3. Bạn thân

    Tại nhà Butterfly.

    "Chị, có chuyện gì mà chị cứ cười toe toét suốt cả ngày thế? Có phải bị ấm đầu không?" Annette bỗng nổi hết cả da gà khi nhìn thấy Butterfly tự cười một mình.

    "Chị..." Cô ấp úng, đâu thể nói là do được trai đẹp ôm, thế là cô mượn đại một lý do "À, do chị gặp được người quen trong lớp."

    "Thế ạ." Annette không ngoảnh lại, nó còn đang bận nấu cơm trong bếp.

    Butterfly nhận thấy sự khác lạ của Annette, cô hỏi nó, giọng đầy nghi hoặc.

"Em sao thế? Hôm nay không cà khịa chị hả?" Giờ cô mới để ý đến miếng băng cá nhân trên cánh tay nó. "Annette! Có phải em lại bị bắt nạt nữa không?"

    "Em..." Annette ấp úng, miếng băng cá nhân trên cánh tay rõ thế kia mà, giấu thế nào được.

    "Em em cái gì! Là đứa nào? Coi chị mày có xử nó không!!" Butterfly bực tức túm lấy cánh tay Annette, nhẹ nhàng gỡ băng cá nhân ra.

    Này này, không đùa đâu... vết thương sâu quá, vật có thể gây ra vết rách mượt mà trên cánh tay như này chỉ có dao thôi.

    "Nè, mày coi chừng đó. Cứ nhát cáy thế kia có ngày nó giết thì chị cũng chịu!" Cô nhíu mày, nạt cho Annette một trận.

    "Không sao đâu chị, các cậu ấy không đi xa đến thế đâu!" Annette vô tâm nói. Nó dường như chẳng bao giờ có ý định kháng cự lại khi người khác làm đau mình.

    Như cô thì tốt rồi, sống qua năm cấp hai cực kì yên ổn. Chẳng là hồi lớp 7, có bà chị đại nào đó lớp 9 chặn đường cô chỉ vì đi qua méo chào. Còn tát cô một cái đau điếng. Bực quá, cô liền giơ chân đạp thẳng vào bụng bà chị đó, lúc đấy trông mặt bả nhăn như khỉ luôn! Chắc là đau lắm ấy. Butterfly không  giống Annette, nếu ai đó dám tát cô, thì cô cũng sẵn sàng cho họ một bạt tai. Hiền quá để tụi nó đè đầu cưỡi cổ à?
    Khổ nỗi con em cô nó nhát quá, ở nhà mạnh miệng thế thôi, chứ ra đường cứ nói lắp hoài.

"Đi." Butterfly khoác áo vào rồi kéo tay Annette.

"Ơ...đ..đi đâu?" Nó muốn giật tay lại nhưng không thể nào đọ sức với bà chị này được.

"Mày hỏi kì thế. Đi bệnh viện chứ còn đi đâu! Bộ mày tính để cho vết thương cứ rỉ máu như thế à!" Cô cáu.

Nó không dám hó hé gì. Vì chị nó nói đúng quá mà, không cãi được câu nào luôn.

Sáng hôm sau, tại trường học.

"Haizzz..." Butterfly nằm dài trên bàn học. Cuối cùng thì chỗ ngồi cũng chưa được quyết định nữa, nên cô cứ chọn đại bàn cuối để ngồi.

"Sao?" Hayate rời mắt khỏi cuốn sách đang đọc, liếc sang bộ dạng thê thảm của Butterfly.

"Tôi chưa có ăn sáng..." Cô thều thào như sắp chết, cũng tại vụ tối qua mà Annette không thèm nấu bữa sáng cho cô luôn, đã thế nó còn không thèm gọi cô dậy.

"Cho đấy." Anh đưa cho cô một túi bánh.

"Trùi ui!! Em cảm ơn đại ca!" Butterfly mặc kệ liêm sỉ mà lạy Hayate ba cái.

"..."

Cô ăn một cách ngon lành, còn Hayate thì cứ nhìn cô chằm chằm.

"Sao thế? Mặt tôi dính gì à?" Cô thấy vậy liền sờ lên mặt. Sáng nay cô rửa mặt rồi mà!

"Đại ca..." Anh thì thầm, bỗng cảm thấy trong người cứ là lạ, chưa ai hành động với anh như vậy hết.

"Hửm?" Cô tròn mắt nhìn anh.

Hayate quay mặt đi chỗ khác, không thèm trả lời cô, dồn hết sự chú ý vào quyển sách trước mặt.

"Tiết đầu tiết gì vậy ta..." Cô áp mặt lên bàn, tự hỏi.

"Anh văn." Hayate lạnh lùng đáp.

Nói nhỏ thế mà cũng nghe được à!? Tai chó chắc? Mà đừng đùa... cô ghét nhất là anh văn đấy. Ngồi trong giờ cứ như kiểu bị lạc vào sao hoả luôn. Lúc nghe giáo viên nói tiếng anh mà cô cứ ngơ ra. "Tôi là ai và đây là đâu?" :))

Tiếng chuông báo vào lớp vang lên. Cô uể oải ngồi dậy. Bao giờ mới hết ngày đây...

"Ủa Hayate! Cậu không định vào chỗ hả?" Butterfly hỏi một câu cực kì không liên quan, ngồi chỗ nào kệ người ta chứ! Mà tại cô nói to quá, nên mấy bạn nữ trong lớp đều tự giác ngồi nhích ra ngoài, ánh mắt mong chờ đổ dồn về phía này.

"Ngồi đây được không?" Anh chỉ vào ghế trống bên cạnh cô.

"Ơ... Cứ tự nhiên." Cô làm động tác mời.

Định mệnh! Ngày gì vậy trời, hôm qua đã có tên nam thần nhà giàu nứt đố đổ vách ngồi cạnh, giờ lại thêm một tên nam thần siêu cấp lạnh lùng ngồi cạnh. Butterfly chắc mẩm trong lòng rằng, kiếp trước chắc chắn cô đã giải cứu thế giới!

"Kìa! Butter!?" Một giọng nữa reo lên.

Butterfly chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì cô gái đó đã nhảy chồm tới ôm cô. Mái tóc nâu ngắn này... gọi cô bằng biệt danh như này...

"Violet!! Cậu cùng lớp với tớ sao?" Butterfly cũng vui không kém. Chẳng ngờ luôn đó.

"Tôi ngồi đây nhé?" Violet hùng hồn chống tay lên bàn, "thân thiện" hỏi anh bạn ngồi trên.

"Ồ, nếu cô muốn vậy." Cậu chàng đó mỉm cười, một nụ cười cực kì cực kì sát gái.

Violet không thèm quan tâm đến anh ta, cô vừa ngồi vào chỗ đã lập tức quay xuống.

"Dạo này cậu thế nào rồi? Học hành ổn không?" Violet hỏi.

"Mọi thứ đều ổn!" Butterfly khẳng định.

"Chỉ trừ việc học ra chứ gì?" Violet châm chọc.

"Ừ..." Cô ỉu xìu.

"Còn cậu này là?" Violet dời sự chú ý sang Hayate.

"À, cậu ta là Hayate!" Cô không ngần ngại mà giới thiệu hộ anh.

"Và là đấng đã cứu rỗi cuộc đời tớ!" Butterfly bổ sung thêm.

"Hử?" Violet cười nham hiểm "Để tớ đoán nhé, cậu lại quên ăn sáng chứ gì!!!"

"Sao cái gì cậu cũng biết thế!!" Butterfly giơ ngón giữa lên. F*ck you.

"Tớ còn lạ gì cậu nữa. Aizza!" Violet làm khuôn mặt bất đắc dĩ.

"Cả lớp trật tự!" Cô giáo bộ môn gõ nhẹ lên bàn.

Chết! Mải nói chuyện chẳng để ý cô vào lúc nào luôn. Violet thấy vậy liền ngồi ngay ngắn lại.

"Cô phụ trách môn anh văn cho các em, mong các em hãy chỉnh đốn lại tinh thần và học một cách thoải mái nhất. À quên nữa... cô là Lauriel! Có chuyện gì không hiểu thì cứ hỏi cô ngay nha."

"Cô ấy xinh quá, tóc xoăn vàng, lại còn mắt xanh. Như người Tây ấy!" Violet nhận xét.

"Nhưng tớ cũng tóc vàng, mắt xanh đây nè?" Butterfly bất mãn chỉ vào mình.

"Cô ấy cao mét tám." Hayate trầm giọng bổ sung thêm, dội cho Butterfly một gáo nước lạnh.

"Ể.... đến cậu cũng vậy sao Hayate!!"

"Tôi chỉ nói sự thật thôi." Anh phản bác.

"Ít ra thì đừng có nói thẳng như vậy chứ!" Butterfly chán nản.

"Tội nghiệp chưa kìa!" Violet mỉa mai.

Vâng, và tiết anh văn trôi qua rất nhẹ nhàng và cô vẫn chẳng có chữ gì vào đầu cả!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip