|Chap 20. Đi chơi biển|

Sáng hôm sau, Dịch Dương Thiên Tỉ đúng là không thể xuống giường, cậu uất ức muốn chết, muốn bước chân xuống đất cũng chẳng được, đau nha.

Vậy mà tên đàn ông nào đó còn điềm tĩnh trêu chọc.

"Sao? Hôm nay em có đi mua đồ tắm không? Đi sớm kẻo muộn."

Lời nhắc nhở cộng với nụ cười đắc thắng trên khuôn mặt Vương Tuấn Khải làm cậu uất ức chết mất.

Gì chứ? Còn dám nói? Nếu không phải hôm qua hành cậu mấy hiệp thì sáng nay cậu đã đi được.

Giờ cậu mới biết mình ngu ngốc mà sập bẫy. Hôm qua chính là nói cho cậu đi nhưng trong đầu hắn đã lập kế hoạch sẵn cả. Thật đúng là lừa người.

"Thật xấu xa!" - Cậu miệng chửi thầm.

"Em nói gì?" - Hắn là lần nào cũng nghe được cậu mắng mình nhưng không tức giận lại càng muốn trêu ghẹo cậu.

"Nào có chứ" - Cậu chu chu môi cãi lại.

Cuối cùng hắn chỉ phì cười tiến lại, xoa đầu cậu, nở một nụ cười đầy mê hoặc bảo.

"Ngoan, ở nhà, tôi đi làm."

Cậu gật đầu ngoan ngoãn, chớp chớp đôi mắt rồi hôn lên má hắn.

Hắn hôn vào đầu cậu rồi rời đi.

"Aiz thiếu gia gọi tớ có việc gì? Mới có 9h sáng" - Giọng Lưu Chí Hoành ngái ngủ đầy khó chịu bên kia đầu dây.

"Này mặt trời đã lên mông rồi cậu còn không mau dậy?" - Dịch Dương Thiên Tỉ trách cứ Lưu Chí Hoành.

"Thật sự mệt mỏi aaaa" - Lưu Chí Hoành ngồi dựa thành giường ngáp một cái rõ dài.

"Mới sáng sớm đã mệt mỏi. Chẳng lẽ..." - Cậu nghi hoặc kéo dài câu đầy sự nghi ngờ.

"Aiz nào có, nghĩ bậy" - Lưu Chí Hoành đảo hết cả mặt đầy tức giận.

Tất cả là tại cái tên ôn dịch Vương Nguyên ấy. Lí là cậu đã cho ra ngoài sofa ngủ, khoá cửa phòng. Vậy mà nửa đêm lại leo cửa sổ vào công bảo trừng phạt cậu.

"Vậy là đúng rồi, haha" - Dịch Dương Thiên Tỉ cười lên trêu chọc người bên kia đầu dây tức đỏ mặt.

"Cậu thì khác gì chứ? Đáng lẽ giờ này cậu đang làm việc mà tại sao vẫn còn ngồi trên giường gọi cho mình. Aya kịch liệt không kém nhỉ?" - Lưu Chí Hoành nói như đi từ trong ruột Dịch Dương Thiên Tỉ. Quá đúng bạn tốt chẳng lẽ không hiểu nhau.

"Cậu..." - Dịch Dương Thiên Tỉ mắc cỡ đỏ mặt hồng tai luôn nga. Tớ là đang tức chết tên đàn ông vừa đi làm kia.

"Sao? Đoán đúng?" - Biết mình bắn trúng tim đen bạn tốt Lưu Chí Hoành càng lấn tới trêu chọc.

"Thôi. Không đùa nữa. Mau qua đây với tớ" - Dịch Dương Thiên Tỉ đúng là không thể nói lại cậu bạn lắm chuyện của mình.

"Làm sao?" - Lưu Chí Hoành vui vẻ hỏi.

Dịch Dương Thiên Tỉ được dịp kể cho bạn tốt nghe hết việc mua đồ tắm.Và bây giờ cậu cần trợ giúp ý.

"Àaaaaa được! Tớ có hai bộ. Cho cậu mượn. Chờ chút qua ngay" - Chưa kịp để Dịch Dương Thiên Tỉ trả lời Lưu Chí Hoành đã cúp máy cái rụp.

Đúng 30 phút sau chiếc xe màu tím đen của Lưu Chí Hoành đậu trước Vương Gia.

Trên phòng...

"Đây, thử mau" - Lưu Chí Hoành tay cầm một bộ đồ tắm đưa về phía cậu.

Dịch Dương Thiên Tỉ cầm lấy bộ đồ tắm, cậu do dự một chút nhưng lại bị bạn tốt đẩy vào phòng thay đồ nhanh chóng.

Vài phút sau cậu bước ra.

"Wow good good, xoay xem nào vòng nào ra vòng nấy đó ngaaa" - Lưu Chí Hoành vừa nói vừa xoay người cậu,khen tíu tít.

"Thật...không?" - Cậu có vẻ hơi ngại ngùng khi phải mặc bộ đồ hở này.

"Thật mà! Rất dễ thương đó" - Lưu Chí Hoành vừa nói vừa vỗ vai bạn tốt.

Thấy bạn tốt còn hơi ngại ngùng Lưu Chí Hoành phải tiếp tục trấn an nói.

"Cậu ngại Tuấn Khải? Không sao anh ta chỉ là sợ cậu bị nhìn thôi huống hồ gì tớ đã lựa bộ đồ tắm chứ nào phải bikini."

"Ưm." - Dịch Dương Thiên Tỉ ngại ngùng gật đầu.

Đúng là cậu sợ hắn thật đấy aaaa.

Sau đó Lưu Chí Hoành liền có việc gấp nên cũng rời đi, cậu chạy đi thay đồ nếu không để Vương Tuấn Khải thấy cậu trong bộ dạng này có phải là sẽ bị ăn sạch sẽ hay không.

--------------

Hôm sau Vương Tuấn Khải lái một chiếc xe thể thao đưa Dịch Dương Thiên Tỉ đến nhà Lưu Chí Hoành rồi cả bốn người cùng khởi hành.

Hai chiếc xe chạy song song liền tạo cơ hội cho hai chàng trai tíu tít với nhau.

Cuối cùng chiếc xe dừng lại ở một resort khá đẹp, trong xanh, mát mẻ. Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên cùng bước xuống mở cửa cho hai chàng trai.

Hôm nay Vương Tuấn Khải nhìn rất phong độ nha, áo thun, quần lửng thể thao đeo một chiếc kính siêu ngầu ngaaa.

Thực ra thì hắn cũng không muốn mặc đâu, còn định mặc sơ mi với vest đi chơi nhưng chàng trai nhỏ nào đó cứ nũng nịu hắn nên đành miễn cưỡng mặc thôi.

Còn Vương Nguyên nha phong lưu lắm ah. Áo sơ mi bông thả hai cúc áo lộ phần rắn chắc, chiếc quần thun thể thao màu xanh làm nổi bật dáng vóc của hắn.

Hai mỹ nam mở cửa cho hai mỹ nam thì quá xuất sắc rồi.

Hai chàng trai của chúng ta hôm nay mặc áo cặp, quần cặp luôn ngaaaa.

Áo màu xanh lam, với quần jean bó làm tôn lên dáng vóc thon thả của hai cậu.

"Này tại sao không có người vậy? Resort mà vắng tanh thế?" - Lưu Chí Hoành chống mạnh thắc mắc.

"Ưm tớ cũng thấy lạ nha" - Dịch Dương Thiên Tỉ cũng thắc mắc lắm nha.

Nơi này cứ như nơi hoang vu ấy, nhìn quanh không có ai ngoài nhân viên phục vụ đứng mỗi góc thôi.

Trong lúc hai chàng trai nhỏ đang ngu ngơ thì.

"Chúng tôi bao hết chỗ này" - Cả hai người đàn ông kia liền nói cùng một lúc làm cho hai chàng trai cũng ngạc nhiên to tròn mắt.

"Cái gì! Tên này, anh điên à!" - Lưu Chí Hoành đánh vào người Vương Nguyên một cái rõ đau ngay bụng.

Dịch Dương Thiên Tỉ cậu cũng cạn lời nhưng có chút không vui khuôn mặt nũng nịu liếc sang người đàn ông kế bên mình.

Đi chơi mà như thám hiểm đảo hoang thì còn gì vui ngaaaa. Hai người đàn ông này đang nghĩ gì thế, đúng là biết tiêu hao tiền mà. Chán ghét!

"Thôi thôi mau lên phòng, rồi xuống biển" - Dằng co một lúc thì Vương Nguyên liền kéo Lưu Chí Hoành đi, lúc đó khuôn mặt còn rất mờ ám nha.

Vương Tuấn Khải thấy thế cũng xách con mèo nhỏ của hắn tiến về một căn nhà nhỏ trên bờ biển, chàng trai nhỏ đi trước tung tăng ngắm mọi thứ rồi hít thở không khí rất ngây thơ nha, còn người đi sau thì khuôn mặt vẫn lạnh khốc nhưng khuôn mặt lại nở một nụ cười mờ ám.

----------------------

- Lâu quá mới ra chap rồi, hình như là 3months nhỉ :>

- Hôm nay ra chap cho mọi người xong lại lặn qua kì thi đây.

MỌI NGƯỜI THI THẬT TỐT NHA!


VIỆT NAM VÔ ĐỊCH!

15.12.2018 - Mộc


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip