Chương 22

"Vậy...mày tính kiểm tra tao thế nào đây?"

"Đi theo tao."

Peke J đang nghi hoặc, cảm thấy có gì đó không đúng. Sanzu im lặng không hề đi theo, giờ chỉ còn hai người.

Mikey dẫn Peke J tới một căn phòng, nơi những tiếng hét thất thanh cũng như tiếng va đập mạnh phát ra. Một mùi hôi tanh tưởi và chua chát xộc thẳng vào khứu giác nhạy bén khiến khoang mũi của Peke J tức khắc cảm thấy khó chịu.

Mùi rất lạ những cũng rất quen...

Peke J chẳng biết nên nói gì trong tình huống này nữa, thật tởm lợm.

Cánh cửa hé mở. Bất giác Peke J đứng hình.

Thân ảnh một người phụ nữ nằm la liệt trên sàn nhà, trần truồng không một mảnh vải, cổ bị trói buộc bởi một dây xích, có lẽ vì xô xát nhiều mà máu đỏ chảy xuống triền miên. Cánh cửa vừa mở, lập tức cô gái ấy gào lên. Không ngừng gào hét xin tha mạng, cô gái ấy quỳ xuống, nước mắt nước mũi đầm đìa, nước bọt không ngừng nhiễu xuống cằm, chảy dọc xuống dưới xương quai xanh đã bị cắt mất một mảng thịt nhỏ. Điều mà Peke J đặc biệt chú ý tới cô gái nọ, hai tai mèo của người con gái ấy bị cắt xéo đi hẳn một bên. Chiếc đuôi cũng bị cắt cụt ngủn lại.

"A-anh Mikey!! T-tha cho em...làm ơn đi...e-em sẽ không tái phạm nữa đâu...làm ơn!!!!"

Mikey đứng đó, đưa ra trước mặt Peke J một tệp hồ sơ có liên quan đến thông tin của người phụ nữ kia. Xem qua xem lại, hắn dường như chẳng có ấn tượng gì cho cam với loại gái này nữa rồi. Thoáng chốc Mikey nhìn sang phía Peke J, liền hỏi.

"Peke J này."

"Mày chắc chắn rằng, bản thân mày muốn gia nhập vào Phạm Thiên?"

Không chút chần chừ.

"Ừ. Điều đó thì liên quan gì đến cô gái này?"

"À thì...đơn giản thôi...cho tao xem độ tàn nhẫn của mày đi."

"Hả?"

"Nghe rõ rồi chứ? Chứng minh cho tao rằng mày có đủ tư cách để tham gia vào Phạm Thiên đi."

"Mày muốn tao làm gì?"

"Làm gì cũng được, tuỳ ý mày."

"Giết cô ấy hay vẫn để cô ấy sống?"

"Chết. Hiểu chứ?"

"Tao cho mày thời gian để mày có thể thoải mái với con điếm này. Khi nào xong rồi thì hãy vẫy tay về phía chiếc camera kia"

Mikey chỉ về phía chiếc camera được gắn sẵn ở một góc của căn phòng. Hắn cười, một nụ cười quái đản, rồi khẽ vỗ vào vai của Peke J.

"Đừng làm tao thất vọng."

Cánh cửa đóng sầm lại, lúc này Peke J mới thở phào nhẹ nhõm. Đúng thật là, sát khí nghi ngút khiến ai ai cũng chẳng dám thở mạnh.

Peke J lại gần người đang nằm la liệt dưới đất kia, ngồi xổm xuống, hắn nghĩ, có lẽ nên trò chuyện đôi chút chăng?

"Này."

"C-cứu tôi...cứu...với...tôi sợ lắm.."

"Ai chẳng biết rằng cô đang sợ, đừng nói ra những lời như thế nữa, nghe thật chói tai. Tôi đến đây với mục đích đâu phải là để cứu cô?"

"G-gì vậy chứ... a-anh rõ ràng cũng là người giống tôi mà....tại sao..."

"Người giống thì làm sao? Chẳng phải máu mủ ruột thịt thì tôi cần gì phải thương tiếc?"

Hắn nâng cằm đối phương, xoay qua xoay lại mà ngắm nhìn sự sợ hãi của người đang nằm kia.

"Mikey nhẫn tâm thật đấy, tự nhiên giao tôi cái thử thách chó chết này."

"Thật hết nói nổi thằng điên ấy."

Lấy đồng loại làm mồi nhử, kiểm tra độ tàn nhẫn của mình ư? Mày khinh tao quá rồi đấy, Sano Manjirou.

"Ây za. Nên làm gì với cô trước đây?"

Nên tra tấn từ từ cho đến khi chết hay một đường vào tim luôn?

Trong khi Peke J đang mải suy nghĩ. Cô ta dường như phát điên, miệng lẩm bẩm không ngừng, sau đó mới bắt đầu hét lên.

"Mẹ kiếp...lũ chúng mày đều là một lũ điên!!! Tất cả đều điên hết rồi. Thả tao ra! Đồ khốn!!!"

"Gì vậy chứ? Ai không cứu cô là cô cũng đều phải chửi xối xả như vậy ư?"

"Câm cái mõm chó của mày lại đi, thứ vô nhân tính như chúng mày chắc chắn đến khi chết sẽ không yên phận đâu!!!!"

"Này này. Tôi rõ ràng là chưa làm gì cô đâu đấy."

"Thì đã sao?! Chẳng lẽ tao phải đợi cái thằng chó như mày động cái tay bẩn tưởi vào người tao thì tao mới được nói à?!!!!"

"Lũ chỉ biết đến tiền và máu như chúng mày thì làm đéo gì có tư cách để được nói tử tế nữa?!! Sao không lộ ra cái bộ mặt hãm l*n của chúng mày đi!!"

Hắn áp sát lấy người dưới thân, tay bóp thật chặt vào hàm của đối phương, mắt hắn trợn trừng, gân xanh nổi lên trên trán. Hắn gằn giọng.

"Vâng! Lũ bọn tôi chỉ biết đến tiền và máu thôi đấy, ai như cô, vừa quan tâm dục vọng, vừa quan tâm tiền lẫn máu đỏ của tình địch hay những con phò khác. Giết nhau chỉ để bám hơi trai, moi móc tiền của những kẻ bợm rượu rồi sau đó đạp đít lũ ngu đấy như một lẽ thường tình. Chỉ biết chổng cái lỗ đít ra trước cặc của bọn giàu có rồi đợi chúng nó giã vào như giã gạo."

"Biết gì không, nhiều khi tôi thấy có những đứa đứng đường nó còn tốt hơn loại như cô đến ti tỉ lần, kể cả nó có làm điếm thì cũng còn biết chừng mực, đéo ai như cô, từ mùa này sang mùa khác chỉ biết câu dẫn cánh đàn ông rồi tham gia vào những dục vọng tởm lợm do chính tay mấy người gây ra."

"Hỏi thử xem, ai là người đáng chết hơn ai?"

"Nhìn sơ qua thông tin của cô là tôi đã đủ hiểu bản thân cô tồi hơn bọn tôi đến trăm lần rồi. Cô có cần tôi phải đọc chi tiết ra cho cô biết những việc mà cô đã làm không?"

Chưa kịp để người kia trả lời, hắn lôi một cái ghế ngay bên cạnh ra rồi ngồi bệt xuống. Chầm chậm dở từng tờ giấy.

"Cô chuốc ma tuý vào một đứa trẻ trong khi đứa bé đó chưa 14 tuổi. Và quan trọng hơn...đứa trẻ đó là em ruột của cô. Coi xem có đáng bị nhục mặt không?"

"N-này..."

"Cô đi ngoại tình với một lão già ngoài tầm 40. Trong khi đó lão đã có đến 3 đứa con."

"Mẹ kiếp...đ-đừng...."

"Cô giết 2 đứa bạn của mình, hay nói đúng hơn là đồng nghiệp chỉ vì chúng nó kiếm được "mồi ngon" ư?"

"Tao đã bảo là dừng lại!!!"

"Không những thế, cô từng có một lần mang thai, cô phá cái thai đó khi nó mới được 4 tháng."

"Đ*t mẹ thằng chó! Tao đã bảo là dừng lại!!!"

Sau tiếng nói ấy, hắn gập tài liệu lại, tiến đến rồi vác cái thân dãy dụa kia đặt lên ghế, sau đó lấy cuộn băng dính đã được chuẩn bị sẵn mà quấn hai tay lẫn hai chân của người kia lại.

Tiện thật. Bọn kia chuẩn bị sẵn hết đồ cho mình rồi. Đỡ cần phải mày mò nhiều thứ.

"Tôi vừa muốn giết cô trong tức khắc, nhưng cũng vừa muốn tra tấn cô trong sự thống khổ."

"Này...này...mày tính làm gì....?!"

"Đầu tiên là rút móng."

Không kìm nổi sự phấn khích tột độ nơi đáy mắt hắn, gã cầm trên tay một cây kìm loại nhỏ nhất trong một mớ hỗn độn toàn là đồ đạc. Nhận thấy sự điên cuồng trong mắt hắn, người phụ nữ sợ hãi, trong lời nói chứa toàn sự hoảng loạn, nước mắt trong suốt không ngừng giàn giụa. Cô ta biết, mình chắc chắn không xong rồi.

"X-xin lỗi....đừng...xin-"

"Một.."

Phụt!!

"Á!!!"

....

Gã có lẽ đã thích thú đến điên, chậm rãi rút từng chiếc móng một và cảm nhận những tiếng hét kinh hoàng của đối phương. Máu bắn lên tường cùng những vật dụng khác, lênh láng những tiếng ú ớ chẳng rõ lời của cô gái. Những hành động ấy liên tục được thực hiện trong vòng nửa tiếng. Hắn ậm ừ.

"Chưa chi đã thấy chán rồi, đằng nào tay và chân của cô cũng đã tê rần đi, giờ mà có chặt thì cũng như không."

"Đ-đau...đau...quá..."

"Đừng lo, tôi chán rồi, nên nhanh thôi."

Chuyển đổi tư thế, hắn cho đối phương nằm ngửa xuống đất, sau đó cầm cái rìu lên mà không ngừng bổ xuống. Sau một lúc, hắn lắc lư cái đầu trên tay, vẫy vẫy trước chiếc camera đang loé sáng đỏ của đèn. Báo hiệu rằng việc của hắn đã xong, sau đó quăng cái đầu sang một bên, hắn lẩm bẩm.

"Mẹ! Máu dính hết lên áo rồi, quả này không thay áo thả nào về Hanagaki cũng sợ cho mà xem."

Nghĩ đến quả mặt như muốn sang chấn tâm lý của cậu mà hắn cũng có chút mắc cười. Phải rồi, con mèo ngốc đó chắc chắn sẽ luống cuống lên cho mà xem.

À mà bỏ mẹ rồi. Hắn cũng quên mất, đây không phải là áo của hắn....

Í za. Quả này mà không giấu áo đi chắc chết mất.

Cánh cửa nhanh chóng mở ra. Hai kẻ đầu tím bước vào.

"Ồ. Xem xem mày đã làm gì con ả này này."

"Tiếc quá, mày không dùng cái lọ thuốc mà bọn tao đã mất công chuẩn bị ư?"

"Anh em nhà chúng mày đến đây làm gì?"

"Lệnh boss chứ ai muốn."

"Xử lý xong cái xác này là tao được gia nhập vào Phạm Thiên rồi chứ?"

"Ai mà biết, chắc là chưa đâu."

Mẹ! Còn phải làm thêm cái quái gì thì mới được gia nhập vào đây vậy? Phí thời gian vãi!
————————————————

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #alltake#tr