16.Chuyến Xe Đưa Tôi Đến Lớp Toán
Sáng hôm đó, trời không mưa, không nắng quá gắt, chỉ là một ngày bình thường như bao ngày. Tôi thức dậy muộn một chút, vì đêm trước làm bài tập Toán khó quá khiến đầu óc căng thẳng. Nhưng hôm nay, tôi không phải đi học một mình. Có người chở tôi.
Đó là anh bạn thân từ hồi cấp hai, Nam. Nam đến trước cửa nhà tôi bằng chiếc xe đạp cũ màu đỏ, trên tay cầm một cuốn sách Toán bìa cứng, trông như là cuốn sách gối đầu giường của cậu ấy vậy. Khi tôi bước ra, Nam cười rộng, vẫy tay chào rồi bảo:
"Lên xe, đi học thôi, tao chở mày."
Tôi ngồi lên sau xe, và chiếc xe cọt kẹt lăn bánh trên con đường làng quen thuộc. Gió thổi nhẹ qua tai, tôi cảm thấy vui vẻ. Không khí yên bình của buổi sáng khiến những căng thẳng bài vở bay biến đi đâu mất.
Trên đường đi học, Nam kể tôi nghe chuyện mới nhất ở trường, những câu chuyện cười về thầy cô, những bài kiểm tra "kinh khủng" sắp tới và cả những tin đồn trong lớp. Tôi cười theo, quên cả lo lắng môn Toán.
Tôi nhớ hôm nay trong lớp, cô giáo sẽ giao cho chúng tôi một bài tập viết – không phải viết văn, mà là viết ra cách giải một bài Toán bằng lời, chi tiết từng bước một. Cô bảo:
"Viết kỹ từng bước, các em sẽ hiểu bài hơn là chỉ ghi kết quả."
Cô giảng bài rất dễ hiểu, và bạn bè trong lớp cũng rất vui vẻ, hỗ trợ nhau khi gặp khó khăn.
Lúc đến trường, tôi rảo bước vào lớp, thấy các bạn đã ngồi đầy đủ. Bạn Trang đang cắm cúi ghi bài, Huy thì liên tục nhắc lại câu hỏi cô vừa nói, còn Minh thì nghiêng đầu nhìn cuốn sách Toán như thể muốn nghiền ngẫm mọi thứ trong đó. Cả lớp tràn ngập tiếng nói cười, tiếng bút lách cách trên giấy.
Cô giáo đứng trước bảng, tay cầm phấn, nở nụ cười nhẹ:
''Hôm nay, các em sẽ cùng nhau viết bài giải chi tiết bài tập Toán, kết hợp với thảo luận nhóm để giúp nhau hiểu bài hơn nhé."
Cả lớp bắt đầu làm việc. Tôi nhìn bài, cố gắng viết từng bước một, cẩn thận như cô dặn. Mỗi câu, mỗi phép tính đều được ghi lại rõ ràng.
Đột nhiên, trong lúc tôi đang mải mê ghi chép, nghe tiếng vang động lớn từ phía cửa lớp. Tôi quay lại, thấy mẹ tôi đứng ngoài cửa, tay cầm một chiếc búa sắt lớn, ánh mắt đầy quyết tâm. Mọi người trong lớp nhìn tôi ngạc nhiên.
Mẹ gọi tôi:
"Con này, ném lại cho mẹ cái búa này."
Tôi nhìn mẹ, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì mẹ đã ném búa vào tôi.
Tôi vội bắt lấy chiếc búa sắt cứng nặng, cảm giác lạnh lẽo từ kim loại truyền qua tay. Mọi người trong lớp cười ồ, có chút bất ngờ, có chút ngạc nhiên.
Không muốn thua, tôi ném lại chiếc búa về phía mẹ với một lực vừa phải, như trò chơi đùa nghịch giữa hai người bạn.
Mẹ cười lớn, cái ánh mắt nghiêm nghị lúc trước biến mất, thay vào đó là một nụ cười hài hước.
"Được rồi, được rồi, đừng ném mạnh quá, con yêu!"
Không khí lớp học như vỡ òa trong tiếng cười. Những lo lắng về bài tập, về điểm số, về cô giáo đều tan biến. Tôi cảm thấy một sức mạnh kỳ lạ từ chính những khoảnh khắc nhỏ bé này – từ bạn bè, từ mẹ, từ những nụ cười thật sự.
Sau đó, cô giáo tiếp tục giảng bài, còn mẹ tôi thì đứng phía ngoài cửa, ngắm nhìn lớp học, nhìn tôi chăm chú ghi chép. Có vẻ như mẹ tôi cũng cảm nhận được sự quan trọng của việc học.
Tôi hoàn thành bài tập viết Toán, bàn giao cho cô. Cô cười tươi, động viên:
"Rất tốt, con làm rất kỹ lưỡng."
Chiều về, tôi đi xe cùng Nam. Trên đường về, tôi kể lại câu chuyện búa sắt, mọi người cười vang. Cảm giác được yêu thương, được quan tâm – đôi khi chỉ cần như vậy thôi cũng đủ làm một ngày trở nên ý nghĩa.
Ngày hôm đó, tôi không chỉ học được Toán, mà còn học được bài học về sự gắn bó, về những khoảnh khắc đời thường mà ta vô tình bỏ qua. Đôi khi, một chiếc búa sắt lạ lùng lại trở thành biểu tượng cho những điều giản dị nhưng vô giá trong cuộc sống.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip