#1 Vượt thời gian
Hôm nay trời rất đẹp. Nắng nhẹ, bầu trời xanh ngắt một màu. Quả đúng là một ngày thích hợp cho việc nghỉ ngơi. Và Vietnam đang có một ngày nghỉ đúng nghĩa khi được nằm nhà và không phải đụng tay vào bất cứ công việc gì.
"Ping poong"
Tiếng chuông cửa nhà vang lên đánh thức cô gái đang mơ màng ngắm trời xanh. Vietnam chạy ra mở cửa thì không thấy ai, chỉ thấy một hộp quà trước cửa nhà mình.
Vietnam hiếu kì nhặt hộp quà đó lên, mẩu giấy note ghi trên đó là 'Dear Vietnam' thì chắc là gửi cho cô rồi. Nhưng sinh nhật cô đã qua hơn hai tháng, cô cũng đã nhận quà của khắp các quốc gia trên thế giới rồi mà, không biết quà của ai bị bỏ sót nhỉ?
Cô mang hộp quà vào trong phòng khách, bóc lớp bọc màu vàng ra. Trong hộp quà là một quyển sách cổ, và chữ thì không phải thời đại này có thể đọc được. Hay thật, ai có thể gửi cho cô một món quà như thế này cơ chứ.
Và những việc sau đó khiến cô cả đời muốn nguyền rủa cái tên gửi quyển sách này cho cô!
Đang cầm quyển sách, bỗng nhiên cô cảm thấy chóng mặt và ngất xỉu. Lúc tỉnh dậy thì cô thấy mình ở trên một đồng cỏ xanh ngắt, và tay cô vẫn đang cầm quyển sách đấy! Y hệt như trong mấy cuốn manga của Japan vậy.
- V-Vietnam, có phải cô đấy không?
Giọng này... Cái giọng Anh đặc sệt này... Chẳng phải là England sao?! Nhưng xung quanh làm gì có ai đâu...
- England, anh ở đâu đấy? Tôi không thấy anh...
- T-Tôi ở đây. - Tiếng nói phát ra từ quyển sách và ngay lập tức Vietnam đã quăng nó đi. Rùng rợn quá đi mất.
- Vietnam, cô còn ở đó không?! Vietnam?!!!
Sau khi ổn định lại tinh thần, Vietnam nhặt lại quyển sách, mặc dù cô đã nổi da gà khắp người, và mở nó ra. Và khuôn mặt bự chảng của England chiếm trọn ngay trang đầu.
- Miss Viet, tôi vô cùng xin lỗi vì đã đem đến rắc rối cho cô... - England trong quyển sách cúi đầu đầy hối lỗi.
- Ý anh là sao? - Vietnam đã ngờ ngợ ra vấn đề.
- Tôi... Tôi chỉ định tặng cô quyển sách Wuthering Height làm quà, không ngờ lại tặng nhầm cô một quyển sách cổ... bị phù phép... - Càng về sau giọng của quý ông nước Anh ngày càng nhỏ.
Giờ thì Vietnam đã biết đối tượng mà mình cần nguyền rủa cả đời là ai rồi. Thật xui xẻo quá đi mất!
- Thế anh chỉ cần tìm cách đưa tôi trở về là được rồi, không lẽ tôi đang bị nhốt bên trong quyển sách à? - Vietnam ngó nghiêng xung quanh, chỉ có một màu xanh ngắt trải dài.
- Không, hiện tại thì... cô đang ở một thời đại nào đó... - Giọng lí nhí của ai đó lại vang lên.
- Thời đại nào đó? Đừng có nói với tôi là tôi lại lên một cái cỗ máy thời gian nào đó đấy. - Vietnam chỉ định trêu đùa, nhưng vẻ mặt của England cho rằng... hình như đúng rồi thì phải...
- Này, đừng có nói với tôi điều đó là thật chứ! Anh nói gì đi chứ! England!!!!
- Tôi... Tôi xin lỗi... Tôi đảm bảo là đất nước cô vẫn an toàn, mọi thứ đều đúng quỹ đạo...
"Ngoại trừ tôi." Vietnam nghĩ thầm.
- Thế anh có cách nào đưa tôi quay trở về không? - Vietnam nén cơn giận của mình lại, tuy nhiên trong lời nói của cô đã có vài phần thiếu kiên nhẫn.
- Tôi... cũng chưa biết, tôi mới lập trận pháp này để liên lạc tạm thời với cô... - Và trận pháp này tốt đến nỗi khi England vừa dứt câu, hình ảnh của anh trên trang sách cũng biến mất.
- Ha, trận pháp tạm thời. - Giờ cô tiêu thật rồi...
Bởi vì đột nhiên bị kéo đến một vùng đất xa lạ, một khoảng thời gian xa lạ, Vietnam có hơi chút lo lắng. Nhưng ngay lập tức cô xốc lại tinh thần, việc gì đã xảy ra thì thôi cho qua, việc cấp thiết bây giờ là phải cần biết đây là đâu và vào thời nào. Cô bắt đầu đi lại xung quanh để hỏi, ít nhất cũng phải có người sống xung quanh đây. Và có người thật. Đó là hai người phụ nữ tóc đen da vàng - là người châu Á, và hình như họ mặc áo tứ thân thì phải. Họ nói bằng thứ tiếng nửa Hán nửa Nôm, nhưng Vietnam rất quen với ngôn ngữ này. Đó chẳng phải là ngôn ngữ cô đã nói khi bị China bắt về nhà đó sao!
Tức nghĩa đây là đất nước của cô! Nhưng vào thời gian nào? Cô bị China bắt về nhà khoảng hai lần gì đó, thế nên vẫn chưa xác định được thời đại. Ngay lập tức cô tiến lên hỏi hai người phụ nữ kia:
- Xin hỏi đây là đâu và là năm thứ bao nhiêu đấy ạ? - Có vẻ như lâu lắm rồi Vietnam mới dùng lại thứ ngôn ngữ này nên lời nói của cô có vẻ không trôi chảy lắm.
Hai người phụ nữ nhìn Vietnam với vẻ mặt kì dị. Trang phục của cô rất khác so với người bản địa. Không phải áo tứ thân mà là áo dài. Cô gái mặc áo yếm màu hồng trả lời Viet:
- Kiến Vũ năm thứ mười tám cô à, đây là Giao Chỉ, nhìn cô khác những người ở đây quá, cô là người ngoài mới đến à?
"Kiến Vũ năm thứ mười tám... Tính theo lịch hiện đại là năm... 42 sau công nguyên, vậy là thời gian lần đầu khi mình bị China bắt về rồi."
- Vâng, tôi là người ở bên Hợp Phố mới sang... - Dù không đành lòng nhưng cô đành nói dối vậy.
Năm 42 sau công nguyên, ôi trời, chẳng phải là ngay sau khi cuộc khởi nghĩa đầu tiên do Trắc và Nhị lãnh đạo hay sao! Lần đầu nổi loạn khi cô muốn rời khỏi nhà China và đương nhiên là bị đàn áp. Trắc và Nhị đều nhảy sông tự vẫn.
- Cô có muốn đi cùng chúng tôi không? Làng chúng tôi ngay gần đây đấy. - Cô gái mặc yếm màu xanh rất cởi mở nói chuyện với Viet.
- Cảm ơn cô. Tôi không làm phiền hai cô chứ? - Hiện tại cô không biết đi đâu, lại phải vác theo cái quyển sách này nữa, tìm chỗ trú chân trước cho an toàn đã.
Hai người họ đều cười không sao, và vừa đi họ vừa hỏi Vietnam rất nhiều chuyện, đa số họ tò mò về trang phục của cô, và cách nói ngọng nghịu của cô nữa. Vietnam chỉ cười xòa, nếu bắt buộc quá thì trả lời vài câu.
- Chị em nhà Trưng ấy đúng là đáng nể nhỉ, đàn bà con gái mà dám xông pha trận mạc, tôi thì chẳng có tài cán gì, nếu mà bảo tôi ở nhà nấu cơm nấu nước thì còn được ấy. - Cô gái mặc yếm xanh cười nói với cô còn lại.
- Cô nhắc đến hai người họ tôi mới nhớ, cô ấy sao rồi? - Cô gái còn lại quay sang hỏi.
- Vẫn như thế, chị em nhà Trưng ấy như người thân của công chúa mà.
Vietnam thắc mắc, công chúa là sao? Cô không nhớ có ai vào thời gian này được xưng là công chúa cả.
- Xin hỏi, mọi người nhắc đến công chúa nghĩa là...
Cô áo hồng ngay lập tức quay sang nói với Viet:
- A, cô là người Hợp Phố nên không biết công chúa chúng tôi nhỉ. Công chúa là người đại diện cho tất cả chúng tôi ấy, là người chúng tôi tôn kính. Bây giờ công chúa đang ở trong làng đấy.
Ý cô ấy là... một quốc gia? Trên đất Giao Chỉ mà có một quốc gia thì đó chẳng phải cô hay sao?! Mà công chúa ở trong làng... Nghĩa là cô sắp đi gặp chính mình trong quá khứ!!!
Dừng lại đã, cô không nhớ bất kì điều gì về việc cô gặp một ai đó cũng là một quốc gia trong thời điểm này cả. À mà hình như là có, cái lần cô chạy vào rừng trúc thì phải... Có ai đó...
Đột nhiên một cơn đau đầu dội đến, cắt đứt mạch suy nghĩ dang dở của Vietnam. Cô khuỵu đầu gối xuống, ôm đầu đau đớn.
- Cô không sao chứ?
Hai cô gái kia vội vàng chạy đến đỡ Vietnam, trong mắt Viet hình ảnh của họ càng ngày càng nhạt dần... Cô thấy hình ảnh của một rừng trúc...
Cô... Cô đang nghĩ về cái gì? Chuyện gì? Cô... không nhớ...
- Tôi... không sao đâu... - Vietnam cố gắng ra vẻ như không có chuyện gì, nhưng dư âm của cơn đau đầu ấy giống như trận động đất bảy độ richte vậy. Mà sao tự nhiên cô lại đau đầu nhỉ?
- Có vẻ như cô bị ám rồi, hay để khi về làng chúng tôi nhờ thầy cúng giải hạn cho...
Vietnam lắc đầu, nhờ thầy cúng giải hạn là điều tồi tệ nhất trong tất cả các điều tồi tệ. Có một thời cô đã rất tin vào các ông thầy cúng, và cô đã phải trả giá cho việc đó.
Vietnam tiếp tục đi cùng với hai cô gái mới quen. Cô mặc yếm xanh tên Cúc, cô mặc yếm hồng tên Lam. Khi đến làng, hai người đã nhất quyết bắt Viet phải đi giải hạn, và cô thì tìm mọi cách để trốn tránh. Cuối cùng, Vietnam nói rằng cô chỉ đi hít thở không khí trong lành là khỏe, và hai người họ chỉ cho cô rừng trúc, nơi họ cho rằng là thần linh hay đến đây...
Lúc Vietnam đến bìa rừng, bỗng cô nghe thấy tiếng thút thít. Tiếng khóc của trẻ con?! Khi cô đi theo tiếng khóc, cô phát hiện ra một bé gái (hình như thế), mặc một chiếc áo giáp của lính tráng thời xưa và có dính máu. Cô bé nghe thấy tiếng có người đến, ngay lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt đối diện nhau, màu nâu vàng giống y đúc...
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip