Chương 14

First đã đi vào quán bar mở điện thoại gọi.

Cuộc trò chuyện: P'Jin.

:"alo chế nghe" giọng P'Jin vang lên nhanh nhẹn.

"alo chế cho em xin nghĩ nha, hôm nay
em xin lỗi chế vì xin nghĩ ngang"

:"um, mày cứ nghĩ đi, có gì tao lo cho"

Chế biết anh phải có chuyện gì đấy thì mới xin nghĩ ngang như thế này. Chứ First siêng làm lắm.

"cảm ơn chế"

First cúp máy, lòng nặng trĩu. Anh lại điện tiếp cho KhaoTung.

Cuộc trò chuyện: - Khaotung.

"alo, anh..."

:"giọng mày.... mày bị gì hả?"

"không..không sao, mai tôi đi bù nhé hôm nay tôi không có tâm trạng, gặp sau"

First cúp máy, lên xe mà đi đến hộp đêm của P'Mix và P'Eath.

"P'Mix hôm nay cho em làm khách 1 bữa nhé"

Mặt cậu có tâm trạng nên P'Mix cũng nhanh chóng đồng ý mà mang ra cho cậu một chai rượu.

"mày bị sao" P'Mix nhìn anh bằng ánh mắt dò hỏi.

"em không sao em stress quá nên.." First cúi gầm mặt xuống để không ai thấy mắt anh đỏ lòm rồi.

"buồn thì cứ xả ra đi, không ai cười mày đâu" P'Mix vỗ vỗ vai anh an ủi.

"dạ không đâu, con trai không ai khóc đâu anh" First nở nụ cười gượng gạo, lắc đầu.

"mày khùm"

"mà thôi, em xin lỗi vì hôm qua nghĩ không xin phép nhé anh" First lúc này mới ngẩn mặt lên nhìn anh rồi xin lỗi.

"anh bỏ qua cho mày rồi, tại anh mày thích trêu mày đấy" P'Eath đi ra, biết anh có việc bận thật mới nghĩ thôi chứ anh không nghĩ bừa bao giờ.

"em thật sự cảm ơn 2 anh rất nhiều, kệ em đi, em không sao đâu" First ngượng cười sau lời nói.

"em ngồi đây nhé, anh ra phụ bàn" P'Mix đi cùng với P'Eath.

"vâng"

First lặng lẽ ngồi ở một góc của hộp đêm cứ thế mà trầm ngâm ly rượu, anh không khóc, đầu óc trống rỗng, không suy nghĩ được vấn đề gì cả.

Bỗng có một giọng quen thuộc vang lên bên tai, kéo anh khỏi cơn trống rỗng.

"hẹn rồi mà bùm không lí do vậy à"

Anh khựng người, từ từ quay đầu lại. KhaoTung đang đứng đó, vẻ mặt chẳng buồn cười cợt như mọi khi, chỉ là ánh mắt... lo lắng và có chút giận nhẹ.

"...Khaotung?" First ngạc nhiên sao cậu biết anh ở nơi này vậy.

"um, là tao" cậu bước tới, kéo ghế ngồi cạnh bên.

First nhìn người đối diện, đôi môi run lên. "sao anh tới được đây?"

"tao lái xe tới" Khaotung đáp với giọng nhẹ tênh, nhưng chẳng ai biết cậu đã chạy khắp thành phố để tìm người này. Hết nhà của anh, rồi quán bar, quán cà phê,... chỉ vì một linh cảm mơ hồ rằng người kia đang gục ngã ở đâu đó một mình.

"sao lại ra đây ngồi uống rượu một mình thế?"

First không trả lời ngay, chỉ siết ly rượu trong tay cho đến khi các đốt ngón tay trắng bệch.

"quên tao rồi sao?"

"có phải tôi phiền lắm không" giọng anh nhỏ xuống đến mức suýt chẳng nghe thấy gì.

"đừng tự nghĩ mình như vậy" Khaotung đặt tay lên vai anh, siết nhẹ.

"tao đúng là gánh nặng xã hội thật mà"

First cười nhạt, ánh mắt nhìn về đâu đó không định hướng.

Câu nói như cứa vào tim. KhaoTung không kìm được mà kéo anh vào lòng.

"tại sao?tại sao ba mẹ lại rời bỏ tôi đi, để lại mọi thứ tôi chống đỡ vậy. Tại sao vậy chứ"

"bạn bè cũng không hiểu cho tôi, tôi biết nó muốn tốt cho tôi nhưng tôi không thể bước tiếp lên đại học nữa cùng với nó, tôi phải trả nợ, tôi thật sự không biết một ngày mình sẽ phải suy nghĩ nhiều như này, khộng thực hiện được lời hứa, đúng là tồi mà"

"mọi thứ đổ dồn lên đầu vậy tôi chỉ mới 18 thôi nhưng đã phải còng lưng đi làm từng giờ để trả 1 đống nợ, không có thời gian học, thời gian dành cho bản thân, không có thời gian để thở... và có làm đến chết thì cũng chẳng dư nổi một đồng"

"cô chủ nhiệm cũng đã không còn hi vọng gì vào tôi nữa, tôi sắp mất học bổng rồi, dù có đậu đại học mà không có học bỗng hỗ trợ cũng bằng 0 thôi"

"nếu chọn học tôi sẽ bị bọn nợ hành xác mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi tháng, nếu chọn trả nợ, ba mẹ thầy cô bạn bè đều thất vọng và tôi cũng sẽ không thực hiện được ước mơ của bản thân. Tôi nên chọn lựa kiểu gì đây?"

Giọng anh trầm hẳn, đứt đoạn như từng hơi thở bị bóp chặt đến nghẹn.

Khaotung chẳng nói gì, chỉ cúi đầu vẫn lắng nghe đối phương nói, đặt tay lên gáy mà xoa nhẹ anh như an ủi anh, từ lúc nào, nước mắt cậu cũng chảy dài không kiểm soát.

"ai cũng thất vọng tôi rồi,....không còn ai đặt niềm tin vào tôi nữa" First nấc lên, từng câu nói như những nhát dao cứa sâu vào lòng.

"mày còn có tao, tao biết mày sẽ đạt được học bỗng, đừng từ bỏ ước mơ của mình nhé, phải bước vào đại học nhé" - Khao.

"không.... không với mức học hiện tại đã quá tệ rồi" First nức nở, không gồng nữa. Cậu chỉ biết ôm lấy người trước mặt thật chặt như đứa trẻ đang dầm mưa.

Anh ôm cậu thật lâu, thật lâu.

"nói ra nỗi lòng như vậy đã đỡ nhiều chưa?" Khaotung thì thầm bên tai, tay vẫn vỗ nhẹ lưng anh.

"người bạn mày tên gì ấy nhỉ" - Khao.

"C-Cho" giọng First khản đặc, nhưng vừa nhắc đến đã muốn khóc thêm lần nữa.

Anh vùi mặt vào vai Khaotung, không giấu giếm những tiếng thút thít vỡ vụn. Đến khi nín dần, mới lí nhí một câu.

"cảm ơn anh.."

"giờ mày uống với tao đi" Khaotung đứng dậy đi lại bên quầy kêu phục vụ xin ly trơn rồi đi lại đặt trước mặt anh.

"hôm nay tao sẽ cho mày gục trước"

First chỉ biết lắc đầu rồi cười.

"anh nhắm uống lại tôi không?" giọng vẫn nghẹn, mắt vẫn đỏ, nhưng nụ cười ấy dù có nhạt nhòa lại là tia sáng đầu tiên sau cả một ngày tối tăm đến cùng cực.

"vẻ mặt khác trước ha chịu cười rồi hả" P'Mix từ trong đi ra chọc ghẹo First.

Khaotung cúi người nhẹ chắp tay chào P'Mix.

"anh cứ chọc em" First gãi đầu, cười trừ.

"tao nói thật mà" P'Mix chưa chịu tha cho anh mà tiếp lời.

"hồi nảy nó còn mặt chù ụ như ai lấy mất vàng á tao hỏi cũng không nói gì hết rồi giờ có bạn iu đến rồi thì cười toe toét"

P'Mix liếc sang Khaotung, ánh mắt đầy ý nhị. Cả hai đều cười ngại, không biết nên nói gì bây giờ.

"thôi trả lại bầu không khí cho hai bây đấy, tao đi dô với chồng tao đây" P'Mix nháy mắt rồi đi vào bên trong.

Khi bóng lưng khuất, anh mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Khaotung, khẽ nhún vai.

"đừng để ý lời anh ấy nói, ảnh hay trêu lắm" môi anh vẫn còn cong cong lên vì cười.

"tao nghĩ cũng đúng" - Khaotung.

"đúng cái gì?" - First.

"không có gì" - Khaotung.

(...)

Không khí giữa hai người chậm rãi trôi qua như thế. First không còn gồng mình nữa. Cảm xúc trong lòng cậu đã được dịu lại. Đôi khi, chỉ cần có một người bên cạnh, yên lặng lắng nghe cũng đủ để thấy lòng mình không còn quá cô đơn.

Tâm trạng của First đã tươi lên phần nào.

"về nhà tao nhắm rượu đi" Khaotung ngỏ lời, mắt vẫn dõi về phía trời đêm đã sụp xuống.

______

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip