Chương 15

Cậu ngồi trên giường mà uể oải, chán quá đi...

Cơn sốt trên người cậu chưa dứt, nhưng ít nhất cũng đã đỡ đi được phần nào.

Cậu lết thân xác mệt nhoài vào phòng vệ sinh, giờ mới nhận ra.

Ừ. Cậu chưa đánh răng... vậy mà khi nãy ăn cháo như đúng rồi...

"Thôi thì đánh răng lại thôi chứ sao giờ, mồm hôi vãi!"

Cậu nhăn mặt, tay với lấy cái bàn chải mà buổi sáng sớm thằng cha nào đó chuẩn bị, cứ thế thản nhiên đánh răng đếch cần quan tâm nó là của ai.

Sau tầm 5 hay 10 phút gì đó, cậu ra khỏi phòng vệ sinh, lại vật vã nằm lì trên cái giường còn vương hơi ấm.

Cạch.

Tiếng mở cửa kêu lên làm cậu ngoái đầu nhìn về phía phát ra tiếng động. Có hai cái đầu hồng lấp ló khiến cậu tò mò.

"Ai vậy ạ?"

"Yo! Takemichi này, còn nhớ chúng tôi chứ?"

"Hể?! Hina với Senju tới thăm tôi hả?"

"Không phải là tới thăm. Mà là về xem xét tình hình của người mới!"

"Hể?...l-là sao?"

"Thì bọn tôi cũng là chủ của căn nhà này mà, có phải mấy tên ăn xin lấp ló ở khu ổ chuột đâu."

"H-hả..? Mấy anh cũng là chủ của căn nhà này hả?"

"Thằng Peke không nói cho cậu cái này hả?"

"K-không có thấy nói gì cả...v-vậy thì hai người là gì thế?"

"Là gì?"

"Thì là loài mèo hay gì ấy! Tôi thấy hai người không có bất cứ bộ phận nào của một nhân thú cả!"

"Thì bọn tôi là người mà? Hỏi kì! Có phải nhân thú như các cậu đâu"

"H-hả...? T-thế sao hôm trước tôi thấy hai người trong cái quán ở góc hẻm đây thây?"

"À...bọn tôi là chủ quán đấy!"

Cậu đơ rồi. Đơ thật đấy.

"Bọn tôi mở trái phép cho những nhân thú vì hiện tại giữa con người với nhân thú đang có...ờm...nói sao nhỉ? Có lẽ là một mối thù kha khá lớn..."

Hina lầm bầm, chẳng biết giải thích sao cho dễ hiểu với cậu, nói huỵch toẹt ra hắn nghĩ cậu ngốc nên mới lựa lời đấy.

Senju nhìn vào Hina với ánh mắt cá chết, chẳng hiểu sao lại có thể kéo theo thằng cha này đi thăm người bệnh ở nhà nữa.

Nói thật, khi biết tin từ Peke J rằng cậu bị sốt nên cần vay tiền, hắn chẳng quan tâm lắm, vốn cả tháng chẳng ló mặt về nhà nên việc cậu chết hay sống đều không đáng để một người như hắn đặt vào tầm mắt, lọt vào lỗ tai.

Rủ đi cũng coi như là lấy về phía người ta một ít thiện cảm. Hết.

"Mày đừng giải thích nữa đi, dù mày có giải thích hàng ngàn lần theo cách nói ấy thì cậu ấy cũng chẳng thể hiểu được gì đâu."

Hả? Anh ta đang gián tiếp chê mình ngố à?

Cậu xụ mặt, chăm chăm nhìn về phía người tóc hồng nhạt. Hắn nhìn cậu rồi cười một nụ cười hoà nhã.

"Cậu Hanagaki này. Còn sốt chứ? Đã đỡ mệt chưa?"

Hắn áp lên trán cậu bằng bàn tay ấm nóng của bản thân, luôn miệng hỏi han về tình trạng sức khỏe, cái tay sau đó không ngừng sờ loạn mái tóc rối bù.

"Tôi đỡ sốt rồi. Anh có thể ngừng sờ loạn tóc tôi được chưa?"

"À ừ...xin lỗi nhé, cậu thấy phiền à?

"Không phải tôi thấy phiền, mà vì anh làm ra cái hành động kì lạ đó ấy..."

Hina ngồi lâu bị ăn bơ, quay trở về với dáng vẻ điềm đạm của một người trưởng thành, hắn cầm lấy một túi quà lớn, trên môi tạo đường cong khuyết, nhẹ giọng nói.

"Hôm nay là Valentine, tuy nó là ngày dành cho những cặp đôi yêu nhau nhưng không có nghĩa rằng không được phép tặng sô-cô-la cho người khác..."

"Không biết cậu Hanagaki đây có thích sô-cô-la không nhỉ?"

Cậu nhanh chóng cầm lấy túi quà, phải nói rằng nó rất to, túi quà này có khi to hơn người cậu ấy.

Chỉ là sô-cô-la thôi mà. Có cần phải tặng nhiều thế này không vậy?

Cậu cảm thán với mức chi tiền của người nọ, nói không điêu đâu nhưng cậu tiếc tiền lắm đấy.

Cậu đáp lại với người kia một nụ cười thật tươi, cảm ơn không ngừng với Hina.

"T-tôi mở nhé?"

"Tất nhiên! Nó giờ là của cậu!"

Bên trong túi quà đã phảng phất ra được hương thơm của những viên sô-cô-la. Nhiều thế này có ngày cậu bị tiểu đường mất...

"Anh tặng tôi nhiều quá, thế này thì bao giờ mới ăn hết đây?"

"Không sao, cậu muốn ăn bao nhiêu cũng được, còn thừa nếu cậu không ăn thì vứt thôi."

"Nhảm nhí! Sô-cô-la vứt đi nhiều thì phí lắm!"

"Thế sao cậu chê nhiều?"

"Thì nó nhiều thật mà! Hay là hai người ăn cùng với tôi luôn đi!"

Cạch.

Cậu lần nữa quay đầu về phía cửa phòng, Peke J bước vào, mặt hằm hằm nhìn hai con người nào đó.

"Bà già nhà chúng mày nhá! Tự ý vào nhà không nói nửa lời xong lên phòng của Hanagaki làm gì hả?!"

Thề luôn, cậu không nghĩ đây là Peke J đâu. Hắn cầm cái muôi múc canh mà chỉ thẳng mặt Hina và Senju, trên người bận lên chiếc tạp dề có hình con cá nóc trông ngố ơi là ngố. Mái tóc rối bù, méo xệch sang một bên mặt.

Hina cố nhịn cười, quay lưng lại chẳng dám nhìn cái dáng đứng thảm hại của Peke J, Senju cũng chẳng kém, đầu cúi thấp xuống, tay ôm bụng cười không ra hơi. Cậu mặc kệ việc Peke J có xấu hổ hay không mà nhe răng ra cười.

"Pfff—Há há há!! P-Peke J này! C-cậu mới...pff- đ-đi uýnh lộn với ai à?!"

"Hả..?"

Mặt Peke J tức khắc không cảm xúc, người vẫn giữ nguyên cái dáng đang đứng mà quay sang nhìn cậu với ánh mắt tò mò.

"Mấy người cười cái gì vậy?"

"R-ra đây đi Peke J...t-trông người cậu thảm quá!"

Peke J chầm chậm bước đến, trong đầu hắn liên tục hiện lên dấu hỏi chấm.

Ủa? Rồi mắc gì cười?

Cậu vẫy tay muốn Peke J đến gần, hắn hiểu ý cậu mà đi đến. Tay cậu xoa lấy mấy lọn tóc rối bù của hắn, sau đó lấy mép áo chùi đi vài vết bẩn bên má phải của hắn. Hắn tựa đầu vào lòng bàn tay cậu mà dụi dụi, tay cậu êm lắm, muốn dụi mãi thôi.

"Cậu vừa làm gì dưới nhà mà trông cái mặt bẩn thế? Trông thảm quá!"

"Tôi...tôi vừa mới thử làm Tonkatsu."

"Cậu làm thịt heo chiên xù?"

"Ừ..."

"Chốc cậu ăn thử Tonkatsu mà tôi làm nhé?"

"Ừ. Tí tôi sẽ thử. Đi rửa mặt đi, rồi xuống dưới nhà cất đồ xong lên đây ăn sô-cô-la với tôi trước đã"

"Cậu cho tôi ăn cùng hả?"

"Tất nhiên."

"Đ-để tôi đi rửa mặt, cậu đừng ăn trước nhá?!"

"Ừm. Vậy thì cậu cũng phải nhanh lên đấy!"

Hina và Senju đứng bí xị vào một góc nhìn cái hành động vừa xảy ra.

"E hèm! Chúng tôi chưa có chết đâu Takemichi."

"À ừ tôi quên mất! Tại hai người đứng một góc trông mờ nhạt quá, thành ra tôi không để ý đến. Xin lỗi nhé!"

"..."

Đùa à? Mình đến đây là để cười nhạo Peke về vụ nợ tiền mà? Chứ có phải đến đây để xem bọn kia thồn cơm chó vào họng đâu?!

Senju muốn chửi thề một ai đó.
Hina muốn đấm nhau với một ai đó.

"Hai người đừng làm ra vẻ mặt ấy chứ, trông hai anh ngố quá!"

"...."

"Ủa? Sao lại đơ rồi?"

Senju đi đến gần cậu, vứt bỏ vẻ ngoài nam tính ban nãy sang một bên. Lấy cái ghế lại gần rồi ngồi xuống, tay bám lấy góc áo của cậu mà năn nỉ.

"Hay cậu kệ Peke đi, đút sô-cô-la cho tôi ăn trước nhé?"

"Như thế xấu tính lắm, tính ăn lẻ à?"

"Nhưng mà tôi muốn cậu đút cho tôi ăn cơ...tí có Peke J rồi thì cậu để tôi tự bốc ăn à?"

Hina đi tới cốc đầu Senju một cái khiến hắn kêu "Au!" lên một tiếng. Senju quay sang giờ ngón giữa "thân thiện" vào mặt của Hina. Hina cũng chẳng kém, chân thủ sẵn để khi có cơ hội, hắn sẽ sút vào con "đồng" của Senju một cái, rồi sẽ cười khoái chí mà cà khịa Senju.

"Hai anh cứ như chó với mèo ấy nhỉ?"

"...hả?"

"Ý tôi là chó với mèo thực sự ấy. Giống lắm, cứ đấu khẩu với nhau suốt."

"Sao cậu lại đi so sánh tôi với thằng này hả? Tôi với nó khác một trời một vực đấy!"

Hina và Senju cứ cãi qua cãi lại khiến cậu nhức hết cả đầu, tay vẫn khư khư ôm lấy túi sô-cô-la to tướng.

Chẳng biết cậu đang suy nghĩ gì, đến cả việc Peke J rửa mặt xong, chạy xuống nhà cất tạp dề với cái muôi rồi chạy lên đây cậu còn không biết.

Peke J chạm nhẹ.

"Suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế?"

"Á! Đừng làm thế chứ! Người ra giật mình đó cha!!"

Cả hai người kia vì tiếng nói lớn của cậu mà quay sang nhìn chằm chằm. Cậu cố gắng quơ tay qua lại, đánh lạc hướng sang một chủ đề mới.

"À..ừm..Peke J xong rồi, vậy ta ăn thử thôi nhỉ?"

Lần lượt, từng người từng người được cậu tận tình đút sô-cô-la đến tận mồm. Ăn xong cái mắt cứ nhìn nhau vẻ hiếu thắng.

Biết họ làm gì không?

Cả ba xem xem ai là người được cậu đút cho sô-cô-la nhiều nhất, mặt của ai nấy cũng đều phải dính một ít sô-cô-la bên mép miệng. Ba người cứ giằng qua giằng lại viên sô-cô-la mà cậu cầm trên tay.

Cậu cười bất lực...

Nguyên buổi sáng cậu bị hành, tay mỏi nhừ, Hina và Senju sau cuộc chiến cũng dừng lại, nhận thấy thời gian trôi qua kha khá, cả hai nhanh chóng lau miệng rồi khoác áo, chào tạm biệt, sau đó rời khỏi nhà.

"Cút con mẹ chúng mày đi! Đừng có về đây ám Hanagaki nữa!"

Peke J đứng ở cửa chính mà "chào tạm biệt" rồi chạy vèo lên phòng cậu. Nhanh chóng dọn đi bãi chiến trường ban nãy, sau đó lại quay xuống nhà tiếp tục làm việc. Hên là Peke J đã xong việc ở bếp từ sớm. Chứ không làm gì có chuyện hắn lên phòng cậu để nô đùa với hai tên trời đánh kia.

Cậu lại nằm vật vã ra giường, miệng không ngừng nở nụ cười. Cứ nghĩ đến vẻ mặt tranh giành của mấy tên kia mà không thể nhịn cười được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #alltake#tr