Chương 70: Giải quyết xong một em thị thiếp (2)
Edit: Trangthuchu
"Ta đã làm chuyện gì sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Đàn Nhi càng hiện lên nét nghi hoặc.
"Muội muội sáng sớm nay có để nha hoàn trong viện đến phòng bếp đi làm một bát súp. Chỉ là, nha hoàn đã trở về nhưng bát súp lại không thấy đâu. Nếu như tỷ tỷ muốn, có thể trực tiếp nói với muội muội ta một tiếng, muội muội cũng không phải người gì khó khăn. Chỉ cần Vương phi tỷ tỷ mở miệng, ta lập tức để nàng đem bát súp đưa tới cho Vương phi tỷ tỷ. " Doãn Hương Nồng âm hiểm đảo qua Khúc Đàn Nhi, nồng đậm tức giận, nhưng vẫn là khắc chế xuống.
"Bát súp? Chuyện khi nào?" Khúc Đàn Nhi không rõ ràng cho lắm.
"Bẩm chủ tử, chính là lúc trước không lâu chúng ta ở trong sân đụng phải một nha hoàn, tay nha hoàn kia lúc đó còn đang bưng chén súp." Kính Tâm nhỏ giọng ở bên cạnh nàng trả lời. Tuy nói là nhỏ giọng, nhưng âm thanh cũng là vô tình hay cố ý để những người khác trong phòng đều nghe rõ.
"Ồ, thì ra chén súp kia là của ngươi." Khúc Đàn Nhi bừng tỉnh đại ngộ, lại tựa như cũng rốt cục hiểu rõ vì sao Doãn Hương Nồng đến: "Chẳng lẽ ngươi muốn tới để hỏi tội ta? \ "
"Vấn tội thì muội không dám, chỉ là muội muội từ trước đến nay vẫn không dám cùng Vương phi tỷ tỷ đối địch. Thật không nghĩ đến, Vương phi tỷ tỷ ngươi vậy mà lại đối với ta như vậy, thật sự khiến lòng muội muội đau đớn vô cùng." Doãn Hương Nồng cắn răng, giọng nói càng lộ ra kỳ quái.
"Sao lại nói như vậy? Ta lúc gả vào Bát vương phủ, ngươi vẫn là người thứ nhất tới thăm ta , ta sao lại thế... " Khúc Đàn Nhi lo lắng mà nhìn Doãn Hương Nồng, gương mặt ai oán. Lời đến phân nửa đột nhiên ngừng lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt hướng ra cửa: "Kỳ quái, Tiểu Duy tại sao còn chưa qua đây. "
"Vương phi, ngươi... " Doãn Hương Nồng tức giận.
"Ngươi không thoải mái sao? Làm sao sắc mặt lại khó coi như vậy?" Khúc Đàn Nhi còn muốn thêm chút dầu vào lửa.
Mà lúc này, Tiểu Duy lại vừa vặn bưng lên một số thứ đi đến: "Vương phi, đây là chén súp người muốn. "
"Không phải của ta, ngươi mang cho Doãn phu nhân. " Khúc Đàn Nhi khoát khoát tay, ánh mắt hướng phía Doãn Hương Nồng quét tới.
"Vâng." Tiểu Duy cũng không nói thêm gì, trực tiếp bưng chén súp hướng tới trước mặt Doãn Hương Nồng: "Doãn phu nhân, mời dùng súp." Nói xong, liền chậm rãi lui xuống.
"Vương phi, ngươi đây là ý gì? Doãn Hương Nồng trừng mắt nhìn Khúc Đàn Nhi.
"Lại nói, thật sự là do ta không đúng, bởi vì lúc đó ngực ta đột nhiên khó chịu, cho nên gặp được nha hoàn của ngươi bưng bát súp, đành mượn bát súp của ngươi trước. Sợ ngươi trách cứ nha hoàn kia cho nên mới bảo nàng nói là ta cưỡng đoạt đi. Chén súp là ta lúc trở về cho người đi chuẩn bị. Phần sâm này có trong sính lễ của ta, nghe nói đã mấy trăm năm rồi, đối với dưỡng nhan đặc biệt có hiệu quả, ngươi nếm thử? "
"Ngươi... "
"Ngươi không uống, vậy có phải là sẽ không chịu tha thứ ta chuyện lúc trước? \ "
"Nếu Vương phi tỷ tỷ đã nói như vậy ta đây sẽ không khách khí. \" Doãn Hương Nồng mỉm cười nhẹ, cũng không tiện nói thêm cái gì, trực tiếp bưng chén lên uống bát súp.
Bát súp mới vừa vào cổ họng, thần sắc Doãn Hương Nồng liền hiện lên vẻ kinh ngạc. Thật không nghĩ tới Khúc Đàn Nhi sẽ thực sự cho nàng chén canh tốt này.
"Không biết chén này chén súp kia có hợp hợp khẩu vị của ngươi không?" Khúc Đàn Nhi cười nhạt, đối với chén súp kia, là rất tự tin, ngay cả ý làm lành cũng đều thể hiện đủ, Doãn Hương Nồng mà không hài lòng, nàng cũng không có biện pháp.
"Vương phi tỷ tỷ nói đùa, muội muội làm sao dám có ý bất mãn. "
"Ồ, vậy thì tốt rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip