7
Rốt cục leo xong cái bậc thang ngàn cấp này. Nhiếp Hoài Tang mệt mỏi trực tiếp tê liệt ngã xuống mặt đất:"Hô.....Mệt chết ta, ha...... Từ khi ta tốt nghiệp ta cũng không có bò qua bậc thang cao như vậy."
Những người khác cũng không có tốt hơn chút nào, đều mệt mỏi ngồi phịch trên đất.
Nhiếp Minh Quất nắm gáy cố áo đem Nhiếp Hoài Tang nhấc lên:" Ngươi cũng làm tông chủ, có thể có chút bộ dạng tông chủ hay không!"
Nhiếp Hoài Tang chụp lên cổ tay Nhiếp Minh Quyết nói:" Đại ca..... có thể hay không chừa cho ta chút mặt mũi........."
Nhiếp Minh Quyết trừng mắt:" Ta đã không đánh ngươi cho hả giận còn muốn ta chừa cho ngươi mặt mũi?"
"Đã biết, đại ca....." Nhiếp Hoài Tang trong nháy mắt ngậm miệng lại, một lát sau lại thaaos giọng mở miệng nói:" Bất quá như vậy ........ cũng rất hoài niệm a......."
Nhiếp Minh Quyết sữ sờ, buông cổ áo ra, sờ lên đầu Nhiếp Hoài Tang:" Hoài Tang, ngươi làm rất tốt."
"Đại, đại ca, ngươi như này ta không quen!" Nhiếp Hoài Tang lắp bắp nói.
Nhiếp Minh Quyết nghe xong, tức giận đến mức liền cho một tát trên đầu Nhiếp Hoài Tang:" Cho ngươi sắc mặt tốt ngươi còn không muốn đúng không?"
"Ha ha ha ha, Nhiếp tông chủ không ngờ ngươi cũng có ngày như vậy!" Lam Cảnh Nghi cười to.
"Cảnh nghi, gia quy năm lần."
"Vâng, Hàm Quang Quân....." Lam Cảnh Nghi không tình nguyện nói.
"Phốc, Lam Cảnh Nghi ngươi cũng có ngày hôm nay!"
"Đại tiểu thư ngươi trước đừng cười, cũng nhanh tới lượt ngươi!"
Ai bảo trước kia hai người đều cùng một chỗ phạm lỗi, hoặc một người vừa phạm lỗi thì người còn lại cũng sẽ lập tức phạm lỗi, cái này đã thành một loại định luật nào đó.
"A, ta cũng không phải người nhà họ Lam, hiện tại cũng không phải ở tiết học, ta tại sao phải chép gia quy nha!"
"Ngươi! Vậy ngươi chờ!Chờ hài tử của ngươi đến Lam gia ta nghe học, ta nhất định phải phạt hắn viết gia quy một ngàn lần!"
Kim Lăng nghe được cái này, dừng lại một chút, phản ứng đầu tiên lại là nhìn Giang Trừng, nhìn thấy Giang Trừng mặt không biểu tình, thậm chí không có nhìn bên này, trong nội tâm có chút khổ sở.
Vì cái gì cữu cữu hắn không thèm để ý a......
"Cái này không nhọc ngươi phí tâm!" Kim Lăng nhàn nhạt lên tiếng.
"Giang, Giang tông chủ..... Ngươi tâm tình có phải hay không không tốt lắm a...." Ôn Ninh bước nhỏ đi tới, lắp bắp hỏi Giang Trừng.
Giang Trừng cúi đầu:"Không có."
"Thế nhưng là, Giang tông chủ......"
Giang Trừng không kiên nhẫn đánh gãy hắn:" Ta nói không có chính là không có, ngươi có phiền hay không!"
"A, thật xin lỗi, Giang tông chủ."Ôn Ninh cúi đầu, yên lặng xoay người sang hướng khác dời đi. Rõ ràng không lộ vẻ gì trên mặt lại nhiều hơn ý vị ủy khuất.
"Sách." Giang Trừng không kiên nhẫn lắc đầu, làm sao còn ủy khuất? Hắn quay đầu nhìn về phía một bên khác," thật xin lỗi."
"A?" Ôn Ninh trong nháy mắt ngẩng đầu lên, miệng há mở, rõ ràng là rất kinh ngạc.
"Đừng bận tâm." Giang Trừng nói xong cũng cất bước đi tới phía trước.
Ôn Ninh không nhúc nhích, trong nội tân nảy sinh một chút sung sướng tung tăng như chim sẻ, Giang tông chủ, thật đáng yêu.......
"A Trừng, ngươi chờ chúng ta một chút!" Ngụy Vô Tiện vội vàng chạy tới kéo tay Giang Trừng, lại bị Giang Trừng dùng sức hất ra.
"Đừng kéo ta."
Giang Trừng nói xong cũng tăng nhanh tốc độ, giống như muốn rời xa đám người.
Đoạn đối thoại vừa rồi có bao nhiêu quen thuộc.
"Ngươi nhìn ngươi có điểm nào giống dáng vẻ của Thiếu tông chủ?"
"Ngươi có thể hay không tranh giành một chút?"
Giang Trừng nghĩ tới đây, tốc độ càng thêm nhanh.
Các ngươi...... Thật sự yêu ta sao?
"A Trừng, ngươi đi chậm một chút!" Ngu Tử Diên vội vàng đuổi theo, những người khác cũng tăng nhanh tốc độ đi theo Giang Trừng.
Chỉ có Ngụy Vô Tiện, hắn đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cánh tay bị Giang Trừng hất ra, trong lòng tràn đầy đắng chát.
A Trừng..... Tới đụng đều không cho ta đụng tới.... Bất quá, ta sẽ để cho ngươi một lần nữa tiếp nhận ta, A Trừng, là của ta.....
Nghĩ tới đây, Ngụy Vô Tiện chạy tới đuổi kịp người phía trước:" Hắc! Các ngươi chờ ta một chút a!"
Giang Trừng chạy tới bên cạnh một gốc cây liền ngừng lại, nhìn xem mảnh đất trống trước mắt.
Thời điểm người phía sau đuổi tới dừng bên cạnh Giang Trừng, chỉ thấy trên đất trống diễn ra một màn cực kỳ châm chọc:
【 "Ôi chao, Ngụy huynh, Vân Mộng có vật gì tốt?" Một đám con em thế gia vây quanh Ngụy Vô Tiện líu ríu hỏi.
"Hắc, Vân Mộng nha, đồ tốt có nhiều lắm!" Ngụy Vô Tiện tinh tế đếm," đầu tiên Vân Mộng không có nhiều gia quy giống như Vân Thâm, Vân Mộng tùy tính nhiều hơn! Cái kia không cần giờ Mão phải làm cái gì, giờ Hợi nghỉ ngơi? Mỗi ngày hái đài sen đánh gà rừng, so với Vân Thâm vui vẻ hơn nhiều!"
"Ta sang năm muốn đi Vân Mộng cầu học!" Nhiếp Hoài Tang hô to.
"Ngươi? Năm nay trước tốt nghiệp ở Lam gia rồi nói sau!" Giang Trừng 'xùy' một tiếng nói, nói xong cũng quay người rời đi.
"Giang huynh ..... Miệng thật là độc." Nhiếp Hoài Tang cảm thán nói, " thật đúng là cùng Ngu phu nhân một khung khắc ra, về sau không ai ưa thích!"
"Đúng không đúng không, ta cũng cảm thấy Giang Trừng cùng Ngu phu nhân là một khung khắc ra, cũng quá giống đi!" Ngụy Vô Tiện phụ họa nói.】
Giang Trừng âm thầm hạ mắt: "Ta cũng không phải không nghe được."
Nhiếp Hoài Tang vội vàng lắc đầu:" Không phải. giang huynh, ta không phải ý tứ kia, ta là..... Ai nha, Gianh huynh, thật xin lỗi, ta......"
Giang Trừng tự giễu nở nụ cười:" Nói xin lỗi cái gì? Ngươi nói cũng không có sai, ta đến cuối cùng cũng là không có ai thích mà."
Nhiếp Minh Quyết một chưởng vỗ lên đầu Nhiếp Hoài Tang:" Xú tiểu tử, ta dạy ngươi thế nào? Ta để ngươi tới nơi này để nói chuyện phiếm sao?"
"Không phải, đại ca, ta..... Giang huynh, thật xin lỗi! Đây là lỗi của ta, Giang huynh, thật xin lỗi!"
"Đã nói không nên xin lỗi!" Giang Trừng không nhịn được cau mày, "Xin lỗi có làm được cái gì?"
"A Trừng, ta....." Ngụy Vô Tiện trầm mặc, lúc đó hắn không có ngăn cản Nhiếp Hoài Tang, cũng không có bảo vệ Giang Trừng, thậm chí còn phụ họa vài câu, vậy hiện tại hắn lấy thái độ gì cùng Giang Trừng nói chuyện.
"Làm sao, ngươi cũng muốn xin lỗi?" Giang Trừng khinh thường nói, "Ta cũng không cần các ngươi xin lỗi, dù sao chúng ta cũng không có quan hệ gì."
"Tại sao không có quan hệ! Ta thế nhưng là của ngươi, là......" Ngụy Vô Tiện nói không ra lời.
Là cái gì của ngươi đâu..... Là đã từng thân mật khăng khít huynh đệ? Là vĩnh viễn không phản bội thuộc ha? Hay vẫn là đã nuốt lời Lam nhị phu nhân?
Ngụy Vô Tiện bi ai nghĩ, từ khi nào, hắn cùng Giang Trừng càng lúc càng xa như vậy......
"Giang huynh, cho dù ngươi nói như vậy, ta vẫn muốn nói lời xin lỗi của ta, ngươi thật sự rất tốt, ngươi cũng có rất nhiều người yêu thương ngươi, thật, lúc ấy là ta nói lời không đúng, nhưng ngươi phải tin tưởng, ngươi đáng giá được yêu thương."
Không biết vì cái gì, Nhiếp Hoài Tang vừa nghe Giang Trừng nói đến 'ta cũng không có ai yêu thích', trong mình liền một trận đau nhói, không nên, hắn không nên không có ai yêu thương, hắn đáng giá được yêu.....
Giang Trừng hiếm khi không có trả lời Nhiếp Hoài Tang, hắn trầm mặc một hồi, nói tiếp:" Mượn ngươi cát ngôn."
"Bất quá, cái này còn chưa có xem xong đâu, chúng ta tiếp tục đi." Giang Trừng nói, sau đó quay người rời khỏi nơi đây.
------------------------
Nói thật, hai ngày nay tâm trạng của mình chắc phải nói là tan vỡ, vỡ thành từng mảnh luôn. Các bạn thấy mình vừa đổi profile với đăng thông báo chuẩn bị đu thêm nam đoàn thì một trong những đứa trẻ mình yêu thương nhất liền bị bóc nói lời yêu đương còn phốt tra nam nữa. Thật sự lúc đọc được mình còn không tin, sau đó từng cái từng cái như vả vào mặt mình, tan vỡ thất lạc thậm chí mình khóc cả một đêm qua. Mình còn đang tính tới chuyện tạo blog đu trai thôi tạm gác chuyện edit qua một bên luôn mà tin nổ ra xong mình ngu người luôn. 5 năm tình cảm mình không bỏ được. Cuối cùng vẫn là thôi tiếp tục đu trai trong thầm lặng với đu tông chủ cho an toàn.
(。•́︿•̀。) nói chung mình chỉ muốn tâm sự một chút thôi. Hôm nay, mình thấy trên Tik Tok có các Thập Nhị thoát fan, mình vừa buồn vừa thương. Vậy nên mình hi vọng nếu bạn nào cũng thích R1SE như mình thì vẫn sẽ tiếp tục yêu thương Yên Hủ Gia. Cùng nhau chứng kiến em ấy thay đổi và trưởng thành.
I Will Be There!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip