Chương 8: Trốn không thoát, chỉ có nước gả (1)

Khúc Đàn Nhi không đề cập đến Mặc Liên Thành thì thôi, vừa nhắc tới , ngọn lửa trong lòng cô lại cháy ngùn ngụt.

Từ Trái Đất hiện đại đến nước Đông Nhạc cổ , lần đầu tiên nhìn thấy một nam nhân cực phẩm như vậy.

Nam nhân, không phải đều có điểm phong độ sao? Coi như không có phong độ, nhìn thấy một mỹ nữ như nàng, cũng phải có điểm nhiệt độ a !.

Thằng cha kia có thể thờ ơ lạnh nhạt, biết rõ nàng ngã xuống có thể đương nhiên liếc lấy một cái, tâm phải đen bao nhiêu mới được như thế? ! Khó có thể tưởng tượng.

Kính Tâm vừa trở về từ bên ngoài, còn không biết chuyện, nghi hoặc hỏi: \ "Tiểu thư lại chạy thoát? \ "

\ "Không muốn cũng phải trốn a, cũng không thể cả đời đều đợi ở chỗ này a !, ta cũng không muốn lão chết ở chỗ này a. \ "

\ "Nhưng là, ngươi bảo hôm nay là Bát vương gia... \ "

\ "Cũng là bởi vì hắn muốn tới, đại phu nhân sẽ không canh gác ta chặt như vậy, bất quá đáng tiếc, bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy. \ "

\ "Tiểu thư thấy Bát vương gia kia rồi phải không? \ "

\ "Ân, thấy rồi. \" Khúc Đàn Nhi gật đầu, khuôn mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ

\ " Bát vương gia ngoại hình ra sao? \" Kính Tâm nhìn chằm chằm Khúc Đàn Nhi, không quá tin tưởng nàng nói.

\ "Ngoại hình ra sao a? Ân, ta suy nghĩ a chính là, một đôi mắt, một cái lỗ mũi, 1 cái miệng, nhân mô cẩu dạng a,( hình dạng con người nhưng theo cách con chó) còn có thể là dạng gì a. \" Khúc Đàn Nhi nhàm chán thuận miệng chém gió. Hôm nay không có ngẩng đầu lên nhìn, ngược lại về sau ngày nào cũng thấy, cũng không vội làm gì.

\ "Tiểu thư ngươi... \ "

\ "Ngươi hỏi nàng Bát vương gia dáng dấp ra sao, còn không bằng hỏi chính cô ta dáng dấp ra sao. \" đúng vào lúc này, từ ngoài có một cô gái mặc y phục mày tím tiến vào, mày liễu mắt phượng, xinh đẹp động lòng người, nàng mỉm cười với giọng điệu như đã hiểu rõ mọi thứ

\ "Ồ? Nguyệt Lạp, ngươi thực sự đi giày Converse trong bụng ta a=)))). \" Khúc Đàn Nhi sửng sốt, lập tức cảm thán.

Tô Nguyệt Lạp là bạn Khúc Đàn Nhi trong hai năm này, có cứu cô trong một lần chạy trốn thất bại, là người bạn đầu tiên. Người ta nói Kính Tâm đã cùng với ''Cô ấy''- chủ sở hữu ban đầu của cơ thể này, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy nói là quan hệ chủ tớ, nhưng so với tỷ muội tới còn thân thiết hơn.

\ "Nghe nói, Khúc lão gia phân phó người chuẩn bị lễ thành thân của cậu à. \" Tô Nguyệt Lạp lo lắng hỏi.

\ "Trước thì cứ gả đi đã !, hoặc là có thể tìm được cơ hội để rời đi . \" Con ngươi Khúc Đàn Nhi sậm màu, hiện lên vài phần đùa cợt. Nàng là nhớ tới đêm nói chuyện với Khúc lão tử. Nói rõ là muốn nàng làm một con cờ? Bất quá nói, nếu như không phải nàng trời sinh đã có dung mạo đẹp tuyệt trần, lại có đại nhân vật nào đó âm thầm trợ giúp, bằng không thì với cái danh phận là một người con do vợ lẽ sinh ra , cơ đâu mà nghĩ đến chuyện làm Bát vương phi chính thất .

Tô Nguyệt Lạp bất đắc dĩ, hướng cái ghế bên cạnh ngồi xuống, nghiêm mặt nói: \ "Đàn Nhi, ở Khúc Phủ ngươi đều trốn không thoát, lẽ nào đến Bát vương Phủ rồi sẽ trở nên dễ dàng hơn sao? Nói cho ngươi biết, đừng nói là chạy trốn, ngay cả nhất cử nhất động của ngươi, nhất ngôn nhất ngữ đều bị người giám thị, trừ phi Bát vương gia bỏ ngươi, nếu không...... \ "

\ "Cảm tạ nhắc nhở. \" Tô Nguyệt Lạp nói từng nãy giờ, Khúc Đàn Nhi một chữ cũng chưa từng chăm chú nghe, bất quá, trong câu cuối cùng, nàng nhưng lại nghe được từ ''hưu liễu'' rõ ràng( hưu liễu: bỏ vợ)

Hơn nữa...

Hử, hưu liễu ? Đúng là một ý tưởng không tồi.

Tô Nguyệt Lạp cảm thán nói: \ "Ngươi... Tại sao phải đi? Vị trí Bát Vương phi này không biết bao nhiêu nữ nhân trầy da tróc vảy giành giật nhau ? Sống trên cõi đời này, mặc kệ ngươi đi nơi nào, chỉ cần có đầy đủ thân phận địa vị, sẽ không sợ khiến người ta coi thường, càng không sợ khiến người ta khi dễ. Đến lúc đó... \ "

Khúc Đàn Nhi nói: \ "Quên đi, Nguyệt Lạp. Thật yên lặng, an an ổn ổn , mới là cuộc sống a. Hơn nữa, ngươi không cảm thấy cả ngày cùng một đoàn nữ nhân tranh đấu , mày chết tao sống, loại cuộc sống này không phải mệt mỏi sao? \ "

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip