[TaiMitsu] Trầm Cảm

Có bao giờ bạn mắc phải một căn bệnh gọi là trầm cảm. Và bạn đã vượt qua nó bằng cách nào? Riêng tôi thì không thể...

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi được đưa vào bênh viện này. Xung quanh tôi toàn là những người bạn cùng cảnh ngộ. Chúng tôi đều là những bệnh nhân có dấu hiệu tâm lý bất ổn. Nhưng có vẻ như tôi là người bị nặng nhất chính vì thế nên tôi được đưa vào một căn phòng đặc biệt. Căn phòng đó được thiết kế cho duy nhất một người ở. Nghe nói bất kì ai vào đây đều được chữa khỏi nhờ một vị bác sĩ tên là Shiba Taiju. Thần kì thật đấy,tôi mong rằng tôi cũng là một trong những người được anh ta chữa khỏi.

" Thưa bác sĩ hôm nay chúng ta tiếp nhận một ca bệnh mới. Tên cậu ta là Mitsuya Takashi"

" Tôi biết rồi. Ca này có vẻ khó nhằn đây"

Taiju sải từng bước chân đến căn phòng của bệnh nhân mang tên Mitsuya Takashi. Bước vào bên trong,không khí thật ảm đạm. Có một người con trai,thân hình gầy guộc đang ngồi thẫn thờ trên giường. Ánh mắt trống rỗng không có lấy một chút sức sống.

" Xin chào,tôi là Shiba Taiju người sẽ điều trị cho cậu"

"...." Mitsuya đưa mắt nhìn người đối diện đưa đôi tay gầy gò lên nắm lấy tay anh ta. Ấm thật đấy

Taiju kéo ghế ngồi xuống kế bên Mitsuya. Anh đưa mắt nhìn xuống đùi của Mitsuya. Trên chiếc đùi nhỏ của cậu chi chít những vết rạch vẫn còn mới. Anh chạm nhẹ lên đó chưa kịp hỏi han gì thì cậu đã giật thót đẩy tay anh ra. Đôi mắt cậu trợn trừng lên nhìn anh. Lúc này anh mới để ý cả trên tay cậu cũng có những vết rạch như vậy.

" À tôi không cố ý"

Mitsuya vẫn trợn mắt nhìn anh một hồi lâu rồi cậu cũng trở lại trạng thái như thường.

" Tại sao cậu lại bị trầm cảm thế,Takashi?"

" Gia đình tôi..."

Khóe mắt Mitsuya bắt đầu chảy ra những giọt nước mắt,sóng mũi cậu lại bắt đầu cay xè. Người cậu bắt đầu run rẩy,cậu đưa tay lau đi nước mắt nhưng nó vẫn không có dấu hiệu ngừng chảy.Taiju thấy vậy liền hốt hoảng chạy lại ôm cậu vào lòng

" Không sao,không sao hết. Tôi ở đây"

Sau một hồi an ủi cậu cũng mệt mỏi rồi thiếp đi. Taiju đặt cậu xuống giường rồi đóng cửa bước ra ngoài.

" Bác sĩ cậu ấy không sao chứ"

" Có vẻ như cậu ấy bị áp lực gia đình dẫn tới trầm cảm. Nhưng sao có thể nặng như vậy..."

" Em nghĩ anh nên ở cùng cậu ấy một thời gian. Cậu ấy rất có thể do thiếu thốn tình cảm"

" Nên vậy thôi"

Những ngày sau đó,ngày nào Taiju cũng đến thăm Mitsuya đều đặn. Tình trạng của cậu ấy cũng đã khá hơn rồi,đã bắt đầu giao tiếp với Taiju. Những vết rạch trên đùi và tay cũng dần hồi phục rồi.Anh vui lắm,hôm nay nhân ngày sinh nhật của cậu anh ngỏ ý muốn đưa cậu ra ngoài chơi

" Takashi hôm nay ta ra ngoài một chút nhé"

" Đi đâu"

" Bất cứ nơi nào em muốn"

" Được"

Mitsuya được Taiju chở đi rất nhiều nơi. Cậu cảm thấy rằng người đàn ông này thật tốt,cho cậu cảm giác muốn dựa dẫm thật nhiều. Nhưng có vẻ ngày đó cũng sắp đến rồi...

" Taiju"

" Sao thế Takashi?" Taiju bất ngờ khi Mitsuya đột ngột gọi tên mình

" Cảm ơn anh" Mitsuya ngẩng mặt lên nhìn Taiju rồi cậu nở một nụ cười nhẹ

Gò má Taiju đỏ lên. Em ấy khi cười trông giống như thiên thần vậy

Ngày hôm sau Taiju lại đi đến căn phòng mà Mitsuya đang ở từ rất sớm. Vừa mở cửa bước vào anh đã thấy cậu đang rạch lên đùi những vết mới. Ngay lập tức anh chạy lại ngăn cậu. Máu từ đùi chảy ra ướt hết cả chiếc áo sơ mi mỏng của cậu.

" Em không thấy đau hả Takashi? Sao em lại làm thế?"

" Nó không đau. Việc này bình thường mà?" Mitsuya nghiêng đầu khó hiểu nhìn Taiju.

" Anh không muốn em làm vậy nữa. Biết chưa?"

" Tại sao?"

" Anh xót lắm"

Lúc này Mitsuya đột nhiên đỏ mặt. Nước mắt lại không tự chủ mà chảy dài trên gò má.

" Hức hức"

" Em sao thế?"

" Trước giờ chưa có ai quan tâm em như thế cả"

" Giờ thì có rồi nhỉ?" Taiju xoa đầu và lau đi nước mắt trên gương mặt của cậu

Sau khi Taiju rời đi vào tối muộn. Mitsuya lấy cuốn nhật kí ra,cậu ghi vào đó một vài dòng chữ rồi để nó lên trên bàn. Cậu chìm vào giấc ngủ

5 giờ sáng hôm sau.Cậu thức dậy vệ sinh cá nhân rồi lại lật cuốn nhật kí ra ghi vào đó. Cậu lấy từ trong tủ một con dao. Cậu nhìn vào nó một hồi lâu rồi đâm thẳng con dao vào bụng mình. Máu bắt đầu chảy ra sàn nhà,cậu bắt đầu ho ra máu. Mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ lại,cậu nhắm mắt rồi nở một nụ cười mãn nguyện. Bỗng có tiếng mở cửa vang lên người bước vào là Taiju. Anh bị khung cảnh trước mắt làm cho hoảng loạn,anh chạy đến bên Mitsuya bế cậu lên rồi đưa cậu đi cấp cứu. Trên tay cậu còn cầm theo một thứ gì đó. Sổ tay à?

Mitsuya được đưa vào phòng phẫu thuật. Anh ngồi chờ ở ngoài,lòng thấp thỏm lo âu mong cho ánh đèn đừng tắt đi quá sớm. Anh mở cuốn sổ tay của cậu ra xem.

" Mẹ tôi bắt đầu không quan tâm tới tôi rồi
Cả bố cũng vậy. Ông ấy luôn cáu gắt mỗi khi nhìn thấy tôi
Tại sao vậy nhỉ?
Thật vô vị,nhàm chán. Có lẽ tôi đã bị ghẻ lạnh mất rồi
Trầm cảm sao cũng thú vị thật đó. Tôi cảm thấy mình đang bị trầm cảm mất rồi
Có lẽ tôi nên chết đi
Cái chết chỉ là một sự khởi đầu mới
Nếu tôi chết đi thì họ sẽ quan tâm tôi đúng chứ?
Hôm nay tôi được điều trị tại một bệnh viện
Shiba Taiju là tên của vị bác sĩ đó
Anh ấy thật tốt bụng
Anh ấy giống như một mặt trời nhỏ để sưởi ấm cho tôi vậy
Tôi yêu anh ấy mất rồi
Nhưng thời gian không còn nhiều nữa
Ngày mai 14/6 tôi sẽ tự tử
Tôi sắp được giải thoát rồi
Yêu anh,Shiba Taiju"

Anh vừa đọc xong dòng cuối của cuốn nhật kí thì ánh đèn cũng vừa tắt. Những vị bác sĩ bước ra với vẻ mặt buồn rầu

" Sao rồi bác sĩ em ấy..." Taiju đi đến tay nắm chặt cuốn nhật kí

" Xin lỗi"

" Cậu ấy đã đi rồi"

" Sao có thể được? Các anh lừa tôi đúng không? Mới hôm qua em ấy vẫn còn cười tươi lắm cơ mà"

" Không. Chúng tôi không lừa anh. Cậu ấy chính xác là đã đi rồi"

" Chúng tôi rất tiếc"

Taiju im lặng không nói một lời nào nữa. Anh bước vào căn phòng nơi Mitsuya đang nằm đó. Anh nắm lấy đôi bàn tay của cậu. Nó đã sớm lạnh mất rồi không còn chút hơi ấm nào nữa

" Takashi em tỉnh dậy đi. Tôi còn chưa điều trị cho em xong mà"

" Em có thể nói với tôi để tôi xử lí cái bọn đã làm em ra nông nổi này mà"

" Tại sao em lại ám ảnh cái chết đến như vậy cơ chứ?"

" Em đã trở thành bệnh nhân đầu tiên mà tôi điều trị thất bại đấy Takashi"

Taiju ngồi đó thật lâu miệng cứ lẩm bẩm tên của cậu.Anh vùi đầu vào chiếc chăn nức nở từng đợt.

" Tôi hứa với em. Kiếp sau tôi sẽ bảo vệ em thật tốt,Takashi à"

_____________
Fic này tui muốn mượn Mitsuya để nói lên tâm trạng của tui lúc này. Thật sự thì tâm lý tui mấy ngày nay bất ổn cực. Hở ra cái là bị la rồi bị cáu gắt nữa. Cả nhà không ai đếm xỉa gì đến tui hết. Hồi chiều tui ôm con em khóc sướt mướt luôn clm=))). Chả hiểu kiểu gì.Hên mà chưa nghĩ quẩn rồi rạch tay các thứ:))) vẫn còn bình tĩnh chán.
Buổi tối vui vẻ mọi người(',,•ω•,,)♡

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip