Chương 435 - Chương 828

Từ chương 435 đến chương 828 mình sẽ dịch dần và up dần, trong thời gian chờ đợi phần này hoàn thành thì các bạn có thể chọn cách đọc truyện tranh qua app Manga Toon (tải qua appstore hoặc CH play).

Ở đây nội dung truyện tranh khá đầy đủ, tuy nhiên không thể chi tiết như truyện được, bản gốc bên trung đã viết được hơn 2000 chương truyện và tác giả vẫn chữa có ý định hoàn thành nó. Mình vẫn đang hoang mang bởi vì thật sự khi quyết định dịch bộ này lại không ngờ đến nội dung truyện lại có thể trải dài đến như vậy.

Bắt đầu từ chương 829 trở đi, mình sẽ dịch tiếp, nhưng các bạn đừng hi vọng ở mình.

Hơn nữa, để có thể dễ dàng hoàn thành truyện, mình vẫn cần tìm thêm một số bạn biết edit để tốc độ đăng truyện được nhanh hơn và dày hơn. Mong rằng bạn nào biết edit và đam mê với truyện ngôn tình thì hãy về với mình.

Lời cuối cùng, rất mong các bạn thông cảm cho sự chậm trễ này, xin cảm ơn!

CHƯƠNG ĐÃ DỊCH (CHƯA HOÀN THÀNH)

Chương 435-753: Thiếu
Chương 754: Tuyên bố, cô ấy là của tôi
Editor: Cố Tư Yên

"Em cũng..." Giản Mạt đáy mắt mờ mịt một tầng mỏng hơi nước, thế nhưng, lần này không phải bi thương, mà là kiên cường, "Em cũng vậy..." Cô hít mũi, cười nói, "Em cũng yêu anh!"

Lời nói mềm mại, lộ ra sự ngọt ngào như mật ong...

Tất cả khẩn trương của Giản Mạt vào giờ khắc này, toàn bộ đều biến mất không thấy.

Trong cuộc đời này, gặp được hắn chính là điều may mắn nhất cuộc đời cô...

Hắn chính là bầu trời của cô, chỉ cần có hắn ở bên cạnh, cô không còn sợ không có nơi trú ẩn, không sợ không có sự ấm áp... Càng không sợ, còn đường phía trước, chỉ toàn một mảnh mờ mịt.

Thạch Thiếu Khâm nhận lấy di động Giản Mạt đưa tới, mắt lạnh nhìn cô một chút, xoay người ra khỏi phòng.

"Anh đã làm gì với Mạt nhi?" Lời nói của Cố Bắc Thần trong nháy mắt trở nên lạnh giá, đã không còn vẻ dịu dạng như vừa rồi nói chuyện với Giản Mạt.

Thạch Thiếu Khâm cười lạnh một tiếng, "Anh cho rằng tôi đã làm gì?"

Cố Bắc Thần híp đôi mắt như hắc ưng lại, "Thạch Thiếu Khâm, tại sao bây giờ anh lại trở nên ấu trĩ như vậy?"

"Đôi khi con người cũng phải ngốc nghếch một chút mới tốt, không phải sao?" Thạch Thiếu Khâm nhướn mày nói, "Anh không phải luôn luôn rõ ràng, tôi là người... không muốn để người khác cảm thấy thoải mái. Người nào cảm thấy quá thoải mái, tôi sẽ không vui chút nào!"

Cố Bắc Thần híp mắt lại, chỉ còn một chút khe hở, "Thân thể của Mạt nhi xảy ra vấn đề gì hay sao?"

Thạch Thiếu Khâm cười, nhưng lại là cười lạnh...

Dù cho khoảng cách xa vạn dặm, cách sóng vô tuyến của điện thoại... Cố Bắc Thần cũng có thể cảm nhận được luồng âm u lạnh lẽo biến hóa kỳ lạ kia.

"Không phải cô ấy, mà là đứa bé trong bụng của cô ấy..." Thạch Thiếu Khâm yếu ớt mở miệng, trong thanh âm, lộ ra mơ hồ cười nhạt.

Đôi mắt như hắc ưng mở ra, mực đồng ở chỗ sâu nhất, bắn ra hai tia sáng lạnh lẽo, "Có thật không?"

"Nếu không thật thì là gì?" Thạch Thiếu Khâm nhẹ a một tiếng, "Anh biết, tôi thích nhất là nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của người khác..."

Cố Bắc Thần đột nhiên bừng lên ngọn lửa giận dữ, thế nhưng, lại không nói gì quá đáng, "Muốn nhìn thấy Mạt nhi tuyệt vọng, thế nhưng lại để cho cô ấy ổn định rồi mới gọi điện thoại cho tôi... Thiếu Khâm, từ lúc nào anh lại thích làm mấy chuyện thừa thải này?"

"Anh sai rồi..." Thạch Thiếu Khâm nhìn sóng biển đang cuồn cuộn bên ngoài, lạnh lùng mở miệng, "Khi một con mèo bắt được một con chuột, điều mà nó thích nhất chính là bắt được rồi nhưng sau đó lại buông tha... Cuối cùng, khi con chuột đó cho rằng mình có thể chạy thoát, thì con mèo đó mới bắt nó lại lần nữa..."

Đáy mắt Cố Bắc Thần xuất hiện một mảnh lo lắng.

"Tôi đương nhiên muốn giữ lại đứa bé này..." Lời nói của Thạch Thiếu Khâm dần nhuốm hơi thở khát máu, "Không chỉ có thể khống chế anh, mà còn có thể khiến cho Giản Mạt cảm thấy lo ngại, không phải rất tốt sao?"

Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cố Bắc Thần, dần dần bao phủ một vẻ lo lắng, nhưng trong nháy mắt, lại lập tức biến mất.

"Thiếu Khâm, Mạt nhi là của tôi..." Cố Bắc Thần đột nhiên nói, đối với chủ đề đang nói, hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo.

Ánh mắt của Thạch Thiếu Khâm thu lại, "Vậy thì sao?"

Người thông minh, không cần người khác nói nhiều, cũng có thể hiểu được vấn đề của đối phương...

Thạch Thiếu Khâm hiểu, khi Bắc Thần nói câu đó là muốn ám chỉ điều gì.

Bầu không khí, đột nhiên trở nên khẩn trương.

Cố Bắc Thần và Thạch Thiếu Khâm rõ ràng là đang nói chuyện điện thoại với nhau, thế nhưng, lại cảm thấy đối phương giống như đang ở trước mặt...

"Đối diện" với nhau, cho nên mới trở nên sắc bén.

Ai cũng không có ý định lùi bước, thậm chí, trên người càng xuất hiện thêm nhiều gai nhọn.

"Đừng có vọng tưởng nữa..." Cố Bắc Thần nghiến răng, một lần nữa cảnh cáo, "Vì tôi xem anh như ' một người bạn', cho nên điều duy nhất có thể làm đó là cảnh cáo anh!"

Dứt lời, không để Thạch Thiếu Khâm nói thêm câu nào, Cố Bắc Thần đã cúp máy... Tay, chậm rãi buông xuống.

Thanh âm 'Cạc cạc' đột nhiên vang lên, ngay sau đó, liền nghe thấy một tiếng "rắc rắc", giống như có cái gì đó đã vỡ...

Màn hình di động xuất hiện vết rách, lòng bàn tay có cảm giác ươn ướt.

Máu... Giống như một con sâu đang trườn bò, theo lòng bàn tay, chậm rãi rơi trên sàn nhà.

Chuyện hắn lo lắng lúc tối, có thể đã xảy ra...

Đôi mắt như hắc ưng của Cố Bắc Thần nhìn ra bên ngoài, ánh mắt sắc bén giống như muốn bắn thủng tất cả.

Tính tình của Thạch Thiếu Khâm, hắn hiểu rất rõ...

Nếu như Mạt nhi chọc giận hắn ta, khiến tiểu Diễm chịu ảnh hưởng, Thạch Thiếu Khâm nhất định sẽ quan tâm, thế nhưng, tuyệt đối sẽ không bao giờ cho hắn gọi vào số điện thoại này.

Cố Bắc Thần chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn mặc kệ lòng bàn tay đang chảy máu, sau đó tí tách rơi trên mặt đất...

"A..."

Cố Bắc Thần đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, liền nghe một tiếng "Rầm" truyền đến, di động trong tay liền bị ném lên trên tường, cuối cùng, nổ lên một tiếng, sau đó rơi xuống mặt đất.

Hắn thở hổn hển, đôi mắt như hắc ưng ngưng tụ thành một mảnh.

Thạch Thiếu Khâm đối với Mạt nhi có tâm tư khác, như vậy, đối với sự an toàn của Mạt nhi rất có lợi...

Thế nhưng, hắn sợ, sợ tất cả không thể khống chế được.

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, tất cả lại trở về điểm ban đầu...

...

Sau khi Thạch Thiếu Khâm kết thúc cuộc gọi với Cố Bắc Thần, vẫn đứng ở phía trước cửa sổ.

Không có ai biết hắn đang suy nghĩ gì, hay là đang chờ kết quả kiểm tra của Giản Mạt.

Tầm mắt của hắn u lãnh mà thâm thúy nhìn về phía trước... Trong đầu, hoàn toàn là câu tuyên bố của Cố Bắc Thần, 'Giản Mạt là của hắn'!

Trong lòng có thứ gì đang kháng cự, Thạch Thiếu Khâm thậm chí không rõ lắm, hắn đang chống cự câu nói kia của Cố Bắc Thần, hay là đang chống cự suy nghĩ, câu nói của Cố Bắc Thần ẩn giấu một chút sự thực.

Hắn biết rõ, Bắc Thần muốn cắt đứt chiếc mầm gì đang chuẩn bị nảy sinh trong lòng hắn...

Thế nhưng, đột nhiên nảy sinh chuyện này, không cảm thấy buồn cười sao?!

Thạch Thiếu Khâm xoay người, không một chút do dự đi xuống cầu thang...

"Khâm thiếu?" J tò mò hỏi, "Anh không đợi kết quả kiểm tra sao?"

Thạch Thiếu Khâm không để ý đến J, bước chân không có một tia chần chừ, nhanh chóng đi xuống lầu.

Mạc Sâm nhìn bóng lưng đang dần biến mất, nhẹ liếc mắt nhìn J, lập tức đi theo Thạch Thiếu Khâm...

J bĩu môi, dựa ở trên tường chờ đợi, không biết thái độ của Thạch Thiếu Khâm đột nhiên thay đổi là vì chuyện gì?

"Khâm thiếu hình như rất ghét sủi cảo..." J suy nghĩ hồi lâu, mới cho kết luận này, lập tức có chút ảo não, "Sớm biết thế thì tôi cũng giống Giản Mạt, ăn trước một cái... Ai, hiện tại không còn mà ăn nữa rồi."

Qua một lúc lâu, sau khi Giản Mạt bình phục tâm tình, kiểm tra tất cả cũng rất thuận lợi.

"Con của tôi..."

"Mặc dù vừa có chút chấn động, nhưng cũng may vẫn ổn." Bác sĩ mỉm cười nói, "Chỉ có điều, cô cần phải khống chế cảm xúc của mình xuống, nếu quá mức khẩn trương, tử cung sẽ phải chịu đè ép co rút, điều này sẽ không tốt cho thai nhi."

Giản Mạt gật gật đầu, cô không phải là không biết...

Dù sao, lần trước ở Lạc Thành, cũng đã xảy ra một lần.

Lúc ấy, Thạch Thiếu Khâm đột nhiên vung cú đấm lên, cô căn bản không khống chế được liền trở nên khẩn trương, sự sợ hãi đó hoàn toàn xuất phát từ bản năng.

Sau khi Giản Mạt kiểm tra xong, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đang lộ ra của mình, trong lòng hoàn toàn là sự áy náy với tiểu Diễm.

"Giản Mạt, cô không sao chứ?" J thấy Giản Mạt đi ra, nhanh chóng bước lên phía trước hỏi.

Giản Mạt nhìn hai bên một chút, thấy chỉ có J, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu.

"Khâm thiếu đi rồi..." J nhìn thấy sắc mặt của Giản Mạt vẫn còn tái nhợt, lầm bầm nói, "Làm tôi sợ muốn chết... Tôi chưa từng nhìn thấy Khâm thiếu nóng nảy như vậy bao giờ."

Giản Mạt trầm mặc.

"Anh ta toàn giết người một cách vô hình..." Lời nói của J cố ý đè thấp xuống.

Giản Mạt nhìn hắn một cái, hờ hững nói: "Tôi không muốn đề cập đến anh ta..."

Ngay lúc đó, Giản Mạt thoáng nhìn thấy một thân ảnh, cô vô thức quay đầu nhìn lại... Liền chạm vào ánh mắt lạnh lùng của Thạch Thiếu Khâm.

Chương 755-828: Thiếu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip