Chương 1: Thấy chết mà không cứu, quá độc ác (1)
Đông Nhạc quốc, tứ phương bình định, quốc thái dân an, khắp nơi phơi bày một mảng phồn vinh.
Kinh thành, Khúc thượng thư ở bên trong phủ, hôm nay cũng ồn ào náo nhiệt thật.
Nghe nói là có một đại nhân vật phong nhã tài hoa muốn tới đây .
Chỉ là, không khí náo nhiệt, cũng không có kéo dài đến hậu viện nào đó hẻo lánh. .
Tường viện, rất cao, làm người ta trông đã khiếp sợ. Vốn dĩ tường cũng không có cao như vậy, nhưng có một việc nào đó phát sinh nhiều lần , dần dần, liền xây cao như vậy .
Lúc này, đằng sau bức tường của hậu viện , một vị nữ tử với bộ xiêm y màu xanh đứng lặng , lông mi thật dài chớp chớp dưới một đôi mắt to tròn trong suốt, mũi cao thẳng , đôi môi ướt át, mang trên mặt vẻ mặt buồn bã , tư thế thì dường như chỉ cần gió thổi qua một cái là sẽ ngã . . . Gần như là một bản sao mẫu mực của Lâm Đại Ngọc .
( Lâm Đại Ngọc: tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng , tác giả Tào Tuyết Cần )
Hai năm rồi, nói dài, không dài, nói ngắn, cũng không ngắn, nhưng đủ để giết chết con người ta.
Cố gắng chạy thoát hai năm, cũng thất bại hai năm.
Nàng- Khúc Đàn Nhi, là một con người mới của thế kỉ 21, nói thật dễ nghe là xuyên không về đây , khó nghe một chút, chính là lão Thiên đem nàng nhét vào cái nơi mà chim cũng không thèm ị lại không có chút tình người. Không phải theo ghi chép của quan chép sử , làm một chuyến đến viện bảo tàng sao? Nghe nói là một nhóm người mới tới mà không biết đồ cổ ở thời đại nào, mà nàng lại rất không cẩn thận lại nhìn một cái giường cổ đại một cái làm người ta choáng váng một cái , kết quả là nằm một cái. . . Quên đi, có thể ngày nào đó nàng tâm tình không tốt, nghĩ đến việc nhảy sông tự vận, tự vẫn, treo cổ, uống độc dược, nói không chừng biết lại đi cần cẩu vân xuyên không mà trở về . ( đoạn này khó hiểu nên mình dịch cơ bản là như vậy, mọi người thông cảm)
Bất quá, hôm nay là thời cơ nàng bỏ trốn tốt nhất --
Nghe nói, ngày hôm nay hậu viện sẽ không canh gác nghiêm ngặt như thường ngày
Nghe nói, ngày hôm nay cha nàng rất bận rộn, không để ý đến nàng.
Nghe nói, ngày hôm nay các nhân vật hàng đầu của triều đại đương thời ở đây rất thích Bát Vương gia .
Hết lần này tới lần khác, Bát Vương gia này là đối tượng chỉ hôn của nàng.
Khúc Đàn Nhi âm u nhìn tường cao, trong mắt lóe lên một ai oán, mười ngón tay xiết chặt, dường như đang dùng dằng cái gì.
Sau đó, nàng khẽ cắn môi mỏng, đôi mắt đẹp lóe ra vẻ kiên quyết, \ "Sợ cái gì mà sợ? Chạy trốn thất bại thì cùng lắm thì lại để cho Khúc lão bà thi hành gia pháp thôi? Nằm trên giường mười ngày nửa tháng cũng liền khôi phục! \" sau một khắc, đang xác định xung quanh thật sự không có người , nàng lưng khom xuống tới, đôi tay buông ra , nhanh chóng đem váy kéo cao, cố gắng thắt nút thật nhanh , đi tới bên cạnh hòn non bộ, lại tùy thời đạp phải cái gốc cây lung lay sắp đổ bên cạnh nha
Cuối cùng. . .
Leo đến bên trên tường , nàng vừa định nhảy xuống, chỉ là, độ cao phía dưới làm cho lòng nàng sinh ra sợ hãi Bởi cơ hội chạy trốn là lâm thời nghĩ ra, ngoại trừ mang theo mấy tấm ngân phiếu, chẳng có cái gì cả.
Lúc này, ngược lại hận mình tại sao sẽ không một sợi dây thừng hoặc là cây thang gì gì đó! (kỳ thực những thứ này, bởi tiền lệ trốn chạy trước đó nhiều lắm, mỗi ngày bị nha hoàn quản lí chặt chẽ, nàng muốn kiếm cũng không lấy được rồi. )
Nhưng bây giờ không trốn, nàng sẽ không có cam lòng.
Nhảy, nàng sẽ chết rất khó nhìn.
Không nhảy, há phải sẽ thảm hại hơn.
Cái gì? Phía ngoài hẻm có người?
Trông người nọ, chỉ cần chớp mặt một cái , Khúc Đàn Nhi cũng ngẩn ra một chút. Mặc dù không có nhìn được rõ ràng khuôn mặt, cũng đã cảm giác được người kia tuyệt mỹ phong hoa. Quần áo là áo dài nam màu trắng bằng gấm, không thể kén chọn dáng người, chiếc quạt giấy khẽ lay động , khoan thai bước chậm tới, giống như núi xanh trên mờ ảo mây trắng, dưới bóng đêm sâu kín nước chảy. . .
Nhưng rất nhanh, Khúc Đàn Nhi bất dĩ vi nhiên xoa xoa cái miệng nhỏ nhắn.
Bà nó, thằng nhãi này ước đoán cũng là một cái trang bị b hàng.(chơi b (装 b) đề cập đến hành vi của con người: hành động tự thỏa mãn, mục đích là để đạt được tình yêu tự ngã bởi đạo đức giả hoặc thậm chí lừa dối người khác về bản chất thực của một người, cho thấy những phẩm chất khác mà một người hành động
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip