|Chap 9. Vết thương lòng|

Cuối cùng đã đến thứ 7.

Vương Tuấn Khải ở Paris thức dậy sau một đêm làm việc và ngủ quên trên ghế.

Hắn đứng dậy cầm một điếu thuốc hút đứng ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

"Aiz đã có tuyết rơi rồi sao?"

Ở bên kia Dịch Dương Thiên Tỉ hôm nay quyết định gọi hẹn Lưu Chí Hoành ra ngoài mua đồ ai ngờ hôm qua không biết lão công của cậu ấy đã làm gì mà ngay cả con hổ như cậu ấy cũng xụi lơ rồi.

"Chí Hoành, hôm nay có thể đi mua sắm với mình không?" - Dịch Dương Thiên Tỉ than thở trong điện thoại.

"Ai ya nha đầu à hôm nay tớ không không thể xuống giường" - Lưu Chí Hoành cũng vọng ngược lại một giọng nói đầy mệt mỏi và ngái ngủ.

"Chán chết" - Dịch Dương Thiên Tỉ ỉu xìu dạo bước tới khu siêu thị.

"Sao? Hôm nay lại có nhã hứng mời tớ đi chơi?" - Lưu Chí Hoành lái sang chuyện khác cố gắng nói nhỏ lại nếu không lão công của cậu mà dậy thì coi như chết đi sống lại thêm 1 lần.

"Chả là ngày mai Tuấn Khải trở về, mình muốn mua một chút đồ làm vài món cho cậu ấy" - Dịch Dương Thiên Tỉ thành thật khai báo.

"Ui da Thiên Tỉ nha đầu cậu càng ngày càng như người vợ đảm đang" - Lưu Chí Hoành trêu chọc.

"Ây ây đồ đáng ghét" - Dịch Dương Thiên Tỉ mắng yêu tay kia vừa lựa trái cây.

"Thôi được rồi mua đồ xong ghé sang nhà tớ một tí đi" - Chí Hoành cười khẩy nói.

"Um vậy cũng được. Tớ đi lựa chút thịt, bye."

"Oke tớ chờ cậu, bye."

Dịch Dương Thiên Tỉ sau đó tắt máy và tiến về quầy thịt.

Mua đồ tất cả xong Thiên Tỉ liền đi sang nhà Chí Hoành. 

Đúng là cậu bạn của mình có khác. Phong cách biệt thự rất có khí chất màu tím xám hài hoà lại thiết kế theo phong cách Âu Pháp vô cùng sang trọng.

"A... Cậu Thiên Tỉ, cậu chủ của chúng tôi đang chờ cậu ở trên phòng" - Một cô hầu gái bước ra trước cổng cúi đầu chào Thiên Tỉ.

"A...vâng" - Thiên Tỉ dạ dạ vâng vâng liền bước vào.

Không phải đây là lần đầu tiên Thiên Tỉ tới nhà Chí Hoành. Mà lúc trước nhà Chí Hoành thiết kế theo phong cách Nhật Hàn lại có màu trắng hồng. Đó là cái thời mà Chí Hoành rất ít về nhà vì cậu phải đi du học lâu lâu mới chán bản trốn về ở vài ngày.

"A... Dịch Thiếu gia cứ vào nhà và đi thẳng lên tầng 2" - Cô Hầu cung kính nói rồi lùi đi ra sau.

Dịch Dương Thiên Tỉ bước vào nhà, mắt cậu đảo một vòng quanh nhà vừa hâm mộ vẻ nguy nga tráng lệ chẳng khác gì nơi mình đang ở mà nơi này còn có mùi hương thoang thoảng rất quen.

"A bạn học Thiên Tỉ tới đây làm gì thế?" - Một giọng nói vanh vảnh phát ra.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn đối diện thì thấy Hà Mỹ Ly đang ôm tay Tịch Diệp Thành đi ra. Tịch Diệp Thành nhìn cậu đôi mắt có phần buồn, anh cúi đầu. Cậu thừa nhận tình cảm của mình và Tịch Diệp Thành đã chấm dứt nhưng anh vẫn là vết thương lòng của cậu. Thấy họ bước ra Dịch Dương Thiên Tỉ chẳng biết nói gì chỉ biết lẳng lặng cuối đầu.

"A Hay là Thiên Tỉ đến thăm ông xã của mình?" - Hà Mỹ Ly nói ra còn cố nhấn mạnh từ Ông Xã ý muốn xỉ vả Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Tôi nghĩ bạn nên làm tròn nghĩa vụ là tình nhân của Vương Tổng hơn là đi kiếm ông xã mình dây dưa. Nên biết tự trọng" - Dịch Dương Thiên Tỉ định phản bác thì Hà Mỹ Ly lại nói tiếp xen vào khuôn mặt cô ta nở nụ cười vừa thỏa mãn lại vừa khinh bỉ khi nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ như thế.

"Người nên biết tự trọng chính là chị" - Không biết từ đâu Chí Hoành từ trên cầu thang đi xuống.

"Đây là khách của tôi ít nhất chị hai và anh rể phải biết nể trọng" - Chí Hoành đứng bên cạnh Thiên Tỉ hất mặt nói.

"Loại người này cũng phải nể trọng sao?" - Hà Mỹ Ly cười khinh bỉ khoanh tay nói. Tịch Diệp Thành kế bên lại có phần nhíu mày. Anh có lẽ quá bất lực không thể làm gì.

"Chị cũng nên nhớ trong cái nhà này chị cũng không là ai đâu" - Chí Hoành trợn mắt nói khuôn mặt đầy sự quyền uy khiến người khác phải nể sợ.

"Mày...Tao là chị mày đó" - Hà Mỹ Ly trợn mắt tức giận đến nỗi chỉ nói ấp úng được.

Chí Hoành hài lòng cười khinh bỉ sau đó ôm tay Thiên Tỉ định hướng lên lầu.

"A" - Thiên Tỉ la lên khi bị một lực tay của ai đó kéo ra sau khiến cậu ngã bịch xuống đất.

Hà Mỹ Ly thấy Thiên Tỉ té như thế khoanh tay cười khuôn mặt với cùng thoả mãn "Đi đứng phải cẩn thận chút chứ. Vụng về như thế Diệp Thành bỏ cũng phải."

Tịch Diệp Thành kế bên nắm chặt của đấm định nói gì đó nhưng lại thôi.

"A" - Một tiếng la nữ phát ra nhưng lần này tiếng la đó chính là của Hà Mỹ Ly.

Chí Hoành tay cầm một con dao nhỏ đúng kiểu dao của sát thủ dí sát gần cổ của Hà Mỹ Ly khiến cho cô ta khuôn mặt tái xanh sợ hãi, đến nỗi Thiên Tỉ cũng giật cả mình.

"Chí Hoành..." - Tịch Diệp Thành cầm lấy cổ tay Chí Hoành la lên khi thấy cô có ý định làm hại Hà Mỹ Ly.

"Buông ra. Anh không có tư cách đối với tôi và cả Thiên Tỉ. Đồ đàn ông hèn hạ. Anh động thủ tôi liền cho chị ta một nét" - Chí Hoành trợn mắt hất tay Tịch Diệp Thành.

"Chị nên biết sự nghiệp của cái nhà này là do một tay tôi và ba tôi làm nên chị và mẹ chị nói trắng ra chỉ là ăn bám thôi" - Chí Hoành dùng đôi mắt sắc bén nhìn, tay không ngừng đưa qua đưa lại con dao. Dù sao Chí Hoành cũng là sát thủ cậu nên lúc nào cũng thủ sẵn vũ khí trên người.
"Mày...mày định làm gì?" - Hà Mỹ Ly sợ sệt nói không thành lời.

"Chị chỉ cần làm Thiên Tỉ bị thương tôi sẽ cho chị biết tôi sẽ làm gì" - Chí Hoành gằn từng chữ. Đúng vậy chỉ cần ai đụng đến Thiên Tỉ, Chí Hoành sẵn sàng cho kẻ đó nếm mùi.

Cho đến tận bây giờ Chí Hoành vẫn vô cùng căm ghét người phụ nữ trước mặt và mẹ của cô ta. Chị hai à? Mẹ à? Thực nực cười. Nếu không phải vì năm đó ba ham vui bên ngoài đem người phụ nữ và đứa con hoang này về thì mẹ cô đã không chết. Mẹ của Hà Mỹ Ly còn cố tình làm lại tên cho ả lấy họ và cả tên lót giống cậu,còn dám ăn trộm tiền rồi đỗ thừa cho cậu, giả vờ yêu thương cậu đằng sau thì như mụ phù thủy ác độc. Cậu cảm thấy rất kinh tởm!

Sau đó Chí Hoành liền rút dao lại quay lưng cùng với Thiên Tỉ lên phòng.

Riêng phần Hà Mỹ Ly vừa hoảng sợ lại vừa tức tối liền để Tịch Diệp Thành đỡ vào phòng.

Hôm đó, Thiên Tỉ và Chí Hoành hàn thuyên đên chiều. Chí Hoành có ý muốn kêu tài xế đưa Thiên Tỉ về nhưng cậu lại muốn đi bộ nên Chí Hoành đành chiều theo không quên dặn cậu cẩn thận.

Thiên Tỉ dạo bước trên đường về nhà. Cậu cảm thấy bản thân thật hạnh phúc. Có bạn thân bảo vệ, ông bà chủ chăm sóc và có cả cậu chủ yêu thương. Cậu mỉm cười, một đứa bé lang thang như cậu thật may mắn.

"A" - Bỗng tiếng thét thất thanh vang lên....

30.06.2018 - Mộc

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip