Chương 143: Không có thời gian
"Aiz . . ." Hoa Vị Miên ôm Huyết Ngọc cùng Tiểu Hoa ngồi ở trong lương đình câu được câu không thở dài, thực sự là tiểu tử Hoa Vô Ưu kia có qua được không, đến bây giờ vẫn còn ở trên giường, vẫn còn hơi thở. "Hoa Vị Miên, rốt cuộc người làm như thế nào?" Giọng nói của Thanh Dương bỗng nhiên vang lên . Hoa Vị Miên liếc mắt nhìn hắn nói: "Chuyện này cũng không phải do ta làm, muốn biết thì đi hỏi Vu Bàn Nguyệt ấy." Thanh Dương cau mày, lẩm bẩm nói: "Điều này sao có thể . . ." Lúc hắn bắt mạch rõ ràng đã không có dấu hiệu của sự sống mà! "Hừ!" Hoa Vị Miên cười nhạt: "Đây chính là vì người ta là thần y mà ngươi chỉ là một ngự ý!" Khuôn mặt Thanh Dương méo xệch, băng đá không mời mà tới xuất hiện trên khuôn mặt, sau đó từ từ mỉm cười: "Ngươi đã biết?" Ngược lại Hoa Vị Miên cũng không có ý định giấu diếm cái gì, nếu đã nói trắng ra, vậy thì bọn họ cùng xé rách mặt mũi thôi! "Thanh Dương, đừng tưởng rằng ngươi và Thuần Vu Phóng làm những thủ đoạn nhỏ kìa mà ta không biết, ta không muốn nói trắng ra, chỉ là không muốn làm cho Tông Chính đau lòng, nếu như ngươi tự biết mình, thì sau này đừng xuất hiện trước mắt của hắn." "Chẳng phải ta đây nên cảm ơn người sao?" Khóe miệng Thanh Dương nở một nụ cười giễu cợt. "Đừng bày ra vẻ tự cho là đúng của ngươi, nếu không phải có câu “hơn cả huynh đệ” kia của Tông Chính. Ngươi cho rằng ngươi có thể sống thoải mái như vậy sao?" Sát ý trong mắt Hoa Vị Miên trùng điệp, "Lúc ở Quỷ Cảnh ta đã cho ngươi một cơ hội, thế nhưng ngươi lại không nhớ đến tình nghĩa với Tông Chính, thậm chí phải đưa lên nhiều tính mạng như vậy ngươi cũng không để ý!" Thanh Dương khẽ run, lúc ở Quỷ Cảnh . . . "Lúc ở Quỷ Cảnh ta đã từng hỏi ngươi, nếu khi đó ngươi đồng ý để cho Ngọc Dạng cùng chúng ta xông trận, ta cũng sẽ không hận ngươi như thế, nhưng mà. . ."Hoa Vị Miên lạnh lùng nhìn hắn đang rối rắm . "Ngươi biết Ngọc Dạng là người của ta từ lúc nào?" Thanh Dương nghĩ ngợi nhiều lần, cuối cùng hỏi ra một câu như vậy. "Sống cùng một chỗ với ta lâu như vậy, ngươi còn không biết mũi của ta rất thính sao?" Hoa Vị Miên uống một hớp trà, tiện đà nói: "Từ khi ngươi sắp xếp cho nàng đến bên người ta!" Mùi thuốc đông y quen thuộc này, có thể lừa gạt được người nào? Thanh Dương sửng sốt: Nàng thế nhưng đã biết từ sớm như vậy ? ! "Vậy vì sao ngươi . . ." "Vì sao không vạch trần các ngươi?" Hoa Vị Miên nói tiếp thay hắn: "Ta chỉ có một mục đích, bảo vệ hắn." Thanh Dương bình tĩnh nhìn nàng, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, sau đó cười hỏi: "Vậy vì sao hiện tại ngươi lại muốn nói ra, không sợ ta nôn nóng?" "Sốt ruột thì thế nào?" Hoa Vị Miên khinh thường nói: "Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, mọi cử động cả các ngươi đều không coi ta ra gì, dám làm, vậy thì cũng không nên sợ ta trả thù!" "Hoa Vị Miên, lần đầu tiên trong đời ta đụng phải người cuồng vọng như ngươi, thực sự rất muốn nhìn dáng vẻ ngã nhào của ngươi!" Thanh Dương sảng khoái mà nói . Hoa Vị Miên nhếch môi cười, miễn cưỡng nói: "Ngươi không biết con người của ta có một tập quán, thà giết lầm, không buông tha, nếu có một ngày ta thất bại, ta đây cũng thừa nhận, tuy nhiên tốt nhất là hãy giết chết ta, nêu không ... Một ngày nào đó ta xoay người, chắc chắn sẽ hoàn trả gấp mười lần . . . Ta nói được thì làm được!" Thanh Dương nhìn nàng, trong lòng xẹt qua một chút hơi lạnh, muốn nói, lại phát hiện không có từ nào để nói, lại ngồi một lúc, rồi tự mình rời đi, nhưng tâm tình bỗng nhiên lại nhẹ nhõm hơn. Trước đây hắn bị kẹp ở giữa Thuần Vu Phóng và Tông Chính Sở, dù sao vẫn phải làm một ít chuyện mình không muốn làm, cũng may, rốt cuộc hiên tại cũng có một người biết tình cảnh của mình, từng chút từng chút nói thẳng ra, vậy cũng tốt thoáng một cái đã bị nhìn thấu. "Chủ tử!" Một nữ tử mặc y phục màu xanh bỗng nhiên xuất hiên, cúi đầu cung kính đứng bên cạnh. "Đã đi thăm Ngọc Dạng rồi?" Thanh Dương liếc mắt nhìn nàng, nữ tử tên là Bội Minh, là thân muội muội của Ngọc Dạng. "Phải!" Bội Minh gật đầu . "Tốt lắm, tối này bắt đầu xuất phát!" * Thanh Dương đi rồi, Hoa Vị Miên lại sống yên ổn hai ngày, vừa đi xung quanh mua dược liệu, vừa nhìn trò cười của Thuần Vu Phóng . Có thể nói là mấy ngày nay Thuần Vu Phóng vội vàng đến sứt đầu mẻ trán, vừa phải chuẩn bị lương thực, vừa phải đối phó với cơn tức giận do bị đói bụng của nhân dân, sau đó còn phải phái người đi lục soát xung quanh để tìm lại số lương thực bị cướp đi, cuối cùng chính là phải chấp nhận sự khinh bỉ của bách tính trong Đế Khuyết vì “sự kiện tiểu thiếp”. Vốn có ý định lôi Hoa Vị Miên cùng xuống nước, nhưng nghĩ đến mỗi lần tính kế người khác cuối cùng người bị mưu hại lại là mình, vì vậy từ bỏ ý định này. "Ngươi còn nhàn rỗi thế!" Vu Bàn Nguyệt cầm một trang giấy đi vào tiền thính, nói với Hoa Vị Miên đang ngôi ở đàng kia cắn hạt dưa. Còn có thể làm gì. Hoa Vị Miên nhấc mí mắt lên, nói: "Tông Chính Sở bị trúng tên còn chưa khỏe, không thể đi ra ngoài chơi đùa!" Vu Bàn Nguyệt đỡ trán, tại sao nàng lại nghĩ đến những chuyện này! Đặt danh sách cầm trong tay ở trước mặt nàng, Vu Bàn Nguyệt ngồi xuống, bắt đầu nói: "Đây là danh sách dược liệu." Hoa Vị Miên tùy ý nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa đập đầu xuống bàn, vênh váo tay cầm lên danh sách, nhìn một dãy chữ nhỏ nối tiếp nhau từ trên xuống, con mắt trừng lớn: "Chuyện này... rốt cuộc đây là cái gì vậy? !" Đốt tiền cũng không gì hơn cái này, một vị thuốc như vậy là một ... hai ... lượng phải hơn một nghìn lượng, thật sự xem nàng mở ngân hàng, tiền mặt là dùng máy móc in!? Vu Bàn Nguyệt buông tay nói: "Tiểu thiếu gia nhà ngươi cần, ta có thể làm thế nào được?" Hoa Vị Miên ngã ngồi ở trên ghế, tâm trạng cắn hạt dưa cũng không có, đây là chuyện gì xảy ra, số bạc nàng lừa đến kia đã tiêu gần hết cho Hoa Vô Ưu rồi, dường như ngay cả một bộ y phục mới cũng chưa từng mua cho chính mình, vậy mà bên hắn lại xảy ra chuyện lớn! Cơn tức dâng lên, chạy như bay, nàng xông thẳng vào gian phòng của Hoa Vô Ưu. Nhảy qua đi vào cửa phòng, một bước dài đến bên giường, xốc Hoa Vô Ưu đang được Ngọc Dạng lau tay lên, túm lấy cổ áo của hắn kêu lên: "Hoa Vô Ưu, ngươi tiêu biết bao nhiều tiền của lão nương, khuôn mặt như da người chết, suốt ngày nằm ở trên giường, vẫn chưa chịu dậy kiếm tiền cho lão nương? !" Hoa Vô Ưu chớp chớp mắt, hữu khí vô lực, miệng há mở muốn nói gì, lại không phát ra tiếng. Lúc này Ngọc Dạng cùng Tiểu Khang vội vàng đi lên kéo nàng, đặt Hoa Vô Ưu xuống, cả giận: "Phu nhân, Tiểu thiếu gia làm sao có thể chịu nổi lăn qua lăn lại như vậy!" Vu Bàn Nguyệt cũng tiến đến, thấy Hoa Vô Ưu vẫn bình yên vô sự, nhất thời thở phào, nàng thật sự sợ trong một phút nghĩ quẩn trong lòng mà Hoa Vị Miên bóp chết Hoa Vô. . . Ngụm khí này còn chưa kịp thả lỏng, thì đã thấy Hoa Vô Ưu trợn mắt ở trên giường, trong lòng xuất hiện một vệt mồ hôi lạnh, vội vàng đi qua châm cứu cho hắn. Ổn định bệnh tình cho Hoa Vô Ưu, nàng mới chính thức thở phào, quay đầu lại nhìn ánh mắt tha thiết của Hoa Vị Miên, không được tự nhiên ho khan một cái, nói: "Thiếu chút nữa đã bị ngươi giết chết . . ." Hoa Vị Miên cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cuối cùng cũng giữ lại được bạc!" Vu Bàn Nguyệt kéo một cái ghế ra ngồi xuống trước mặt nàng, nghĩa chánh ngôn từ nói: "Hoa nha đầu, không phải ta nói ngươi, làm người phải phúc hậu, làm sao ngươi có thể vì một ít. . ." Dưới ánh nhìn chăm chú sắc bén của Hoa Vị Miên, hắn không thể không thay đổi, nói: "Được rồi, làm sao ngươi có thể vì số tiền này mà bóp chết một sinh mệnh khỏe mạnh được chứ? !" Hoa Vị Miên lạnh lùng phất phất tay áo, nói: "Nếu như sinh mệnh hoạt bát này là dùng bạc để có được, ngươi cũng có thể như vậy." Ánh mắt của Vu Bàn Nguyệt lóng lánh, hoàn toàn chính xác, thực sự là bạc tốn có chút nhiều. "Vậy tiếp theo ngươi định làm như thế nào?" Không có bạc "Chẳng lẽ đi trộm ?" Vốn Hoa Vị Miên đang "Hấp hối " vừa nghe đến từ "Trộm" này ánh mắt sáng rực, vỗ bàn một cái, nói: "Ý kiến hay!" "Chẳng lẽ ngươi thật sự định đi trộm sao?" Vu Bàn Nguyệt nhíu mày lại: "Trộm, ngươi có thể trộm của người nào?" "Trong Đế Khuyết nhiều kẻ có tiền như vậy, buổi tối mỗi ngày trộm một nhà, chung quy cũng trộm đủ!" Ánh mắt Hoa Vị Miên sáng quắc, dường như có thể xuyên thấu qua ván cửa nhìn thấy con đường đầy ánh sáng. "Nếu vậy không bằng đi trộm quốc khố?"Tông Chính Sở e sợ cho thiên hạ không loạn chen vào nói . "Đúng, đúng!" Hoa Vị Miên lập tức phụ họa, vỗ bàn một cái, sau đó lớn tiếng hô: "Bố Thiện, mang tất chân lên!" "Tất chân ? !" Đám người sửng sốt, đây là cái thứ gì ? ! Hoa Vị Miên giả vờ ho khan hai tiếng, lại nói: "Không có tất chân, dù sao túi vải đen lớn vẫn có hai, ba cái?" Bố Thiện nghi ngờ lấy một tâm vải từ trong túi ra, đưa đến trước mặt nàng nói: "Cần cái này để làm gì ?" Hoa Vị Miên dứt khoát chọc thủ ba lỗ, sau đó trùm một cái lên trên đầu, nói: "Tạo hình tiêu chuẩn của kẻ trộm, tối nay các ngươi cũng trùm một cái, không cho phép ai lấy xuống!" Vu Bàn Nguyệt lặng lẽ di chuyển băng ghế, muốn làm cho chính mình biến mất khỏi phạm vi tầm mắt của nàng. Chúng nữ dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Tông Chính Sở, lúc này, chỉ có tướng quân đại nhân mới có tài năng ngăn cản được cơn sóng dữ này! Tông Chính Sở nhẹ nhàng cầm cái túi trên đầu nàng nói: "Dáng vẻ này rất tốt, tối nay ngoại trừ nàng ra, mỗi người một cái ." Mọi người giương mắt mà nhìn: Đây cũng quá độc ác! Hoa Vị Miên nhẹ nhàng đánh một cái lên ngực của hắn, sau đó nhào vào trong ngực của hắn, ngọt ngấy nói: "Tướng công, chàng thật là xấu . . ." Vu Bàn Nguyệt run rẩy một cái, Bố Thiện run rẩy một cái, Ngọc Dạng và Tiểu Khang tiếp tục run rẩy một cái, sau đó đồng thanh nói một tiếng: "Một người hai người, cầm chổi đi vào!" "Cầm chổi làm cái gì?" Hoa Vị Miên ngẩng đầu lên "ngây thoi" hỏi . "Nhìn mà nổi da gà!" Tất cả mọi người đều quay đầu 180° điên cuồng hét lên một tiếng . Hoa Vị Miên khiếp khiếp rúc vào trong lòng Tông Chính Sở, giọng nói giả vờ đáng thương nói: "Chàng nhìn xem các nàng bắt nạt ta . . ." Tông Chính Sở vỗ vỗ lưng của nàng, khóe miệng nở nụ cười, nói: "Làm đồ trùm đầu của các nàng lại xấu hơn một chút!" Mọi người toát ra một lớp mồ hôi lạnh ở trên lưng, thực sự là sài lang xứng với hổ báo! Đang đắc ý, Hoa Vị Miên bỗng nhiên quét ánh mắt sắc như đao về phía giường nói: "Hoa Vô Ưu, số tiền phải tiêu tốn trên người của ngươi phải trả lại gấp đôi cho lão nương!" Hoa Vô Ưu đang vụng trộm cười, dùng hết sức lực, chửi một câu "quỷ hút máu" rồi ngất đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip