Chương 17

Mikey đứng chờ khoảng 15 phút mới thấy được cái mặt của thằng cấp dưới nào đó ló ra.

Sanzu đầm đìa mồ hôi mà chạy tới, hắn vừa mới bị rượt bởi một quả dừa vì tội có cái ánh nhìn mỉa mai. Mà cũng lạ thật, thở hồng hộc như một con chó bị co giật mà đến lúc lên xe lại im bặt.

Mikey chẳng quan tâm, hắn muốn về nhà, về với cậu.

Sanzu chợt nhớ ra một việc mình cần làm. Đi đến nửa đường, hắn dừng xe.

"Boss này, ngài đợi tôi một chút được không?"

"Mày làm gì?"

"Tôi đặt cái này cho Takemichi."

"Nhanh lên đấy"

Hắn vội vã móc điện thoại khỏi túi quần, sau đó nhấc máy gọi cho một người. Xong xuôi, hắn tiếp tục lái xe phóng về nhà.

....

Cậu nằm trên phòng, lăn qua lăn lại vì quá chán nản. Cậu dường như cảm thấy cả người cậu sắp tê liệt đến nơi.

Peke J đi đến trước cửa, nuốt nước bọt một cái rồi gõ.

"Hanagaki này. Cậu thức chứ?"

Cậu chợt giật mình với tiếng gọi của người kia. Im lặng một chút rồi mới lên tiếng.

"Cậu muốn gì?"

"Cậu ra đây chút được không?"

"Tại sao tôi phải ra?"

"..."

"Bữa ăn xong-"

"Tôi không đói, cậu thích cậu ăn một mình đi. Nãy tôi ăn sô-cô-la no rồi."

Cậu thề với bản thân rằng cậu không có giận dỗi gì Peke J đâu! Cậu thề!

Trời ơi, tao đang làm cái quái gì thế này! Cái mồm hư, thở câu nào thối câu đó!!

Lòng cậu khóc tiếng chó.

"Xin lỗi..."

Hả?

"Xin lỗi cậu về chuyện ban nãy, cậu giận tôi bao lâu cũng được...nhưng tôi không cho phép cậu nhịn bữa đâu."

Cậu muốn tát một cái vào mặt mình thật đau, cũng muốn hối lỗi với người kia thật nhiều.

Cậu bước nhẹ xuống giường, lặng lẽ đi đến mở cửa để nhìn người bên ngoài. Peke J lập tức thay đổi sắc mặt, trông hắn vui lên hẳn.

Cậu rụt rè mở hẳn cánh cửa, như có thứ gì đó đè nén cuống họng cậu lại làm lời nói khó phát ra thành tiếng.

"K-không cần xin lỗi...chuyện của ban nãy...m-một phần là lỗi tôi..."

"Vậy thì lỗi đều nằm ở cả hai ta nhỉ?"

"Ùm...."

"Kệ chuyện đó đi, cậu không muốn ăn đồ ăn đã nguội mà đúng không?"

Peke J nắm tay cậu dắt xuống nhà, cậu thấy hoang mang quá, chuyện kết thúc đơn giản vậy thôi à?

Cậu được Peke J xếp ngồi ngay ngắn vào bàn ăn, tay lay nhẹ vai cậu một cái.

"Suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế?"

"Ah..không có gì đâu."

Trong bữa ăn cậu chẳng dám hó hé lời nào, hoặc là cậu vẫn còn bức bối một chút về chuyện vừa rồi, hoặc là cậu load chậm nên chưa hiểu mô tê gì.

"Hanagaki, há miệng nào"

Peke J gắp miếng thịt lên, chấm vào nước sốt sau đó đưa lại gần miệng cậu, hắn đặt tay phía dưới để tránh rơi sốt ra người cậu. Nhìn chằm chằm vào cậu mà chờ đợi.

"T-tôi có thể tự gắp được mà..."

"Cậu hôm nay làm sao thế? Người nay cứ đơ ra, tôi đã có ý giúp lại còn từ chối là sao vậy?"

"Đợi cậu làm xong một việc gì đó chắc có mà đến năm sau mất."

Peke J nhăn mặt lại tỏ vẻ khó chịu, hắn vẫn tiếp tục giữ nguyên tư thế cầm đũa gắp thức ăn.

"A nào-"

"Takemichi! Tôi về rồi đây!"

Sanzu mở cửa chính nói lớn để cậu biết rằng hắn về.

"Em đang ở trong phòng ăn à?"

Sanzu thấy đèn phòng ăn bật nên chẳng nói chẳng rằng chạy thẳng vào trong. Và xem này, hắn đang thấy cảnh người mình thương được một thằng nhóc ất ơ có tai mèo gắp thức ăn cho đối phương này. Lại còn tạo kiểu dáng thân mật nữa kìa. Khỏi phải nói, Sanzu liền tức giận.

"Mày là thằng chó nào vậy hở?"

Ý nói của Sanzu rõ ràng là đang muốn đấu khẩu bằng mõm. Cái giọng điệu tra hỏi pha lẫn ngổn ngang không nhầm vào đâu được. Peke J liền hiểu ra ngay mà lập tức phản bác, muốn chọc tức con chó điên này một chút.

"Mày nhìn xem tao là chó hay mèo mà mày bảo tao là chó vậy hở?"

Ố là la....coi con chó với con mèo đang lườm quít nhau kìa.

"Tao hỏi mày lần nữa, mày là thằng đéo nào?!"

"Tao là người thú chứ thằng đéo nào! Mắt mày bị đui tạm thời à?"

"..."

Sao cậu cảm thấy mọi chuyện dần trở nên đếch ổn thế nào ấy, nó cứ sai sai, Peke J đang cười nhếch mép kìa!

"Tao tự giới thiệu cho thằng như mày biết, bố mày là bồ vợ mày đấy!!"

Ủa? Hoang mang ngang đấy! Ủa!?

Ai cứu cậu đi, cậu choáng váng quá, Sanzu có vợ từ khi nào vậy? Cậu tưởng hắn còn độc thân?!

"Tao có vợ từ khi nào vậy hả cái thằng thân toàn lông kia ?!"

"Từ khi tao nói rằng mày có vợ đó!"

"Mày thích ăn đấm đúng không thằng kia!!"

Sanzu sắn tay áo, vào tư thế sẵn sàng vung đấm vào mặt Peke J. Peke J cũng chẳng muốn nhường, hắn lè lưỡi khiêu khích con người nào đó.

Tao chọc cho mày tức chết! Phá mất khoảnh khắc để tao thân thiết với Takemichi nhá!!

Cậu quay sang nhìn Sanzu, mặt đổ mồ hôi hột. Cậu đang ăn đó, xin đừng đánh nhau ở đây, muốn đánh nhau thì ra bãi tha ma mà đánh ấy!! Cậu không muốn mất bữa ăn đâu!!

"N-này này!! Haruchiyo! Anh vừa mới về mà sao đã xồn xồn lên thế hả?"

Sanzu được đà chạy tới ôm sát người cậu, trách móc vài câu. Mắt vẫn không ngừng dán vào người nọ như thể chỉ vài phút nữa thôi, gã sẽ lao ra vặt trụi lông của con người thú này rồi đem đi xắt nhỏ ra không bằng.

"Em! Em nói xem nó là ai vậy hả?! Tại sao lại ở trong nhà chứ?!"

"L-là Peke J..."

"Hanagaki à! Sao cậu lại nói tên tôi ra vậy hả?!-"

"À há! Hoá ra mày là cái con mèo đen thui chuyên đi chôm tiền của tao đây đúng không?! Tao rình mày mấy ngày hôm nay rồi!!"

Ê cậu cảm thấy bản thân vừa gây ra một chuyện gì đó thì phải....

Linh tính mách bảo cậu rằng sắp có chuyện không ổn ở đây...

—————————————————

Zịt: tặng mọi người một chút gì đó cute từ anh bé nè:3 (tôi vẽ trên giấy nên cứ cảm thấy không ổn thế nào ấy💦💦)

Hi:> cái này khum giải thích được 💦

Hình ảnh đôi bạn trẻ cõng nhau đi về phương xa=)

Hết òi:3 bai nhá.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #alltake#tr