|Chap 13. Anh hẳn là chưa nghĩ đến hậu quả|
Sáng hôm sau vừa thức dậy, Dịch Dương Thiên Tỉ lại nghe tin bà Ái Châu và ông Tuấn Minh đi du lịch đâu đó nghe nói là phải 5-6 tháng mới về. Dịch Dương Thiên Tỉ bỗng rùng mình một cái, cảm giác ớn lạnh tưởng tượng ra trong nhà chỉ có mình và hắn. Vậy mà hắn còn đuổi hết người làm về một thời gian thế là toi cậu rồi.
Hôm nay hắn hứa sẽ dẫn cậu đi ăn sáng và dẫn cậu đi chơi coi như là bù đắp chuyện 8 lần tối qua. Đàn ông thối!
"Alo cậu chủ."
"Hủy hết lịch trình hôm nay."
"Hôm nay có buổi gặp với Tô Thị."
"Huỷ."
Vương Tuấn Khải thả một câu, đút điện thoại vào túi quần mỉm cười bước vào phòng Dịch Dương Thiên Tỉ.
"Mèo con" - Hắn gõ cửa phòng tắm giọng nhẹ nhàng cưng chiều.
"Cậu chờ em một chút. Cái áo này kéo dây kéo mãi không lên....iiii" - Dịch Dương Thiên Tỉ quả thật đang vật lộn với cái dây kéo khoá đằng sau. Aiz da sao tay mình ngắn thế này chứ.
"Ra đây tôi giúp em" - Hắn nhẹ nhàng có lòng muốn giúp đỡ ai ngờ ở trong từ chối cái rụp.
"Thôi...chờ chút em kéo được mà..i..i" - Dịch Dương Thiên Tỉ là muốn tự sức vận động ấy mà. Nhờ vả riết sẽ bị phụ thuộc mất thôi [tg:Chị phụ thuộc mà -.-]*
"Thế thôi" - Vương Tuấn Khải một lúc lâu sau đó lên tiếng định quay bước đi thì trong phòng tắm lú ra một cái đầu [tg:ma đó aaaaa]*
"Huhu cậu giúp em một chút với em kéo mãi không lên ý" - Dịch Dương Thiên Tỉ giả bộ làm vẻ mặt khổ sở lắm.
"Ra đây" - Vương Tuấn Khải đứng cách chiếc giường vài bước gọi cậu ra.
Dịch Dương Thiên Tỉ ngây ngốc bước ra quay lưng lại tự vén mái tóc của mình sang một bên.
"Mau l...lên cậu" - Cậu hối thúc.
Quả thật Vương Tuấn Khải nãy giờ là quá hưởng thụ rồi. Tấm lưng trắng nõn của cậu, dây áo ngực màu hồng nhìn thôi mà hắn cũng nổi hứng làm sao có thể giúp đây. Aiz khó xử.
"Cậu" - Dịch Dương Thiên Tỉ hối thúc người đàn ông sau lưng.
Vương Tuấn Khải nhìn dây kéo áo trông dễ đang như thế lại đang thử thách hắn sao.
Hắn tiến lại gần đưa tay chạm vào lưng cậu, làm cho cậu có cảm giác rùng mình. Tay kia của hắn ôm eo cậu, đầu lại hôn vào cổ cậu nói khẽ.
"Thật là không muốn đi nữa rồi."
Dịch Dương Thiên Tỉ đỏ cả mặt, bây giờ cậu đã biết bản thân ngu ngốc ra sao rồi. Dâng mỡ lên miệng mèo.
"Nhưng em thật sự đói bụng a~" - Cũng không thể chống cự đành nũng nịu thôi.
Vương Tuấn Khải phì cười, tay kéo dây khoá giúp cậu. Lúc nào hắn cũng thua vẻ mặt đáng yêu của cậu :))
Hai người đi ăn sáng xong sau đó Dịch Dương Thiên Tỉ liền đòi tới công viên.
Chiếc BMW màu đen dừng ngẫu công viên thu hút biết bài nhiêu là ánh mắt. Vương Tuấn Khải bước xuống uy nghi khiến cho biết bao nhiêu cô gái xung quang đều mơ tưởng ồ lên. Dịch Dương Thiên Tỉ xuống sau cũng bị xì xầm cậu nhìn lên người đàn ông kia trong lòng đầy khó chịu.
"Sao thế?" - Vương Tuấn Khải cúi đầu nói nhỏ vào vành tai cậu.
Khuôn mặt cậu trở nên giận dỗi không quan tâm đên lời nói kia.
"Ăn giấm chua?" - Vương Tuấn Khải nhìn thấu tâm tình của cậu nên liền trêu chọc ôm eo cậu.
"Nào có chứ... Cậu thật là đông người như thế" - Dịch Dương Thiên Tỉ đỏ hết cả mặt. Cố gở tay người kia ra. Ayo xấu hổ chết mức sao mình lại ghen tuông như thế.
"Tôi chỉ thương em" - Vương Tuấn Khải hôn nhẹ vành tai của cậu sau đó liền dắt cậu lại chiếc ghế đá.
"Aaaaa cậu đằng kia" - Cậu ngồi trên chiếc ghế đá kéo tay áo của hắn đôi mắt mở to tay chỉ về phía bên kia công viên.
"Gì cơ?" - Hắn nhìn xa xa giật vờ như không thấy.
"Kem đấy" - Tay vẫn chỉ về phía kia đường.
"Không cho em ăn" - Vương Tuấn Khải phán một câu cứng nhắc.
Mặt Dịch Dương Thiên Tỉ sụ xuống tay bỏ khỏi tay áo của hắn, khuôn mặt nhìn vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
"Thôi được, liền chiều em" - Vương Tuấn Khải đúng là không chịu nổi vẻ mặt đáng yêu đó nói xong liền đứng dậy bên phía bên kia đường.
Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi trên ghế đá ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Cây xanh, cỏ, lá cũng đủ làm cậu cảm thấy mình bình yên vô cùng.
"Thiên Tỉ" - Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.
Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn lên, đôi mặt cậu ngạc nhiên rồi lại trở nên dịu lại.
"Chào anh Diệp Thành" - Cậu mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt. Người đã từ bỏ cậu người đã sỉ nhục cậu trong lễ cưới của anh ta nhưng sao anh ta lại ở đây?
"Em đang làm gì ở đây?" - Tịch Diệp Thành đang có công việc nên đi ngang qua công viên nào ngờ bắt gặp Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi đây.
"Em chỉ đi dạo" - Dịch Dương Thiên Tỉ lại mỉm cười trong đầu mơ hồ đầy thắc mắc. Không phải anh ấy rất ghét mình sao? Tại sao lại chào hỏi mình như thế?
"Anh...anh xin lỗi. Nghe anh giải thích có được không?" - Tịch Diệp Thành nhìn thấy sự xa cách của cậu trong ánh mắt đối với anh không khỏi đau lòng.
Dịch Dương Thiên Tỉ im lặng. Cậu thật sự quá mệt mỏi rồi cậu không muốn đau lòng nữa nhưng ánh mắt của anh là ta gì?
"Thật ra anh bị gia đình của Hà Mỹ Ly gán ghép. Anh thực sự không thích nhưng ba mẹ anh và ba mẹ cô ta cố tình chuốc anh uống say...anh..trong lễ cưới nếu anh không nói như thế anh sợ anh sẽ không dứt được em. Nhưng bây giờ anh có thể rũ bỏ" - Tịch Diệp Thành giải thích đôi mắt rất rối loạn.
Dịch Dương Thiên Tỉ im lặng hai dòng nước mắt vô tình chảy ra trên gò má. Anh vì bị bắt ép thôi ư? Cậu có thể hiểu lầm anh ư?
"Em...xin lỗi...hết rồi" - Dịch Dương Thiên Tỉ nói trong tiếng khóc nức. Nhưng cậu biết tình cảm của cậu đã không còn với anh, cậu cũng không muốn gây thì với Hà Mỹ Ly. Người bây giờ cậu cảm thấy yêu chỉ có một người đó chính là Vương Tuấn Khải - cậu chủ của cậu. Có thể cậu sẽ còn tình cảm với Tịch Diệp Thành nhưng đó chỉ là một góc khuất trong trái tim cậu, nó cũng đang dần phai mờ.
"Xin hãy cho anh một cơ hội, chúng mình làm lại từ đầu có được không?" - Tịch Diệp Thành nắm chặt vai của Thiên Tỉ đôi mắt, giọng nói đầy sự kiên quyết.
"Hức...bỏ..ra...đau" - Dịch Dương Thiên Tỉ khóc nức lên. Cậu rất sợ mình yếu lòng, người đàn ông trước mặt cậu, cậu từng yêu say đắm. Ngay lúc này cậu có thể đồng ý với anh nhưng cậu biết trái tim cậu giờ đây chỉ có một người.
"Thiên Tỉ..." - Tịch Diệp Thành tay vẫn không bỏ khỏi vai cậu.
"Tôi nghĩ giám đốc Tịch nên bỏ tay ra" - Vương Tuấn Khải không biết về từ khi nào. Nhìn thấy Tịch Diệp Thành đụng vào Thiên Tỉ lòng hắn nổi lên nóng nảy, sắc mặt đen lại.
"À thì ra là Vương thiếu. Tôi nghĩ anh không cần xen vào chuyện của tôi" - Tịch Diệp Thành cũng không phải dạng vừa bỏ tay ra chỉnh lại vest của mình.
"Anh hẳn là chưa nghĩ tới hậu quả" - Vương Tuấn Khải đôi mắt sắc bén nở một nụ cười khiêu khích.
"Thiên Tỉ mới chính là của tôi" - Tịch Diệp Thành đưa tay muốn ôm eo cậu.
Nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ đứng lên và chạy lại ôm Vương Tuấn Khải.
"Cậu...hức...đi về" - Cậu khóc nhỏ. Khuôn mặt dụi vào trong áo sơ mi của hắn.
"Được" - Vương Tuấn Khải hài lòng với cử chỉ của cậu, hắn cười. Nhưng một phần hắn cũng muốn xem Tịch Diệp Thành sẽ làm như thế nào. Khốn Khiếp!Dám mơ tưởng đến chàng trai của hắn sao. Biết cách chết đó.
Hắn cúi người bế cậu lên, để cậu vào lòng ngực của mình. Trước khi đi cũng không quên bồi thêm một ánh mắt như lời cảnh cáo.
Tịch Diệp Thành đứng đó đầy tức tối và sợ hãi. Anh tức tối chửi thề vài câu sau đó liền gọi một cuộc điện thoại cho ai đó và rời đi.
- * là lời nói của tác giả bộ gốc.
22.07.2018 - Mộc
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip