Chương 15

Hôm nay có việc ở nên ở khối 10 được nghỉ học một ngày, hai khối 11, 12 thì vẫn đi học bình thường. Trương Cực mang giày, bước ra khỏi cửa, trước khi đi còn không quên xoa đầu tiểu bảo bối, "Ngoan, ở nhà đợi anh về." Bạn nhỏ ngoan ngoãn gật gật đầu, tạm biệt anh trai.

Trương Cực đi khỏi, bất ngờ cậu nhận được một tin nhắn từ người lạ.

"Xin chào, cháu là Trương Trạch Vũ ?"

"Vâng, chào ạ."

"Có thể tới XXX gặp cô một lúc không ?"

"Cô là ai ạ ?"

"Mẹ của Trương Cực."

Vừa đọc dòng chữ "Mẹ của Trương Cực", Trương Trạch Vũ đơ người, có chút lúng túng, không biết làm thế nào. Cậu chỉ đành nhắn lại, "Được ạ." Sau đó một mình cậu tới chỗ đã hẹn, nơi đây là một quán cafe có view khá đẹp. Với bên ngoài bao phủ bằng hoa hồng, bên trong là cả một thủy cung. Nhìn sơ qua cũng đủ biết đồ ăn thức uống ở đây đắt cỡ nào.

Cậu nuốt ngụm nước bọt rồi bước vào trong. Một chị nhân viên tới hỏi "Cậu là Trương Trạch Vũ đúng không ạ ? Phu nhân đang đợi ở trong, mời theo lối này !" Trạch Vũ có chút hoài nghi, người này là ai, thân phận thế nào mà được gọi là Trương phu nhân ? Trước giờ Trương Cực chưa từng kể gì về ba mẹ anh ấy, cậu thận trọng đi theo.

Tới một căn phòng có điều hòa, chị nhân viên cất tiếng, "Phu nhân, người đến rồi." sau đó ra ngoài đóng cửa lại. Đối phương đứng dậy, vẫy tay, "Trương Trạch Vũ, lại đây ngồi đi." Cậu chỉ đáp lại một tiếng "Vâng."

Hai người chào hỏi một lúc, Trương Trạch Vũ hỏi, "Cô gọi cháu ra đây có việc gì không ạ ?" Mẹ Trương Cực cười cười rồi đáp, "Không giấu gì cháu, thằng con lớn nhà cô rất thích cháu, hai đứa hẹn hò được bao lâu rồi ?"

Bất ngờ được hỏi như vậy, Tiểu Bảo chỉ âm thầm lục soát lại não bộ xem đã được bao lâu rồi. "Dạ được một tháng thì tụi cháu chia tay, sau đó.. sau đó thì tụi cháu quay lại, cũng mới được vài ngày." Cậu ấp a ấp úng, chỉ sợ bà ấy hỏi mấy câu khó trả lời.

"Có việc gì cô cứ nói thẳng đi ạ." Trương Trạch Vũ nói. Đối phương cười trừ, "Cháu đúng là khá thẳng thắn, vậy cô nói luôn." Bà lấy trong ví một tấm thẻ, "Đây là.." cậu ngạc nhiên.

"Trong đây có 5 triệu tệ, chỉ hy vọng rằng cháu rời xa con trai cô."

Trương Trạch Vũ trả tấm thẻ lại cho bà, đứng dậy, "Xin lỗi, con sẽ rời xa con trai bác, không cần phải làm vậy đâu. Còn nữa, "tôi khá không thích kiểu người xúc phạm danh dự tôi bằng tiền bạc." Nói xong cậu liền rời đi, để lại người phụ nữ với đôi mắt ngỡ ngàng, "Mạnh mẽ vậy sao ?"

______

Trương Trạch Vũ về tới phòng kí túc, vẫn cứ nghĩ mãi về việc mẹ Trương Cực bảo mình chia tay. Ban đầu cậu không muốn, chỉ trả lời qua loa cho có thôi. Nhưng giờ.. nghĩ lại thì việc hai đứa con trai yêu nhau cũng không mang lại điều gì cả. 

"Hay là thôi vậy..."

Trạch Vũ ngồi trong một góc phòng, nhớ lại những kỉ niệm đã từng vui vẻ bên Trương Cực, dù bây giờ vẫn chưa chia tay, nhưng sao trong lòng cậu vẫn không thể hiện lên được hai chữ "đã từng" này. Trong phút chốc tim cậu lại nhói lên, yêu Trương Cực có nhiều vực cản tới vậy, tại sao vẫn cố chấp ? 

Trương Trạch Vũ vẫn không hiểu, Trương Cực có gì khác với bao đứa con trai ngoài kia, tại sao chỉ một mình anh ấy làm cậu rung động. Sau một hồi suy nghĩ, bản thân cậu lại cho rằng đây chắc chắn chỉ là rung động nhất thời, là do chưa thấy được người tốt hơn anh ta thôi.

Cậu hài lòng với suy nghĩ của mình rồi đứng dậy, kiếm chút gì đó ăn. Tiểu Bảo ăn chút bánh với tâm trạng vui vẻ, nhưng vẫn không hiểu sao tim cậu bất chợt cứ nhói. Cậu nghĩ có lẽ do để bụng đói thôi nên cứ bình thản ăn tiếp.

______

17h15

Trương Cực về tới nhà, cất giày lên kệ. "Bé con, nhớ anh không ?" Trương Trạch Vũ đi ra cửa đón cậu, "Em có chuyện muốn nói." 

"Hửm ?"

Một lát sau, hai người ngồi vào bàn ăn. Trương Cực nhìn cậu, "Chuyện em muốn nói ?" Trạch Vũ gắp miếng thịt cho vào miệng, "Trương Cực, chia tay nha." Trương Cực sững người, hai người bốn mắt nhìn nhau. "Tại sao ?" Trương Trạch Vũ im lặng một lúc, "Anh biết không, thực sự thì.. em không yêu anh nhiều như trong tưởng tượng."

Câu trả lời này của bạn nhỏ khiến Trương Cực rất đau, thật là nó rất đau. Trương Cực cúi mặt xuống tiếp tục ăn cơm, "Nhóc con, có biết bé đã làm anh đau bao nhiêu lần rồi không ?!" Trạch Vũ im lặng, đây có lẽ là bữa cơm ảm đạm nhất của đôi tình nhân này.

"Nếu em đã muốn đi...."

"..."

Trương Cực đứng dậy, "Vậy thì đi đi." Cậu im lặng vài giây "Không phải em từng nói, sau này gặp lại cứ như không quen biết sao ? Cứ làm vậy đi." Bạn nhỏ rất buồn, nếu là ngày trước chính cậu đã nói vậy với Trương Cực, thì bây giờ lại tự vả rồi. Giờ cậu mới hiểu cảm giác của Trương Cực lúc đó. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác cả. "Đành vậy."

Dù có chút buồn, nhưng bạn nhỏ vẫn cứ đinh ninh rằng bản thân chỉ là rung động nhất thời, chắc chắn sẽ mau chóng quên thôi. Em vẫn giữ tâm trạng bình thản, chỉ là hơi ít nói hơn bình thường chút. 

Bỗng điện thoại "ting" một cái. Hình như confession có gì đó rồi. Vừa bật lên thì thấy top tìm kiếm nóng. "Hai nam thần của trường bị cướp mất." Trương Trạch Vũ tiện tay bấm vào xem thử. 

____________________

Hai nam thần của trường bị cướp mất !!!

Lẽ ra tôi không up bài này đâu, nhưng vì cảm thấy quá phẫn nộ. Đọc tiêu đề thì ai cũng biết bài viết hôm nay nói về gì rồi nhỉ ?

Ai ai cũng biết hai vị học trưởng Chu Chí Hâm và Trương Cực là hai nam thần top 1 trường này. Vốn dĩ là chồng quốc dân của các nữ sinh trong trường, người người nhà nhà đều ngưỡng mộ nhan sắc, học vấn, tài năng bóng rổ.

Tôi học lớp 11-2, vào trường này tính tới nay là năm thứ 2 rồi. Luôn âm thầm ngưỡng mộ Chu ca và Cực ca. Có người còn ship OTP 2 người họ nữa. Bây giờ thì sao ? Nhìn lại họ mà xem ! Nếu bạn học Tô Tân Hạo và Trương Trạch Vũ không chen vào thì hai vị soái ca này sẽ không bị lấn vào đường tình yêu rồi.

Còn không biết năm nay có đậu đại học được không, làm ơn hãy để 2 anh được yên mà chú tâm vào kì thi đại học. Cứ thế này mãi có lẽ chúng tôi sẽ từ fan trở thành anti mất.

Còn nữa, bản thân tôi đã nghĩ rằng 2 người họ thích con gái, nhưng giờ nếu không phải bị Tô Tân Hạo là Trương Trạch Vũ quyến rũ thì đã không đâm đầu vào tình đam mỹ như thế !!

Tôi còn nghe nói bạn học Tô và bạn học Vũ là bạn thân cơ. Bề ngoài ngoan ngoãn hiền lành thế kia, bên trong lại tâm cơ không ai bằng. Chơi chung với nhau là đúng rồi đấy ! 

Đề nghị trả lại hình tượng nam thần lại cho chúng tôi !!!!!!! 

478 người thích bài viết này

Bình luận:

@fanchuchu: Bạn này nói đúng còn nói to nữa. Ủng hộ 1000%
=>@chủ tus: Cảm ơn nhiều ạ <3

@zjhusband: Đúng rồi đấy. Đề nghị ZZY trả lại ZJ cho chúng tôi !!!! Đừng đi quyến rũ chồng tôi !
=>@xiaolan: Nói thế thôi chắc gì người ta đã chịu buông đâu bạn ơi ._.
=>@xiaoyi: Đúng rồi đấy !

@xihuanni: Người ta yêu đương thì kệ chứ ? Kì thị làm mẹ gì ??? Ích kỉ vừa thôi chứ !
=>@nguoiquaduong: Nãy giờ mới thấy có người phản đối :))
=>@fhb: Thì idol chung của mọi người mà ? Ích kỉ gì ?
=>@thisisme: Không thích thì thôi để người khác thích. 2 nam thần của trường bị cướp rồi còn hy vọng gì nữa ??!! Cái này không gọi là quyến rũ chứ là gì ?
=>@ngoài đời khác thực tế: Chắc gì đã tới lượt mình mà đi cmt hùa vậy bé :))??

@first blood: Nam thần ở ngay đó chứ cướp mất cái gì ?? Chắc gì đã tới lượt bạn mà mất với không mất =)) Si tình quá rảnh háng hả con ??
=>@army: Đá thủ đó fen :))
=>@blink chính hiệu: Đã bảo rồi. Không like thì để người khác like, mắc gì bàn tán hoài vậy ? Bạn này đăng bài đúng mà ?

-> Xem thêm bình luận

____________________

Trương Trạch Vũ đọc xong, vứt điện thoại sang một bên. "Đám người này nhiều chuyện tới mức nào vậy chứ ?" Cậu đứng dậy đi vào phòng, vừa hay Trương Cực cũng đọc được bài viết đó, giận dữ vô cùng, "Dám đụng tới Tiểu Bảo nhà mình ? Coi bộ là chán sống rồi." cậu đắc ý đi ra ngoài.

Trương Cực có chút không quan tâm đến lời chia tay lúc nãy bạn nhỏ nói, bởi trên đời này còn thứ gì mà Trương Cực không khuất phục được. Trước sau gì Trương Trạch Vũ rồi cũng về tay Trương Cực thôi, tạm thời cứ chia tay vậy đã.

Trương Trạch Vũ ở trong phòng, suy nghĩ tới mấy lời lúc nãy đọc trên mạng, không biết nên đáp trả thế nào, liền gọi cho Tô Tân Hạo, đầu dây bên kia liền nhấc máy, "Vì bài viết đó à ?" Tiểu Tô đang ám chỉ bài viết lúc nãy trên confession, cậu còn lạ gì Trương Trạch Vũ, nếu gọi thì cũng chỉ vì mấy cái linh tinh đó.

"Cậu ổn chứ ?" Trương Trạch Vũ hỏi. 

"Có gì mà ổn với không ổn, chấp nhặt mấy kẻ đó làm gì. Mà cậu với Trương Cực sao rồi ?"

Câu hỏi của Tô Tân Hạo khiến bạn nhỏ bất ngờ, cũng không biết nên trả lời sao nữa. "Tụi mình.. chia tay rồi." 

"Chia tay ??? Không phải rất hạnh phúc sao ?"

"Không hợp, vậy thôi."

Hai người cúp máy, Trạch Vũ ngày càng không biết phải đối mặt với Trương Cực như thế nào trong khi lại ở chung kí túc xá với người ta như vậy. Cậu bỗng nhớ tới người anh trai yêu dấu của mình, sau đó chạy một mạch tới nhà người ta.

"Sao lại tới đây ?" Tống Á Hiên mở cửa, bất ngờ nhìn mèo nhỏ trước mắt. Trương Trạch Vũ lắc đầu, tự tiện vào phòng, ngồi vào bàn. Hiên Hiên đóng cửa lại, "Cãi nhau à ?" Tiểu Bảo biết rõ người anh ấy nhắc là ai, liền nói "Chia tay rồi, đừng nhắc nữa."

"Sao lại chia tay ?" 

"Không hợp, thế thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip