Chap 39: Qua đi.
Chậm rãi mở mắt, ánh nắng chiếu rọi khiến đôi mắt khó chịu nheo lại để thích ứng. Lần nữa mở mắt ra, chỉ thấy một màu trắng xóa cùng mùi thuốc gay mũi. Khẽ động thân mình, toàn thân lập tức truyền đến cơn đau nhức. Hít một ngụm khí lạnh, Seulgi ảo não thở dài, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi mất đi ý thức.
---
...10... 9... 8... 7... 6...
"Chị Seulgi!" - Tiếng gọi quen thuộc vang lên sau lưng. Hai tên ma cà rồng lúc nãy còn bẻ tay khống chế cô giờ đã đầu thân tách biệt.
"Joy." - Thở phào một hơi, cô nhìn người đứng trước mặt cảm kích.
"Chị không sao là tốt rồi." - Cô nhóc gật đầu, tiếp tục vung kiếm chiến đấu.
Có Joy và Công chúa Seohyun ngăn chặn lũ ma cà rồng, cô thuận lợi tiến đến trợ giúp Yerim xử lý chỗ thuốc nổ. Cả hai ra sức đào bới trong đống mảnh vỡ, cuối cùng cũng tìm thấy và vô hiệu hóa chỗ thuốc nổ khi chỉ còn vài phần trăm giây cuối cùng.
"Phù..." - Mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, cô ngửa đầu ra sau, cố gắng bình ổn hô hấp của mình.
"Grừ... Grào..." - Lũ ma cà rồng như biết thuốc nổ đã bị vô hiệu hóa, chúng gào thét, điên tiết công kích cô nhóc và chị. Cô thấy hai người họ đã sắp không trụ được liền đứng lên nhập cuộc, em cũng tiến lên chặn cho cô nhóc một đòn.
Thuốc nổ đã được xử lý, mọi người xem như yên tâm một phần, việc còn lại là phải thoát khỏi đường hầm bí mật. Không còn áp lực đè nặng, bốn người ra chiêu cũng thoải mái hơn. Dù bọn ma cà rồng có mạnh cỡ nào cũng không thể cản nổi bộ tứ cấp cao này, rất nhanh thế thượng phong đã nghiêng về một phía. Bốn người càng đánh càng hăng, cứ như đang đùa giỡn chứ không giống như đang trên chiến trường. Cũng vì thế nên không ai để ý đến tia lửa điện đang chớp lóe gần chỗ thuốc nổ.
Lơ đãng liếc nhìn, ánh mắt sắc bén lập tức nhận ra dị thường. Biểu tình hốt hoảng, phá vỡ đội hình chạy đến cứu nguy nhưng thuốc nổ thật sự quá nhiều, dù có là Đại đội trưởng tổ chức thợ săn Tranquility vĩ đại cũng không thể chuyển hết trong một lần. Chỉ kịp hét lớn hai chữ "Nằm xuống", kế tiếp là một tiếng nổ lớn. Hai tai ù ù, xương cốt như bị đập nát, cuối cùng trong mắt chỉ còn một mảng tối tăm.
---
Cạch.
Tiếng mở cửa thành công thu hút sự chú ý của Seulgi. Cánh cửa mở ra, bước vào là thân ảnh cao lớn, dung nhan hiền từ nhưng lại nhuốm một màu ảm đạm.
"Đại Nguyên lão, tóc ngài lại bạc thêm rồi." - Cô khẽ cong khóe miệng, thì thào.
"Còn không phải tại con? Con thật sự dọa chết ông già này rồi." - Đại Nguyên lão không quá bất ngờ. Dù biết cô sẽ tỉnh lại nhưng khi thấy người trước mặt vẫn còn tâm trí đùa giỡn thì mới buông xuống tảng đá trong lòng.
"Những người khác đâu rồi?"
"Không cần lo. Joy, Công chúa Seohyun và Hầu tước Kim đều ổn cả. Hôm đó là con hứng trọn vụ nổ đỡ cho họ, nếu không tất cả đã bị chôn vùi dưới đường hầm đó rồi."
"Đã qua mấy ngày rồi sao? Cả người con còn đau nhức lắm." - Cô nhăn mặt than thở.
"Con bất tỉnh cũng hơn ba ngày rồi. Ở cự ly gần như vậy mà con còn có thể tỉnh lại đã là kỳ tích, con còn mong chờ điều gì nữa? Cho dù có là ma cà rồng thì tốc độ hồi phục cũng không nhanh như vậy..." - Ngài không khách khí khinh thường.
"Nhưng mà con không muốn cứ mãi nằm một chỗ thế này." - Đại đội trưởng Kang cao cao tại thượng lại có thể vứt hết hình tượng mà làm nũng, có vẻ như hiềm khích giữa hai người lúc trước đã được hóa giải rồi.
"Yên tâm, đợi đến khi cơ thể con khỏe lại thì có rất nhiều việc cho con làm, đến lúc đó đừng than mệt với ta." - Đại Nguyên lão phất tay.
"Công chúa Joohyun... em ấy không sao chứ?" - Đùa giỡn đủ, bây giờ cô mới vào chuyện chính.
"... Không tốt lắm. Từ lúc tỉnh lại Công chúa Joohyun luôn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, mấy hôm nay chăm sóc con cũng không nói cười gì làm hầu tước Kim rất lo lắng." - Ngài thở dài.
"Con gặp em ấy được chứ?" - Cô thành khẩn nhìn Ngài.
"Không cần nhìn ta như vậy, dù ta có cấm cản, con vẫn cứng đầu tiến tới không phải sao?" - Ngài hừ lạnh, không để dáng vẻ đáng thương của cô lừa.
"Khụ khụ..." - Seulgi ngượng ngùng ho khan, bị phát hiện rồi a~
"Hừm, nằm đó đi, ta gọi cô ấy vào cho con." - Đại Nguyên lão yêu thương xoa đầu cô.
"Cảm ơn Ngài, Đại Nguyên lão."
"Nếu con xem ta là người thân thì không cần nói hai chữ ấy." - Ngài mỉm cười, mở cửa ra ngoài. Cô nghe lời ngoan ngoãn nằm trên giường, nhịp tim dần tăng lên khi sắp đối diện với người ấy.
Cửa phòng lần nữa mở ra, hương sữa quen thuộc thoang thoảng trong không khí khiến Seulgi không kiềm lòng được nâng lên khóe miệng. Tiếng bước nhẹ nhàng dừng lại bên giường, người đối diện chỉ một biểu tình hờ hững làm cô bất an không thôi.
"Joohyun... em sao vậy?"
"..." - Joohyun nhìn cô nhưng không nói gì, sự im lặng bất thường càng làm lòng cô thêm áy náy.
"Em... giận tôi sao?" - Cô đáng thương nhìn nàng.
"... Sao Seul có thể làm vậy?" - Phải một lúc lâu sau nàng mới lên tiếng, ánh mắt cũng dời xuống nhìn dưới mũi chân. Nàng cúi gầm mặt khiến mái tóc hồng che mất biểu tình trên mặt nhưng đôi vai gầy không ngừng run rẩy đã bán đứng cảm xúc của nàng lúc này.
"Sao Seul có thể liều lĩnh như vậy? Nếu mọi người không đến giúp Seul thì sao? Nếu không kịp ngăn vụ nổ thì sao? Nếu Seul không phải là một Bán ma thì Seul còn có thể nằm đây hay không? Sao Seul lại không biết quý trọng mạng sống của mình như vậy? Seul có quan tâm đến cảm xúc của em hay không?!" - Nàng lầm bầm rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe rõ ràng từng câu. Tâm như bị xé nát, cô chống đỡ thân thể đau nhức, từng bước tiến tới ôm nàng vào lòng, cảm nhận từng giọt nước mắt làm ướt vai áo.
"Xin lỗi em, Joohyun, đã khiến em lo lắng rồi. Nhưng dù có quay ngược thời gian tôi vẫn sẽ quyết định ở lại. Thà rằng hy sinh, tôi cũng không muốn người dân vô tội phải bỏ mạng. Nhưng không phải tôi vẫn còn sống tốt hay sao?" - Cô xoa đầu nàng, vòng tay kéo sát nàng vào lòng, ở bên tai nàng nhẹ giọng an ủi.
"..." - Nàng im lặng không đáp, chỉ phát ra vài tiếng nức nở. Chợt Seulgi cảm thấy đau nhói trên cổ, khẽ phì cười, bàn tay ôn nhu vuốt ve thắt lưng nàng, để tùy ý nàng xử trí.
Hai chiếc răng nanh trắng nhỏ cắm sâu vào da thịt cô, máu từ vết cắn chảy xuống nhuộm đỏ cổ áo. Joohyun không khóc, không nháo, chỉ 'nhẹ nhàng' cắn như vậy phát tiết tâm tình.
"Ngủ đi Joohyun, mấy hôm nay cực khổ cho em rồi." - Dù nàng không nói nhưng cô vẫn thấy được tia mệt mỏi hiện lên trong mắt nàng. Đại Nguyên lão đã nói mấy hôm nay là nàng chăm sóc cô, hẳn là không nghỉ ngơi được tốt.
"Em mệt mỏi quá." - Nàng than nhẹ, đôi mắt lơ mơ nhắm lại, đầu tựa lên vai cô, hơi thở đều đều.
"Ngủ đi, tiểu Công chúa." - Đặt một nụ hôn lên mái tóc hồng, cô dùng sức bế nàng nằm lên giường cùng mình, vòng tay qua thắt lưng để nàng gối đầu lên ngực, an tĩnh bồi bên cạnh nàng.
Nàng ngủ cũng không yên ổn, hai hàng chân mày nhíu lại, tay nắm chặt áo cô, miệng lầm bầm. Cô đau lòng không thôi, lại càng ôm sát nàng vào lòng, ở bên tai nàng lặp đi lặp lại "Tôi ở đây, ở bên cạnh em." hy vọng bình ổn được tâm trạng lo lắng.
Một bóng hình đứng bên ngoài phòng bệnh, men theo khe hở quan sát tình hình bên trong, trên mặt chỉ là một biểu tình đạm mạc nhưng mấy ai biết được nội tâm đang gào thét điên cuồng.
End chap 39.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip