|Chap 11. Rất nóng...Em muốn cậu|
*Rầm*
Cánh cửa của căn phòng đó bị đá phăng.
Một tốp sát thủ xông trong bộ đồ đen và cầm các khẩu súng.
"Tụi mày là...ai?" - Một tên run sợ nhưng hắn vẫn cố ra oai.
"Chó chết! Dám phá chuyện tốt của tụi tao. Tao là đàn em trong Hắc Bang đấy" - Tên kia tỏ vẻ không hề run sợ đứng dậy vỗ ngực xưng danh.
Ay ay ông chú ơi là ông chú người ta là sát thủ bậc A của Hắc Bang đấy.Đàn em cái kiểu gì đây.
"Ồ hoá ra đàn em của Hắc Bang mà cũng không biết ông trùm nhỉ?" - Diệp Hàn hôm nay cũng khoát một bộ đồ đen ra tướng một sát thủ bước vào vỗ tay, đi phía trước là Vương Tuấn Khải.
"Vương thiếu tốt nhất nên về đi. Tôi là trợ thủ thân cận của anh Rick -Đứng đầu Hắc Bang đấy" - Trên kia bắt đầu ra oai bịa đặt. Nói thật ra hắn chỉ là tên đàn em của một băng nhỏ trong Hắc Bang chỉ nghe danh ông trùm là Rick thế lực rất lớn chứ không biết mặt.
Ôi thế là xong đời ông chú...
Vương Tuấn Khải nãy giờ không nói gì, nhưng khi hắn nhìn thấy ở phía sau hai tên đó là dáng vóc bé nhỏ đang cựa quậy khó chịu thì trong lòng hắn lại nổi lên cơn giận không thể dập tắt.
"Bắt sống tất cả" - Vương Tuấn Khải thờ ơ ra lệnh một câu sau đó bỏ lại trận hỗn loạn phía sau đi về phía Dịch Dương Thiên Tỉ. Hắn cúi xuống ôm cậu vào lòng, lúc này Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ mơ hồ thấy mờ mờ bóng đáng của ai đó rất quen.
"Nóng...nóng quá" - Dịch Dương Thiên Tỉ kêu lên. Thật sự là quá nóng, có cái gì đang thiêu đốt cơ thể cậu vậy?
"Chết tiệt. Lại dám bỏ thuốc" - Vương Tuấn Khải tức giận, mở cửa chiếc BMW đã dừng trước cổng liền ôm Thiên Tỉ lên xe.
Riêng phần Hạ Mỹ Kỳ cô ta nghe động tĩnh ở ngoài không khỏi sợ hãi,trong lòng đầy tiếng chửi rủa. Thấy không có đường thoát ả ta định đi cửa sau trốn ra. Vừa rón rén mở cửa sợ ai đó phát hiện.
"Xin chào Hạ tiểu thư" - Lưu Chí Hoành vỗ tay đứng đón sẵn ở cửa.Thật ra cậu muốn thuộc đội xông vào để cứu Dịch Dương Thiên Tỉ nhưng Vương Tuấn Khải biết tính cậu nóng nảy dễ manh động nên cử cậu thuộc nhóm ngoài bao vây.
Hạ Mỹ Kỳ mặt tái mét, định chạy đi thì Lưu Chí Hoành đã nhanh tay đưa con dao vào cổ cô ta.
"Ô ô còn muốn chạy" - Lưu Chí Hoành cười.
"Mày...mày tính làm gì? Mày lầm làm hại tao...Tao sẽ bảo Tuấn Khải giết mày" - Hạ Mỹ Kỳ sợ hãi không dám nhúc nhích.
"Haha..." - Lưu Chí Hoành cùng đám đàn em cười lớn làm cho Hạ Mỹ Kỳ càng sợ hãi lại vừa khó hiểu.
"Có giết không anh hai dù sao..." - Một tên đàn em trong đội hỏi.
"Không không, ta muốn xem Vương đại ca sẽ xử cô ta như thế nào" - Lưu Chí Hoành cười khuẩy.
Ôi Hạ Mỹ Kỳ ơi là Hạ Mỹ Kỳ cô ngu thật hay giả ngu đây. Đến bây giờ mà cô còn dám nhắc tên Vương Tuấn Khải sao, cô đụng đến chàng trai của anh ta, còn muốn anh ta che chở.
Lưu Chí Hoành vừa dứt lời một tên đàn em liền từ phía sau đánh thuốc Hạ Mỹ Kỳ làm cho cô ta ngất xỉu.
-----------///---------------------------//
Tại Vương Gia
Vương Tuấn Khải ôm Dịch Dương Thiên Tỉ đang ngủ lên giường sau đó hắn vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ ai ngờ vừa quấn khăn tắm ngang giọng bước ra thì Dịch Dương Thiên Tỉ từ đâu lao tới vòng tay ôm hắn.
"Tại sao không ngủ?" - Vương Tuấn Khải ngạc nhiên vuốt tóc của cậu.
"Trên người cậu...thật mát...mát" - Dịch Dương Thiên Tỉ vừa nói vừa cọ cọ mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn làm cho hắn dưới bụng đã nổi lên luồng khí nóng quen thuộc.
"Em mau trở lại giường ngủ đi" - Tuy ham muốn đang trào như thế nhưng Vương Tuấn Khải vẫn cố kiềm nén mà cự tuyệt đẩy Thiên Tỉ ra.
"Không...rất nóng. Em...muốn cậu" - Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn không buông hắn ra nhất quyết ôm hắn.
Ôi anh ơi! Như thế có phải là đang mỡ lên miệng mèo sao?
Đến nỗi này thì còn cách gì nữa đây.
"Thiên Tỉ, em chắc chứ" - Vương Tuấn Khải tà mị vịn vai cậu. Thật ra cả tuần đi công tác hắn đã nhịn lắm lắm, rất cực khổ.
"Vâng" - Dịch Dương Thiên Tỉ dạ dạ vâng.
Vương Tuấn Khải nghe xong câu trả lời liền đè cậu xuống giường hôn mãnh liệt, cả đêm liền rong đuổi trên cơ thể cậu không ngừng nghỉ.
Cộng thêm tác dụng của thuốc khiến cho Dịch Dương Thiên Tỉ cũng chủ động một chút xíu. Cơ thể của cả hai cũng nóng hơn, hơi thở như gấp rút hoà vào nhau như muốn nổ tung.
Vương Tuấn Khải như được cổ vũ cứ chèn ép đến 7,8 lần mới chịu buông tha cậu lúc này anh Thiên Tỉ nhà ta đã xụi lơ ngất xỉu.
Cả đêm đó xuân tình kiều diễm khắp phòng.
----------------------------------//////////
Sáng hôm sau, tuy là Dịch Dương Thiên Tỉ cơ thể rất mệt mỏi nhưng vẫn thức dậy trước tên đàn ông nào đó, có lẽ đây là thói quen.
Cậu quay qua liền thấy Vương Tuấn Khải ngủ ngon lành tay vẫn còn ôm eo cậu.
Trong tâm trí cậu loáng thoáng hiện ẩn sự việc của ngày hôm qua, hai tên đàn ông dơ bẩn kia chạm vào cậu và giờ đây khi nhìn Vương Tuấn Khải cậu cảm thấy bản thân mình dơ bẩn biết nhường nào.
Dịch Dương Thiên Tỉ không kiềm chế được cảm xúc của mình liền bật khóc.
Vương Tuấn Khải bị đánh thức, mở mắt liền thấy mèo con của hắn đang nằm khóc hắn có tay muốn ôm cậu nhưng cậu liền nhích ra sau.
"Hức...tôi rất bẩn...hức cậu đừng đụng vào" - Dịch Dương Thiên Tỉ thút thít.
Vương Tuấn Khải chỉ biết cười trừ,nhích lại gần hơn ôm cậu vào lòng mặc cho cậu khóc lớn hơn.
"Mèo con, sao lại khóc?" - Hắn vuốt nhẹ mái tóc rối của cậu chùi đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé kia vẫn nức nở không ngừng.
"Chúng khi dễ em ở đâu?" - Vương Tuấn Khải xoa trán cậu.
"Hức...ở mặt và ở đây...Cậu, em và chúng chưa có gì hết...cậu tin em...em xin cậu" - Dịch Dương Thiên Tỉ chỉ vào khuôn mặt và cổ của mình.Càng nói cậu càng nức nở.
Vương Tuấn Khải phì cười ôm cậu hôn vào trán của cậu nhưng ai biết được bây giờ hắn chỉ muốn xé xác hai tên cặn bả và Hạ Mỹ Kỳ biết nhường nào. Dám khi dễ chàng trai của hắn sao. Chọn đường chết là vừa.
"Không sao. Tôi biết" - Vương Tuấn Khải trấn an cậu hôn vào trán cậu. Dịch Dương Thiên Tỉ được người ta tin tưởng yêu thương như thế cũng dần hết khóc vùi mặt mình vào trong ngực của Vương Tuấn Khải, mùi hương bạc hà nam tính của hắn làm cậu cảm thấy rất an tâm.
"Nhưng nếu em thấy không an tâm,tôi sẽ làm chỗ chúng khi dễ em thành của tôi hoặc...hơn như thế" - Vương Tuấn Khải cúi đầu phả hơi thở nam tính của mình vào tai Dịch Dương Thiên Tỉ làm cậu cứng đơ.
Mà bây giờ mới để ý sao thân thể lại ê ẩm thế này lẽ nào... Á trời đất mẹ ơi tên xấu xa.
"Sao thế? Hôm qua còn kịch liệt thế cơ mà" - Vương Tuấn Khải vừa nói vừa cắn vào vành tai của cậu.
Cái gì? Hôm qua? Kịch liệt là như thế nào ta. Trời đất chẳng lẽ hôm qua mình đã làm gì khiến hắn rất rất....ôi mẹ ơi.
Vương Tuấn Khải thanh niên thẳng tính nói là là làm liền đè trên người cậu ăn sạch như món điểm tâm sáng ngon miệng.
Kết quả là anh Thiên Tỉ nhà ta phải bị chèn ép thêm 3,4 lần xuống giường hay ngồi dậy cũng chẳng được, trên ngực thì hoa mai lại thêm hoa đào đậm nhạt đỏ tím. Thế là cả ngày hôm đó anh chỉ biết xụi lơ ngủ đến chiều.
Sao lúc nào Tuấn Khải trở về cũng như sói đói vậy huhu.
07.07.2018 - Mộc
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip