mắt.
"Chết tiệt!"
Ngay khi nín thở để có thể dùng tay giữ lấy Mus, sự đau đớn đến kinh người đánh vào thần kinh làm Harry không tài nào chịu được, cậu ngồi gục xuống, Mus ngay lúc này dường như cảm thấy sợ hãi, quay đầu trốn vào gầm của một cái tủ gỗ cũ kĩ.
Harry cắn chặt răng, giơ tay lên nhìn thật kĩ nhưng chẳng có lấy một dấu hiệu nào hiện lên trên lớp da mỏng, chỉ có bàn tay bệch ra vì đau, cậu vòng tay trái ra phía sau và nắm chặt gấu áo ở lưng, kìm cơn đau lại, thầm nghĩ chắc chắn phải chấp vấn Draco về vấn đề này. Cậu cuối thấp người, áp má xuống sàn nhà để luồn một bàn tay phải vào gầm tủ..
"Nào, lại đây với tao đi bé ngoan.. đây...!"
Ngay cái lúc nghĩ là mình đã chạm được vào người Mus thì cơn đau nhanh chóng lan sang cả cơ thể. Harry giống như tự cắn vào lưỡi mình, đau đớn đến mức phải thu tay lại và co người. Cũng ngay lúc đó, cửa phòng cậu mở toang, trong mơ hồ cảm thấy cả người đều không còn sức lực, Harry nhắm hờ mắt, nhìn thấy một làn khói mờ và một đám đông từ đâu đổ tràn vào.. cùng một thứ gì đó khiến Harry sợ hãi, nhưng không tài nào hình dung ra được...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip