Chương 65: Không Hẹn Mà Gặp
Antonio lúc này đây dường như chẳng hề để ý đến ánh mắt đầy kinh ngạc lẫn xen kẽ đôi chút khó hiểu kỳ lạ đến từ vị trí của chàng hoạ sỹ vô danh kia mà hắn lại đang cùng với ả già Mary gân nát cái cổ họng đáng thương chỉ để đưa ra những lý lẽ của chính mình, vừa có thể bảo vệ bản thân lẫn bẻ gãy được mấy cái lập luận sắc bén của đối phương cho đến giờ vẫn còn chưa phân được thắng bại này.
Chàng hoạ sĩ khi nhìn thấy tình huống khó xử như thế này cũng rất dở khóc dở cười đấy chứ, dở cười ở đây là vì hai vị phụ huynh đây cho dù "đã có tuổi" nhưng lại vẫn cứ thản nhiên buông lời chửi rủa nhục mạ đối phương trước mặt một đứa trẻ thơ, dở khóc cho cậu nhóc Robbie khi tận mắt chiêm ngưỡng cảnh ngộ ấy cũng chỉ biết òa lên không khác gì với cái hoàn cảnh bất lực của chính mình năm xưa...
Không có thứ gì trên đời này miễn phí cả, cho dù có là máu mủ ruột thịt đi chăng nữa....
Chàng hoạ sĩ cũng muốn lên tiếng giải vây để có thể cắt đứt được cuộc đàm phán của hai "luật sư" thù dai chắp vặt này lắm chứ, nhưng với cái tông giọng nhỏ như kiến bu của cậu thì tuyệt nhiên không đủ để đối chọi lại nổi nên cậu cũng chỉ biết im lặng mà nhìn hai người bọn họ liên tục combat với nhau không hề ngừng nghỉ, chỉ cho đến khi có một người đàn ông với dáng vẻ trưởng thành phong lưu đang ôm cậu thiếu niên ngủ say xuất hiện và âu yếm tặng cho mỗi người vài "cú đấm tình thương" thì hai ác quỷ đó mới thôi diễn trò trẻ con của mình lại.
- Tôi trả tiền cho cậu này! - Đột nhiên Hastur quay về phía của chàng hoạ sĩ mà đưa cho cậu ta tầm 2000 echoes coi như đó là khoảng thù lao về việc cậu đã vẽ tranh tặng cho cấp dưới của chính mình, vì bản thân là một người "boss có tâm" thì chính ngài cũng không thể nào mà để cho lũ quỷ kia mặc sức lấn lướt "đám nhân loại ngu xuẩn" được, nhưng người cũng không hề để ý rằng chính hành động của mình đã khiến người trong lòng kia hơi nhíu mày lại rồi!
- Thông cảm nhé cậu nhóc, vì bình thường lương của bọn ta đều bị "cấp trên" thâu tóm toàn bộ không thiếu một echo nào cả, cho nên khi tôi thấy cái cảnh tượng này thì thật là cảm động quá đi mà! - Antonio giả bộ lấy khăn tay chấm nước mắt để thể hiện sự "biết ơn" đối với ông thần siêu cấp kẹt sĩ này.
- Mày chán sống rồi đúng không Antonio?- Hastur sau khi nghe cấp dưới giả lả khen lấy khen để bản thân liền ngay lập tức không vui, tính định dùng chiêu cũ để ban phát tình yêu thương cho nhân viên nhưng lại sợ làm cậu trai trẻ tỉnh giấc mà cái tên kia cũng vô cùng nhanh nhẹn né qua và đứng ngay sau lưng cậu hoạ sĩ để làm một cái "bia đỡ đạn bất đắc dĩ" cho tên khùng điên ba chợn này.
- Này cậu nhóc đây tên là gì vậy? - Giằng co một lúc chán chê mê mệt thì bọn họ chợt nhận ra rằng bầu trời cũng đã rất tối khuya lắm rồi cho nên cả ba người cũng đã lịch sự chào cậu trai quý tộc kia rồi lẳng lặng ra về.
- Tên tôi có sẵn ở trên tranh đấy, và nói lại một lần nữa tôi đã trưởng thành rồi! - Chất giọng của chàng ấy dường như có chút đanh lại khi có người khác gọi mình là "cậu nhóc" chỉ vì thông qua cái dáng người nhỏ con của bản thân, nhưng mà Antonio lại chẳng thèm để ý đến mấy cái tiểu tiết lặt vặt đó nên hắn tha sức mà chọc ghẹo nhân loại xa lạ này.
- Ừ vậy thì chào tạm biệt nha "cậu nhóc" Edgar! - Antonio cố tình nhấn mạnh thứ âm tiết mà cậu trai kia không hề ưa thích kia ấy chỉ để cho cái tên này phải phát điên lên và đấm chết hắn ta quá thôi mà.
- NÀY! - Edgar trong lúc thu dọn đồ đạc thì lại thấy tên kia đang cố tình khiêu khích đến vùng biên giới của bản thân liền tức giận ngẩng đầu lên định chửi rủa vài câu cho bỏ tức, nhưng khi vừa ngóc cái đầu lên để nhìn, chợt nhận ra rằng xung quanh lại chẳng có lấy nỗi một bóng người làm cho sống lưng của ai đấy khẽ run lên vì chính sự lạnh buốt này.
- Đúng là cái đồ quái đản mà... - Edgar không có suy nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp thu dọn và nhanh chóng rút khỏi cái chiến trường hoang tàn đến rợn người này.
Tạ Tất An sau khi gửi một lời chào thân ái đến cho Phạm Vô Cứu lẫn những người thân yêu xung quanh thì anh ta hiện tại đang đứng ngay trước cánh cổng chính trông có phần tồi tàn của Công Viên Ánh Trăng để cố gắng bắt một chiếc taxi nào đó có thể chở anh trở về lại khu biệt thự của mình ở khu Phố Người Hoa đầy háo hức náo nhiệt kia, từng làn gió mùa đông vô tình thổi đến cũng khiến cho anh có cảm giác hơi lạnh mà vô thức co rúm người lại và hai tay nắm chặt lấy túi hành lý hơn, hoàn toàn không hề chú ý đến là có những tiếng bước chân được vang lên một cách có quy luật ngày càng tiến lại gần về phía bản thân anh nhiều hơn.
- Có vẻ như sau cả tuần chúng ta không gặp được nhau, trông anh cũng khá là tươi tốt đấy nhỉ Tạ Tất An? - Khi chàng trai tóc trắng ấy hốt hoảng quay lại bởi vì cái chất giọng quý tộc đầy thân quen thì hiện tại Joseph cũng đã đứng ngay phía đối diện với bản thân anh rồi. Quý ngài ta sau khi đã dây dưa chán chê với gã bác sĩ Jack kia thì vô cùng thỏa mãn để mà quay trở về nhà thì lại gặp lại bóng dáng cao gầy thân thuộc đã lâu không gặp. Tất An cũng chưa hề nghĩ rằng bản thân lại có thể gặp gỡ người em thân thương của mình sớm đến như thế cho nên anh cũng hơi lúng túng mà chào hỏi lại.
- À ừ, chắc có lẽ bản thân được đi đây đi đó nên cũng khá vui vẻ đấy chứ...- Tràn ngập trong ánh mắt của Tạ Tất An bây giờ đây không còn là sự hồn nhiên như thường ngày nữa mà thay thế vào đó là sự đề phòng trước mối đe dọa đầy nguy hiểm lẫn tà mị quyến rũ đến từ vị trí của Joseph này.
- Vậy anh có biết rằng nếu như anh đã phản bội em, thì cái giá mà anh sẽ nhận được đó sẽ là gì không? - Joseph cũng thừa biết rằng cho dù một tuần đó có ngắn ngủi cỡ nào đi chăng nữa thì những người đã từng tiếp xúc với Tạ Tất An trước kia đều là loại kẻ thù không đội trời chung cho nên ít nhiều gì cũng đã có sự hỗn tạp bên trong suy nghĩ của anh khi đó, nên ngài đây bây giờ cũng không cần phải đeo chiếc mặt nạ giả tạo để nói chuyện với anh như hồi xa xưa nữa.
Một lực đánh cực đại nhắm thẳng vào gáy của Tất An đau đến mức mà anh ấy không thể nào la lên để kêu cứu hay khóc than gì được, cứ thể mà thân xác dần trở nên vô lực rồi trực tiếp gục ngã xuống nền đất lạnh lẽo, trước khi nhận thức của bản thân bị mất đi thì anh chỉ có thể loáng thoáng thấy được bóng dáng của một cô gái khá là đáng yêu đang cười đùa một cách điên cuồng khi thấy bản thân anh trông không khác gì một tên thất bại cả, Joseph lảm nhảm về một điều gì đó với nhóc ta và rồi sau đó chính là việc anh đã chính thức chìm vào màn đêm vô tận, có gào thét tuyệt vọng thì cũng không hề lấy một tiếng đáp trả lại.
- Cái tên này có tác dụng gì không? - Người phụ nữ trong bộ trang phục của giáo viên lại nghiễm nhiên xuất hiện và ném cho Joseph một ánh nhìn vô cùng khinh thường vì quý ngài đây dù là người hầu của ả nhưng lại đi trốn việc trong lúc nhiệm vụ vẫn còn chưa được hoàn thành xong, thấy tên kia vẫn cứ mãi nhìn cái con người còn gục trên mặt từ nãy đến giờ thì nữ thần mới để ý đến chàng trai xấu số đáng thương này.
- Sẽ có một chút thôi vì dù gì anh ta cũng đã đi kết bạn với kẻ thù cơ mà! Tạm thời cứ tống vào Nhà Thương Phố Cát Trắng đi! - Sau khi có lệnh của Joseph thì từ một góc khuất nào đó lại xuất hiện thêm hai ba cô nhóc như thể là người hầu nhân bản đứng xung quanh Tạ Tất An, từ từ dọn dẹp hiện trường vụ án lại trở về với cái kiểu dáng ban đầu như chưa từng có chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ duy nhất có một đôi mắt tò mò mà lại có thể tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc này.... À không, vẫn có thêm một đôi mắt nữa cũng đang nhìn thấy cái cảnh tượng ấy nhưng với vẻ mặt hốt hoảng và chẳng thể làm được bất kỳ điều gì là có ích cả....
Màn đêm và sương mù ngày càng trở nên dày đặc, che phủ đi ánh sáng chói lóa của công lý và sự thật...
Giới thiệu nhân vật:
Edgar Valden: 26 tuổi, 1m70, gia thế giàu, quá khứ bí ẩn sắp được vén màn, nghề nghiệp hiện tại là họa sĩ bán tranh vì đam mê.
Wendy_Smothje
Phần 2 này coi gần như là đã thập phần viên mãn, tiếp tục cuộc đại tu bổ các chương cũ lần thứ 2 ( từ chương 32 đến chap hiện tại) và chuẩn bị cho cuộc đại đau thương thôi!!!
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip